Nại Nại chưa từng sinh
con, lúc còn trẻ cũng chẳng nhiệt tình mấy với việc sinh con đẻ cái.
Ngày bé do mặt mũi hiền lành nên cô nghiễm nhiên được các vị trưởng bối giao
cho một nhiệm vụ gian nan, đó là vào các dịp hội họp lễ tết sẽ phụ trách trông
nom chăm sóc mấy đứa em họ. Bất kể đứa nào không nghe, cô có quyền cấu có quyền
véo, bất kể ai gây phiền phức, cô có quyền phạt có quyền đạp. Tuy rằng mấy đứa
em họ đều được coi là biết nghe lời, nhưng chứng sợ hãi trẻ con của Nại Nại vẫn
không hề thuyên giảm.
Lúc cô thực sự mong muốn có một đứa con là năm thứ ba sau khi kết hôn. Lúc đó
Lữ Nghị mấy ngày liền chẳng về nhà, thím giúp việc thì nghỉ sớm, căn phòng
trống vắng càng làm nỗi cơ đơn của Nại Nại lớn dần lên. Khi ấy cô vô cùng mong
muốn có một đứa con, cô nghĩ: Có lẽ nuôi con sẽ khiến cô vất vả hơn nhiều so
với nuôi chó, nuôi mèo, nhưng nó sẽ mang đến cho cô nhiều việc để làm, nhiều
đến mức thậm chí cô cũng chẳng còn thời gian nghĩ tới việc sao chồng vẫn chưa
về nhà.
***
Nại Nại và Lôi Kình cũng đã ân ái không dưới mười lần, lần nào cũng dùng các
biện pháp phòng tránh.
Nại Nại và Lữ Nghị yêu nhau 10 năm, ân ái mặn nồng 7 năm, có lúc dùng, có lúc
không dùng, nhưng chưa lần nào cô có thai cả.
Lôi Kình bỗng dưng nói đến chuyện sinh con khiến cô lạnh cả sống lưng, phản ứng
đầu tiên chính là không muốn sinh, cho dù lí do là gì cô đều không muốn. Tlòng
trộm thắc mắc, nếu như cô không sinh con, liệu anh có cần cô nữa không?
Vấn đề này cỏ vẻ hơi không hợp lí, cô biết rõ. Nói cho cùng người tình có thai
hay không chẳng có quan hệ gì, chỉ cần vợ sinh con là ổn rồi.
Có lẽ, anh cũng chẳng để tâm.
Nhưng cô rất muốn biết tại sao lúc nào anh cũng nhắc tới chuyện sinh con cái.
Anh thích trẻ con sao?
Lúc ăn cơm Nại Nại cúi đầu suy nghĩ, mấy lần đưa đũa ra đều gắp rau củ. Lôi
Kình không chịu được đành lấy một bát con, nhanh chóng gắp các loại thức ăn
dinh dưỡng đặt trước mặt Nại Nại: “Ăn cơm!”
Nại Nại nhìn anh, do dự một hồi mới dám hỏi: “Tại sao lại muốn sinh con?”
“Chẳng tại sao cả, nghĩ tới đâu thì nói tới đó.” Lôi Kình không ngờ rằng cô vẫn
đang suy nghĩ vấn đề này, ngây người ra.
“Em không muốn sinh.” Nại Nại đột nhiên có chút không tự tin, có lẽ mọi lo lắng
đều là thừa thãi. Nhưng cô luôn cảm thấy sinh con cho người tình không mấy đảm
bảo, ngộ nhỡ sau này họ chia tay… Vậy đứa bé sẽ ra sao?
Vừa nghĩ tới việc phải một mình nuôi con, tim cô thắt lại.
“Em không muốn sinh con cho tôi, hay không muốn sinh?” Lôi Kình nén giận hỏi.
Nếu là người khác, vấn đề này cô chẳng cần suy nghĩ nhiều, nhưng vì là anh nên
cô ngoan ngoãn trả lời: “Cả hai đều không.”
