Lôi Kình lại đi rồi.
Nói là phải ra nước ngoài làm việc, chỉ gọi cho Nại Nại một cú điện thoại, sau
đó cũng chẳng cần cô phải ra sân bay tiễn.
Có lúc Nại Nại thầm nghĩ, đi mất một Lữ Nghị, lại đến một Lôi Kình, thực ra đàn
ông đều không khác nhau là mấy. Thương nhân trọng lợi nhuận khinh biệt ly, nói
thế nào nhỉ, phụ nữ không thể nào quan trọng bằng tiền được.
Thế nên, vào ngày anh bay, cô hẹn Tiểu Trần đi đập phá một phen. Hai người gọi
một bàn đầy ắp thức ăn, ngồi cạn hết một chai Nhị Oa Đầu, ăn uống rất ‘happy’.
Chỉ có điều dạ dày trước giờ chưa từng khó chịu của Nại Nại lại cảm thấy đau
nhói khi ăn món ăn cay Tứ Xuyên.
Cái kiểu đau thắt từng cơn từng cơn ấy rất giống với sự quặn đau của trái tim,
rất giống.
***
Lôi Kình đến New York, ngồi lên chiếc xe mà Elly[1] cử người đến đón, Hứa Thụy
Dương sau khi lên xe liền chợp mắt nghỉ ngơi bên cạnh anh, còn anh thì vùi đầu
đọc “Nhật báo Wall Street”.
Chiếc xe đi rất nhanh, bên cạnh còn có hai chiếc đi kèm rất sát sao, nói một
cách mỹ miều là bảo vệ, nhưng nói trắng ra là giám sát.
Mấy con người mặt mũi lạnh te không chút biểu cảm đều mang một tâm sự riêng,
cho đến khi Lôi Kình buột miệng hỏi: “Sao thế, không đến Manersen?”
“Lần này tiểu thư Elly không đặt phòng khách sạn là muốn mời Lôi tiên sinh đến
nghỉ ngơi ở trang trại Wharton, phong cảnh ở đó rất tốt, gần đây mới mua thêm
mấy con ngựa thuần chủng châu Âu, thời gian rảnh rỗi còn có thể cưỡi ngựa giải
khuây.” Thư kí Brown cẩn trọng là thuộc hạ thân tín của Elly, ngoại hình thư
sinh nho nhã, cặp kính gọng vàng giấu đi ánh mắt dữ tợn của hắn. Nghe Lão Thất
nói thân thủ của hắn cũng không tồi, có thể làm thuộc hạ của Elly tròn hai năm
là vì đã từng đỡ đạn cho cô một lần, bởi điều mà Elly coi trọng nhất không phải
là bộ dạng của người đàn ông, mà là lòng trung thành.
Thực ra, sau một thời gian chung sống với Elly, đàn ông sẽ bất giác chìm đắm
trong sự mê hoặc của cô, Lôi Kình đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Chỉ có
điều, sau khi biết cô là một con bọ cạp cái, Lôi Kình tự giác vạch định quan hệ
giữa hai người chỉ dừng lại ở mức hợp tác, cố ý xa lánh, anh cũng hy vọng sau
này sẽ không còn bất cứ sự ràng buộc dính dáng nào nữa.
Bọ cạp cái sẽ ăn thịt cả bọ cạp đực, cho dù đó là lúc vừa mới giao phối xong
vẫn sẽ thẳng tay tàn sát không một chút nương tình.
Thế nên anh không thể không đề phòng.
Lôi Kình xem báo không chút tập trung, trong lúc nhàm chán, bất giác anh lại
nhớ Nại Nại.
Người phụ nữ ngốc nghếch đó vẫn tốt hơn, không vui hay vui đề viết ngay trên
mặt, ví dụ như lúc anh phải ra nước ngoài, khuôn mặt trái xoan của Nại Nại xìu
xuống ngay lập tức, không cả thèm nấu cơm tối cho anh ăn.
