Nếu em và anh gặp lại, em
phải lấy gì để đối mặt với anh đây, và cả trái tim em nữa.
Em nghĩ, em không thể làm ra vẻ cứng cỏi, sẽ cố ý, sẽ cố ý quay lưng lại không
quan tâm đến anh; em nghĩ, em càng không thể làm ra vẻ nũng nịu, trách móc anh,
trách móc anh tại sao lại dễ dàng bỏ đi.
Anh chính là nỗi day dứt trong trái tim em, vì anh, em dừng lại những bước chân
vội vã, chỉ muốn như thế, cứ rưng rưng nhìn anh như thế, không bao giờ rời đi.
***
Hồi nhỏ Nại Nại rất thích chép những bài thơ và lời bài hát chuối củ, từng
quyển từng quyển tích thành đống, chất chứa bao tâm sự của người thiếu nữ, từng
trang từng trang ẩn chứa tình cảm của cô.
Hôm nay cô đột nhiên nhớ lại đoạn thơ này ứng với tình trạng trước mắt, e rằng
không thể nào thích hợp hơn được nữa.
***
Cô run rẩy hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Anh đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, có chút ngượng ngùng ôm Nại Nại vào lòng
chặt hơn: “Vớ vẩn! Thứ này còn có đồ giả sao?”
Nại Nại không cam tâm bị lấp liếm cho qua chuyện như thế, thụi vào vai Lôi Kình
một cái, nói trong tức giận: “Vậy tại sao anh đến rồi mà không thèm để ý đến
em?”
“Bà cô của em đã đi chưa?” Lôi Kình đột nhiên hỏi.
Nại Nại bị câu hỏi đột ngột của anh làm cho mông lung không biết đâu mà lần,
sau khi nghĩ kĩ lại lời anh nói, mặt cô đỏ lựng cả lên. Đương nhiên cô hiểu ý
anh là g, hơn thế nữa cô hiểu, hôm nay có khả năng không trốn được rồi.
Dưới sự ngọ nguậy của Nại Nại, cơ thể của Lôi Kình từ sớm đã có phản ứng, nhưng
trực giác đầu tiên anh có khi bắt đầu trỗi dậy ham muốn đó là: Bà cô thân yêu
đó liệu có còn không?
“Không, đi rồi.” Nại Nại lảng tránh ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy cô, e thẹn
trả lời.
“Được! Chúng ta về nhà thôi.” Khi anh nghe thấy cuối cùng cũng “đi rồi”, vui vẻ
vỗ vỗ mông Nại Nại.
Nại Nại che mông đầy thẹn thùng: “Anh muốn làm cái gì?”
Lôi Kình gồng sức kéo Nại Nại vào vị trí tay lái phụ, không nói gì liền khởi
động xe. Nại Nại thấy dáng vẻ gấp gáp của Lôi Kình liền nắm cánh tay anh, đỏ
mặt hỏi: “Có cần phải thế không?”
“Vớ vẩn! Tôi đã nhịn quá lâu rồi.” Lôi Kình trả lời như thể lẽ tất nhiên, nhanh
chóng nhấn ga, hoàn thành trong phút chốc.
“Nhưng mà, chúng ta liệu có chuyển biến quá nhanh rồi không…” Nại Nại lí nhí.
Anh cười cười nhìn khuôn mặt Nại Nại ửng hồng trong gương chiếu hậu: “Ra tay
đương nhiên phải nhanh! Nếu không ai mà biết sẽ lại có họ hàng thân thích nào
đến phá rối?”
Nại Nại sau một hồi vùng vẫy không thể tiếp tục phản kháng, chỉ biết dưới tay
lái thần sầu của Lôi Công, một khoảng cách dài như thế chỉ trong nháy mắt đã
đến cửa căn hộ 21.
Vẫn là nơi lần trước, thời gian thì có muộn hơn một chút. Nại Nại mỗi lần bước
một bước đều có thể nhớ bộ dạng kích động đầy ham muốn của hai người trên bệ
bếp, vậy mà ngày hôm nay vẫn phải tái diễn màn nóng bỏng đó. Trời ơi, phải làm
thế nào đây?
Không đợi Nại Nại thực sự sợ hãi, Lôi Kình đã ép chặt người cô vào cửa, chỉ
trong nháy mắt chiếm đoạt đôi môi cô, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, dày vò người
phụ nữ dưới cơ thể anh đang có ý định bỏ trốn, cơ thể bao vây quá chặt khiến
Nại Nại muốn trốn thoát cũng không có kẽ hở nào.
