Nại Nại không nhớ rõ hình
dáng của bố cho lắm. Từ bé sự thiếu vắng của người bố khiến cô cũng có chút cố
chấp, mãi cho đến lúc lên cấp ba cô vẫn còn hỏi tại sao trong nhà không có lấy
một tấm ảnh nào của bố. Mẹ Nại Nại nói, đó là vì ông ra đi quá sạch sẽ, thế nên
mới không có. Nhưng Nại Nại lại cho rằng, điều đó chứng minh mẹ Nại Nại rất yêu
rất yêu bố, bởi vì bà sợ nhìn thấy ông, càng sợ ông nhìn thấy bà lẻ loi bơ vơ
nuôi con sống qua ngày.
Mẹ Nại Nại lúc nào cũng thích nói: tuy thiếu vắng sự tồn tại của người bố,
nhưng không để cô trở thành người có tính cách lệch lạc, vẫn tốt chán.
Nại Nại cười cười không trả lời.
Thật ra có những lúc cô vẫn sẽ có một chút yếu đuối do sự thiếu vắng của người
bố đem lại, chẳng qua không ai phát hiện ra mà thôi.
***
Căn số 21 thật sự trở thành phòng làm việc mới của Húc Đô.
Thỉnh thoảng từ văn phòng Nại Nại có thể nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đắt tiền
chạy ngang qua văn phòng rồi lao thẳng vào đó, chỉ trong nháy mắt là không thấy
bóng dáng đâu nữa. Chỉ cần bọn họ vào đó, bảo đảm chỉ vài phút sau thế nào cũng
nhìn thấy vài chiếc xe kì lạ dừng trên đường cao tốc cách đó không xa,
đứng bất động giả chết ở đó cả nửa ngày, sau một hồi lâu thật lâu mới rời đi.
Hoặc sẽ là, năm ba ngày lại có người gọi điện đến, vô cùng nghiêm túc tra hỏi
số hiệu chi phiếu mà chủ căn hộ số 21 đã trả và chi tiết hợp đồng, hoặc là điều
tra số chứng minh nhân dân và họ tên của chủ hộ lúc đăng ký.
Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ hiền thục con nhà lành của Nại Nại, cảm giác
đầu tiên đó là, mau chóng rời xa những người này càng xa càng tốt. Lôi Kình cũng
thật là, cao ốc to đẹp thế thì không chịu ở, cứ khăng khăng chạy đến chỗ cô phô
trương thanh chưa nói đến việc bây giờ mang lại cho cô bao nhiêu là phiền phức.
Sầu muộn thì cứ sầu muộn, nhưng cô cũng không thể quên được Lôi Kình đã đối xử
tốt với cô như thế nào, ví dụ mấy hôm trước Nại Nại nói sau khi trực đêm xong
cô muốn đi ăn thịt xiên nướng, anh nghe xong ngay lập tức cau mày gạt phăng lời
đề nghị với lý do quán bên đường không vệ sinh, nếu muốn ăn cơm Tứ Xuyên anh sẽ
lái xe đưa cô vào thành phố. Nại Nại có cảm giác bị giám sát và khống chế đương
nhiên không lấy làm vui vẻ gì, nhưng đến tối sau khi trực ban xong, vừa ngẩng
đầu lên cô đã thấy Hồng Cao Viễn đang đứng trước cửa văn phòng với bộ mặt
ngượng ngùng, trên tay cầm hai hộp thức ăn, nhìn thấy cô giống như nhìn thấy
thánh mẫu đại xá, vội vàng nhét mấy thứ trong tay mình vào lòng cô, không nói
không rằng quay đầu đi mất.
Ngây người một lúc, Nại Nại mở mấy hộp đồ ăn ra thì thấy bên trong toàn các
loại xiên nướng cay nóng hôi hổi. Điều khiến Nại Nại không thể nào ngờ tới
chính là tất cả những món này đều của quán Mãn Ý Lâu.