Nghĩ đến bộ dạng tức cười đó của cô, Lôi Kinh đang thả hồn vào đâu đâu bất giác
mỉm cười, không hề báo trước. Hứa Thụy Dương nghiêng mặt liếc anh một cái, lập
tức quay phắt đi chỗ khác, Lôi Kình biết cậu ta đang nghĩ cái gì, lại tiếp tục
vùi đầu vào tờ báo, hạ thấp giọng: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Kình ca, dạo này anh rất hay cười.” Hứa Thụy Dương nói đầy nghiêm túc.
“Cười không tốt sao?” Nhướng mày nhìn bộ dạng giả vờ nghiêm túc của Hứa Thụy
Dương, Lôi Kình cố ý lại mỉm cười.
Hứa Thụy Dương cười cười, không nói gì, anh quay đầu ra bên ngoài cửa nhìn
chiếc xe đang đi bên cạnh, trên mặt thoáng hiện lên chút lo lắng.
Lôi Kình đương nhiên hiểu ý của Hứa Thụy Dương. Dễ dàng lún sâu vào như vậy đến
bản thân anh còn không dám tin, có lẽ đây chính là cái cớ duy nhất của việc
chán ghét cuộc sống hiện tại sau hơn mười năm phiêu bạt.
Hơn nữa lại là cái cớ không cao mình gì cho lắm!
“Đến một ngày chú cũng sẽ phát hiện, cái thứ trò chơi này có thể lấy mạng người
ta.” Ánh mắt Lôi Kình long lanh, “Còn nguy hiểm hơn việc bị chém vài nhát dao
lên người.”
“Mong rằng em đừng gặp phải, em còn muốn giữ cái mạng này để du lịch vòng quanh
trái đất nữa.” Hữa Thụy Dương lẩm bẩm.
Lôi Kình cười nhạt: “Nó đến thật rồi chú có chống lại được không? Nói không
chừng lại bại trận nhanh hơn ai hết!”
***
Trang trại Wharton có kiểu kiến trúc cổ điển, tuy bề ngoài không có vẻ thần bí
và trang nhã như những tòa lâu đài cổ điển kiểu Anh, nhưng cũng rực rỡ ánh sáng
mặt trời, mang phong cách riêng của Mỹ. Phía trước nông trại lớn là cả một thảm
cỏ xanh mơn mởn, phía xa xa còn có vài chú ngựa đang thong thả chậm rãi gặm cỏ.
Tuy rất thanh bình, nhưng lại không phải là cuộc sống mà Lôi Kình muốn có sau
khi ẩn dật.
Bởi vì, nơi đây vẫn thuộc về góc tối tăm nhất, bề ngoài được che đậy bởi ánh
sáng mặt trời chói chang căn bản không là gì.
Quản gia của Elly vẫn trong bộ dạng vốn có, thời gian hai năm không thể xóa đi
nụ cười có vẻ đôn hậu trên môi ông, ông luôn giữ bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có
thể phục vụ một cách hoàn hảo nhất, cũng có nghĩa là Lôi Kình lại một lần nữa
phải tiếp nhận sự phục vụ của ông với thân phận ông chủ.
Mỗi người đàn ông đến trang trại này, đều là ông chủ.
Một ông chủ không có bất cứ sự tự do hay bất cứ quyền quyết định nào.
Lôi Kình theo sau ông hết ngoặt bên phải lại rẽ bên trái, vòng qua một đại sảnh
lớn, đi đến cầu thang gỗ rồi tiến vào phòng khách, chiếc thảm dài và mềm mại do
Trung Quốc sản xuất, tấm hình phượng hoàng được thêu ở giữa tuy đã đổi màu
nhưng vẫn là kiểu dáng cũ, xem ra dã tâm của Elly vẫn không hề thay đổi, cô
muốn dùng tất cả để chứng minh địa vị thống trị của bản thân. Quản gia đẩy cửa
phòng, nói nhỏ nhẹ: “Tiểu thư đợi Lôi tiên sinh đã lâu rồi.”