“Ừ, vậy ăn cơm đi.” Ngọn lửa giận trong Lôi Kình dập tắt ngay tức khắc, không
nói thêm gì, anh đẩy bát lại gần hơn.
“Anh giận rồi sao?” Một Nại Nại thận trọng đương nhiên không muốn đắc tội với
người trước mặt.
Lôi Kình: “Không, em ăn đi.”
“Nhất định là anh đang giận.” Nại Nại khẳng định.
“Đừng nói linh tinh, tôi không giận gì hết.” Lôi Kình phủ nhận một lần nữa.
“Vậy anh cười một cái xem nào.” Nại Nại kiên quyết đến cùng.
Lôi Kình nhìn thẳng vào cô, dừng lại một lúc rồi ghé sát mặt cô nói: “Tần Nại
Nại! Em yên tâm, dù cả đời em không đẻ được cũng không sao, tôi không quan
tâm.”
Nại Nại cúi đầu tránh ánh mắt của anh: “Cũng không nhất định là không thể sinh,
chuyện đó không thể nói chắc được.”
“Đúng thế, vì vậy chúng ta phải thử nghiệm nhiều hơn.” Lôi Kình nghiêm túc nói.
Nại Nại bó tay, đành đỏ mặt tía ta mắng một câu: “Đồ háo sắc!”
Chỉ như thế thôi.
***
Nói cho cùng thì Nại Nại không mấy tự tin về thân phận của mình. Tình nhân thì
xác định là không có đảm bảo tốt cho chuyện sinh con. Thế nhưng cô lại không
thể kì vọng Lôi Kình lấy cô. Nại Nại yếu đuối lại không đủ dũng khí để làm
người mẹ đơn thân. Trong kí ức, mẹ cô luôn đơn độc nuôi dưỡng cô, mở tiệm bán
hàng, đi làm tan làm, lúc nào cũng một thân một mình, đơn côi nắm lấy tay cô…
Nếu như đứa trẻ không thể có cha, vậy thì cô thà không sinh con còn hơn.
Tiếc là Nại Nại không đủ can đảm nói những điều này với Lôi Kình, vây nên thà
để anh hiểu lầm là cô không thể sinh đẻ còn hơn. Cô thầm nghĩ thế.
Đêm hôm đó Nại Nại rõ ràng cảm nhận thấy Lôi Kình ngủ không yên, còn cô cũng cứ
trằn trọc ngủ không được. Đứa trẻ chưa chắc là vật thiết yếu cho một gia đình,
nhưng lại là mấu chốt cho bước tiếp theo trong quan hệ của họ.
Điểm này hai người họ đều hiểu.
Cô không muốn tiến, đương nhiên anh cũng không thể tiến, thế là giữa họ như
ngăn cách một bức tường, chẳng ai nói rõ được tại sao thế nên họ trở nên xa lạ
hơn một chút.
Có một chút… cảm giác không thoải mái.
***
Cho dù được Lôi Kình bao bọc rất kĩ, nhưng cũng có lúc bị sơ hở. Lúc tan làm
anh đã gọi điện cho cô, dặn dò kĩ về hành trình rồi mới đi tiếp khách. Kết quả,
khi tan làm Nại Nại thấy một chiếc xe mini đang đậu trước cửa văn phòng.
Chủ xe cô quen, một người quen thuộc, cũng là người mà cô không muốn gặp nhất.
Duy Nhã chủ động mở cửa xe vẫy tay gọi Nại Nại: “Tần Nại Nại, lên xe đi.”
Nại Nại đâu có ngốc, liếc một cái rồi nói: “Không lên, tôi đi bộ về nhà cũng
được.”
Duy Nhã tìm mọi cách kìm nén cảm xúc, cười miễn cưỡng: “Lần trước là tôi đã sai,
hôm nay tôi tìm chị là có chút chuyện muốn nói, nếu không, chúng ta chạy đến
cửa sở cảnh sát nói chuyện nhé.”
