Cũng không rõ rốt cuộc đã
bao nhiêu ngày trôi qua, chỉ biết là từ lúc đó Lôi Kình chưa hề xuất hiện một
lần. Thậm chí đến cả một cuộc điện thoại cũng không có, Nại Nại lúc nào cũng
nhét di động ở thắt lưng, và nó cũng chưa kêu một lần nào.
Trong khi đó Lâm Trị có đến văn phòng thăm cô một lần, anh mang đến mấy món đồ
điểm tâm chỉ nghe đã thèm nhỏ dãi mà hôm đó Nại Nại có nhắc đến. Đồ ăn tuy
không đắt, nhưng phải chạy vào tận thành phố để mua, ở khu phía nam này không
ai bán, hơn nữa Nại Nại lại lười kinh khủng, thế nên tuy nước dãi đã chảy dài
đến mấy nghìn dặm cô cũng ngồi ôm bọc tiền mà không chịu đi. Hôm mà anh mang
đến, cô chỉ ăn được đúng một miếng, tất cả chỗ còn lại đều bị đồng nghiệp xâu
xé hết. Nại Nại với khuôn mặt còn dính một hạt đậu ở mép, cười tít mắt giải
thích: “Chỗ chúng tôi là thế đấy, không giữ kẽ gì cả.”
Lâm Trị cười đáp: “Đấy là chị chưa thấy cảnh
trong kí túc của tôi hồi còn học đại học, mấy tên đó còn khủng khiếp hơn bọn họ
nhiều.”
Tính tình của Lâm Trị đúng là không chê vào đâu được, không để ý là phụ nữ sẽ
bị đánh cắp mất nửa trái tim, lời nói của anh, hành động của anh đều quá ư dễ
dàng làm đắm chìm tình cảm của phụ nữ, khiến Nại Nại bỗng dưng có cảm giác muốn
trốn chạy.
Không phải là không tiếc nuối, chỉ là đắn đo không biết nên chọn ai. So sánh
Lôi Kình và Lâm Trị thật làm khó cho người ngây ngô trong mặt tình cảm như Nại
Nại. Càng không nhận được điện thoại của Lôi Kình, càng như chứng minh cho cô
thấy rõ hơn tính nguy hiểm của nghề này. Nhưng càng nguy hiểm, cô lại càng
không khống chế nổi sự lo lắng dành cho anh, thế là cô hoang mang, thế là cô do
dự, và thế là cô lại trở nên lắp bắp trước mặt Lâm Trị: “Thực ra, tôi…”
“Tôi hiểu.” Một câu nói không đầu không cuối của Nại Nại, vậy mà Lâm Trị nói
cậu hiểu. Nại Nại muốn giải thích tiếp, nhưng anh không muốn nghe: “Giữ chút
thể diện cho tôi đi, ở đây có rất nhiều người đó.”
Lâm Trị với nụ cười khoe hàm răng trắng bóng đã không xuất hiện thêm lần nào
trước mặt Nại Nại nữa, rất dài, rất dài, cả một khoảng thời gian rất dài.
Cuộc sống của Nại Nại là một con đường có ba trạm: nhà, văn phòng, siêu thị.
Trong tình trạng chạm mặt đôi nam nữ vô liêm sỉ kia quá nhiều lần ở siêu thị,
cô đã đổi siêu thị thành chợ.
Cuộc sống nhỏ bé ở văn phòng nhà đất cũng được coi là khá bình ổn, một tháng
vẫn không bán được căn nhà nào!
Buổi sáng đứng chờ khách hàng, buổi tr tán gẫu, buổi tối trực ban. Tiểu Trần và
anh chàng thanh mai trúc mã vẫn còn trong giai đoạn chưa tháo gỡ được nút thắt,
thế nên hàng đêm cô và Nại Nại đều tự mình quay mặt vào tường đếm cô đơn.
Nói căng thẳng cũng không mấy căng thẳng, không bán thêm được thì vẫn có thành
tích sáu vạn làm tấm lót, nên lưng cũng chắc thêm nhiều phần. Nói không lo lắng
nhưng vẫn cứ lo lắng, cũng sắp vào đông rồi, đến Tết cô lại phải về nhà đối
diện với sự quan tâm và yêu thương của cả một đại gia đình, tiếp theo đó sẽ lại
là một cơn sóng gió mới khuyên nhủ cô phải tìm người nào đó mà kết hôn đi.
