Yêu đương rốt cuộc nên có
mô hình như thế nào?
Lúc còn trẻ thì anh yêu em em yêu anh, khi tình cảm sâu đậm thì cắn nhau một
miếng, gặp lại nhau bao ngày xa cách thì hận không thể moi tim ra cho người ta
xem, để chứng minh bản thân thực sự đã nhớ nhung đối phương đến mức tan nát tim
gan?
Hay là giống như Nại Nại và Lôi Kình, cả hai đều sầm mặt lại đi lặng lẽ trong
siêu thị, mỗi người một tâm sự riêng?
***
Nại Nại tức giận vì lẽ Lôi Kình đi xa đến một cuộc điện thoại báo bình an cũng
không có, lúc quay lại thì hổ khẩu[1] vô duyên vô cớ bị thương một mảng lớn,
cũng chẳng thèm băng bó lại. Hỏi anh, cũng không nói lý do, kiểu hành động này
rõ ràng là không coi cô là người một nhà, đàn ông nhà ai mà lại quá đáng thế
chứ?
Lôi Kình thì cảm thấy vô cùng phiền phức với sự truy hỏi liên hồi như muốn lấy
mạng của Nại Nại, tại sao người phụ nữ này lại cứ thích bám lấy không tha một
chuyện bé cỏn con như thế? Chẳng phải không biết gì thì cng tốt sao, sẽ bớt
được bao nhiêu điều lo lắng còn gì? Đồ ngốc! Đàn bà nhà ai mà phiền phức thế
không biết?
Sự va chạm của sao Hỏa và sao Kim khiến bọn họ nhìn nhau chằm chằm, sau đó lập
tức bắn ra, chỉ một giây thôi cũng không chấp nhận ở gần nhau.
Nhưng cũng không thể cứ tiếp diễn thế này mãi, khó khăn lắm Nại Nại mới xin
nghỉ được một ngày, anh đề nghị đưa cô đi mua vài bộ quần áo cho ra hồn, mượn
cơ hội này làm dịu bớt không khí căng thẳng, kết quả là…
Phải dịu kiểu gì đây?
Chiêu mà Lão Thất dạy quả thực làm tổn hại tôn nghiêm của đàn ông một cách quá
đáng, anh không thể nào làm được. Nhưng giờ thấy sắc mặt của Nại Nại đang có xu
thế chuyển từ nhiều mây sang giông tố, điều này khiến anh không thể không suy
nghĩ về tính khả thi của cái chiêu đó.
Làm đến mức này, đúng là mất mặt!
Lôi Kình cau mày, đột nhiên túm lấy một bộ quần áo, hơi ngại ngùng kéo tay Nại
Nại: “Bộ này đẹp đấy, em mặc vào nhất định sẽ còn đẹp hơn.”
Nại Nại quay phắt đầu lại, “Đẹp thì liên quan gì tới anh?”
Cô kích động quá mức, giọng nói có phần hơi chói tai, tâm trạng phức tạp rối
rắm trong lòng lại một lần nữa kéo đến, thái độ tỉnh bơ của Lôi Kình càng khiến
cô cảm thấy bản thân đúng là thiệt thòi quá mức.
Đúng thế, tấm thân này đã trao cho anh rồi, gần như tình cảm cũng cho anh cả
rồi, nhưng chỉ cần một câu dặn dò trước khi đi mà cũng khó khăn như vậy sao?
Sao anh không học được cách nói một câu “anh sẽ tốt thôi” trước khi đi, hoặc
cho cô một cái ôm an ủi?
Yêu cầu quá sức đơn giản, tại sao anh lại không làm được?
Lôi Kình nhìn chăm chú những giọt nước mắt vòng quanh trong khoang mắt Nại Nại
mà không thể nào hiểu nổi, người phụ nữ này thật là, sao nước mắt nói đến là
đến, giống y như vòi nước. Đôi lông mày rậm của anh nhướng lên: “Tôi cảnh cáo
em, em mà dám để cho nó rơi xuống là tôi hôn em trước mặt mọi người luôn!”
Nại Nại tức giận ngước mắt lên, liền nhìn thấy Lôi Kình với bộ mặt đầy nghiêm
túc đang cầm chiếc váy ngủ bằng ren màu tím, bộ dạng đó của anh khiến người ta
cảm thấy thật khôi hài, cô vội vàng ngoảnh mặt đi kiềm chế cơn buồn cười đột
ngột của mình.
