“Thực ra Lôi Kình không
quan trọng với tôi”. Sau một hồi lâu chết lặng, Y Lệ lẩm bẩm một mình.
Nại Nại ngẩng đầu nhìn cô, đợi câu tiếp theo.
“Tôi theo Lôi nhiều năm rồi. Anh với tôi chẳng qua lại một bạn hàng làm ăn có
quan hệ xác thịt mà thôi. Anh chẳng yêu tôi mà tôi cũng chẳng dám yêu anh. Tôi
cứ nghĩ rằng anh ấy chẳng có tim cơ? Kết quả hôm nay phát hiện anh ấy lại yêu
cô sâu đậm đến thế”. Lời nói của Y Lệ khiến Nại Nại không biết phải làm gì, chỉ
biết cười gượng giả vờ như đang thưởng thức hoa văn đẹp đẽ trên chiếc khăn trải
bàn.
“Sở dĩ tôi không chịu buông tha hai người là vì tôi không can tâm. Tôi không
thể hiểu nổi, rốt cuộc tôi thua cô điểm nào?” Y Lệ cau mày suy nghĩ rồi cười
đau khổ: “Lẽ nào vì tôi thông minh hơn cô?”
Nại Nại nhỏ nhẹ đáp: “Có khả năng”.
“Ngốc thì có gì tốt? Đợi đó để đàn ông gạt sao? Ở trang trại của mình, tôi
chính là nữ vương. Tất cả đàn ông đến đấy đều là nam chủ nhân. Bọn họ đều có
thể tận hưởng đãi ngộ của nam chủ nhân nhưng lại không được làm chủ nhân thực
sự. Tất cả mọi thứ đều do tôi định đoạt. Đó mới là cuộc sống mà người phụ nữ
nên có”. Y Lệ giơ cao ngón tay cái ra vẻ khẳng định, rồi gọi người phục vụ: “Mang
ly trà sữa vị này, đồng thời có thể dọn các món lên được rồi”.
“Th nhưng chả lẽ cô không thật lòng với
ai bao giờ sao?” Nại Nại nhìn thẳng vào mắt Y Lệ hỏi.
Y Lệ vẫn ngẩng cao đầu, mỉm cười: “Tôi thấy thứ thật lòng nhất trên đời này chỉ
có tiền”.
Rõ ràng biết ý nghĩ của Y Lệ lệch lạc, nhưng Nại Nại không thể thay đổi được.
Sau lần thất bại trong hôn nhân, có một khoảng thời gian dài cô cũng nghĩ như
vậy. Có tiền vạn sự tất thông. Không tiền nửa bước cũng khó tiến. Lúc đó trong
tay cô chỉ có vài nghìn đồng, còn lúc này trong tay Y Lệ có gấp hàng chục vạn
lần, vậy mà vẫn thiếu cảm giác an toàn như vậy.
Phụ nữ trời sinh yếu mềm, cho dù nhiều hay ít tiền thì cảm giác thiếu an toàn
trong tình yêu vẫn không thể xóa bỏ nổi.
“Thực ra ôm tiền ngủ đâu dễ chịu như ôm đàn ông ngủ”. Nại Nại than thở.
Y Lệ bê ly trà sữa đến trước mặt Nại Nại nói: “Bọn đàn ông trở mặt không nhận
người thân, còn tiền thì không. Hơn nữa có tiền thì chẳng gì là không mua được.
Đây là do cô nói đây”.
Nại Nại nghẹn lời, lặng im một lúc rồi đứng dậy: “Tôi đi trước đây”.
“Đừng ngồi không yên?” Y Lệ tựa ghế nhìn những món ăn mới được bê ra, có đến ba
bộ bát thìa dao dĩa.
“Ngồi thêm lát nữa, cho cô xem một màn kịch hay. Nghĩ sao?” Y Lệ mím môi cười
bí ẩn, đưa tay ra hiệu cho người phục vụ phía sau Nại Nại. Người đó liền cúi
đầu lịch sự mời cô. Nại Nại mím môi, lại không muốn đắc tội Y Lệ nên đành ngồi
thêm một lát. Chỉ là không biết cô đang muốn nói điều gì.
Nhận ra sự căng thẳng của Nại Nại, Y Lệ nói: “Yên tâm đi, mấy chuyện bắt cóc
không chút kĩ thuật nào, tôi không làm đâu. Tôi chỉ muốn mượn cô để bàn chuyện
làm ăn thôi. Tôi tuy không phải quân tử nhưng cũng không phải tiểu nhân”.
Nại Nại đành tiếp tục ngồi xuống, trong lòng thấy thoải mái hơn chút. Nếu như
không có nguy hiểm gì đến tính mạng, việc còn lại chỉ là vấn đề giữa Lôi Kình
với Y Lệ mà thôi.
