Tiểu thuyết thường miêu
tả, hai người có tình cảm khi làm chuyện ấy xong, lúc thức dậy sẽ vô cùng ngọt
ngào và ân ái. Người phụ nữ mặt đỏ lựng, trong lòng thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Còn người àn ông sẽ chỉ lên trời thề thốt những lời dối trá như kiểu cả đời sẽ
đối xử tốt với em, quyết không phụ bạc… đại loại như vậy, mà chỉ cần là người
phụ nữ mê muội trong tình yêu đều sẽ tin một cách mù quáng.
Đương nhiên, những người phụ nữ tin tưởng vào những câu dối trá đó cũng rất
nhiều. Chỉ tiếc Nại Nại chưa từng trải qua tình cảnh đó, nếu không cô chắc cũng
sẽ tin.
Không phải do vấn đề hormone tình yêu, mà là vì từ trước tới giờ Nại Nại không
có năng lực phán đoán tốt như thế.
Bản thân cô cũng biết điều đó.
***
Sớm tinh mơ thức giấc, mọi chuyện diễn ra rất bình thường. Nại Nại cong mông về
phía Lôi Kình trong tư thế rất bất nhã, trong khi đó LôiKình lại ngủ rất cảnh
giác, thân người anh thẳng tưng không hề động đậy, nhưng chỉ hơi lơ mơ ngủ.
Nại Nại dụi dụi mắt, mơ màng nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập ánh nắng, cất tiếng
hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lôi Kình lười nhác thầm thì trả lời: “Còn mười phút là đến chín giờ.”
Hả? Thôi xong! Lần này chết chắc rồi! Cho dù là căn biệt thự này cùng trong một
khu với nơi Nại Nại làm, nhưng cô không thể trong mười phút ngắn ngủi chạy một
vòng lớn, bỏ mặc ánh mắt dòm ngó của mọi người rồi chạy về văn phòng được, hơn
nữa bộ quần áo trên người vẫn là bộ hôm qua chưa kịp thay, điểm nào cũng đều
khiến người khác nghĩ bậy bạ.
Cô lập tức bật dậy khỏi giường, không còn quan tâm tới việc chào hỏi gì nữa,
vừa cúi người xuống mặc áo vừa dùng ngón chân kẹp chiếc váy đã bị bay tít xuống
chân giường, vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm: “Chết chắc rồi, chết chắc rồi, giải
chuyên cần lần này nhất định đi tong rồi!”
Anh cau mày, việc bị lờ đi dẫn đến sự tức tối vô cùng nghiêm trọng trong lòng:
“Em không việc gì phải vội, chút tiền cỏn con đó tôi cho em.”
Sau khi nhướn mày lẫn bĩu môi khinh bỉ đều đã làm xong, Nại Nại vẫn không quên
mặc váy một cách thần tốc, tuy vô cùng bận rộn cô vẫn không bỏ lỡ cơ hội hạ
thấp người khác: “Thôi quên đi! Đừng có mà lừa phỉnh! Cầm tiền của anh nói
không chừng lại phải làm cho anh việc gì đó.”
“Em cũng biết mình biết ta đấy.” Tâm trạng của Lôi Kình rất tốt, thế nên anh
không thèm để ý đến những hành động khinh bỉ bé nhỏ của cô, anh cười cười: “Tối
nay em đến không?”
Câu nói trần trụi đó khiến huyết áp của Nại Nại đột phá mức kỉ lục thế giới,
tốc độ của nó nhanh đến mức khiến người ta hoa mày chóng mặt. Cô liền dừng động
tác, quay đầu lại, nghiêm mặt, nhổ phì một cái, sau đó lại tiếp tục vội vã mặc
quần áo.
Tức cười đến nỗi Lôi Kình cười phá lên, anh nằm bò trên giường nheo mắt nhìn
Nại Nại toàn thân đỏ ửng, kết quả là đến lúc mặc áo lót vì quá kích động nên
tay cô run rẩy không thể nào cài khóa vào được.
Anh lười nhác bò khỏi giường, cơ thể trần trụi áp sát vào lưng cô. Cảm giác
nóng bừng khiến Nại Nại hoảng loạn run rẩy, vừa ngoảnh đầu lại lại nhìn thấy
thứ không nên nhìn, cô vội vàng xoay người, lấy tay che mặt hét ầm lên: “Đồ dê
xồm! Anh muốn làm cái gì?”