Hôm kia cô tiếp đãi một đôi vợ chồng, vốn tưởng có thể kí hợp đồng rồi, kết quả
là xem qua xem lại một hồi bị sự lùm xùm vô duyên vô cớ của cô vợ và anh chồng
mà không kí được. Nại Nại bực bội không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể tức
giận phừng phừng tự nguyện đứng trực đêm hai ngày, hy vọng có thể bù đắp lại
cái cảm giác bị giật mất tiền.
Tổ trưởng cũng tự nguyện ở lại bầu bạn với cô, cô biết tổ trưởng cũng không
phải thương xót gì cấp dưới, chẳng qua cô ấy chỉ đang nghĩ liệu có thể đợi một
mối làm ăn lớn hay không mà thôi.
Kết quả là, vụ làm ăn lớn đến thật!
***
Lúc Lôi Kình dẫn mấy huynh đệ tiến vào văn phòng, tổ trưởng vẫn chưa đi, ngay
lập tức cô nhận ra cái người dẫn đầu chính là kẻ hôm trước đập phá văn phòng,
trong chớp mắt trốn đi luôn. Nại Nại lấy hết dũng khí bước qua nghênh tiếp, mắt
không dám nhìn qua chỗ Lôi Kình, cuộc điện thoại kì lạ đêm hôm đó cô vẫn còn
nhớ, gặp nhau vào lúc này không tránh khỏi có chút khó xử.
“Xin hỏi có phải các vị đến xem nhà không?” Nại Nại nở nụ cười khoe hàm răng
trắng tiêu chuẩn.
“Chị dâu! Bọn em đến mua nhà.” Lão Thất với khuôn mặt hớn hở che đi khuôn mặt
lạnh lùng vô cảm của Lôi Kình, hí hí hửng hửng chường ra trước mặt Nại Nại.
Nại Nại hận không thể nghiến nát cả hàm răng, nhưng vẫn ra vẻ không có chuyện
gì. “Cậu muốn mua nhà kiểu gì?” Chị dâu chị dâu cái gì, còn chê bát cơm này của
cô cứng quá hay sao?
Ánh mắt của tổ trưởng sau khi nghe được xưng hô của Lão Thất liền bay từ trong
góc vi vu quẹt qua người cô, Nại Nại không cần mất công thổi bụi cũng có thể
cảm nhận thấy, nhưng vì kiếm tiền nên cô vẫn phải tiếp đãi niềm nở, thế nên
không thể thay đổi nụ cười trên khuôn mặt.
Hứa Thụy Dương húng hắng một tiếng rồi đến sát Nại Nại nói: “Kình ca đã dày vò
bọn em gần tháng nay rồi. Chúng em còn không đưa anh ấy đến gặp chị chắc đều
phải bỏ mạng chốn hoàng tuyền. Chị dâu ban phát chút từ bi mở cho chúng em một
con đường sống với.”
Lúc này Lôi Kình còn đang đứng hút thuốc ở ngoài cửa văn phòng, tất nhiên không
thể nghe thấy mấy lời thỉnh cầu cứu mạng của đám đàn em. Lúc Nại Nại ngẩng đầu
lên liếc qua phía đó, anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt gặp nhau không tự
khiến bầu không khí trước mắt trở nên vô cùng quái đản, Nại Nại ngay tức khắc
thu ánh mắt về, quay lưng lại.
Lôi Kình cúi đầu xuống, lặng lẽ quay mặt ra ngoài cửa, không một lời giải
thích.
“Vậy các cậu muốn mua nhà như thế nào?” Nại Nại quay người tìm bản đồ chi tiết
các căn biệt thự. Tổ trưởng vừa nghe thấy họ thực sự muốn mua biệt thự, đến thể
diện cũng không cần giữ nữa, liền xông tới như trận cuồng phong, lấy bản đồ mấy
căn biệt thự diện tích lớn đưa ra trước mặt Nại Nại rồi cười tít mắt nói: “Mấy
căn 200 mét vuông chỗ chúng tôi đều bán hết rồi, hay các vị xem mấy căn 400
mét?”
Hồng Cao Viễn đứng giữa tổ trưởng và Nại Nại nói: “Không xem! Cô giới thiệu thì
chúng tôi không xem.”