Y Lệ quan sắt khuôn mặt Nại Nại, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khác nhau.
Trước khi quay về, cô đã biết bao lần tưởng tưởng hình dáng của Nại Nại, có thể
diễm lệ, có thể cuốn hút, cũng có thể thông minh mưu trí, duy nhất không tưởng
tượng đến lại như bây giờ. Biết nói sao nhỉ, chỉ là một người phụ nữ không đẹp
không xấu, vô cùng bình thường, ngoại trừ thỉnh thoảng khôn vặt, còn lại đều
không đáng nhắc đến. Một người phụ nữ ăn mặc tùy tiện đến mức chẳng để ý đến
địa điểm và hoàn cảnh xuất hiện như vậy sao lại chiếm được trái tim Lôi Kình?
Cô thực sự muốn rõ nguyên do.
Cô nheo mắt nhìn Nại Nại chăm chú, cố gắng tìm ra một lí do hợp lí.
Có lẽ Lôi Kình phiêu dạt đã quá mệt mỏi, muốn tìm nơi neo bến, dù cho không
phải là Tần Nại Nại thì anh cũng sẽ dừng bước. Chỉ có điều là cô may mắn đứng
sẵn ở đó và gặp được anh, rồi tạothần thoại lãng tử hồi đầu.
Nghĩ đến đây cô bất giác nở nụ cười mỉa mai. Nếu thực sự như vậy thì Lôi Kình
thực sự đã già rồi. Bản thân cũng không nên tốn công tốn sức vì một lãng tử
già, tiếp theo quan trọng nhất chính là vấn đề hợp tác thôi.
Lôi Kình đến nhà hàng Vương Phủ trong vỏn vẹn 15 phút, đập cửa cái rầm rồi lao
thẳng vào trong sảnh lớn.
Đã rất lâu anh không tức giận tột độ như thế này, hành động của Y Lệ đã ép anh
bột phát.
Lôi Kình giận giữ không nói năng gì vội tóm cổ áo người phục vụ kéo sát đến
nghiến răng nghiến lợi: “Có phòng riêng nào có 2 người phụ nữ?” Mấy cậu phục vụ
bị dọa đến phát dại, run rẩy hỏi lại: “Ngài muốn tìm già hay trẻ?”
Lôi Kình hận không thể bóp chết tên phục vụ ngốc nghếch trước mặt, câu trả lời
ngớ ngẩn khiến Lôi Kình càng mường tượng đến hình ảnh Nịa Nại đang bị dày vò.
Ngay lập tức giọng nói trở nên vô cùng lạnh lùng đáng sợ: “Nhắc lại lần nữa, có
phòng riêng nào có hai người phụ nữ không?”
Quả nhiên, người này với Nại Nại khi nãy khác biệt một trời một vực, anh phục
vụ khôi phục trạng thái bình tĩnh, giơ tay chỉ lên trên: “ Tại phòng “kết nghĩ
vườn đào” thưa ngài”.
Mẹ nó, cái tên đến là sát thực!
Anh tức giận đến mức bật cười, nhanh bước lên cầu thang, anh thề rằng sẽ khiến
Y Lệ phải hối hận vì hành vi của mình.
“Cô đã nhắn gì cho anh ấy?” Nại Nại phá vỡ sự tĩnh lặng hỏi.
“Dù cho ai gọi cô cũng đừng nhấc máy”. Y Lệ như không có chuyện gì vuốt ve mấy
móng tay mới đánh của mình.
Nại Nại cười khổ não. Nói như vậy chẳng phải khiến Lôi Kình lo lắng điên cuồng
sao?
“Rốt cuộc cô định làm gì?” Nại Nại không thể hiểu nổi: “Cứ thế này cô cũng
chẳng được lợi gì, nếu anh ấy tức giận thì chắc chắn không hợp tác cùng cô, cô
hà tất phải vậy?”
Y Lệ cười đắc ý: “Nói thật sao?”
Nại Nại gật đầu.
“Tôi cũng không biết, cõ lẽ chỉ muốn trút giận cho bản thân thôi. Muốn xem
người đao chém không biến sắc mặt như anh ấy sẽ mất phong độ trước mọi người thế
nào. Đây cũng là chuyện đại sự đấy”.
Nại Nại nghĩ một lúc lại hỏi: “Cô khẳng định anh ấy sẽ mất phong độ sao? Anh ấy
là người sẽ không mất phong độ vì phụ nữ đâu!”
“Chính là thế, nên phải dùng biện pháp mạnh”. Y Lệ mím môi cười rồi đứng dậy
rót đầy ba ly rượu, nhấc lên nói: “Vậy chúng ta cùng chống mắt xem kịch nhé!”