Cứ nghĩ tới việc quán Mãn Ý Lâu nổi danh như cồn ở Bắc Kinh lại đi làm thịt
xiên nướng, hơn nữa lại còn là kết quả do Hồng Cao Viễn đích thân ra tay, và
chắc hẳn anh đã nhận lệnh của người nào đó mới có hành động mất mặt nhất trong
cả sự nghiệp của mình. Nại Nại vô cùng cảm động nên đã gọi điện thoại bày tỏ
lòng cảm ơn của mình, kết quả chỉ đổi lại được một câu của Lôi Kình: “Đừng
nhiều lời, mau ăn đi cho nóng. Tối tôi sẽ qua đón em.”
Hôm đó là sinh nhật Tiểu Trần, cô bị anh chàng thanh mai trúc mã đeo bám đến
hoa mắt chóng mặt, nên khẩn cầu Nại Nại đi theo làm kì đà. Nại Nại từ trước tới
giờ chuyên làm nghề này, thế nên cũng chẳng thấy gì không thoải mái, chỉ riêng
Lôi Kình là bất mãn với việc này, vì Nại Nại nói tối muộn sẽ về ở cùng với Tiểu
Trần.
Kết quả mới đang làm kì đà được một nửa thì ba người thấy Lôi Kình mặt mũi hầm
hầm đẩy cửa xông vào nhà hàng, kéo tay Nại Nại rồi gật đầu với Tiểu Trần một
cái coi như chào hỏi, chuẩn bị rời đi. Nại Nại sống chết gì cũng bắt anh phải
đưa ra một lý do cho việc rời đi trước, kết quả là…
Lý do của Lôi đại gia người ta đưa ra là: Không có cô không ngủ được!
Thế là trong ánh mắt kinh ngạc đến suýt nữa rơi cả cằm của Tiểu Trần và anh bạn
thanh mai trúc mã, Nại Nại đến cơ hội phản kháng cũng không có, xả thân đầy
vinh quang ra đi để “cứu” Lôi Công.
Lúc gặp lại Nại Nại ở văn phòng vào ngày hôm sau, Tiểu Trần cứ nhịn cười suốt,
hai mép cô rung lên bần bật: “Chị Nại Nại, em… em không có chị không ngủ được…
ha ha ha ha…”
Từ đó, Nại Nại có thêm một biệt danh mới là thuốc an thần, an toàn hiệu quả
không tác dụng phụ, thứ thuốc không thể thiếu của Lôi Công cả ở nhà lẫn khi đi
du lịch.
***
Lôi Kình không muốn nói thêm với Nại Nại bất cứ điều gì.
Cô là phận nữ nhi yếu đuối, không cần thiết phải cùng anh lo lắng, sợ hãi. Anh
không biết có thể bảo vệ cô được bao lâu, cũng không biết tiếp theo Elly sẽ làm
gì. Điều duy nhất anh biết chính là trước mắt không để Nại Nại hành độc. Bất cứ
lúc nào ở đâu cô cũng phải trong phạm vi kiểm soát của anh. Đó chính là biện
pháp an toàn nhất mà anh nghĩ được.
Ngộ nhỡ Nại Nại xảy ra chuyện thì anh phải làm sao? Anh không muốn nghĩ đến
điều đó. Anh không phải là người đàn ông hay lo nghĩ phiền muộn, càng không phải
loại người thích tỏ ra nho nhã, cho dù đến lúc tình yêu thật sự đến anh vẫn
phải phân rõ đông tây nam bắc. Nhưng anh không muốn người phụ nữ bên cạnh mình
bị thương một cách tùy tiện, dù chỉ một chút xíu.
Cho nên, tốt nhất Elly không nên động thủ, nếu không anh quyết không tha cho
cô.
Húc Đô tuy đã bắt đầu chuyển sang làm ăn đường hoàng, nhưng tất cả các mối làm
ăn Elly cũng đều biết rõ, nếu cô bán đứng anh thì cả hai đều sẽ tiêu. Những con
kiến cùng bị kẹt trên một sợi dây thừng, nếu chết sẽ cùng chết, điều này Y Lệ
hiểu rõ hơn ai hết, đây vốn là việc đáng lẽ không cần phải lo lắng. Có điều
giới tính của cô là nữ, mà cách nghĩ của phụ nữ là không hành động theo quy
luật thông thường, nói không chừng sẽ làm ra những điều ngu xuẩn, gây phiền
phức cho Húc Đô.
