Câu chuyện năm 1996
Sau khi chơi bời tẹt ga cả một mùa hè cuối cấp ba, Nại Nại bắt đầu cau mày nhăn
mặt khi vào học, cảm giác đầu tiên khi rời khỏi Đông Bắc đến Bắc Kinh đó là
“nóng”, rõ ràng đầu tháng chín là gió thổi vi vu, thế mà mặt trời to lớn ở đây
vẫn cứ hừng hực thiêu đốt con người ta. Mà điều khiến cô bất mãn nhất đó là,
tìm đi tìm lại cũng không tài nào tìm ra các đàn anh đàn chị của khoa xây dựng
đến tiếp đón, điều này rõ ràng là không phù hợp với khẩu hiệu “Khiến tân sinh
viên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình lớn” được in trên sổ tay nhập học mà!
Trong khi đó biểu ngữ treo trước cổng trường thì rõ là bắt mắt, đáng tiếc là kí
túc xá thì quá là đổ nát, đến trụ sở chính trường cấp ba của cô còn hơn đứt, cả
một hàng dài những dãy lớp học xây bằng đất xám xịt đầy bụi với những bức tường
đầy rêu phong, chỗ này cũng quá là thảm hại rồi đấy, năm nay cũng thu nạp hơn
một vạn sinh viên mới, thế mà trông chả khác nào một khu cứu tế.
Cô ngoảnh đầu lại nói với mẹ: “Hay là… chúng ta về đi? Con ôn lại một năm, sang
năm thi Thanh Hoa.”
Mẹ Nại Nại nói: “Không được, ngộ nhỡ sang năm chỉ thi đỗ cao đẳng thì làm sao?”
Nại Nại vô cùng căm phẫn: “Dù có là cao đẳng thì cũng tốt hơn cái này chán, cái
trường này quá là cũ nát.”
Mẹ Nại Nại vỗ vỗ vai cô: “Tuy trường có hơi nát, nhưng mà mẹ đã nghe ngóng rồi,
trường này nhiều nam sinh lắm, chuyên ngành của con thậm chí còn cứ mười nam
chỉ có hai nữ, cơ hội chọn đối tượng là vô cùng lớn.”
Nại Nại chu miệng, lấy tay chải chải lại túm tóc đuôi ngựa, mẹ Nại Nại nói,
chải tóc như thế trông cô giống như một con búp bê. Tuy đã vô số lần thầm phản
kháng trong bụng, nhưng Nại Nại vẫn quyết định nghe ý kiến của người đi trước.
Có lẽ, lời nói đó chưa chắc đã đúng, nhưng mẹ Nại Nại đã sống bao nhiêu năm như
vậy nhất định là có kinh nghiệm nhất. Nại Nại nghĩ.
Quả nhiên, dưới bóng cây rậm rạp cao lớn, một chàng trai sáng chói với khuôn
mặt tươi tắn nụ cười xuất hiện trước mặt cô, áo T-shirt màu trắng, quần bò màu
xanh, ánh mặt trời rọi trên người anh, toát lên một cảm giác tươi mới và sạch
sẽ.
Từ người anh tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng kim, anh mỉm cười, rất lịch sự và
lễ phép: “Chào em, có phải em là sinh viên mới của khoa xây dựng không? Tôi là
khóa trên của em, tên là Lữ Nghị.”
Nại Nại e thẹn quay sang nhìn mẹ một cái, mẹ Nại Nại vô cùng đắc chí gật gật
đầu, ông anh họ Lữ từ trên trời rơi xuống này như một minh chứng cho dự đoán
chuẩn xác của bà.
Chiếc vali hành lý bị kéo đi trông nhẹ bẫng, hình bóng của anh gì đó giống với
người bố trong kí ức của Nại Nại, cứng cỏi và đáng tin cậy.
Nại Nại hoang mang khoác lấy cánh tay của mẹ, đi theo bước chân dẫn đường của
Lữ Nghị, trong lòng có chút cảm xúc kì lạ, nếu như bố cô còn sống, hôm nay sẽ
là hai người đưa cô đến trường đúng không?
Một người kéo vali hành lý, một người khoác lấy tay mình, giống như tất cả
những nữ sinh khác, hưởng thụ sự ấm áp được nâng niu chiều chuộng.
***
Câu chuyện năm 1998
Thầy giáo dạy môn lịch sử kiến trúc phương tây là một nhà nghiên cứu đã có
tuổi, giảng bài rất dài dòng và phiền phức, Nại Nại ra lệnh cho cô bạn cùng
phòng làm lá chắn cho tốt, sau đó dùng hai gói bánh Wangwang làm thù lao, cô
đeo ba lô lên vai cúi người chuồn ra cửa sau của lớp học.
Hôm nay là ngày Lữ Nghị về, đương nhiên cô chẳng còn tâm trạng nào để nghe
giảng cả!