Lúc này cửa bỗng bị đạp
mạnh, Y Lệ giơ tay lên rồi liếc ra, cười lạnh lùng: “Lôi, anh đến muộn 5 phút,
em cứ nghĩ anh phải đến nhanh hơn cơ đấy”.
Lôi Kình chẳng thèm nhìn Y Lệ một lần, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Nại Nại nắm
chặt tay cô, rồi cao ngạo quay lại chỉ vào mặt Y Lệ cảnh cáo: “Cô đừng ép người
quá đáng, nếu không ngay cảJacksoncũng chẳng bảo vệ nổi cô đâu”.
Y Lệ vô cùng bình tĩnh trước giận lôi đình trước giờ chưa từng có của Lôi Kình,
quay đầu ra hiệu anh phục vụ tiếp tục rót rượu, đôi môi đỏ thắm mỉm cười nhìn
Lôi Kình: “ Sao? Anh vì cô ta mà trở mặt với em?”
Lôi Kình lạnh lùng: “Không tiếc mọi thứ”.
Y Lệ cúi đầu lặng nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Nại Nại: “Anh ấy nói không tiếc
mọi thứ đánh đổi cô đấy”.
Môi Nại Nại hơi run rẩy, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Anh ấy… anh ấy nói đùa
thôi”.
Y Lệ lặng người một lúc vội vã lấy tay che miệng rồi quay mặt sang một bên, kìm
nén cảm xúc, đặt lại nụ cười lạnh lùng lên khuôn mặt xinh đẹp rồi quay qua hỏi
Lôi Kình: “Chúng ta dùng bữa trước, ăn xong rồi bàn tiếp được không?”
“Tôi không thấy cần thiết phải dùng bữa với cô”. Lôi Kình càng nắm chặt tay Nại
Nại hơn, khiến cô thấy tay mình như sắp đứt lìa. Nại Nại miễn cưỡng nói: “Ăn
thôi… ăn thôi, em đói lắm rồi”.
Ba người bỗng nhiên rơi vào tình huống khó xử. Y Lệ không để tâm ngồi xuống
nhâm nhi ly rượu khai vị. Lôi Kình quay lại nhìn Nại Nại, quả thật có chút đáng
thương nhưng thực sự không hề bị tổn thương, nên cũng yên tâm hơn chút ít.
Mọi người không ai nói gì, nên mấy người phục vụ vẫn tiếp tục bày món ăn lên,
Nại Nại kéo kéo tay Lôi Kình: “Hay là chúng mình cũng ăn đi”.
Suy nghĩ của Nại Nại rất đơn thuần: Chỉ cần không trở mặt với Y Lệ thì sau này
Lôi Kình và cả Húc Đô quốc tế đều bình an vô sự. Tuy không biết hai người họ ai
mạnh hơn, nhưng đắc tội một người vẫn tồi tệ hơn là kết giao thêm một người
bạn.
Thế là cô ra sức bảo vệ Lôi Kình, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, che chở anh
dưới cánh không để anh chịu bất cứ tổn hại gì, dù rằng gà con đó là xã hội đen!
Lôi Kình để Nại Nại ngồi vị trí xa Y Lệ nhất, còn anh ngồi giữa tiếp tục sầm
mặt. Nại Nại hỏi anh có ăn cá Tam Văn không, Lôi Kình lắc đầu nói: “Em cứ ăn
đi, anh không đói”.
Nại Nại ăn chả thấy ngon, nuốt mãi chẳng trôi, hai người đều khó chịu, còn Y Lệ
ngồi đối diện tâm trạng đang rất tốt.
Ăn được một lúc, Y Lệ đột nhiên nói: “Lôi! Em thực sự hy vọng anh suy xét lại
chuyện hợp tác giữa chúng ta”.
“Cô cứ yên tâm! Tuyệt đối không thể”. Lôi Kình không chút do dự trực tiếp trả
lời.
Cô lạnh lùng: “Nếu Jackson rút vốn, Húc Đô cũng gặp nhiều khó khăn”.
Lôi Kình đứng dậy tiến sát lại trước Y Lệ, mặt lạnh lùng nhìn cô: “Đừng ngu
ngốc thế! Lăn lộn bao năm ai chả giữ một con đường cho mình rút lui chứ?”
Y Lệ có chút hoảng hốt trước câu nói của anh, bột miệng hỏi: “Anh đã chuẩn bị
hết rồi?”
Lôi Kình liếc nhìn cô: “Tôi không đấu với cô là vì mọi người đều còn lí do hợp
tác. Bây giờ tôi không muốn hợp tác với cô nữa. Cô nói xem?”
Anh nghĩ rằng Y Lệ sẽ hối hận, kết quả cô đột nhiên cười nói: “Lôi Kình anh
thực sự đắm chìm vào trong tình yêu rồi”.