Sau lưng Lôi Kình là hai cô bán hàng đang dùng đôi mắt kinh dị để nhìn người
đàn ông cao lớn vạm v mặt, với khuôn mặt nghiêm túc và thân hình tuyệt đẹp, anh
đang túm lấy chiếc váy ngủ trên người ma nơ canh không chịu buông, trông vô
cùng ngu ngốc.
“Anh… anh…” Nại Nại mặt đỏ bừng, đẩy anh sang một bên, vội vàng đưa tay bụm
miệng ngăn không cười.
Lôi Kình cảm thấy cơn giận của cô đã nguôi đi phần nào, nhanh chóng chớp lấy
thời cơ.
“Tôi đồng ý với em, sau này bất kể có chuyện gì cũng sẽ nói với em hết.” Bảo
anh nói ba từ “Tôi sai rồi” là việc không thể, thế nên anh đã lén lút xóa phăng
đi một nửa cái câu mà Lão Thất dạy.
“Nói hay không nói cũng thế thôi, lúc anh cần đi thì vẫn phải đi.” Nại Nại đột
nhiên nghĩ đến cái nghề nghiệp của anh, ngây người ra nhìn những cặp tình nhân
đang cười nói tíu tít với nhau trong trung tâm mua sắm, âm thầm xót xa.
Lôi Kình muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được, cuối cùng anh đành nói:
“Em muốn thế nào?”
Tay Nại Nại khẽ run run, cô còn có thể thế nào? Không nói lời nào đã đi rồi,
không một lời giải thích đã lại trở về, cô tưởng rằng giữa họ ít nhất cũng là
quan hệ yêu đương, nhưng sau khi ở cùng nhau thì lại hình như không giống thế.
Thật ra, giữa họ càng giống nhân tình hơn.
Nại Nại thực sự muốn cái gì đến bản thân cô cũng không biết, chỉ có một ý niệm
mơ mơ hồ hồ đó, giống hình bóng của một mái nhà. Nhà, cái từ đã biến mất khỏi
trí óc cô từ rất lâu nay lại đột ngột hiện lên, làm chân tay cô luống cuống.
Cô không phải là một người phụ nữ kiên cường, nếu có đàn ông sẽ dựa vào đàn
ông, không có đàn ông để dựa dẫm cũng không muốn ngã lăn dưới đất không đứng
lên, tất cả mọi thứ đều là gặp sao chịu vậy. Cô không muốn cố ý đi tìm một cây
đại thụ, cũng không muốn bản thân quá khổ sở quá mệt mỏi, giống như tất cả
những người phụ nữ trong thiên hạ, cô muốn làm một người mẹ hiền vợ tốt, lúc
nấu cơm phải nghĩ xem chồng mình muốn ăn gì, chồng đi làm về muộn phải nhớ để
lại một ngọn đèn, yêu cầu này đâu có cao?
Tại sao lại khó khăn như vậy?
Nại Nại đột nhiên thở dài, sắc mặt Lôi Kình cứ thay qua rồi lại đổi lại, sau đó
cô ngẩng mặt lên và nói: “Em muốn anh nghiêm túc một chút.”
Lúc trước khi Lôi Kình còn lăn lộn ở China Town, không ai có thể ngăn nổi sự
sát phạt của anh, bây giờ chuyển sang đầu cơ tài chính cũng không có vụ giao
dịch nào làm khó nổi anh, chỉ duy nhất một câu yêu cầu đơn giản đến mức không
còn có thể đơn giản hơn của Nại Nại lại khiến anh cảm thấy rất nặng nề, trong
lòng bộn bề những tâm trạng phức tạp.
Thì ra cô đang nghĩ điều này.
Anh nói: “Chí ít là tôi muốn nghiêm túc.”
Nại Nại nhìn anh, trong mắt cô chứa đựng sự u uất và nặng nề, dường như muốn
trịnh trọng hứa hẹn một điều gì, ánh mắt có chút mơ màng, sau đó lại nói: “Vậy
anh sẽ ở bên em bao lâu?”
Ba năm? Năm năm? Đợi đến lúc cô đã thành bà lão hom hem, đợi đến lúc anh chán
ghét cô rồi, cô phải làm thế nào?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng nói: “Rất lâu, nhưng tôi không thể đảm
bảo sẽ là bao lâu.”
Anh không biết hành động tiếp theo của Elly và Jason, ngộ nhỡ…
Nại Nại cúi gằm đầu xuống, thò cánh tay ra khoác lấy tay anh, “Ít nhất cũng phải
lâu hơn mười năm.”
Mười năm… có hơi lâu, nhưng không phải là không thể chịu đựng được.