Tổ trưởng và Nại Nại giống nhau ở chỗ không sợ thế lực ác bá, nhưng nguyên nhân
mà cô ấy không sợ chính là những tờ chi phiếu thật to thật to, thế nên cô dùng
một nụ cười chuyên nghiệp nhất cộng thêm đôi mắt đen láy long lanh nước mắt rồi
nói: “Đừng như thế anh à, em cũng đâu có dễ dàng!”
Tiếp theo đó là một màn ỉ ôi mà Nại Nại đã thuộc làu, chỉ còn lại mấy anh em
hứng thú nghe bài diễn thuyết của cô, tổ trưởng liếc thấy trên mặt vị đại ca
hắc đạo trước mắt dường như có chút co giật, lẽ nào, màn kịch bi thương của bản
thân đã làm cảm động anh ta rồi?
Còn đang đắc ý, Hồng Cao Viễn đã tiến lên một bước, một tay túm lấy cổ áo của
tổ trưởng rồi ném cô qua một bên, cô kêu lên một tiếng rồi sau đó im bặt.
Anh nói oang oang: “Mang bản đồ biệt thự tới đây.”
Tổ trưởng đã bị người ta giải quyết, vậy là chỉ còn có mình cô đơn côi, hiển
nhiên là Hồng Cao Viễn đang nói với cô rồi. Nại Nại ngoan ngoãn mang bản đồ căn
biệt thự 200 mét đến, Hồng Cao Viễn cúi đầu liếc tấm bản đồ một cái, rồi nhìn
nhìn Lão Thất, Lão Thất gật đầu đầy kiên quyết, Hồng Cao Viễn nói không mấy tự
nhiên: “Chị dâu, đưa hợp đồng cho em!”
Nại Nại trợn tròn mắt, quay qua nhìn Lôi Kình. Anh vẫn đứng đó, Hứa Thụy Dương
cũng đi ra đó xin ít lửa, châm điếu thuốc kẹp trong tay anh.
Không khí sao tự nhiên lại lạ lùng thế này?
Dù bất thường đến mấy thì Nại Nại cũng phải kiếm tiền. Cô nhanh chóng đưa hợp
đồng cho Hồng Cao Viễn, sợ sệt nói: “Hôm nay phòng tài vụ đã nghỉ rồi, có lẽ
không làm được thủ tục. Hay là ngày mai hoặc ngày kia cậu quay lại?”
Hồng Cao Viễn bay bổng kí một chữ, kí xong tên họ của mình liền nói: “Không
cần, em để chi phiếu lại đây, tới lúc đó chị nộp cho em, không cần phải dằn vặt
nhau thêm nữa.”
“Cậu tin tưởng tôi sao?” Nại Nại hỏi trong kinh ngạc, cũng phải đến hơn bốn
trăm vạn, cậu ta cũng yên tâm thật đấy.
Hồng Cao Viễn lầm bầm: “Đại ca đã thành ra như vậy rồi, còn tin với chả không
tin gì nữa? Em cũng thua mất hai trăm vạn tiền cược chết tiệt rồi.”
Hả? Là sao?
Lão Thất thấy Hồng Cao Viễn có chút không kiềm chế nổi cảm xúc, nhanh chóng bước
lên dàn hòa, “He he, cậu ấy nói không lâu trước đây cược tiền bị thua, chẳng
thà lấy tiền đi mua nhà, còn có thể đổi lấy bất động sản tăng giá gì đó.”
Điểm nà Nại Nại rất tán thành, cô lên mặt dạy dỗ vô cùng nhân từ: “Đúng thế,
các cậu kiếm tiền cũng đâu dễ dàng, không thể để vì đi nhầm đường mà tan tành
hết.”
Hồng Cao Viễn suýt chút nữa thì bị làm cho tức chết, nghiến răng nghiến lợi:
“Lão Thất! Mày lên đi! Tao không chịu nổi nữa rồi.”
Nại Nại còn định tiếp tục an ủi vị huynh đệ không biết coi trọng tiền tài này,
nhưng hiển nhiên là người ta không cho cô cơ hội.
Hồng Cao Viễn đi về phía
Lôi Kình, Lôi Kình vẫn giữ vẻ mặt sầm sịt như kiểu chuyện này không liên quan
gì tới mình. Nại Nại đã bắt đầu không nhập tâm, cô muốn hỏi xem rốt cuộc anh bị
làm sao, nhưng lại không dám tiến lên.
