Nại Nại là đứa trẻ sinh
ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ[1], hiển nhiên từ bé đã được dạy dỗ mỗi khi làm
chuyện gì đều phải kiên trì tới cùng, nhất định phải có phẩm chất ưu tú dù có
khó khăn đến mấy cũng không bao giờ bỏ cuộc. Mà lý luận chính là kẻ dẫn đường
của hành động, tuy trước mắt vì khó khăn mà cô không thể mua được thứ đồ cấp
thiết, nhưng phải kiên định với ý niệm “có khó khăn phải xông lên, không có khó
khăn tạo ra khó khăn cũng phải xông lên”, trong khi chỉnh đốn lại tư tưởng của
bản thân, đồng thời cũng phải cổ vũ bản thân tích cực đấu tranh với chướng ngại
tâm lý. Có thể giữ vững thái độ “Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa
ngục”, một lần nữa dũng cảm xông tới hiệu thuốc vô điều kiện để hoàn thành
nhiệm vụ mua đồ mới đang tiến hành được một nửa của mình, đồng thời cố gắng hết
sức dùng tư thái hoàn hảo nhất để kết thúc quá trình ngượng ngùng này, cùng lúc
đó nâng cao sự tự tin của bản thân về sau, tạo cơ sở thực tiễn tốt đẹp cho việc
mua sắm sau này của mình.
***
Năm giờ chiều, kết quả của việc không có khách hàng đến gõ cửa là các nhân viên
của văn phòng nhà đất đều gật gù buồn ngủ, tuy vẫn đứng nguyên chỗ cũ chờ khách
nhưng mỗi người đều tự thả hồn lên tận mây xanh, ánh mắt mỗi người đều mơ mơ
màng màng, nụ cười thì đều cứng ngắc đờ đẫn.
Việc này đòi hỏi phải có công lực nhất định, người bình thường không phải ai
cũng có thể làm ra một bộ mặt đoan trang tươi cười trong khi ý nghĩ thì hỗn
loạn mông lung.
Đúng! Việc này đòi hỏi phải có công lực!
Nại Nại đấu tranh tư tưởng mất cả một buổi chiều, kết luận là vẫn phải đi mua.
Trước đây đương nhiên là không cần, nhưng sau này e rằng không dứt ra được! Đàn
ông có thể không động đến thứ này vài năm cũng không sao, nhưng một khi động
vào thì có muốn cai cũng không phải dễ. Bấm bấm ngón tay tính toán, bản thân cô
cũng là phụ nữ đầu ba đ í t chơi vơi rồi, đang vào độ tuổi “ba mươi như sói,
bốn mươi như cọp”, biểu hiện trên giường của Lôi Kình cũng không tồi, chỉ riêng
giác quan thứ nhất thôi đã khiến Nại Nại chẳng có lý do gì từ chối cả.
Huống hồ cô còn có ý định tiếp tục qua lại với anh.
Thậm chí cô còn có chút nhớ nhung cánh tay trên eo mình lúc thức dậy vào buổi
sáng, cả cánh tay to lớn như thế vắt qua, giống như đang tuyên bố quyền chiếm
hữu một cách bá đạo, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút cảm động ấm áp và
hoảng loạn.
Càng như vậy cô lại càng muốn hoàn thành nhiệm vụ gian nan kia, trong tình
trạng bản thân vẫn còn kịp chuẩn bị!
“Chị Nại Nại, có điện thoại.” Tiếng gọi bên phía quầy tiếp tân. Nại Nại mơ màng
quay đầu lại, hiển nhiên có chút không thích ứng với sự chuyển biến từ một “Nại
Nại anh hùng” thành “Nại Nại thường dân”. Cô lon ton chạy lại quầy tiếp tân
nghe điện thoại, “Xin chào, tôi là Tần Nại Nại.”
“Tối nay tôi qua đón em.” Giọng Lôi Kình ở đầu kia điện thoại có sức hấp dẫn vô
hạn, Nại Nại với ý chí kiên định không có vẻ gì là cao suýt chút nữa đã gật đầu
đồng ý, thậm chí còn định vẫy vẫy đuôi thể hiện sự vui mừng.
Không đúng! Cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Anh muốn làm cái gì?”
“Tôi tới đón em, cùng đi ăn tối.” Ở đầu kia của điện thoại tâm trạng của Lôi
Kình có vẻ rất tốt, dường như rất nhẫn nại.
Nại Nại chỉ cần nghĩ tới nhiệm vụ vĩ đại vẫn chưa hoàn thành là lại nhăn nhó
đau khổ, mặt mày nhăn nhúm hết cả lại, nói với giống rất kiên định: “Cái đó…
tối nay em về nhà.”
“Tại sao?” Đầu bên kia thái độ quay ngoắt, có chút không vui.
“Dù gì em cũng không muốn đi.” Nại Nại lí nhí.