Nói đến đây lại nhớ đến Nại Nại, bình thường trông cô ngốc nghếch thế thôi, đến
thời khắc quan trọng lại rất lanh lợi, về điểm này thì không giống với những
người phụ nữ bình thường. Lôi Kình cảm thấy anh phải quản cô như một người cha
và chẳng khác gì một người mẹ, chỉ sợ lơ là một chút là sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trải qua vài vụ việc, đã xảy ra những điều không ai có thể ngờ tới, bao
gồm cả việc Lão Ngũ giả bộ gọi điện đến điều tra chi phiếu mua nhà, rõ ràng là
cô nghe máy, thế mà cô đã giở một chiêu thái cực quyền ra rồi tảng lờ sang
chuyện khác, Lão Ngũ dùng cách nào cũng không moi được thông tin gì.
Người phụ nữ này, đúng là có bản lĩnh riêng của cô.
Lôi Kình rút một điếu thuốc ra khỏi bao, châm lửa rồi rít một hơi, bất lực cười
cười. Không thể không nói, từ khi quen biết Nại Nại tâm trạng anh rõ ràng tốt
lên rất nhiều, mà ngay cả Hồng Cao Viễn luôn gây phiền phức dạo này cũng trở
nên “ngoan ngoãn”, xuất quỷ nhập thần kiểu gì cũng không chút động tĩnh nào,
muốn “tóm” hắn đi mua cho Nại Nại chút đồ mà gọi vài chục cú điện thoại mới tìm
thấy, “triệu chứng” này có chút không bình thường, có khi nào…?
“Hồng Cao Viễn dạo này sao rồi?” Lôi Kình quay đầu hỏi Hứa Thụy Dương.
Hứa Thụy Dương cười tủm tỉm: “Tự sát rồi!”
“Là sao?” Lôi Kình cau mày hỏi.
“Chắc là có ‘tình hình’, các triệu chứng cơ bản đều phù hợp với việc ‘tìm thấy
mùa xuân’, Lão Thất nói có thể là đang yêu.” Bộ mặt của Hứa Thụy Dương chính là
chờ coi kịch hay.
Cuối cùng Lôi Kình cũng bật cười, mắng một tiếng: “Nói nhăng nói cuội. Nó đang
yêu hả? Việc đó còn khó tin hơn việc đám ngườiManhattanlên núi làm hòa thượng.”
Hứa Thụy Dương cũng châm điếu thuốc, nhả ra vài hơi rồi nói: “Kình ca đừng nói
thế, em thấy chuyện này còn đáng tin hơn là đám người đó đi làm hòa thượng
đấy.”
“Người phụ nữ đó là ai?”
“Tổ trưởng của chị dâu.”
“Đổi người khác đi.” Lôi Kình dụi điếu thuốc vào gàn, kiên quyết phản đối.
“Thứ trò chơi này có thể thay đổi và trả lại sao?” Hứa Thụy Dương nheo mắt hỏi
vặn lại đầy giảo hoạt.
Lôi Kình còn chả buồn ngước mắt lên: “Đừng có linh tinh với anh, dù gì anh cũng
không thích người phụ nữ đó.”
“Bởi vì cô ấy đã từng mắng chị dâu nên anh thấy chướng mắt?” Hứa Thụy Dương
bỗng nhiên cười lớn.
“Gần đây chúng ta không luyện tập nhỉ? Hay là chúng ta đấu tay đôi một trận?
Chú nói xỏ cả anh!” Lôi Kình cười nói, trong câu nói đầy vẻ uy hiếp.
Hứa Thụy Dương vội vàng phi người tránh chiếc gạt tàn mà Lôi Kình ném qua, dựa
người vào sofa cười khôi hài: “Đừng! Em không có dám dây vào Kình ca, em đi
đây, đi tìm mấy em xinh tươi dưới tay Lão Thất chơi.”
“Cẩn thận, đừng có rơi vào rồi không lôi ra được.” Lôi Kình chậm rãi nói.