Nói thực lòng, những lúc không khóc lóc om sòm, Duy Nhã cũng là một người phụ
nữ thông minh. Còn cái hôm la hét om sòm đến mất mặt, đại khái là khi đã động
chạm đến tình yêu thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ biến thành con kên kên
quyết bảo vệ tổ của mình. Kẻ nào dám xâm phạm giết không tha! Vậy nên chẳng thể
lo giữ hình tượng được nữa.
Nói cho cùng thì người phụ nữ rộng lượng như Nại Nại không còn nhiều. Nói chuẩn
xác thì người phụ nữ ngốc nghếch thế không còn nhiều.
Có lẽ cô ta yêu Lữ Nghị thật lòng dù thủ đoạn năm xưa không được chính đáng,
nhưng cuối cùng cô đã có được anh. Nhưng loại đàn ông đoạt được theo cách đó
với họ là không an toàn, bởi họ biết rõ, đàn ông đã có lần đầu sẽ có lần hai
lần ba. Cho nên họ lúc nào cũng phải cẩn trọng, thần hồn nát thần tính, sợ bị
người khác cướp mất chiến lợi phẩm của mình. Những người phụ nữ lấy tình yêu
làm cái cớ cho những hành động vô liêm sỉ thực ra còn đáng thương hơn người vợ
chính đáng. Cái được gọi là ngạo mạn, chẳng qua là phô trương thanh thế, chính
xác hơn thì là lời động viên cho sự chột dạ của bản thân, bởi vì họ không thể
thua
Thế còn cô, cô có chịu được thất bại không?
Hai người họ đến quán ăn
mà Nại Nại gợi ý, chẳng vì sao cả, chỉ là Nại Nại cảm thấy nói chuyện ở nơi
quen thuộc thì bản thân sẽ có thêm chút sức mạnh. Họ gọi bốn đĩa đồ ăn, hai đĩ
trước mặt Nại Nại, hai đĩa trước mặt Duy Nhã, giữa họ là một khoảnh bàn rộng
rãi.
“Tôi đến tìm chị thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát.” Duy Nhã theo thói
quen đưa tay nghịch lọn tóc dài, giọng nói rất dịu dàng.
Lúc ly hôn Nại Nại thường nghĩ không biết tại sao Lữ Nghị lại có thể tìm thấy
niềm vui thú bên cô ta mà không biết chán. Hôm nay tự nhiên cô hiểu ra ít
nhiều, loại phụ nữ như Duy Nhã không cần người khác chăm chút, cô ta tự tìm
thuốc giải sầu cho bản thân. Lúc còn trẻ Nại Nại không biết điều đó, tất cả
niềm vui đều do Lữ Nghị tạo ra, tất cả sự an ủi đều do Lữ Nghị hoàn tất. Cho
nên anh mệt, người mệt, trái tim cũng mệt mỏi theo. Chỉ có ở bên cạnh Duy Nhã,
anh mới có thể thoải mái, mới có thể trút bỏ gánh nặng gia đình, mới có thể thể
hiện con người chân thực, sống thật bình thản.
Trời sinh đàn ông đã không thích gánh vác trọng trách, bị ép uổng thì may ra
chịu được tám năm, mười năm. Thế nhưng khi gặp được chuyện tốt mà không cần
chịu trách nhiệm, thì ai mà chẳng bất chấp hậu quả xông lên?
Cho nên mới có một câu “danh ngôn chí lý”: Không có người đàn ông nào không
lăng nhăng, chỉ là điều kiện không cho phép mà thôi.
Nại Nại dừng một lúc rồi nói: “Đi thằng vào chủ đề chính đi, tôi không muốn
ngồi lâu với cô.”
Duy Nhã thực sự bất ngờ trước thái độ của Nại Nại, cứ cho rằng chị ta chỉ là
một chú cừu non, kết quả giờ cừu đã thành sói. Cô đành xuất con át chủ bài:
“Tôi và Lữ Nghị đã ly thân rồi.”
Nại Nại lặng đi một lúc, ngay sau đó mặt không biểu cảm nói: “Không liên quan
đến tôi.”