Đột nhiên Lão Thất cười phá ra, hướng về phía anh hét lớn: “Kình ca! Chị dâu có
chuyện muốn nói với anh!”
Lôi Kình vừa ngẩng đầu lên liền thấy nét mặt ngại ngùng của Nại Nại, anh ngây
người ra một lúc rồi hất đầu ra hiệu cho mọi người rời khỏi đây. Nại Nại đứng
tại chỗ hít thở thật sâu, cố kìm nén những lời muốn nói trong lòng, vội vã xoay
người lại giả bộ xem hợp đồng.
Cô nghiến răng, toàn thân run rẩy cố kìm nén cho mình không bật khóc.
Không đáng!
Xa cách bao ngày mãi mới có dịp gặp mặt, anh làm ra vẻ sự việc không liên quan
gì tới mình quả thực làm tổn thương người khác quá đáng. Ai đã cầu xin anh tới?
Ai ép anh tới đây? Đến rồi lại còn ra vẻ ta đây, dựa vào cái gì? Anh tưởng anh
là xã hội đen thì hay ho lắm?
Đồ chết bầm!
Văn phòng nhà đất trong phút chốc trở nên yên tĩnh, đến tiếng một cây kim rơi
xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Tổ trưởng nhẹ nhàng đi tới vỗ vai Nại Nại cô mới dám quay đầu lại.
Căn phòng trống rỗng không một bóng người, không ai ở lại cả.
Cuối cùng đến lúc đi rồi anh vẫn không một lời giải thích.
Nại Nại hít một hơi sâu, nhét hợp đồng vào tay tổ trưởng, cúi gằm mặt đi vào
phòng thay đồ rồi về nhà, nhưng cô đứng ngây ra trước cánh cửa tủ cả một hồi
lâu thật lâu, không hề động đậy.
***
Sau khi tan làm Nại Nại chuẩn bị đi ăn thịt xiên nướng, cũng chẳng tại sao cả,
có lẽ cô chỉ muốn làm cho cay thêm dây thần kinh đã tê liệt của mình, quên hết
những chuyện không vui. Khoác túi lên vai, chỉ cần rẽ một khúc ngoặt là đến khu
chợ đêm rực rỡ ánh đèn, thế nhưng trong một góc tối tăm cô nhìn thấy một chiếc
xe và biển xe rất quen thuộc, đó là xe của Lôi Kình.
Nại Nại do dự một lúc, cho dù hận anh ghét anh, nhưng vẫn phải bày tỏ lòng biết
ơn với anh. Nếu như không có anh, thì Hồng Cao Viễn không cần phải mua nhà chỗ
cô.
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, ưỡn thẳng lưng, cô tiến lại gõ cửa xe. Phía
trong xe tối đen như mực, cô phải ghé sát vào cửa xe để nhìn bên trong, nhưng
chả nhìn thấy gì cả. Cô lại gõ lần nữa, bỗng nhiên đèn xe bật sáng, cửa xe bật
mạnh ra.
Nại Nại không kịp hô hoán gì đã bị kéo mạnh vào trong. Cô bị anh khóađôi vai
lực lưỡng, nằm trên đùi anh. Ánh đèn trên xe chiếu vào mặt Lôi Kình phản chiếu
sự hiền hòa dịu dàng khác thường.
“Tôi phát hiện mình hơi nhớ em.” Lúc nghiêm túc, ánh mắt Lôi Kình giống như một
đại dương mênh mông không nhìn thấy đáy, sâu thẳm tới mức có thể hút vào đó
trái tim và linh hồn của con người.
Mặt Nại Nại dần ửng hồng lên, trên mũi lấm tấm mồ hôi, muốn phản bác lại những
lời anh nói, nhưng lại sợ phá hỏng không khí lãng mạn lúc này.
“Vừa rồi tại sao… anh lại không quan tâm đến em?” Rõ ràng là câu chất vấn đầy
phẫn nộ, nhưng vì cô đang nằm trong vòng tay anh nên lại biến thành sự hờn giận
nũng nịu giữa hai người yêu nhau, trong màn đêm, nó làm mê hoặc tâm trí của cả
hai người.
Lôi Kình cười cười hỏi: “Sao thế? Em giận hả?”
Không biết có phải do chột dạ không, Nại Nại ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt
đầy thu hút của anh, cựa quậy người nhích xa ra rồi nói: “Đừng có tự tin về bản
thân quá! Sao có chuyện đó được?”
