Một câu nói của Nại Nại
khiến cơn thịnh nộ của Y Lệ bùng phát, cô rất muốn đập bàn đứng phắt dậy rồi
tát cho Nại Nại một cái điếng người, càng muốn cho thuộc hạ bắt trói Nại Nại
đưa về Mỹ để uy hiếp Lôi Kình. Hơn thế, cô còn muốn vẽ vài bông hoa trên mặt ả
rồi vứt ra nơi hoang vu nào đó cho tự sinh tự diệt. Tất cả mọi suy nghĩ đó đều
cứ thế trôi đi, nể mặt Lôi Kình mà đành nén giận xuống. Nhưng đang định cứ thế
cho qua thì câu nói tiếp theo của Nại Nại chốc lát làm tất cả…bùng nổ!
“Đừng tức giận, sẽ có vết nhăn đấy!” Nại Nại bình thản khuyên nhủ.
Y Lệ cắn răng thề độc: Nhất định không thể để người đàn bà này sống mà đi khỏi
căn phòng này được. Ả đúng là ngu xuẩn quá thể, còn Lôi Kình vì người đàn bà
này mà từ chối hợp tác lại càng xuẩn ngốc gấp bội. Miệng cô không ngừng giật
lên, nén giận hỏi tiếp: “Cô không sợ tôi?”
Nại Nại ngẩng đầu, thần thái vô cùng bình tĩnh. Đột nhiên cô nhận thấy ở bên
Lôi Kình lâu có rất nhiều lợi ích. Anh huấn luyện cô không run sợ trước ánh mắt
sắc lạnh, anh khiến cô quen thuộc với những lời lẽ cay độc. Thậm chí ngay lúc
này cô thực sự cảm thấy người đàn bà trước mặt thật đáng thương. Nên Nại Nại
đại phát từ bi bất giác nói: “Nói thật, phụ nữ chúng ta sợ nhất là tức giận.
Không chỉ trừng pht nhan sắc bản thân, còn khiến các biện pháp chăm sóc mất tác
dụng. Thà rằng suốt ngày mất thời gian lo việc lung tung, chi bằng vui vẻ sống
qua ngày, còn tiết kiệm được một món tiền kha khá từ khoản chăm sóc nhan sắc!”
Y Lệ lấy lại bình tĩnh, cố tỏ ra chấn tĩnh nói: “Vốn biết trước chị là bán nhà
đất, chứ ai không biết lại tưởng chị buôn mỹ phẩm”.
Nại Nại cúi đầu: “Bán nhà đất chẳng có gì đáng xấu hổ, chí ít bất cứ đồng nào
kiếm được cũng có thể đem phơi ngoài nắng ấm”.
Câu này chọc đúng vào nỗi đau của Y Lệ, cô cười lạnh nói xỉa: “Thản nào Lôi
Kình không muốn hợp tác, thì ra sau lưng có một bà cô cố vấn dạy dỗ. Cô sạch sẽ
còn chúng tôi dơ bẩn. Thế cô nghĩ tiền của Lôi Kình có màu gì? Tất cả tiền hai
người ăn uống tiêu xài cũng đều có thể đem phơi ngoài nắng hả? Tần Nại Nại, cô
giả thánh mẫu không ai quản cô, nhưng đừng tiêu tiền của chúng tôi rồi giả vờ
thiên sứ”.
Mặt Nại Nại bỗng tím lịm đi, đây là lần đâu tiên cô bị bức bách nghĩ tới vấn đề
này. Trước đây vẫn biết nghề nghiệp của Lôi Kình, cũng một số thứ không mấy
quang minh chính đại. Nhưng thực tình cô chưa hề nghĩ tới việc tiền mình dùng
lại nhiễm màu đen. Cô chỉ muốn tìm một người đàn ông để dựa dẫm, nhưng phải sẽ
tiếp nhận tất cả mọi thứ một cách vô điều kiện.
Cô cúi đầu nghĩ thật kĩ rồi mới trả lời: “Tiền của Lôi Kình sạch hay không thì
tôi sẽ hỏi anh ây, nhưng xin đừng động chút là nói hai từ chúng tôi. Theo tôi được
biết thì tiền của Lôi Kình là lợi nhuận được phân phối sau, tôi có quyền sử
dụng. Chẳng liên quan gì đến cô hết”.
“Mồm mép lợi hại, không hổ danh là dân bán nhà đất”. Y Lệ trận đầu chiến thắng
vô cùng vui vẻ. Nại Nại quá đơn thuần, hỉ nộ ái ố đều viết hết trên mặt, dù cố
tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sự do dự khiến Y Lệ mẫn cảm nhận thấy những giao động
trong lòng cô. Cô nhếch miệng cười nói: “Đúng thế, nhưng cô đừng quên là nếu
không có tôi thì ngay đến món tiền sau cùng đến tay Lôi Kình cũng không có
đâu”.