Lữ Nghị tốt nghiệp xong được phân đến Viện thiết kế. Anh được vào biên chế
nhưng làm việc không mấy thuận lơi. Anh không thể thích ứng được sự cạnh tranh
đấu đá về chính trị ở phòng làm việc, những bản thiết kế anh hoàn thành cũng
không được ai khen ngợi, thế nên lúc nào anh cũng cảm thấy mình có tài nhưng
không gặp thời, cả ngày chỉ biết ủ rũ buồn chán.
Việc khiến anh vui nhất trong tuần chính là có thể về trường thăm Nại Nại và
mang đến cho cô cả một bịch lớn toàn đồ ăn vặt, anh cười tít mắt hối lộ cho các
bạn cùng phòng của Nại Nại từ chị cả đến cô em thứ bảy, sau đó dưới con mắt dòm
ngó của mọi người anh kéo Nại Nại vẫn còn đang e thẹn ra ngoài ăn cơm.
Tuy tiền lương của Lữ Nghị chỉ có một nghìn tệ, nhưng anh không tiếc bỏ ra mấy
trăm tệ mua cho Nại Nại một đôi giày, đưa Nại Nại đi ăn một bữa bít tết kiểu
châu Âu rất rất rất đắt, anh còn nói với cô, nếu không đủ tiền cứ nói với anh,
cái anh có chính là tiền.
Nhưng Nại Nại chưa một lần đòi hỏi, cô biết thực ra anh cũng chẳng có bao nhiêu
tiền.
Nại Nại chạy ra khỏi khuôn viên trường, nhìn quanh quất cổng Tây một hồi thì
phát hiện ra Lữ Nghị đã đợi ở đó rất lâu. Lúc nào anh cũng nho nhã lịch sự như
thế, cho dù có lẫn trong đám người đầy vẻ thương nhân thì cũng có thể nhìn một
cái là nhận ra. Nại Nại cất tiếng gọi, anh quay đầu lại, nhìn thấy Nại Nại anh
vội vã chạy qua, anh chỉ qua bên cạnh: “Đến mùa vải rồi, anh mua cho em một ít
nhé!”
Vừa vào mùa vải, Phi Tử Tiếu[1] mười ba tệ một cân khiến Nại Nại thèm nhỏ dãi
đã lâu, nhưng gần đây cô đang hoàn thành một “công trình vĩ đại” nên không thể
tùy tiện mua đồ ăn vặt, cô lắc đầu, môi khẽ cong lên.
“Mua một chút đi, em thích ăn mà!” Lữ Nghị kéo tay Nại Nại len lỏi vào quầy
hàng, hưng phấn chọn lựa cả một túi rồi đưa lên cân, tính ra cũng gần năm mươi
tệ, đắt tới mức Nại Nại phải nghiến răng, vứt chiếc túi xuống kéo áo Lữ Nghị bỏ
đi mất trong tiếng chửi mắng của chủ quầy.
“Em cho anh xem thứ này.” Nại Nại nở nụ cười tuyệt đẹp.
“Còn ngon hơn vải sao?” Lữ Nghị không thể nào hiểu nổi hành động của cô, trước
giờ chỉ cần có vải là cô không nhúc nhích được dù chỉ một bước.
“Đến đó rồi anh sẽ biết.” Nại Nại mím môi cười trông rất gian tà.
Quả nhiên, vừa vào phía trong trung tâm mua sắm cô liền kéo anh lao đến quầy
đồng hồ, cô tìm thấy chiếc đồng hồ đã nhắm từ lâu, dưới ánh sáng rực rỡ của ánh
đèn trông thật lấp lánh đáng yêu. Nại Nại cười tít mắt nói với cô bán hàng:
“Tôi lấy cái này, phiền chị lấy ra cho tôi xem.”
“Em muốn làm gì?” Lữ Nghị không hiểu, một tay nắm chặt lấy Nại Nại.
“Mấy người làm việc ở chỗ anh thích nhất việc nhìn bề ngoài để đánh giá con người,
đeo một chiếc đồng hồ tốt một chút sẽ có thể diện, bớt bị người ta coi thường.”
Nại Nại thận trọng đeo đồng hồ cho anh, mái tóc rối bời được cặp lên tạm bợ, Lữ
Nghị biết, trước đây không bao giờ cô lôi thôi như vậy, chẳng qua gần đây toàn
thức đêm vẽ giúp cho người khác nên mới thành ra thế này.
Anh tưởng rằng cô không đủ tiền sinh hoạt nên mới bạt mạng như vậy, thì ra là
cô muốn tặng cho anh một chiếc đồng hồ đáng tiền nên mới vất vả ngày đêm như
thế.
Lữ Nghị giơ tay Nại Nại lên, đặt vào má cọ qua cọ lại: “Cô ngốc này, có em quan
trọng hơn tất cả mọi thứ, chiếc đồng hồ này chúng ta không cần nữa.”
“Anh đừng nhiều lời! Mau đeo vào!” Nại Nại cười toe toét, không nói không rằng
bắt đầu mở ví tiền, sấp tiền dày cộp cứ thế chuyển đến quầy thu ngân một cách
dễ dàng, cô còn không kịp tiếc rẻ đã đổi lấy chiếc đồng hồ mà Lữ Nghị thích.