“Có lẽ vậy. Thực ra tôi chẳng để tâm chuyện đó lắm. Có điều tôi muốn biết đối
với một người đàn ông định trở lại con đường chân chính, chị có thấy ghê tởm
không?” Duy Nhã bật cười.
Nại Nại vò tay thành nắm đấm dưới gầm bàn: “Cô có đủ tư cách hỏi tôi sao? Tôi
có cần thiết phải trả lời cô không?”
“Không. Có điều tôi thấy tò mò. Rất nhiều người nói người đàn ông ăn năn hối
lỗi là ‘lãng tử cải tà quy chính rất đáng trân trọng’. Thông thường vợ trước
luôn đợi chồng cũ của mình, tôi chỉ muốn coi xem chị hiền thục đến mức nào.”
Duy Nhã nói xong, cười tủm tỉm gắp một miếng thịt vào bát Nại Nại.
Mặt Nại Nại liền đổi sắc: “Cô đã làm gì Lữ Nghị?”
“Nực cười! Tôi thì có thể làm gì anh ta? Có điều anh ta không “chơi” với tôi
nữa, chỉ là tôi cầm chút phí đền bù tuổi thanh xuân đi thôi.” Duy Nhã cười đắc
ý. “Chị biết tập đoàn Chấn Viễn đúng không? Đó là tổ ấm mới của tôi. Bên này
hỏng rồi thì tôi qua bên đó thôi.”
“Không phải cô rất yêu Lữ Nghị sao?” Nại Nại hỏi bất lực.
Chấn Viễn là tập đoàn đối thủ của Lữ Nghị, thiết kế tương đồng, sức cạnh tranh
và cả các công trình dự án cũng giống nhau. Thậm chí họ luôn phải đề phòng các
ý tưởng bị rò rỉ ra ngoài cũng như nhau.
Tình hình nhà đất gần đây không ổn, lại bị rò rỉ thông tin, đả kích này không
nhỏ. Nại Nại khẽ thở dài. Bao năm nay Lữ Nghị làm gì cũng thuận buồm xuôi gió,
từ khi bắt đầu làm cho tới nay chưa gặp sóng to gió lớn. Đương nhiên chuyện ly
hôn không tính là sóng gió được, thậm chí có khi lại càng tạo thêm thuận lợi
cho anh, đỡ phải mệt nhọc, cuộc sống tương lai càng giống như cá gặp nước.
Bây giờ bị người ta cướp mất công trình lớn, chắc chắn anh chịu tổn thất không nhỏ.
“Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại không yêu tôi, sao tôi cứ phải bám lấy chứ?”
Duy Nhã vừa thốt ra, nước mặt đã trực chờ tuôn trào, cô khịt mũi một lúc, nhìn
ra cửa sổ cười nói: “Ngày xưa tôi không nấu nướng, anh bảo tôi biết hưởng thụ
cuộc sống. Ngày đó tôi thích ăn vận trang điểm, anh nói có tôi đi cùng khiến
anh nở mày nở mặt. Ngày xưa tôi tiêu sạch tiền trong thẻ của anh, anh nhẹ nhàng
bảo đàn ông kiếm tiền là để phụ nữ tiêu. Thế nhưng bây giờ, hừ, mẹ kiếp, tất cả
đã thay đổi. Sống cùng nhau hai năm, bữa tối tôi phải nấu cháo cho anh ăn, quần
áo anh phải do chính tay tôi phải giặt là, uống quá chén về nhà om sòm đòi tôi
đi rót nước, ôm tôi trong lòng mà toàn gọi tên chị. Tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Dựa vào cái gì mà bắt tôi làm bà cô già, dựa vào cài gì mà bắt tôi làm mấy việc
đó cho anh ta, còn bảo yêu hay không yêu. Lấy tình yêu làm cái cớ để sai bảo
người khác, đúng là đồ khốn!”