Lôi Kình không thèm để tâm kế kích tướng của Y Lệ, trực tiếp đi đến chỗ Nại
Nại, lấy áo ngoài khoác lên người cô, bỏ đôi đũa trên đôi tay đang run rẩy rồi
kéo cô đi theo mình.
“Không đi vẫn hay hơn”. Nại Nại vẫn chưayên tâm lắm.
Lôi Kình sầm mặt không giải thích thêm, chỉ có Y Lệ cùng lúc đó đứng dậy vẫy
tay nói với Nại Nại: “Thế nào, tôi nói không sai mà?”
Không khí gượng gạo khiến Nại Nại không thể cười nổi, cô chỉ biết gật đầu trong
hoảng loạn rồi bị kéo ra khỏi cửa, chân loạn nhịp chẳng theo nổi Lôi Kình, chỉ
biết nhỏ nhẹ nói: “Chậm thôi, em không theo được”.
Hình như Lôi Kình không nghe thấy lời cô nói, cũng không trả lời, nhưng bước
chân dần dần chậm lại để Nại Nại không phải vất vả bước theo nữa.
Y Lệ tựa ghế bất giác nói: “Lôi! Nếu anh muốn về hưu, hãy thông báo trước cho
em”.
Lôi Kình quay đầu, dừng lại ở cửa, bình thản đáp: “Không thành vấn đề. Chỉ cần
cô còn mạng đến lúc đấy để nghe thôi”.
Y Lệ nhún vai, đập tay xuống bàn: “Nhất định là nghe được. Hay em thay anh
thông báo mọi người tin anh muốn nghỉ ngơi nhé”.
Người trong giới ai cũng biết, có ân oán gì câầ phải giải quyết trước khi về
hưu chỉ cần rửa tay chậu vàng xong thì không gây phiền phức cho anh nữa. Cho
nên những người muốn thoái ẩn đều nghĩ tới việc liệu có còn mạng để ngắm mặt
trời sau khi về hưu không. Chỉ cần tin tức lộ ra ngoài, không thể tưởng tượng
nổi sẽ có bao nhiêu người đến báo thù, không riêng mình anh mà ngay cả Hứa Thụy
Dương, Hồng Cao Viễn, hai anh em nhà họ La và ngay cả Nại Nại cũng đều thoát
không nổi.
Lôi Kình chẳng thèm để tâm, kéo tay Nại Nại rời khỏi căn phòng: “Tùy cô!”
Y Lệ biết may mà hôm nay có Nại Nại ở đây, nếu không Lôi Kình sẽ không do dự mà
giết chết cô.
Cho nên cô thích thú tận hưởng việc Lôi Kình mất phong độ trước giờ chưa có
tiền lệ, dù trong lòng xót xa đáng chát.
Cô cũng biết rằng người đàn ông này không còn thuộc về cô nữa.
Mãi mãi.
Có lẽ học cách từ bỏ như thế cũng rất tốt, chí ít có thể khiến Lôi Kình nhìn
thấu trái tim anh.
Lúc cánh cửa đóng sầm lại, cô than thở quay người, tựa lưng vào ghế như bị ai
đó rút mất cột sống, ánh mắt thất thần.
Đôi nam nữ hữu tình đáng chết này đã khiến trái tim cô hoảng loạn
Suýt chút nữa là cô cũng muốn tìm một người đàn ông yêu thương chăm sóc mình
chẳng thèm quản bất cứ chuyện gì nữa.
Tuy rằng biết chắc là không thể, nhưng vẫn không nén được mấy tiếng thở dài. Đè
nèn tâm sự, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ nói: “Ra đi, ngồi nói
chuyện cùng tôi”.
Người đàn ông đó cử động bất tiện, lúc đi ra tay còn băng bó.
“Hối hận rồi sao?” Anh cười hỏi.
Y Lệ mím chặt môi, vài giây sau chợt đứng dậy ôm cổ rồi hôn anh. Mùi vị quen
thuộc trên người anh chính là lí do cho những giấc ngủ an lành lâu nay của cô.
Lúc đau buồn chỉ có thể dùng cách này mới có thể bình ổn lại. Cô luôn dùng anh
như một loại thuốc giảm đau, còn anh thì cam tâm tình nguyện.
“Có đôi chút. Nhưng vẫn may mà chưa mất hết lí trí”. Cô hôn nhẹ tai anh, bi ai
than thở.
“Vậy thì tốt. Sau đó thì sao?” Anh nhắm mắt giọng nói đầy ưu tư.
“Quay về Mỹ thôi, tìm gặpJacksonbàn chuyện”. Y Lệ tựa vai anh nói.
Anh cứ để cô tựa vai mình lặng yên và không hề động đậy.