“Tôi chỉ giúp em thôi.” Anh nói rất nghiêm túc, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng
vuốt ve chiếc cổ đang hở ra của cô, sau đó men theo sống lưng vuốt dần xuống,
cho đến khi đến chỗ cúc áo, anh chỉnh cho hai bên đều nhau rồi đóng cúc lại,
động tác không hề có một chút gì ám muội.
Xem ra là cô nghĩ ngợi quá nhiều rồi, Nại Nại thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả sau khi cài xong, tay anh lại tiếp tục trượt sâu xuống tận cuối eo và
tiếp tục có ý định thám hiểm xa hơn. Nếu như tiếp tục sâu hơn, e rằng hôm nay
cô sẽ không đi làm nổi. Bất đắc dĩ cô đành quay người lại, nắm chặt tay anh,
run run nói: “Đừng có quậy nữa, em phải đi làm đây.”
Lôi Kình áp sát vào lưng cô, miệng kề sát tai cô, ngón tay mân mê phần eo cô,
chà đạp chút ý chí cuối cùng còn sót lại của Nại Nại: “Vậy… tối nay em sẽ đến
chứ?”
Sống lưng cương cứng bức bách Nại Nại phải gật đầu, quăng cho anh một cái lườm
nảy lửa, trong tiếng cười đắc ý của anh, cô vội vã vào nhà vệ sinh rửa mặt, may
mắn là biệt thự số 15 đến 30 đã thông đường ống nước, không thì cô chỉ còn biết
ôm bộ dạng này đến văn phòng làm việc để giải quyết mất thôi.
***
Mặc cho Nại Nại nỗ lực thần tốc, nhưng cô vẫn đến chỗ làm muộn năm phút. Vừa
đến văn phòng đã thấy Tiểu Trần đang lau cửa kính, liếc ngang liếc dọc một hồi
vẫn không thấy hình bóng tổ trưởng đâu, cô liền vội vã cúi đầu đi thẳng vào
trong. Tiểu Trần thần thần bí bí kéo giật cánh tay cô lại, tiến gần lại phía cô
với con mắt gian tà: “Chị khai thật mau, tối qua chị đã đi đâu làm gì?”
“Tổ tông bé nhỏ của tôi ơi, chí ít em cũng phải để chị đi thay quần áo đã chứ.
Ngộ nhỡ bị tổ trưởng nhìn thấy, tiền thưởng chuyên cần tháng này của chị lại đi
tong.” Nại Nại hạ thấp giọng năn nỉ, cặp mắt vẫn dáo dác tìm kiếm hình bóng của
tổ trưởng.
“Tổ trưởng không đến được đâu, nghe nói tối qua bị ngã trặc chân, hôm nay ngày
mai đều xin nghỉ, chúng ta có thể thoải mái hai ngày rồi.” Tiểu Trần nói đầy
hứng khởi.
“Hả? Thế sao? Sao lại bị ngã?” Nghe nói không có ai giám sát, Nại Nại cũng
không vội vã nữa, chậm rãi bẻ lại tay áo cho Tiểu Trần.
“Nghe nói là ngã lúc đang chạy trốn vì bị người ta đuổi, cụ thể thì em không rõ
lắm. Thế nào rồi, tối qua xã hội đen đến rồi hả? Tại sao chị lại biến mất còn
tổ trưởng thì bị thương?” Tiểu Trần lớn tiếng hỏi, khiến tất cả mọi người ở văn
phòng nhà đất đều nhất loạt hướng ánh mắt về phía Nại Nại, khiến Nại Nại hận
không thể khâu lại cái mồm rộng của cô.
“Còn lâu! Chị đi thay đồ đây.” Nại Nại cúi đầu đi vào trong, giọng nói của cô
như tiếng muỗi kêu.
“Lúc nãy chủ căn số 21 gọi điện đến đây, nói là chị để quên kp tóc ở trên
giường nhà anh ta, hỏi lúc nào thì chị định qua đó lấy lại.” Tiểu Trần cười
ngặt nghẽo, nhìn thấy Nại Nại sau khi nghe xong câu nói của mình vấp ngay phải
cái ghế, nghiến răng nghiến lợi ôm đùi đi tập tễnh vào phòng thay đồ.