Cô có chút ngạt thở, sự ngọt ngào và mềm mại của đôi môi quyến rũ Lôi Kình,
phản ứng đầu tiên của người đàn ông cổ họng đã khô khốc với người phụ nữ đang ở
bên dưới anh đó chính là chiếm hữu. Làn da trắng ngần, hơi thở thơm mùi sữa đầy
quyến rũ, Nại Nại chỉ ú ớ vài tiếng đã châm ngòi cho mọi dục vọng trong anh.
Dốc hết sức nhấc người Nại Nại lên, anh thầm thì nói: “Lần này tôi nhất định sẽ
làm thịt em.”
Lời nói đầy kích thích như vậy Nại Nại chưa bao giờ nghe, đôi chân cô đã không
còn sức lực để chống đỡ cơ thể nữa rồi, một tay cô ôm lấy cổ Lôi Kình, tay còn
lại vịn vào tay nắm cửa, miễn cưỡng giữ cho bản thân trông không quá tàn tạ,
còn anh đang cắn lấy cằm cô, thể hiện quyết tâm công phá thành trì.
Thôi được. Cứ như vậy đi.
Mặt cô đỏ lựng, hai mắt mơ màng đắm đuối, thậm chí không còn nói được lời từ
chối nào nữa, cô thật sự rất muốn anh, cô cũng không muốn tiếp tục giả làm đà
điểu nữa, bởi vì cô là một người phụ nữ bình thường, sau nhiều ngày lo lắng, cô
muốn có được sự thân mật của anh để đổi lại.
Thế là, cô dùng một giọng nói nhỏ nhất để thể hiện suy nghĩ trong lòng mình:
“Em nhớ anh.”
C nhớ anh! Sau khi thất bại cuối cùng cô phát hiện bản thân không nên tiếp tục
trốn tránh nữa. Từng bị tổn thương thì đã sao, từng bị bỏ rơi thì đã sao? Đây
không phải là cái cớ để ngăn người phụ nữ tiến lên phía trước, càng không phải
là lý do để học cách xuẩn ngốc. Đúng thế, có những việc cô hiểu, ví dụ như sự
hứng thú của anh đối với cô và sự nhung nhớ của cô dành cho anh. Nhưng cô không
dám thể hiện ra, chính vì sự đề phòng đáng chết này của trái tim mà Nại Nại
quyết định từ bỏ, từ bỏ bức tường chắn đầy chông gai đó, yêu một lần thì phải
giống bộ dạng yêu một lần, cho dù lại thất bại lần nữa cũng sẽ không hối hận.
Toàn thân Lôi Kình cứng đờ, bị câu nói bé đến mức khó có thể nghe được của Nại
Nại làm cho kinh động. Anh dừng lại động tác của mình một lát, nhìn ngắm thật
kĩ người phụ nữ trước mặt, môi anh đột nhiên chuyển lên trên ghì chặt lấy môi
cô, chiếm đoạt mọi hơi thở của cô. Chỉ một câu nói có thể khiến bản thân bàng
hoàng như vậy quả thực khiến Lôi Kình không thể ngờ tới, anh chỉ có thể tiếp tục
một cách hoảng loạn để che giấu sự cảm động của trái tim mình.
Đây là câu nói tuyệt nhất mà anh đã từng nghe, tuy chỉ có vỏn vẹn ba từ, nhưng
lại biến khoảnh khắc này thành khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời phiêu
bạt của anh.
Anh ôm ghì lấy eo Nại Nại, mãnh liệt hôn từ trên xuống dưới, thò tay kéo vạt áo
của cô ra, để lộ cả một phần da thịt trắng nõn nà, đường cong của bộ ngực đầy
đặn khiến anh càng không thể tiếp tục lý trí, ngọn lửa phần thân dưới càng lúc
càng dữ dội, Lôi Kình thề rằng lần này cho dù có vì nguyên nhân động trời gì
thì anh cũng sẽ tiến hành đến cùng.
Thân hình cường tráng đè lên người Nại Nại, cử động một cách bạt mạng, loại
khoái cảm đã rất lâu mới có này khiến toàn thân Nại Nại tê dại, trời đất quay
cuồng khiến tâm trí cô không còn được tỉnh táo, ý niệm duy nhất còn sót lại đó
là: nhất định không được “dã chiến”.
“Chúng… chúng ta lên lầu đi.” Những ngón tay và đầu lưỡi của Lôi Kình đang du
ngoạn sau vành tai và trước ngực cô khiến đề nghị của Nại Nại nghe có vẻ rất
yếu ớt, cơ thể đã bị kích động không biết bao nhiêu lần áp sát vào người anh,
cô thở dài, cố gắng không để bản thân quá mềm yếu.