Lôi Kình không hiểu mười năm đối với Nại Nại mà nói là một giới hạn, cô và Lữ
Nghị đã tan đàn xẻ nghé sau mười năm, thế nên cô muốn một lời hứa hẹn dài lâu
hơn. Cô biết trong tình cảm nam nữ lời ước hẹn thật sự chẳng là gì cả, nhưng
lại khăng khăng chấp nhận tin tưởng Lôi Kình, anh chưa từng nói bất cứ lời hẹn
ước nào, vậy thì anh nói một lần nhất định có thể tin được.
[1] chú thích chương 31
Lôi Kình mặt đang sầm
xuống cảm thấy bản thân bị Nại Nại lờ đi, anh cảm thấy dỗ dành phụ nữ đúng là
tự làm tự chịu, chỉ một chút lơ là đã bị mắc họng bởi câu nói, anh hậm hực trề
môi xuống: “Vớ vẩn! Nhất định sẽ lâu hơn mười năm, em phải ăn sáng cho tử tế,
nếu không thì không sống nổi đến lúc đó đâu!”
Nại Nại đột ngột lao vào vòng tay của Lôi Kình, vùi đầu vào ngực anh, cơ thể cô
rung lên từng cơn.
Lôi Kình nhấc vai cô kéo lên, cô sống chết vùng vẫy nhất định vùi đầu vào ngực
anh không chịu nhấc người ra. Lôi Kình không buồn để tâm, cứ mặc cho cô thích
làm gì thì làm, không cần phải nhìn quanh ngó quất cũng biết lúc này nhất định
có rất nhiều người đang dò xét hành động kì quái của họ. Lôi Kình dường như
nghĩ ra điều gì đó, một thoáng lúng túng hiện lên trên mặt, anh nhếch mép: “Còn
không đứng dậy là tôi sẽ lôi em về nhà, vứt lên giường để em ôm cho đủ.”
Chỉ một câu nói này, Nại Nại lập tức bắn khỏi người Lôi Kình, xoa xoa mặt rồi
vội vàng cúi đầu xuống đi về phía trước, chỉ một phút không chú ý đã đụng ngay
vào cây cột ở cầu thang, nửa bàn chân suýt chút nữa là trượt ra ngoài cầu
thang. Lôi Kình lao lên trước hai bước, chỉ một cái rẽ ngoặt đã kéo cô vào
lòng, vỗ lên mông cô một cái: “Nghĩ gì thế hả, mắt mũi chẳng chịu để ý gì hết.”
Trời ạ! Nại Nại mắt vẫn còn đang ngân ngấn nước đột nhiên bị một cái vỗ mông
đánh tét làm giật nảy cả người, nghĩ kĩ lại sự tình tứ của động tác đó, cô lắp
bắp nói: “Đông người thế này, sao anh có thể làm thế?”
“Tôi làm sao?” Lôi Kình ung dung nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô. Nại Nại cắn môi
nhìn anh chằm chằm, chưa được ba phút đã phải quay mặt đi vì ngại. Vừa quay đi
Lôi Kình đã xoay trở lại, lại quay đi, lại bị xoay trở lại, Nại Nại không còn
cách nào khác, đành nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim cô run rẩy một cách không
tự chủ.
Ánh mắt Lôi Kình nhìn cô rất chăm chú, có vài sợi tóc xõa xuống che mất mắt, nụ
cười thấp thoáng của anh khiến cô có cảm giác không lành, lúc anh muốn hôn cô
chính là cái bộ dạng này.
“Được rồi, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa! Vỗn đã ngốc, càng nghĩ lại càng
ngốc.” Anh thì thầm bên tai cô.
Rõ ràng là khoảnh khắc lãng mạn, đột nhiên bị câu nói của anh làm trôi tuột cảm
giác ngọt ngào tình tứ, Nại Nại nghiến răng lấy chân đạp Lôi Kình một cái, bị
anh nhanh nhẹn tránh mất. Tuy không đánh tới, nhưng nhìn biểu cảm ngạc nhiên
của Lôi Kình cũng đáng rồi, thế là cô cười tít mắt lại: “Vớ vẩn, em không ngốc
sao lại đi tìm xã hội đen?”
Cũng không biết bản thân đã nói điều gì buồn cười, Lôi Kình đột nhiên thả cô ra
cười phá lên, Nại Nại đứng bên cạnh vô cùng hậm hực.
***
Nại Nại nằm trên ngực Lôi Kình, dùng tóc ngoe ngẩy chọc cổ anh. Đang ngủ say,
anh mất kiên nhẫn lấy tay đẩy đẩy ra, một cái lật người đè cô xuống dưới thật
chặt không thể cử động được.