Cái tên Lôi Công đáng chết này, sao không hiệu triệu mười tỉ đám sét giật chết
cô luôn cho rồi, đúng là đồ mặt dày, còn dám gọi điện đến tận đây để nói chuyện
đó, mất mặt chết đi được.
Nại Nại quăng bộ quần áo vừa thay vào tủ đồ đầy tức giận, đây chẳng phải đang
đánh trống khua chiêng thông báo với cả thiên hạ rằng anh và cô có gì gì đó với
nhau sao?
Đây là loại người gì thế không biết, thật là không có tư chất.
Tuy có chút căm phẫn, nhưng Nại Nại vẫn còn nhớ thân hình đẹp tới mức vô lý của
Lôi Kình sáng nay, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến mặt cô lại đỏ tưng bừng,
máu nóng bốc lên tận đầu.
Chết tiệt!
Buổi trưa sau khi ăn cơm
xong, Nại Nại ra ngoài hóng gió, cả đoạn đường đang vô cùng hào hứng, chỉ đến
khi đi ngang qua hiệu thuốc cô mới dừng chân lại, ngây người ra.
Thực ra lúc dục vọng trào dâng vào tối hôm qua, đúng là cô đã suy nghĩ đến vấn
đề nghiêm túc này, không nói đến chuyện Lôi Kình có biết giữ gìn, cuộc sống
riêng tư của anh liệu có nghiêm chỉnh, chỉ riêng việc bản thân cô là một người
phụ nữ ly dị độc thân đã đủ để tránh thai trở thành một vấn đề lớn.
Hôm qua là thời kì an toàn, nhưng hôm nay thì sao? Sau này thì sao?
Thịt thơm đã ăn đã nếm, không thể đảm bảo sau này sẽ không thèm ăn nữa, khi dục
vọng dâng trào ai có thể ngăn lại nổi? Nếu đã không ngăn lại nổi, vậy thì, an
toàn phải được đảm bảo trước tiên. Tuy biết được tính quan trọng của việc này,
nhưng Nại Nại vẫn mím chặt môi, đứng bên ngoài hiệu thuốc nhìn chăm chú mấy vỉ
thuốc tránh thai trên kệ, do dự không quyết.
Chuyện mua bao cao su là việc trước nay Lữ Nghị vẫn làm, khi hai người đi siêu
thị, Nại Nại sẽ lén lén lút lút vớ lấy hai bao rồi ném vào trong xe, sau đó anh
sẽ phụ trách đẩy xe và thanh toán, còn cô thì đứng ngoài bụm miệng cười điệu bộ
mặt đỏ tía tai của anh khi phải đối diện với nhân viên thu ngân.
Cô từng hỏi anh, đàn ông các anh mà cũng ngại khi mua thứ này sao?
Anh trả lời, đương nhiên rồi, da mặt bọn anh cũng không phải làm bằng sắt, thế
nên cái thứ này nên để phụ nữ mua, thật lặng lẽ không để người khác chú ý.
Sau khi xảy ra vụ ngoại tình, Nại Nại cũng từng cảm thấy hối hận, không ngừng
hoài nghi bản thân. Nếu là do cô mua thì ít nhất cũng biết được đến khi nào
thiếu một cái, cũng còn biết mà đối phó. Nhưng sau đó chỉ một câu nói của mẹ
Nại Nại đã làm cô thức tỉnh, cầm bao cao su ở nhà đi ngoại tình thì còn cứu vãn
cái quái gì nữa, tên đàn ông này quá là vô liêm sỉ.
Cũng đúng, chỉ cần nghĩ đến chuyện người đàn ông e thẹn đó dám đi mua thứ này
cho một người phụ nữ khác, còn c hai người phụ nữ bọn họ còn dùng chung một
kiểu, chung một nhãn hiệu, Nại Nại cảm thấy không thoải mái, sau khi xảy ra
chuyện cô ra sức kì cọ tắm rửa, hận không thể rửa sạch những nhơ bẩn đáng ghê
tởm trên người mình.
Nếu có thể làm lại, cô sẽ chủ động hơn đi mua thứ này, không cần phải xấu hổ
như thế, càng không thể đánh mất chồng của mình.