Đột nhiên, Lôi Kình bế
xốc Nại Nại lên, phăm phăm lao lên lầu, chiếc áo chỉ còn che được một nửa cơ
thể cuối cùng cũng mở phanh ra sau hành động của anh, trong bóng đêm, làn da
ánh lên màu bạc, đẹp đến mê hồn. Nại Nại bị quăng lên giường giờ đã không còn
sức lực để chạy trốn, trong cơn mơ màng hỗn loạn cô chỉ còn biết để mặc mọi
chuyện cho bản năng của cơ thể. Lôi Kình chỉ dùng một tay tóm lấy cổ tay cô,
tay còn lại kéo váy cô xuống, phần da thịt trắng nõn nà ở phần eo khiến anh
không thể khống chế được bản thân, cắn mạnh vào đó.
Người phụ nữ đáng chết, chỉ một chút vẻ đẹp đơn thuần đều có thể ép người ta
“phạm tội”.
Nại Nại bị anh cắn rất đau, cô co chân lại che lấy eo, một mớ tóc đen tuyền
bung ra rối bời ở sau lưng.
Sự che chắn cuối cùng của quần áo không còn nữa, váy cũng bay đến chân giường,
Lôi Kình mãn nguyện cúi mặt xuống bắt đầu hôn từ cằm Nại Nại trở đi, ngón tay
anh men theo cổ rồi bắt đầu kéo trượt xuống ngực cô mân mê.
Sự khoái cảm chí mạng này đâu phải chỉ dày vò một mình Nại Nại, Lôi Kình cũng
đang nghiến răng chịu đựng, anh vẫn còn chưa ra tay là vì sợ cơ thể yếu ớt của
Nại Nại không thể chịu đựng được sự kích động của anh, hơn nữa, anh hy vọng lần
này có thể để lại cho cô một hồi ức tươi đẹp. Anh nâng eo cô lên, nắm chặt hai
bờ vai của cô, dùng nụ hôn nồng cháy đánh thức đôi mắt cô.
“Sau này, em là người phụ nữ của tôi!” Trong bóng đêm, bộ dạng anh nghiêm túc
như thế, trong đôi mắt sâu thẳm chất chứa tất cả mọi cảm xúc, anh chỉ dùng một
câu để thể hiện lời ước hẹn dành cho cô giờ này phút này, không nói thêm bất cứ
lời nào, ngay giây sau đó, anh đâm vào cơ thể cô một cách mạnh mẽ, chặn lấy
những tiếng rên khe khẽ của cô bằng đôi môi mình.
Vẫn có một chút đau đớn, cũng đã gần hai năm sống trong cô đơn khiến Nại Nại có
cảm giác không chịu được cơn đau khi bị xâm nhập đột ngột, đôi môi hơi hé mở
vẫn không phát ra được tiếng nào dưới nụ hôn của anh, cô không có cách nào để
kêu lên, theo bản năng, cô lấy ngón tay cào thật mạnh vào tấm lưng to lớn của
anh, eo cô cố rướn lên để làm giảm bớt sự đau đớn và khó chịu.
Đợi đến lúc Lôi Kình nhận ra vấn đề, Nại Nại đã đầm đìa nước mắt. Anh kéo hai
chân cô áp sát vào người mình, tạm rời khỏi môi cô, quả nhiên, đôi môi đang
sưng phồng kia phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, anh xót xa hỏi: “Đau sao?”
Sau những động tác qua lại liên hồi Nại nại đã không còn nói ra nổi cảm nhận
của mình nữa, chỉ còn biết cau mày để thể hiện, nhưng cô dần cảm nhận thấy động
tác của người đàn ông phía trên đang chậm lại, anh nói khẽ vào tai cô: “Chúng
ta sẽ làm từ từ.”
Những động tác sau đó của anh đúng là rất dịu dàng.
Lên lên xuống xuống, cuối cùng cũng làm tan đi cảm giác đau đớn đó, rõ ràng là
đêm mùa thu tháng mười, vậy mà cô lại cảm nhận được một lớp mồ hôi đang kết
đọng trên cơ thể mình, hơi nóng phả ra càng khiến cơ thể họ dính chặt lấy nhau,
cơ thể cương cứng của anh đem theo hơi nóng mãnh liệt lao tới, Nại Nại nhắm
nghiền hai mắt, cảm nhận sự hoảng loạn hiếm có của trái tim. Nếu nói trong
khoảnh khắc thâm nhập đó cô từ bỏ sự kiên trinh thủ tiết của người phụ nữ hiền
thục, vậy thì giây phút này lần đầu tiên với tư cách là Tần Nại Nại, cô tự mình
cảm nhận được sự đỉnh điểm sắp tới.