Thực vậy, tính ra đã tròn hai năm.
Elly vẫn đang ngồi bên cửa sổ đọc báo, giống hệt tờ báo trên tay Lôi Kình. Tấm
rèm cửa bằng ren dài bờ vai mảnh mai mềm mại của cô, cơn gió nhè nhẹ thổi qua
đó, trông giống như tranh chân dung thiếu nữ thời cổ đại, đầy đặn và yên tĩnh.
Cô không ngẩng đầu lên, Lôi Kình cũng không gọi cô, chỉ đặt tờ báo trên tay
xuống bàn, cầm tách cafe trên bàn lên ngửi, anh mỉm cười: “Em đã chuẩn bị cả
rồi?”
“Nên biết là em thấu hiểu mọi thứ của anh.” Elly chậm rãi ngước đầu lên, mỉm
cười tựa lưng vào ghế.
“Anh không thấy vậy.” Lôi Kình lười nhác lấy thìa khuấy tách cà phê, cầm lên
uống một ngụm, cau mày: “Em nên thay hạt cafe thôi, hơi đắng.”
Cô liếc Lôi Kình một cái, sau đó mắt nheo lại, nhún vai: “Lôi, hình như anh có
gì đó thay đổi rồi, đây là cafe đen trước đây anh thích nhất, sao lại đắng
được?”
“Mũi em vẫn cứ nhạy cảm vậy, tiếc là lần này em nhầm rồi.” Lôi Kình không thích
bàn luận chuyện riêng của anh với Elly, anh kéo ghế, ngồi xuống rồi cười, nhưng
trong mắt lại không chút vui vẻ nào: “Nói đi, có chuyện gì?”
[1] Tên tiếng anh của Y Lệ
“Lôi, hình như em chưa
nói với anh, em phát hiện mỗi lần anh muốn bảo vệ cái gì là liền đánh trống
lảng, lần trước là anh em nhà họ La, còn lần này?” Nụ cười của Elly cũng lạnh
như băng.
“Anh không thấy chúng ta cần phải bàn luận chuyện này, nếu em muốn thảo luận,
được, anh sẽ đi.” Lôi Kình bình thản trả lời, mặt lạnh như tiền.
Elly không bao giờ dám đắc tội Lôi Kình, lần này tất nhiên cũng không phải
ngoại lệ. Cô đặt tờ báo xuống: “Lôi, lần này Jason muốn chúng ta bỏ hết vốn ra
phá thị trường giao dịch, ép giá xuống càng thấp thì lượng hàng hóa tương lai
của 500 công ty lớn hắn mua được ở Singapore kiếm lời càng nhiều, phần thiệt
hại chúng ta phải chịu hắn đã đồng ý đền bù lại gấp năm lần.”
Lôi Kình đã thấy được biến động của thị trường tiền tệ, nhưng không ngờ Elly
lại dám tiền trảm hậu tấu, tự liên hệ trước với Jason. Anh sầm mặt xuống, nói
chuyện không chút nể nang: “Việc này anh không cho rằng một mình em có thể làm
được.”
Elly phát hiện thấy lông mày anh nhướng lên nhưng lại vẫn cười. Đây là dấu hiệu
cho thấy cơn giận của anh sắp lên đến đỉnh điểm, nhưng đôi mắt không rõ cảm xúc
của anh khiến cô không thể nào nhìn ra bất cứ điều gì, cô lựa chọn không liều
mình xông tới, thế nên duyên dáng đứng dậy xoay người lại, hai tay đặt lên vai
Lôi Kình xoa bóp nhẹ, áp sát mặt vào tai anh, “Honey, em nghĩ anh sẽ đồng ý,
anh nên biết đây là vụ làm ăn lớn, hiện giờ thị trường cổ phiếu toàn cầu đang
hỗn loạn, chúng ta làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là thừa cơ kiếm chút tiền
tiêu vặt mà thôi. Kiếm xong rồi sẽ biến mất tăm mất tích, ai có thể biết được?