Tiếc rằng, sự việc không có cơ hội làm lại. Bây giờ cô cũng có thể thản nhiên
thoải mái lên giường cùng một người đàn ông khác, giải phóng những dục vọng bị
đè nén lâu ngày của bản thân, thậm chí còn tự mình chạy đi mua bao cao su.
Nếu cô có thể lựa chọn, cô thà không dùng thứ này mà cần một người đàn ông an
toàn, một đứa trẻ có thể sinh hạ được, đáng tiếc là những thứ đó bây giờ đều
không thể đạt được.
Vậy sau đó? Chẳng phải vẫn phải mua sao?
Chí ít thì một người phụ nữ trưởng thành phải biết bảo vệ bản thân, Nại Nại khẽ
nghiến răng, nhìn vào bên trong cửa sổ hạ quyết tâm, cúi gằm đầu xuống lao
thẳng vào bên trong. Trong hiệu thuốc vẫn còn vài người khách, Nại Nại “làm
chuyện bậy bạ” nên chột dạ, đành lượn lờ ở khu thuốc uống mấy vòng, đầu cô gần
như vùi hẳn vào trong quầy thuốc thủy tinh, lí nhí hỏi mấy câu hỏi siêu ngu
ngốc, tiện mồm xin thuốc chống ********* chảy rồi thuốc cảm cúm gì đó, nắm tờ
hóa đơn đi từ từ về phía quầy thuốc phòng tránh thai, giả bộ như đi lạc vào khu
vực cấm mà không hề hay biết.
Đợi cho mấy người đứng bên cạnh đi rồi cô mới nhanh chóng đảo mắt một lượt, vội
vàng chọn một hộp màu sắc đẹp nhất rồi hỏi: “Cái… cái này bao nhiêu tiền?”
“Ba hai tệ.” Dược sĩ quá quen với kiểu ngại ngùng lấm lét của những cô gái đi
mua thứ này như Nại Nại, thế nên không thèm để ý.
Đắt thế! Nại Nại nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó miễn cưỡng mỉm cười
chỉ vào hộp màu đỏ bên cạnh, “Cái… cái đó thì sao?”
“Hai lăm tệ.”
Cái này còn tạm được, tính ra một lần chỉ mất có hai tệ, Nại Nại cảm thấy khá
là hợp lý! Đang định ngẩng đầu hỏi mua, thì có tiếng người gọi tên cô từ phía
sau: “Chị Nại Nại, chị đang làm gì thế?”
Ánh mặt trời phía sau đột nhiên nóng bỏng khiến Nại Nại toát mồ hôi lạnh toàn
thân. Trong cái không khí căng thẳng ngột ngạt, Nại Nại từ từ quay người lại
nhìn cô: “Chị… chị mua thuốc đau bụng.”
Nại Nại lắp bắp hươ hươ tờ hóa đơn trên tay. Tiểu Trần ngước lên nhìn mấy nhãn
hiệu thuốc phòng tránh thai, lại nhìn ngón tay Nại Nại còn chưa kịp thu lại, rõ
rành rành đang chỉ vào bao cao su.
“He he, he he, cái đó, chị chỉ tiện mồm hỏi thôi, tiện mồm hỏi thôi. Mấy năm
nay tình hình thị thường biến đổi liên tục, chúng ta cần không ngừng tìm hiểu
giá cả ở thủ đô, việc này rất có lợi cho việc buôn bán nhà đất của chúng ta.”
Công lực ứng biến của Nại Nại đã nhiều năm không được phát huy, cuối cùng hôm
nay cũng tìm thấy cơ hội để thể hiện.
“Em hiểu, em hiểu!” Tiểu Trần cười rất gian tà.
Nại Nại mà cứ tiếp tục giữ nụ cười trên mặt như thế này thì thật là khổ sở, thế
nên cô vội vàng chạy đến quầy thu trả tiền.
Sau đó toát mồ hôi lạnh đến quầy thuốc lấy về một đống các loại thuốc không có
tác dụng gì, lấm lét theo sau Tiểu Trần mua hai chai dầu tì bà Niệm Từ Am, vui
vẻ đi ra khỏi hiệu thuốc.
Lúc ra gần đến cửa, Nại Nại đầy lưu luyến nhìn thứ đồ suýt chút nữa là đến tay
đó.
Xem ra, lần này xác định tay trắng trở về rồi.
Nại Nại đau đớn nghĩ.