Nại Nại lặng lẽ nghe Duy Nhã cằn nhằn, trong lòng cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
Không phải vì tình trạng của Lữ Nghị hiện này, mà vì cảm thấy hôn nhân của cô
thất bại bởi một tình yêu như vậy thật không đáng chút nào!
Cô im lặng không nói gì mãi cho tới sau cùng mới thốt lên: “Cô sai rồi! Yêu một
người thì sẽ cam tâm tình nguyện làm những chuyện đó cho họ.”
Câu nói của cô hình như đã chạm vào chỗ đau đớn nhất của Duy Nhã, nên Duy Nhã
đứng phắt dậy đập bàn: “Nực cười, chị thích làm đức mẹ Maria không ai nói gì,
dựa vào cái gì mà bắt tôi phải đối xử tốt với người đàn ông không yêu tôi?”
Nại Nại lấy đũa gắp thức ăn trước mặt, không nói lời nào. Cô không thể nói lời
an ủi, cô muốn nói: Lúc đầu không phải cô yêu điên cuồng người đàn ông đó sao?
Không ngại việc anh đã có gia đình mà theo đuổi không tha? Bây giờ thì có sao,
tình yêu hết hiệu lực, thời gian bảo hành đã hết? Sai rồi, đó không phải là
tình yêu. Tình yêu là sự cho đi không toan tính. Đối với người phụ nữ dễ dàng
từ bỏ vậy, thì câu nói này không có ý nghĩa gì hết, cho nên cô cũng chẳng thèm
nói ra cho người phụ nữ đó nghe.
Nói nhiều vô ích, dù gì loại đàn bà như cô ta cả đời cũng không hiểu được thế
nào là cho đi.
Thế là cô lại thở dài nói: “May thay.” May thay cô đã thoát khỏi cái ngục tù
tình cảm như thế. Cô đứng dậy, kẹp tờ 200 tệ dưới đĩa thức ăn, quay người bước
đi.
“Chị nói cái gì may thay, may thay cái gì?” Duy Nhã tức giận truy hỏi, cô chịu
không nổi bộ dạng hiểu rõ mồn một của người đàn bà này, chẳng qua trong quá khứ
từng là bại tướng dưới tay cô, cô ta có quyền gì làm ra bộ dạng giả vờ như
không có chuyện gì từng xảy ra.
Đúng vậy, chỉ là một bại tướng dưới tay Duy Nhã! Chồng bị cướp, nhà bị chiếm,
cuối cùng khi chơi chán người đàn ông của mình, cô ta thẳng chân đá đi. Nại Nại
chẳng có chút điểm thắng thế nào.
Thế nhưng nhìntờ tiền kẹp trên bàn, Duy Nhã đột nhiên nổi giận, cô vứt đũa
xuống đất, đứng ở đó không biết làm thế nào mới đúng. Dần dần bình tĩnh lại,
mũi lại bắt đầu thất cay cay. Cô từ từ kẹp hai tờ tiền đỏ trong những ngón tay
tô vẽ đẹp đẽ, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Cuộc chiến không biết sai đúng này có lẽ chưa kết thúc, nhưng, thắng thua hóa
ra đã phân định rõ ràng.
Nại Nại trước giờ chưa từng thua, còn bản thân lại chưa từng thắng.
Đúng, chưa từng chiến thắng!
Bởi vì cái cướp được về chỉ là người đàn ông và tình yêu, còn cái mất đi lại là
đạo đức bản thân. Đánh mất trái tim của người yêu, và cũng đồng thời đánh mất
luôn lí do để an giấc trong đêm mộng.
Đây chính là lí do tại sao hai năm nay, ôm Lữ Nghị trong lòng mà cô vẫn ngủ
không yên giấc!
Thì ra nói cái gì cũng là vô ích! Cái không thuộc về mình thì không nên cướp
đoạt. Dù có yêu mãnh liệt thì cũng phải nín nhịn. Đó mới là hành động của một
con người chân chính.
Bởi vì tư duy và lí trí chính là cái để phân biệt giữa con người và động vật.
Không thể viện bất cứ cớ gì để biện minh cho điều đó!