“Anh yên tâm, em tuyệt đối là cột trụ tinh thần vững chắc của Húc Đô, ai rơi
chứ em không thể nào rơi được. Ngoài ra, Kình ca, anh không thấy dạo này anh
hơi giống bố của chị dâu sao, anh quản có nhiều quá không? Anh không sợ sẽ dẫn
đến sự phản kháng mãnh liệt của chị dâu à?” Nụ cười trên mặt Hứa Thụy Dương
thật khiến người đối diện muốn đạp vài phát lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Cút!” Lôi Kình gầm lên một tiếng, Hứa Thụy Dương lập tức biến mất tăm mất
dạng.
Câu nói sau cùng của Hứa Thụy Dương còn rớt lại sau khi đã biến vào thang máy:
“Cẩn thận chút, Kình ca!”
Nại Nại vừa tan làm đã
thấy xe của Lôi Kình đang sáng đèn đỗ trước cửa văn phòng, anh vẫy tay gọi cô
lên xe, lên xe anh cũng chẳng nói năng gì, lặng lẽ lái xe đi thẳng vào trung
tâm. Cô thận trọng ngồi bên cạnh anh, cũng không dám hỏi nhiều.
“Gần đây quản lí em hơi chặt, đều có nguyên do cả.” Lúc dừng lại chỗ đèn xanh
đèn đỏ, Lôi Kình đột nhiên nói.
“Gần đây chắc sẽ có người đến tìm em. Em không cần biết người đó là người thế
nào, dù sao thì người đó có nói gì em cũng không cần quan tâm, đây là việc giữa
tôi và người đó, không cần em phải tham dự vào.” Lôi Kình nghiêm túc nói.
Nại Nại từ từ quay đầu lại, nghiêng mặt hỏi: “Là phụ nữ đúng không?”
“Sao em biết?” Lôi Kình cau mày.
“Không phải là phụ nữ anh chả phải tốn nhiều công sức như vậy để ngăn em.” Nại
Nại cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, giọng hạ thấp tới mức không còn thấp hơn
được nữa.
“Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy… cô ấy là tình nhân trước kia của tôi, bây giờ là
đối tác làm ăn. Hai năm trước đã cắt đứt rồi, cũng không thể quay lại với nhau
được nữa. Em chỉ có chút đầu óc, người ta nói gì thì tin thế.”
“Ừm!” Nại Nại đáp một tiếng rồi lại không nói gì nữa, tiếp tục nghịch ngón tay.
“Đừng nghĩ linh tinh, em nghe chưa?” Phản ứng bình thản của Nại Nại lại khiến
Lôi Kình hơi bất an. Anh sợ cô suy nghĩ lệch lạc, nên bổ sung thêm một câu.
Nại Nại vẫn không nói gì, đầu cúim xuống hơn nữa.
Đèn chuyển xanh, xe tiếp tục chạy, Lôi Kình phiền não tăng tốc, thỉnh thoảng
lại ấn vài tiếng còi.
Đột nhiên Nại Nại hỏi một câu vu vơ: “Hai người, đã “cái ấy” chưa?”
Hỏi xong Nại Nại mới thấy câu hỏi thật nực cười, hai người họ là tình nhân, sao
lại chưa “cái ấy”?
Sau đó cô nhanh chóng thêm một câu: “Ý em không phải là vậy. Ý em là, anh có
yêu cô ấy không?”
Tiêu rồi, câu này còn ngốc hơn. Dù Lôi Kình nói yêu hay không cô đều không chịu
nổi.
May mà Lôi Kình không buồn để tâm mấy câu hỏi ngu xuẩn này của cô, chỉ đạp ga,
lao thẳng vào vòng bốn.
Nại Nại biết anh đang giận, lại không nghĩ ra cách nào an ủi anh được, và càng
không biết mình sai ở đâu, cho nên cô nói một cách buồn bã: “Anh yên tâm, cô ấy
đến em cũng không thèm chấp nhặt với cô ta.”
Tuy trong lòng Nại Nại cũng rất khó chịu, nhưng vẫn biết rõ thân phận của mình.
Nếu như hôm nay cô đã là vợ của Lôi Kình, cô hoàn toàn có quyền nói không muốn
gặp cô ta, nhưng nói cho cùng thì họ đều bình đẳng về thân phận, đều là nhân
tình của anh, vậy còn nói gì được nữa?