“Tối nay tôi đến chỗ làm đón em. Em ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa, nếu không hậu
quả tự gánh chịu.” Lôi Kình không nói thêm gì dập máy cái rụp, đến câu tạm biệt
cũng không thèm nói.
Tút dài một tiếng, Nại Nại ngây người ra, nhìn chiếc điện thoại trong tay mình
cười đau khổ, sau đó dập máy.
Thật bá đạo, đến cơ hội phản kháng cũng không cho.
Đồng nghiệp quầy lễ tân ngước mắt nhìn Nại Nại, cười tít mắt nói: “Bạn trai chị
đến đón?”
“Không! Là bạn thôi.” Lời giải thích thiếu tự nhiên cho thấy đương sự vô cùng
chột dạ, đồng nghiệp quầy lễ tân cũng không để tâm, cười cười kiểu ta đây biết
thừa.
Nại Nại còn muốn giải thích, điện thoại lại kêu, Nại Nại vừa nhấc điện thoại
lên, đầu bên kia đã gầm lên một tiếng: “Em giỏi cứ thử chạy…” Cái anh nói “thử”
đương nhiên không phải bảo Nại Nại đi “thử” thật, mà là một câu uy hiếp đến cực
điểm, phần giản lược phía sau có thể gợi lên những tạp niệm vô cùng tận, ví dụ
như trong tiểu thuyết, khi người đàn ông trừng phạt người phụ nữ lúc nào cũng
chỉ dùng một cách…
Nại Nại bị dọa cho hết hồn, lại vội vàng nói: “Anh…”
Còn chưa “anh” xong thì người ta đã cúp máy, Nại Nại theo phản xạ lại quay sang
cười đau khổ với lễ tân, vội vàng cúi gằm mặt xuống bỏ đi, chỉ sợ người ta biết
được bản thân cô bị uy hiếp cái gì.
Nại Nại chịu sự tiêm nhiễm đầu độc của tiểu thuyết tình cảm nhiều, thế nên tuy
tác phong của cô có phần chậm chạp nhưng cũng có thể hiểu được ý trong câu nói
của anh, thế là dưới sự chú ý của cô bé lễ tân, cô đã thành công hóa thành quả
thánh nữ, nóng bừng toàn thân.
Ở bên này, Lôi Kình vừa nói xong liền có chút hối hận. Nại Nại là người phụ nữ
quá ngốc nghếch, tuy cơ thể cô rất mềm yếu nhưng tính khí thì hình như không
mềm chút nào, cũng không biết liệu cô có nghĩ lệch lạc gì không, bị tà khí xông
lên đỉnh đầu lại làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó.
Tên đại vương thổ phỉ đó thật chả biết che giấu gì hết!
Cô nàng ngốc đó rốt cuộc đang nghĩ linh tinh cái gì chứ?
Ý nghĩ cùng lúc của Lôi Kình và Nại Nại.
[1] Chỉ thế hệ những người thuộc thời kì đại cách mạng văn hóa Trung Quốc (1966
– 1976)
Đến lúc tan làm Nại Nại
cố tình nán lại một lúc. Tiểu Trần thay đồ xong quay người đi thẳng, cũng chả
buồn hỏi cô một tiếng, Nại Nại bất mãn, giật tay Tiểu Trần lại hỏi: “Sao em
không hỏi chị có về nhà hay không?”
Tiểu Trần chớp chớp mắt: “Chị đã mua cái đó rồi, còn về nhà được sao?”
Nại Nại bị nói trúng tim đen, vội vàng giải thích: “Ai bảo thế? Chị sẽ về nhà!”
“Xin đừng lừa gạt tình cảm của trẻ con, người lớn các chị ấy mà, giống y như
đứa trẻ trong câu chuyện “Sói đến rồi”, rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy mà vẫn
còn hét lớn ‘Tôi chưa, tôi không, tôi ghét’.” Tiểu Trần đúng là miệng lưỡi sắc
lẻm.
Nại Nại dùng ngón tay cốc nhẹ lên đầu Tiểu Trần nói: “Người ta bảo con gái 8x
quỷ quái lắm, lúc chị bằng tuổi em đâu có nghĩ bậy nghĩ bạ như thế.”
Tiểu Trần cười gian: “Đã làm rồi đúng không? Nghĩ nhiều thì mất cả vui.”
Nại Nại tức điên người, bị nghẹn tới mức không thể phản kháng được, nghĩ kĩ lại
thì hai mươi hai tuổi kết hôn, chẳng phải đúng thật là đang làm sao?
Cứ nghĩ tới tình cảnh khi đó là tinh thần của Nại Nại lại ảm đạm, trong lòng
còn có chút thất vọng, tuy chỉ là một khoảnh khắc, nhưng lại đem lại không ít
đau thương. Những điều cô học được khi đó giờ đều áp dụng trên người người
khác, tuy vẫn còn chút mơ hồ, nhưng vẫn phải tiếp tục sống.