Nại Nại lặng người, quả thật quan hệ làm ăn giữa Lôi Kình và Y Lệ cô không hề
biết gì, cũng chẳng hiểu những dây dưa lằng nhằng bên trong. Ngộ nhỡ đắc tội cô
ta, chó cùng dứt dậu, Lôi Kình có thể chống đỡ được bao lâu cũng không biết
nữa. Tính đi toán lại thì vẫn không nên chọc tức cô ta.
Thấy Nại Nại lặng im, Y Lệ cũng không nói gì nữa. Hai người phụ nữ ôm tâm sự
riêng trầm mặc rất lâu mãi cho tới khi đột nhiên Y Lệ hỏi: “Lôi dạo này không
uống cà phê nữa?”
Đang không chú ý, Nại Nại trả lời theo bản năng: “Sửa thành uống nước lọc rồi,
nước lọc nhiều dinh dưỡng”.
Y Lệ cau mày: “Sao cô lại khiến anh sửa được? Đó là thói quen lâu năm của Lôi.
Thậm chí anh ấy còn mua cả một trang trại ởParischuyên trồng hạt cà phê để
uống”.
Nại Nại trả lời thản nhiên đầy ẩn ý: “Không chuẩn bị cho thì hết thôi. Không có
gì uống tự nhiên phải uống nước lọc”.
Y Lệ bất ngờ: “Cô dám không chuẩn bị cho Lôi?”
“Các thứ tôi không chuẩn bị cho anh ấy còn nhiều lắm, thói quen của anh nhiều
như thế, ai mà chăm lo tất cả được?” Nại Nại nói.
“Tôi vẫn tưởng Lôi thích tính hiền lương thục đức của cô, ai dè cũng chẳng ra
gì”. Y Lệ cười lạnh.
Đây là kinh nghiệm mà tôi đúc kết ra: phụ nữ nên học cách yêu thương bản thân
nhiều hơn. Khi mình dâng hiến cho người kia tất cả cũng chính là lúc mất đi
chính bản thân. Tất cả mọi tính cách, thói quen thậm chí cũng hoạt động hằng
ngày cũng theo đó mà xoay chuyển quanh người đó. Đây chính là điều bi thảm
nhất. Cô có thể yêu họ, có thể tôn trọng họ nhưng không nên yêu mà không chút
bảo tồn. Cho dù có yêu điên cuồng mãnh liệt cũng nên giữ lại cho mình chút tự
tôn, bí ẩn, nếu không kết cục sẽ rất thảm hại”.
Một tràng độc thoại khơi dậy lòng hiếu kì của Y Lệ: “Đây chính là kinh nghiệm
mà cô bảo sao?”
Nại Nại gật đầu: “Đúng thế, cho nên kết cục rất đau thương”.
“Thế thì tôi lại tò mò rồi. Sao Lôi Kình lại chịu ở cùng chị? Chả nhẽ là để bị
quản lí sao?” Y Lệ cười khẩy.
“Có lẽ anh ấy thích bị ngược đãi cũng chưa biết chừng!” Tâm trí Nại Nại vẫn
đang nghĩ tới chuyện tiền của anhu gì, thuận miệng nói ra câu này, cũng tự đánh
thức bản thân. Lâu nay, Lôi Kình ngoại trừ tính khí hơi tệ một chút thì chưa hề
yêu cầu cô làm gì cả, ngược lại anh ấy lại còn chăm lo mọi việc ăn ở đi lại của
cô. Thậm chí cả đồ thiết yếu cũng mua giúp cô, tại sao lại thế nhỉ? Hay anh thực
sự thích bị ngược đãi?
Câu trả lời đó hiển hiện trong đầu Nại Nại thế nhưng cô không dám nhìn không
dám động chạm tới. Cô sợ nếu biết được, quẩn vào rồi, sau này phân li sẽ đau
khổ. Đó là một kết cục không có tương lai, người đã vấp ngã một lần như Nại Nại
không dám trải qua lần nữa. Ngộ nhỡ…Anh và cô liệu có thể suốt đời suốt kiếp?
Y Lệ nghe thấy câu nói
của Nại Nại liền cười nói: “Lôi mà tôi biết thì không thích bị ngược đãi, người
cô biết có lẽ lại thích. Hay là chúng ta chơi một trò thú vị nhé?”