“Em nói thật đi, rồi tôi sẽ nói cho em biết vì sao không quan tâm em.” Lôi Kình
giữ chặt cô, đưa mặt sát vào mặt cô, hơi thở ấm áp làm nóng cả tiết thu lạnh
lẽo về đêm, và tất nhiên càng khiến Nại Nại căng thẳng hơn. Cô quay mặt đi, mím
chặt môi: “Đúng thế, em tức giận đấy, ai bảo anh không nói tiếng nào đã biến
mất, không dễ gì mới gặp lại còn làm bộ không quen biết, có bản lĩnh thì anh
đừng có đến!”
Nói đến đoạn cuối Nại Nại cố ý đưa ngữ khí lên cao, dùng ngữ khí thách thức sự
oai phong vốn có của Lôi Kình.
Lôi Kình bật cười, khẽ nói: “Có phải em còn muốn mắng tôi là đồ khốn phải
không?”
Nại Nại bị hơi thở đầy tình tứ của anh bao bọc đã không thể nói thêm được gì
nữa, cô chỉ có thể gật đầu lia lịa bày tỏ sự tán đồng của mình. Lôi Kình mím
môi không so đo với cô, anh cúi thấp đầu xuống hôn nhẹ nhàng lên cổ cô, đầy
phiền muộn.
Nại Nại bị hành động của anh làm cho tinh thần hỗn loạn, muốn mắng anh một trận
lại sợ làm người đi đường chú ý, muốn đánh anh nhưng e rằng không có phần
thắng. Chỉ đến khi anh chịu dừng lại cô mới tìm được cơ hội hỏi: “Anh còn chưa
nói tại sao lại bỏ đi?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lôi Kình, khao khát tình dục trong mắt anh
vẫn còn chưa nguôi, nhưng giọng nói lại rất bình thản: “Cũng chẳng có gì. Anh
có chút việc cần phải xử lí.”
Nại Nại “ồ” một tiếng: “Vậy có nguy hiểm không? Phiền phức không?”
Lôi Kình cười tít mắt, nhìn Nại Nại đầy phấn khích: “Em lo lắng cho tôi?”
Vẫn là câu hỏi đó, và Nại Nại vẫn không thể trả lời được, thế nên cô bĩu môi,
giả bộ không nghe thấy câu nói của anh. Anh cũng không ép cô trả lời, sau một
hồi lâu mới nói: “Lấy đâu ra mà lắm chuyện phiền phức thế? Tôi là xã hội đen
đấy!”
Anh là xã hội đen sao? Nại Nại bắt đầu không dám chắc. Những hành động thần bí
của anh dường như không giống như những gì cô hiểu, khiến cho những phán đoán
trước giờ của cô bắt đầu chuyển hướng.
“Thực ra… anh chắc không phải… đúng không?” Nại Nại không biết dùng từ ngữ nào
để hình dung nghề nghiệpanh, chỉ còn cách dùng những khoảng trống để thay thế.
Lôi Kình cười xòa, vuốt lại mái tóc dài hơi rối của cô: “Là cái gì quan trọng
lắm sao? Dù sao cũng không phải lựa chọn tốt nhất của em, không thể yên ổn được
bằng người khác.”
Quả nhiên buổi tối hôm ấy là anh, anh đã nhìn thấy Lâm Trị đưa cô về, lẽ nào
anh lại nghĩ ngợi lung tung rồi? Nại Nại không dám hỏi tiếp, vô cùng chột dạ,
để lảng tránh qua chủ đề khác, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh còn chưa nói anh có
chuyện gì?”
Anh vẫy vẫy cô, ra hiệu bảo cô lại gần anh hơn. Động tác của Lôi Kình rất nhẹ
nhàng, bộ dạng rất thần bí, trí tò mò của Nại Nại lại tăng thêm, cô rướn người
tới áp sát vào anh.
Bỗng nhiên Lôi Kình cắn yêu vào tai cô và nói: “Anh nói em biết… thực ra… chẳng
có chuyện gì cả.”
Nại Nại đang chăm chú chờ câu trả lời đột nhiên cảm thấy mình bị giỡn mặt, hận
là không thể cắn chết anh, cô vùng vẫy ngồi dậy chuẩn bị lao ra khỏi xe, nhưng
ai lại giật lấy cánh tay cô và nói: “Nhưng… tôi rất nhớ em.”