Nại Nại mãn nguyện giơ cao cánh tay đang đeo đồng hồ của anh lên ngắm nhìn hồi
lâu, cô cười tít mắt nghĩ, không tồi, quả không hổ một nghìn tệ, đúng là không
tồi, xem ra rất hợp với anh ấy!
Đương nhiên, Lữ Nghị cũng rất thích.
Chỉ cần anh thích là được.
Lúc quay về Lữ Nghị phớt lờ sự phản đối của Nại Nại đã mua hẳn ba cân vải đem
đến kí túc, cộng thêm một nụ hôn nồng nhiệt khiến Nại Nại mặt đỏ lựng, tim đập
rộn.
Việc này khiến Nại Nại cảm thấy công sức mình bỏ ra cả một kì cực kì xứng đáng!
Câu chuyện năm 2000>
“Ông xã dậy mau!” Nại Nại kéo tai Lữ Nghị,
với bộ tạp dề trên người trông cô giống như một bà nội trợ nhỏ, hai tay chống
nạnh bên cạnh giường làm bộ tức giận.
Nhà mới của họ ở ngay cạnh công ty của Lữ
Nghị. Một năm trước Lữ Nghị chuyển qua kinh doanh đồ biển, và dưới tình trạng
biển động sóng lớn đã tình cờ bắt được một mẻ hải sản lớn. Thế là Nại Nại không
cần phải buồn phiền về vấn đề tìm công việc sau khi tốt nghiệp, một câu nói của
Lữ Nghị đó là sau khi tốt nghiệp để cô làm bà nội trợ nhỏ trẻ tuổi nhất hàng
ngày ngồi xe buýt đi siêu thị mua thức ăn.
Hai mươi hai tuổi, Nại Nại mang bình sữa
đi siêu thị mua thức ăn. Khi các bà các cô còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là bí
xanh 2,15 tệ hợp lý hay bí đao 1,85 tệ ngon, thì Nại Nại phải bắt đầu học từ
việc cái gì là thịt đùi, cái gì là thịt mông.
Thì ra, trứng gà còn phân ra loại gà nhà
nuôi và gà công nghiệp.
Thì ra, rau cải phải mua mớ nào nhiều lá
ít cuộng.
Thì ra, bột nở là loại bột không cần phải
dùng men cũng có thể nở ra tròn xoe.
Thì ra, những thứ mà trường đại học không
dạy lại là những vấn đề cốt yếu trong cuộc sống hàng ngày của những người bình
thường.
Nại Nại làm bà nội trợ đầy hào hứng, cô
vui vẻ học nấu nướng, vừa hát vừa phơi quần áo, dùng những chiếc váy cũ làm lót
ghế, còn làm một bộ quần áo xinh xắn vừa vặn cho búp bê đồ chơi trong nhà.
Cuộc sống như vậy khiến suy nghĩ của con
người thoái hóa dần. Cho nên cô luôn nhắc nhở bản thân phải đi học cắm hoa, học
nấu nướng, còn phải nhớ chăm sóc sắc đẹp, có lúc còn phải luyện múa bụng.
Trời ạ! Thật là bận rộn!
Cho nên sáng ra lúc nào Nại Nại cũng phải
chạy đua theo thời gian, làm xong cơm sáng còn phải gọi ông xã dậy, hơn nữa
tuyệt đối không một chút thương xót, sau một trận gầm gào của sư tử Hà Đông,
lúc nào Lữ Nghị cũng phản kháng đầy bất lực: “Ngoan nào, đợi một lát, anh còn
muốn ngủ thêm chút nữa.”
Nại Nại không nhịn được bật cười lớn, bắt
đầu hôn từ trên trán, lần lượt hôn xuống lông mày, mắt, mũi, mồm, cổ rồi đến
ngực… “Á” một tiếng, Nại Nại đã bị đè dưới người anh, Lữ Nghị cười toe toét:
“Mắc lừa rồi nhé, biết là thế nào em cũng nghịch ngợm, xem sau này em còn dám
quyến rũ anh nữa không?”
“Không biết đâu, không biết đâu, em muốn
làm lại.” Giọng nói nũng nịu của Nại Nại thật giống như mặt trời sáng sớm khiến
con người sảng khoái dễ chịu vô cùng.
“Không cho phép làm lại, bởi vì anh muốn
hôn em.” Hơi thở của Lữ Nghị vẫn rõ ràng như thế, ấm áp đến mức khiến Nại Nại
muốn được ngủ bên cạnh anh cả đời không bao giờ tỉnh lại.
Nại Nại cắn môi nói: “Nhưng phải nói trước
là không được cái đó, chốc nữa em còn phải đi mua đồ ăn nữa.”
Lữ Nghị gật đầu cười ha ha, sau đó là
những chiếc hôn mãnh liệt cuồng si, còn nhớ gì tới việc mua đồ ăn nữa.
Suy cho cùng thì đồ ăn đâu quan trọng bằng
anh, phải không?
[1] Tên một giống vải.
Câu chuyện năm 2000