Tiểu Trần thấy thái độ của Nại Nại không được ổn cho lắm, biết mình đã nói lỡ
lời nên vội vàng nói với Nại Nại: “Chị Nại Nại, về nhà thôi!”
Nại Nại nhìn cô cười: “Em đoán đúng rồi, hôm nay chị không về nhà. Chị đến biệt
thự số 21.”
Chịu thừa nhận đồng nghĩa với việc chiếc bình nứt đã vỡ, mục đích của cô là
không để mình lại đắm chìm trong quá khứ. Lôi Kình tuy không phải một liều
thuốc tốt để làm phai nhòa kí ức, nhưng có thể tạm thời che đậy vết thương, vậy
thì, cô chẳng có lý do gì tiếp tục đem theo vết thương tiến lên phía trước, có
thể lành được ngày nào thì hay ngày đó.
“Chị Nại Nại, ngoài cửa có người tìm chị, là anh chàng đẹp trai đó.” Mấy cô
nàng nhao nhao cả lên cũng khiến Nại Nại tự dưng hồi hộp. Nói Tào Tháo là Tào
Tháo đến, lúc bản thân thừa nhận với Tiểu Trần sẽ đến căn hộ số 21, con người
đó đột ngột xuất hiện, cứu vớt trái tim đang trĩu nặng lúc này của cô, xua đi
không ít những buồn đau.
Chủ nợ cuối cùng cũng tìm đến tận cửa!
Nại Nại tay chân lóng ngóng không thể không ra khỏi văn phòng trong những cái
nháy mắt ra hiệu của mọi người, đứng trước cổng nhìn xuống. Dưới ánh hoàng hôn,
Lôi Kình đang tựa người vào xe châm thuốc, toàn thân được bao bọc bởi sắc vàng
kim rực rỡ, anh vẫy vẫy cô trong những tiếng la ó của cả một đám con gái.
Chưa thấy đám con gái này kích động như thế bao giờ, Nại Nại trong lòng có chút
khó chịu, trong phút chốc lửa xông thẳng lên tận đỉnh đầu.
Lôi Công chết tiệt, không khoa trương thì chết được sao? Nhiều phụ nữ nhòm ngó
như vậy anh vui vẻ cái quái gì?
Nại Nại đi xuống lầu với tốc độ rùa bò, mặt lạnh te đứng trước mặt Lôi Kình, bị
anh kéo sà vào lòng.Tayanh chuyển dịch từ cổ tay cô lên đến eo, sau đó nhẹ
nhàng cúi đầu đặt một nụ hôn, may mà anh vẫn còn nhớ đây là nơi công cộng, nụ
hôn này cũng chỉ lướt nhẹ qua má, khiến Nại Nại toàn thân nóng bừng.
Tuy là như vậy, nhưng những tiếng hò hét phía sau lưng vẫn vang lên không ngớt
khiến Nại Nại đột nhiên có chút thích thú nho nhỏ. Cô trộm nghĩ, dù nói thế nào
đi nữa, anh chịu tuyên bố quyền sở hữu trước mặt bao nhiêu người thế này thì
ngược lại cũng tuyên bố rằng quyền sở hữu anh thuộc về cô, lĩnh ngộ này đã làm
thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của Nại Nại, thế nên, sau khi trút bỏ những điều
không vui, cô cũng bất giác mỉm cười.
“Ngoan, về nhà thôi!” Một câu nói đơn giản ngắn gọn của anh khiến mặt Nại Nại
lại đỏ lựng, Nại Nại sau khi đã xua tan đi những đám mây u ám lườm anh một cái,
bĩu môi: “Khoa trương, anh nói đây không phải khoa trương thì là gì?”
Lôi Kình bị việc cô đeo bộ mặt hạc đầu đỏ và ngượng ngùng nói lên câu trách cứ
làm cho tâm trạng vui không kể xiết, anh cười lớn: “Em quản tôi?”
Nại Nại đương nhiên quản không nổi xã hội đen, thế nên cô đành đem “nộ khí xung
thiên” chui vào xe.
Chiếc xe vừa nổ máy, Tiểu Trần đuổi theo gõ cửa. Nại Nại hạ tấm kính xuống, cô
thần thần bí bí áp sát vào tấm kính nói: “Đừng về nhà, ăn chơi vui vẻ nhé!”
Nại Nại tức điên người, kéo ngay kính cửa xe lên. Lôi Kình cười hỏi: “Cô ấy có
ý gì vậy?”
Nại Nại lắp bắp nói: “Có… có ý gì được, chính là ý đó thôi.”
Nói xong cô liền quay mặt qua một bên, giả bộ nhìn ngắm phong cảnh xung quanh,
mặt đỏ tía tai.