Còn nhớ lúc Lôi Kình tức giận vì cô không quan tâm quan hệ giữa anh và người
tình cũ, nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng, người cũ tốt hay xấu thì liên quan gì
tới người tình hiện tại? Không ai có thể để không hơn mười năm chỉ để chờ đợi
sự xuất hiện của người kia trong cuộc đời. Anh có tình nhân cũ, cô cũng có
chồng cũ không phải sao? Cô không thân phận không địa vị, cũng không có quyền
yêu cầu anh làm gì cho cô.
Có điều người phụ nữ đó đẹp hay xấu Nại Nại cũng rất tò mò, nói cho cùng đó
cũng là đặc tính bẩm sinh của tất cả phụ nữ, không gì ngăn lại được.
“Khẩu vị” trước kia của Lôi Kình… sẽ như thế nào?
***
Lúc xe ngừng lại trước quán ăn, Lôi Kình ngồi bất động trước bàn lái, vì thế
Nại Nại không thể nào xuống xe một mình, cô dựa mình vào thành ghế, tiếng hít
thở đều đều, hiện rõ cả hai đều đang có tâm sự.
Mãi một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì, trong tình trạng khó xử này mà không
nói gì đó thì chịu không nổi, Nại Nại lên tiếng: “Xuống xe ăn cơm chứ?”
Lôi Kình ừ một tiếng rồi chả nói thêm gì.
Nại Nại nghĩ một lúc rồi đành bày tỏ rõ thái độ của mình: “Thực ra em không để
tâm đến người cũ của anh. Nhưng trong lúc em còn đang quan hệ với anh, việc anh
có cô này cô kia ở ngoài thì em không thể không quan tâm.”
“Nại Nại, tôi mệt rồi, tôi muốn sống những ngày tháng yên bình với em.” Câu nói
của anh gần như phát ra cùng lúc với câu của Nại Nại, giọng lại hơi bé, nên bị
giọng Nại Nại át mất, nghe không rõ.
Vậy nên cô cau mày hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Lôi Kình đưa tay ôm lấy đôi vai cô, nhẹ nhàng đặt môi anh lên môi cô, xâm chiếm
một cách ngọt ngào.
Tư thế lúc đó của Nại Nại không thoải mái chút nào, nhưng thấy anh hôm nay buồn
bã nên đành hy sinh cảm giác bé nhỏ của mình để phối hợp nhịp nhàng với anh.
Lôi Kình dứt ra khỏi đôi môi cô, ngẩng đầu lên, nheo mắt một hồi rồi nói: “Có
lẽ tôi phải dạy em cách làm thế nào để có thể tự bảo vệ bản thân.
“Làm gì?” Nại Nại bị câu nói không đầu không đuôi của anh làm cho ngây người
ra.
“Tôi không muốn phải vừa làm cha vừa làm mẹ em cả đời, em đã theo tôi thì phải
học cách bảo vệ bản thân.” Lôi Kình nói rất nghiêm túc.
“Ai… ai khiến anh vừa làm cha vừa làm mẹ chứ?” Nại Nại lắp bắp.
Lôi Kình đột nhiên bật cười nói: “Hay hai chúng ta sinh một đứa con? Như vậy
tôi có thể nhanh chóng thích ứng với vai diễn.”
Vừa xong còn là một người đàn ông có tình cảm sâu đậm khiến người ta tim đập
chân run, lúc này bộ dạng đùa cợt của anh lại khiến người ta phải nghiến răng
nghiến lợi, Nại Nại gần như không cần phải suy nghĩ, buột miệng la lên: “Lôi
Kình, anh từ bỏ ngay mộng ước ấy đi.”
“Tại sao?” Lôi Kình hỏi nghiêm nghị.
“Em… em có lẽ sẽ không sinh được.” Nại Nại lí nhí tìm lý do.
Lôi Kình cười cười, kéo người Nại Nại lại rồi nói một câu đả kích: “Tần Nại
Nại, em nghĩ rằng xã hội đen đều là đồ ngốc sao?”