Một đêm cuồng nhiệt, cứ có cảm giác trái tim hai người lại gần nhau hơn một
chút. Đây chính là nguyên nhân những cô gái nhà lành dễ dàng bị mắc lừa, họ
càng đồng ý tin rằng đàn ông vì yêu họ nên mới lên giường với họ, còn đàn ông
thật sự nghĩ gì bọn họ không hay biết, cũng không muốn biết.
Nại Nại ôm lấy cánh tay Lôi Kình, len lén ngắm nhìn bộ dạng lúc ngủ của anh.
Hai người nằm sát như vậy, cô gần như có thể trực tiếp cảm nhận được hơi thở
nóng hừng hực của anh. Cô lại cười sờ vào chiếc mũi cao của anh, thấy không có
phản ứng gì, cô lại thuận theo sống mũi kéo xuống dưới, lúc đến miệng anh cô
men theo viền môi di một vòng, bất thình lình bị anh mở miệng ngoạn một phát,
giọng nói mơ hồ: “Đừng có động đậy lung tung, động đậy lung tung sẽ phạt em.”
Nại Nại cười ngượng nghịu, ôm chặt lấy chăn thoát khỏi vòng tay anh và quay
lưng lại, định ngủ thêm chút nữa, kết quả người đàn ông sau lưng liền dùng sức
lật người cô quay lại: “Em muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, đi ngủ.” Nại Nại liền kéo gối giả vờ lim dim, đỏ mặt vì những
hành động táo bạo lúc nãy của bản thân.
Lôi Kình lặng một lúc, đột nhiên cười lớn: “Tỉnh cả rồi, sao có thể không làm
gì chứ? Hay là chúng ta vận động một lát?”
“Không, em còn đang ngủ.”
“Em ngủ việc của em, tôi vận động việc của tôi.”
“Anh vận động thì làm sao em ngủ được?”
“Tôi vận động tại sao em lại không ngủ được?”
“Phí lời, tất nhiên ngủ không nổi rồi.”
“Tại sao lại ngủ không nổi?”
“Rung động mạnh thế ai mà ngủ được chứ?” Nại Nại cuối cùng cũng không thể nào
nhẫn nhịn được nữa, quay lại gầm lên một câu.
Lôi Kình đột nhiên chúi đầu vào lưng cô, không ngừng run lên. Nại Nại thấy lạ
đang định hỏi rõ, thì đột nhiên anh cắn vào lưng cô, cố nhịn cười nói: “Nàng
ngốc, em ngày càng thông minh ra rồi đấy.”
“Đi chết đi.” Nại Nại nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Anh nhìn thái độ nghiêm túc của cô, điệu bộ có vẻ muốn anh chết thật rất buồn
cười: “Tôi chết rồi thì em sẽ làm gì?”
Nại Nại không do dự trả lời: “Tiễn anh lên đường.”
“Tôi cho rằng tôi chỉ có thể chết ở trên giường! Vậy em cũng tiễn?” Lôi Kình
cười hỏi.
Mặt Nại Nại trong phút chốc xông máu, nóng rực, tuy hai người yêu qua yêu lại
cũng lâu rồi, nhưng tình yêu của người lớn cũng không thể chỉ có trên giường
dưới giường chứ? Ngày nào cũng làm những chuyện thế này, cô thậm chí không biết
Lôi Kình rốt cuộc là yêu con người cô hay là yêu độ hài hòa khi vận động cùng cô,
Nại Nại mặt đỏ tía tai, suýt chút quay lại đạp cho anh một cái vào chỗ hiểm.
“Sao thế?” Lôi Kình biết thừa Nại Nại đã ở bờ vực bùng nổ rồi vẫn cố tình trêu
chọc cô.
Nại Nại chẳng nói lời nào, lấy chiếc gối bịt lên mặt anh, hai chân cưỡi lên
người anh ra sức ấn gối xuống. Lôi Kình chẳng buồn phản kháng, để mặc cô hành
hạ anh, luôn miệng cười, bị ấn lâu quá không thở được nữa anh mới kéo chiếc gối
ra ấn đầu cô vào ngực mình.
Chỉ vừa chạm vào, nhịp tim cô tăng tốc, những tưởng sắp nghe được lời nói tình
tứ vô tiền khoáng hậu thốt ra từ miệng xã hội đen.
“Em cứ thích động đậy lung tung, em xem, lại đứng lên rồi.” Anh nói.
“Anh đi chết đi!”