Nại Nại lắc đầu theo phản xạ, đùa với hổ là quá dại dội. Cô sẽ không cùng tình
địch lập mưu chơi Lôi Kình đâu, như vậy thật ngu ngốc quá! Thế nhưng lời mời
mọc của Y Lệ tràn trề sức cuốn hút, nếu tiếp tục thuyết phục cô không biết liệu
có giữ được bình tĩnh cho đến sau cùng không. Thế là Nại Nại lẽ đặt điện thoại
lên bàn, vừa cười vừa định gửi một tin nhắn cảnh báo cho anh, người sắp bị chơi
một vố.
Tiếc rằng Y Lệ không ngốc như Nại Nại, ngay cử chỉ đầu tiên đã bị Y Lệ nhìn
thấy, cô cười đưa tay về phía Nại Nại: “Đưa đây, tôi nhắn giúp cho.”
Nại Nại ha ha cười, thầm tự mắng, mắt của Trung Quốc thịnh thế tinh thật, mình
hành động bí mật thế mà cũng phát hiện ra. Để bảo tồn tính mạng, cô ngoan ngoãn
giao nộp điện thoại. Y Lệ vừa nhận được chiếc điện thoại từ tay Nại Nại liền
mỉa mai: “Lôi Kình đối xử tệ với cô quá, điện thoại của cô thật quá rẻ mạt!”
“Là tôi không muốn thôi. Anh ấy đòi mua cho, nhưng tôi từ chối”. Người khác chê
cô ăn mặc không ra gì thì cô thản nhiên tiếp nhận, nhưng chê Lôi Kình thì cô
không nhịn nổi mà phải lên tiếng giải thích cho anh.
Y Lệ chả thèm ngẩng mặt, lạnh lùng nói: “Thì ra cô thích giúp đỡ người khác,
nghĩ đến người rồi mới nghĩ đến mình”.
Nại Nại liền đáp: “Cũng chẳng phải! Tôi chỉ luôn nghĩ không liên quan tiền bạc
nhiều sẽ có chút tôn nghiêm cho riêng mình”.
Y Lệ không thể tin nổi nheo mắt hỏi tiếp: “Hai người ở cùng lâu vậy, cô chưa
đòi hỏi anh ấy mua gì cho hả?”
“Anh chủ động mua cho tôi, tôi muốn cản cũng không nối. Còn tôi yêu cầu anh mua
thì theo tôi nhớ chỉ có lần muốn ăn đồ xiên nương thôi”.
“Đó là thứ gì?” Y Lệ cau mày hỏi.
Nại Nại giải thích một hồi, quả nhiên không ngoài dự đoán, Y Lệ bày tỏ thái độ
khó hiểu: “Cô đòi hỏi anh ấy mua cho thứ rác rưởi trị giá 20 tệ?”
“Rất thơm ngon! không phải rác rưởi. Còn nữa, 20 tệ cũng có thể ăn no nê ngon
lành”. Nại Nại cười mãn nguyện nhớ lại mùi vị của những xiên nướng nóng hôi
hổi.
“C thỏa mãn vậy sao?” Y Lệ căn bản không tin nổi trên đời này lại có người phụ
nữ không hứng thú với tiền bạc, mặt cô lạnh lùng hỏi: “Nếu bây giờ tôi cho cô 1
triệu tệ, đổi lại cô phải rời xa Lôi?”
“Trước đây tôi không phải lo lắng chuyện tiền bạc, nên coi đó là vật ngoài
thân, sau này không có tiền, tự nhiên cũng biết lợi ích của nó. Thế nhưng nếu
thực sự phải chọn lựa tôi vẫn cứ cho rằng những xiên nướng trị giá 20 tệ do
người đó mua cho cũng là một kiểu yêu thương. Tình yêu đó đáng giá hơn so với
đống vàng đống bạc. Đương nhiên nếu cho tôi 1 triệu tệ mà không bắt tôi phải
làm gì thì tôi rất sẵn lòng! Nhưng nếu dùng số tiền đó đổi lấy Lôi Kình thì cô
đã coi thường tôi và cũng đánh giá quá thấp anh ấy”. Nại Nại nuốt nước miếng,
cố tỏ ra thật thản nhiên.
Thực ra tất cả đều là nhảm nhí!
Điều mà cô muốn nói phải là: Cô tưởng tôi là ai? Cho con sao, thưởng cho mẩu
xương là sung sướng vẫy đuôi mừng rỡ? Còn thực tế, haizzz, cô chỉ muốn tỏ vẻ
tôn trọng bản thân, dù gì cũng không được yếu thế trước tình địch.
Nếu như binh pháp có 36 kế thì trận chiến giữa họ cũng kế đối kế, mưu đấu mưu
mà thôi.