Lôi, anh nói xem?”
“Kiếm tiền tiêu vặt? Chẳng phải em đang tạo ra một khủng hoảng cổ phiếu mới
sao?” Lôi Kình dùng ánh mắt sắc lạnh liếc qua, nụ cười của Elly lập tức cứng
đờ.
“Cứ coi là vậy đi. Dù sao cũng vô phương rồi, chiứ giữ cho bản thân không phải
thua lỗ trước đã. Người Trung Quốc chúng ta có câu, gọi là ‘hại người lợi
mình’, rất thiết thực.” Elly cười nham hiểm.
Lôi Kình thò tay ra, luồn ngón tay vào mái tóc xoăn màu đỏ của cô, anh vuốt ve
chân tóc cô một cách dịu dàng, đột nhiên năm đầu ngón tay siết chặt, giật đầu
cô ra phía trước mặt anh, giọng nói vô cùng bình thản: “Elly, em nghe đây, anh
không muốn nghe thấy tin em bán đứng anh, cho dù là mối làm ăn có thể biến anh
thành triệu phú trong chớp mắt không được sự cho phép của anh, chỉ cần anh
không thích, không ai có thể ép được.”
“Đương nhiên, em sẽ không bán đứng anh.” Trong đôi mắt nâu của cô ánh lên sự
hoảng loạn sợ hãi.
“Thế sao? Vậy tại sao Jason nói, em lấy chỗ này ra đảm bảo nhất định sẽ thuyết
phục anh, nếu anh không đồng ý em sẽ về nước ép anh nghỉ việc.” Lôi Kình giơ
tay ra chỉ thẳng vào bộ ngực đang phập phồng của cô.
Xa cách nhiều năm, bọn họ đã không còn là quan hệ nhân tình như ngày trước, nếu
cô có thể dùng xác thịt để khiến Jason phản bội, Lôi Kình đương nhiên cũng có
thể dùng tiền để khiến lũ tay chân của Jason phải đầu hàng.
Đúng là anh luôn tham dự và những mối đầu cơ tài chính của Jason, nhưng điều
này không có nghĩa là tiền nào anh cũng kiếm, loại việc khiến con người ta đã
tuyệt vọng càng tuyệt vọng hơn, dù có nói thế nào anh cũng sẽ không làm. Trước
đây anh lựa chọn gột sạch bản thân cũng chính là vì tìm một lối thoát thân vô
ưu vô lo sau này cho mình, anh không muốn sau này sau khi rút lui sẽ phải hối
hận cả nửa đời vì một quyết định nào đó của mình.
Giọng nói dữ tợn phát ra từ miệng Lôi Kình toát ra một mùi vị đáng sợ: “Elly,
em nên biết, anh không muốn làm gì em, nhưng nếu em ép anh, anh rất vui vẻ “hầu
hạ” tới cùng.”
“Đương nhiên.” Elly cười cười nhấc người ra. Lôi Kình đứng dậy phủi phủi vai,
giống như muốn phủi sạch bụi bặm, ngay lập tức sắc mặt Elly chuyển từ xanh sang
đỏ.
Lôi Kinh nheo mắt nói với Elly: “Anh nói lại lần nữa, anh không làm.”
Vừa đi đến cửa, Elly đột nhiên hất mạnh tách cafe xuống đất. Lôi Kình quay đầu
lại, những mảnh sứ tráng men vỡ vụn tan tác dưới sàn nhà.
Phát hiện Lôi Kình đang nhìn mình, cô mìm cười, nghiêng đầu, giống hệt tư thế
quen thuộc nhất khi hai người còn ở cùng nhau năm đó, nói một cách cợt nhả:
“Lôi, em không đẹp bằng người đàn bà đó sao?”