Cái cảm giác trước nay chưa từng có cũng khiến cô tự nhủ thầm trong bụng một
câu:
Tần Nại Nại, giờ ngươi mới thực sự học được cách làm chủ.
Không cần biết là cuộc đời hay thân thể, giờ cô mới học được cách tự mình làm
chủ.
***
Sau một hồi nóng bỏng mãnh liệt là sự đối diện trong im lặng của hai người.
Khoảnh khắc đó tâm trí trống rỗng, giống như bị người khác moi hết tim gan,
cũng giống như bị người khác lấy đi tất cả cảm xúc.
Lôi Kình phủ phía trên người cô, gạt mớ tóc trước trán bị mồ hôi làm ướt đẫm
của cô ra sau mang tai một cách rất chăm chú.
Thái độ chăm chú của anh đã làm cảm động Nại Nại đang hoang mang, cô rướn đầu
lên đặt một nụ hôn đột ngột vào má anh. Động tác có chút vụng về và ngốc nghếch
của cô khiến Lôi Kình không kịp phản ứng, anh ôm lấy khuôn mặt cô nhìn ngắm
thật kĩ, người phụ nữ bên dưới anh dường như có chút ngượng ngùng. Thấy anh
nhìn mình đầy kì quái, Nại Nại vội vã dùng sức đẩy tấm thân đang đè lên người
mình ra một bên, xoay người lại, vùi đầu vào đệm rồi nói: “Kĩ thuật của anh rất
tốt, cảm ơn.”
Căn phòng mờ mờ ảo ảo, tấm lưng trần và những đường cong trên cơ thể cô đều mê
hoặc người đàn ông phía sau, nhưng lúc này anh đang phải chiến đấu với sự tôn
nghiêm của người đàn ông trong mình, tạm thời lựa chọn lờ đi sự thu hút chết
người của cô.
“Đồ ngốc, em coi tôi là trai bao sao?” Lôi Kình gầm lên tức giận. Tiếng quát
này khiến Nại Nại đang mặt đỏ tưng bừng bỗng choàng tỉnh, cái này thì có liên
quan gì với nhau? Cô nhớ là lời cô nói là lời cảm ơn, tại sao lại bị liên tưởng
đến thân phận nhân viên phục vụ rồi?
“Em không có ý gì khác, ý của em là… rất… rất tốt… rất tốt.” Nại Nại giải thích
lèo một hơi, mặt lại đỏ rực lên.
Đây là lời nói thẳng toẹt nhất trong những lời Nại Nại nói trong suốt ba mươi
năm của cuộc đời, trước đây lúc lên giường cùng Lữ Nghị, cô còn chẳng dám phát
ra âm thanh quá to, sự khen ngợi tình tứ này Lữ Nghị cũng chưa từng được hạnh
phúc mà tận hưởng dù chỉ một lần.
Đương nhiên, có lẽ những người như Lôi Kình đã từng nghe những lời tình tứ còn
mãnh liệt gấp bội khi ân ái sẽ cảm thấy câu nói của cô là châm biếm, nhưng Nại
Nại thề rằng đây là lời khen thưởng mĩ miều nhất dành cho kĩ thuật hoàn hảo của
anh mà cô có thể nghĩ ra được.
Lông mày của Lôi Kình nhướng lên rồi lại hạ xuống, anh mím môi thật chặt, sau
một lúc lâu, anh kéo Nại Nại quay người lại, áp mặt cô vào lồng ngực mình, đặt
cánh tay dưới đầu cô thay cho gối, anh rít qua kẽ răng bốn chữ trong giọng nói
khản đặc: “Đồ ngốc, ngủ thôi!”
Căn phòng không mở cửa sổ tuy không lạnh, thậm chí trong vòng tay anh còn cảm
thấy hơi nóng, tấm đệm bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi phía dưới cơ thể khá là
không thoải mái, cô muốn xoay người tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ thì bị
anh cắn vào vành tai: “Nếu em không ngủ thì chúng ta có thể làm thêm lần nữa.”
Hơi thở của anh cộng thêm mùi mồ hôi sau khi ân ái khiến cô cảm thấy quá sức
gợi tình, Nại Nại tự nhận thấy cơ thể cô quá mềm yếu không thể tiếp nhận được N
lần ân ái chỉ trong một đêm, thế nên đành phải thận trọng nép đầu vào ngực anh
nhắm mắt ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, đôi môi Nại Nại khẽ nhếch lên, cười tít mắt, cô
nghĩ: Có lẽ, vòng tay này cũng không đến nỗi tồi. Ít ra trước mắt, nó đủ ấm áp
và an toàn.
Thực ra, thêm một người đàn ông ngủ cùng cũng không t