Cố tỏ ra không màng gì thì đối phương mới không thể tìm ra nhược điểm của bản
thân. Cô nghĩ vậy! Ai ngờ Y Lệ chả thèm để tâm, tiếp đó mở điện thoại ấn nút
bẩm những số quen thuộc, gửi đi vài chữ, gập lại rồi mỉm cười chờ điện thoại
của Lôi Kình.
Quả nhiên chưa đến 5 phút sau, tiếng điện thoại reo vang, cô lặng quan sát Nại
Nại rồi mỉm cười: “Có muốn biết anh ấy sẽ nói gì không?”
Nại Nại khiếp sợ trước ánh mắt của Y Lệ, ánh mắt gian tà, âm mưu xảo quyệt
nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ, cô ấy quả là có bản lĩnh trói chặt đàn
ông. Chính xác là đàn ông không muốn gây khó dễ cho cô ấy.
“Muốn.” Nại Nại thật thà nói.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, cô thực sự muốn nghe giọng nói của anh.
Y Lệ bấm nút mở loa rồi nhận điện thoại: “Sao thế, Lôi, anh nghĩ kĩ chưa?’
Giọng Lôi Kình truyền qua điện thoại khiến Nại Nại suýt nữa bật khóc. Cô chưa
bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể nhớ anh đến vậy, chưa bao giờ. Cô mím chặt
môi, giữ bản thân chấn tĩnh lại.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động vào một sợi lông chân của cô ấy, tôi thề sẽ
bất chấp mọi giá khiến cô hối hận”. Giọng nói của Lôi Kình sắc lạnh, mặt Y Lệ
trắng bệch, thái độ cao ngạo ban đầu cũng chẳng thể kiềm chế nổi thân thể run
lên vì sợ hãi.
“Lôi, cô ta không đáng. Em cho cô ta 1 triệu tệ, cô ấy đã nhận và đồng ý không
qua lại với anh nữa”. Y Lệ ra hiệu cho Nại Nại khiến cô phải ngồi xuống mà
không được phản ứng gì.
Thực ra cô cũng rất muốn biết Lôi Kình sẽ nói thế nào.
“Không thể nào, cô ấy sẽ không làm vậy”. Lôi Kình chấn tĩnh lạ thường.
Thái độ của anh khiến Y Lệ chút xót tận đáy tim, cố ý nói thêm: “Lôi! Anh nhìn
nhầm người rồi”.
Nại Nại cúi đầu, lặng nghĩ.
Kiểu chiến thuật tâm lí này trước kia đã đọc nhiều trong tiểu thuyết, tín niệm
kiên định của một người sẽ lay động trước hàng lo hỏi dồn ép của người khác.
Cho dù giữ vững niềm tin đến sau cùng thì trong lòng người đó cũng sẽ sinh chút
hiềm nghi. Nại Nại không biết trong lòng Lôi Kình sẽ thế nào nhưng cô dám khẳng
định dù có nghi ngờ thì người cứng đầu như Lôi Kình chắc chắn sẽ chọc tức chết
tên tiểu nhân trước mặt rồi mới tính sau.
Đầu kia điện thoại trầm lặng khá lâu, sau đó đột nhiên Lôi Kình cười nói: “Y
Lệ, tôi với cô đánh cược đi, vật cược là Húc Đô cô ngày đêm mộng tưởng, tôi
cược cô ấy không làm vậy”.
Nụ cười nhẹ nhàng đó của anh khiến cô vô cùng cảm động, Anh nói thoái mái đến
vậy, anh tin tưởng cô nhiều đến vậy…
Đột nhiên cô đứng phắt dậy, hét lớn vào điện thoại: “Anh là đồ đại ngốc”.
Đầu dây đằng kia của Lôi Kình đột nhiên mất tiếng động, Y Lệ bịt chặt đầu dây
lại, lấy chân đạp mạnh vào chân Nại Nại, lườm Nại Nại một cái. Đang định nói tiếp
gì đó thì chợt nghe thấy câu hét của Lôi Kình: “Em là đồ ngốc nghếch”.
Y Lệ lặng nhìn lên trời, muốn nôn mửa tại trận. Cô chưa từng thấy Lôi Kình ngu
xuẩn đến vậy. Điều không chấp nhận được nhất chính là hai người này nói những
lời này không hề thấy ngượng ngùng. Cô định thần lạnh lùng nói: “Đừng có ngốc
nghếch với đồ ngốc mãi thê! Anh muốn cứu cô ta thì mau tới bàn chuyện làm ăn,
nếu không em sẽ đưa cô ta về Mỹ”.
Lôi Kình thậm chí còn chẳng thèm trả lời đã dập máy, Y Lệ ngây người trước
tiếng tút tút không ngừng truyền lại, mãi không lấy lại được thần hồn.