“Em muốn uy hiếp anh?” Lôi Kình lập tức biến sắc, cười khẩy, “Tốt nhất em hãy
suy nghĩ cho kĩ thân phận của mình rồi hãy ra tay.”
“Em đương nhiên biết rõ thân phận mình, cho nên em mới hỏi, lẽ nào cô ta thật
sự đẹp hơn em?” Elly cười hỏi.
Lôi Kình cau mày, sắc mặt rất khó coi, anh nhanh chóng tiến về trước, tóm lấy
cổ Elly, chỉ trong chớp mắt một lưỡi dao sáng lóa lặng lẽ phi tới trước mặt
anh, dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời buổi chiều phát ra một thứ ánh
sáng kì lạ. Anh giơ tay lên đỡ lấy lưỡi dao, thế là hổ khẩu[1] bị rạch một vệt
lớn, sau đó anh cũng bắt đầu cảm nhận được vết thương, Lôi Kình quay người lại
dùng tay phải gạt phăng một lưỡi dao đánh lén khác, giơ tay lên một lần nữa,
anh bẻ gãy một cánh tay của kẻ đó.
“Elly, em thấy chơi thế này thú vị sao?” Lôi Kình vỗ vỗ tay, máu từ vết thương
đã lan dần xuống ngực.
Cái kẻ đánh lén đang mềm oặt kia không cần nhìn cũng biết là ai, động tác quá
dứt khoát, chắc chắn là người đàn ông căm hận Lôi Kình nhất hiện nay.
Elly cắn môi, nhìn chằm chằm vào Brown đang nằm gục dưới đất, “Anh thấy thế nào
mới thú vị? Lôi mà em quen không phải thế này. Anh chưa từng suy nghĩ cho phụ
nữ chứ đừng nói là bảo vệ. Kết quả thì sao, bây giờ chỉ vì một người đàn bà bán
nhà mà đến mối làm ăn của Jason anh cũng không thèm nhận, em thật tình không
thể nào hiểu được.”
Tính cách thẳng thắn là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Lôi Kình
thích ở Elly năm đó, nhưng bây giờ cũng biến thành lý do khiến anh phẫn nộ
nhất.
“Chỉ điểm này thôi em đã không bằng cô ấy.” Lôi Kình chỉ vào người đàn ông đang
nằm trên đất, nói: “Nếu lúc này đứng ở đây là cô ấy, nhất định sẽ xem xem vết
thương của người này thế nào rồi sau đó gọi xe cứu thương.”
Elly nghiến răng, ánh mắt cô như núi băng nghìn năm không thể nào tan chảy.
“Thế nên, em không thể so được với cô ấy. Anh cảnh cáo em, nếu em dám động đến
một sợi lông của cô ấy, anh sẽ dùng tất cả mọi thứ của Lôi Kình này chơi với em
đến cùng, không tin thì cứ thử mà xem!”
Lôi Kình vứt lại cô ở đó rồi cao ngạo rời đi, thậm chí đến vết thương trên tay
anh cũng không thèm xử lý, trên tấm thảm vẫn còn đọng lại vài vệt máu. Elly
hiểu ý của anh, có nghĩa là, có thể làm anh bị thương nhưng không được làm bị
thương người đàn bà đó, bằng không, máu trên mặt đất có thể sẽ biến thành máu
của cô.
Rốt cuộc là người đàn bà như thế nào lại có sức hấp dẫn lớn như thế? Cô đột
nhiên rất muốn biết.
Elly sầm mặt lại gọi quản gia đang đứng ở ngoài cửa, dặn dò cẩn thận xong, cô
chuẩn bị thu dọn hành lý về nước.
Có lẽ, trở về xem xem cũng không phải việc gì không hay, nói thế nào đi chăng
nữa, làm gì cũng phải biết người biết ta thì mới trăm trận bất bại được.
[1] Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