Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 2: Chương 2: Ai nói Xã hội đen không mua nhà




Nại Nại từ nhỏ đã chăm chỉ quen chịu khổ. Cô cảm thấy vô cùng đau xót trước việc hiện nay giá một chiếc bánh kếp tăng lên 2 đồng rưỡi. Đáng tiếc là tiệm bánh kếp không vì tăng giá năm hào một cái mà bị khách hàng thờ ơ. Cô cũng chỉ đành âm thầm nuốt hận vào lòng, thề rằng sáng mai nhất định sẽ phải ăn bánh cuộn trứng. Thật căm giận ông chủ tiệm bánh kếp thất đức này.

Nơi làm việc hiện nay của cô ở xa tít tắp nam Đế Đô, cả khoảng đất rộng lớn hoang vu chỉ có vài chục ngôi biệt thự. Người đại diện quảng cáo là một ngôi sao phim kungfu lớn, chỉ một nụ cười mà đã thu hút biết bao người đến mua nhà. Ngày ngày Nại Nại phụ trách việc giảng giải cho người đến xem nhà rốt cuộc tại sao nên mua căn biệt thự này.

Tổ trường phòng Marketting không mấy hài lòng với một nhân viên chăm chỉ chân thật như Nại Nại. Nguyên nhân ban đầu là do Nại Nại đã tự ý sửa đồng phục, chiếc váy lộ đùi đẹp là vậy, thế mà bị cô sửa chỗ này chỗ kia, còn may cho dài thêm 5 phân nữa, vậy là đã che kín đến tận đầu gối. Chẳng còn cách nào khác, đối với người miễn cưỡng lắm mới cao 1.60 mét như Nại Nại thì 5 phân có thể che đi được rất nhiều thứ.

Nại Nại không thích đeo kính. Cô rất thích giả giống như ngọc nữ, còn sở trường hàng đầu của cô là cái cúi đầu đầy yêu kiều bẽn lẽn. Rất hữu hiệu!

Vì vậy số khách hàng giới thiệu bạn trai luôn nhiều hơn rất nhiều số khách hàng mua nhà cho cô. Thế nên hoa thuỷ liên cũng trở thành hoa xấu hổ.

“Lại làm gì thế này?” Tổ trưởng ra oai, giọng nói mạnh mẽ, làm Nại Nại suýt nữa vỡ tim, mất mấy giây hoàn hồn cô nhanh chóng đứng dậy trả lời: “ Thưa tổ trưởng, tôi đang nhớ tới người khách hàng hôm qua, làm thế nào mới có thể thuyết phục anh ấy mua căn số 21?”

Câu trả lời này rất hợp với tâm tư ý tứ của tổ trưởng, nên tổ trưởng hỏi tiếp: “ Thế đã nghĩ ra đối sách nào chưa?” Nại Nại cao hứng trả lời: “ Có, tối qua tôi đã gọi điện cho anh ấy, anh ấy bảo hôm nay sẽ tới.”

“Được, nếu bán được căn số 21, phần thưởng của chị là 1,5%. Cố lên!” Mặc dù tổ trưởng kém Nại Nại khá nhiều tuổi, nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ. Vì 1,5% này, Nại Nại cũng nhất định phải giữ được người khách này, nếu như anh ta mua nhà, bản thân cô cũng kiếm được không ít.

“ Vậy chị cầm lấy tài liệu đi, chốc nữa vào phòng rửa tay đổi váy với Tiểu Trần đi.” Tổ trưởng đặt tài liệu về căn 21 trước mặt Nại Nại rồi dặn dò kĩ lưỡng.

“Tại sao lại phải đổi váy?” Nại Nại mở to mắt ngây thơ hỏi lại.

“Phí lời, có thể kiếm được 1,5%, váy là cái quái gì?” Tổ trưởng trước giờ luôn nói ngắn ý dài như vậy, Nại Nại vẫn luôn thầm kính phục các vị khách hàng mua nhà của tổ trưởng bởi có sức chịu đựng phi thường. Mà cũng không đúng, những người đó chắc sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được bộ dạng dữ dằn lúc này của tổ trưởng. Trước mặt họ, tổ trưởng luôn là người dịu dàng nho nhã như mèo Batư vậy.

Căn số 21, diện tích 270 mét vuông, theo giá 7888 tệ một mét, thì giá thành là 213 vạn tệ, Nại Nại ít nhất cũng có thể lấy được hơn 3 vạn tiền hoa hồng. Đó là hàng tỷ cái bánh kếp, dự tính có thể tiêu dùng trong 2 năm. Cô có thể làm mọi điều để đạt được, nỗ lực để bản thân ít bị thiệt nhất, cho nên Nại Nại cũng đành đồng ý vậy, kéo Tiểu Trần đi đổi váy.

“ Chị Nại Nại, tại sao chị lại phải sợ tổ trưởng chứ? Chị ấy còn kém chị vài tuổi ấy chứ!” Tiểu Trần cởi váy rất quyết đoán, sau đó vứt qua khe cửa trên của nhà vệ sinh, Nại Nại đón lấy chân chặn lấy cửa phòng vệ sinh và nói: “ Người ta trẻ trung xinh đẹp, bà cô như tôi sao dám so sánh với người ta, huống hồ, hồi đầu nếu không có câu nói của tổ trưởng, tổng giám đốc suýt chút nữa không nhận tôi vào làm rồi.”

“ Chị chỉ phải cái tuổi cứng một chút, còn lại cái gì cũng tốt, dựa vào cái gì mà không tuyển?” Tiểu Trần vơ lấy chiếc váy rộng rãi của Nại Nại mặc vào, kéo váy đến phần eo suýt chút tắt thở, chị Nại Nại thật gày quá.

“Ở đây mọi người đúng là biết cách khen người khác.” Nại Nại cười hỏi vặn lại Tiểu Trần, đây như một kiểu trò chơi thư giãn của họ lúc nhàn rỗi vậy.

Tuổi tác chính là một vết thương chí mạng của Nại Nại. Đến nay Nại Nại vẫn không hiểu: Chẳng qua chỉ là ở nhà làm nội trợ vài năm đến 30 tuổi vậy là không tìm được công việc sao? Những con người quan niệm vậy đã đạp đổ chén cơm ăn của biết bao thanh niên cường tráng, mà ngay đến một người vợ bị ruồng rẫy đường đường chính chính như cô cũng không tha, thực tình đáng ghét.

Trong lúc đang đợi khách hàng tới, Nại Nại vẫn luôn chú ý kéo váy của mình xuống. Con bé Tiểu Trần này không ngờ lại sửa chiếc váy ngắn đến vậy, chỉ khẽ động thôi thì gần như hở cả nội y bên dưới. Tuy rằng đùi Nại Nại cũng được gọi là thon, nhưng bản thân cô tự nhận thấy quần trong to rộng của mình không hề vinh quang và thu hút chút nào.

Thế là một mặt cô miễn cường nở nụ cười tươi rói, một mặt chụm chặt hai chân lại, nghiêm chỉnh ngồi đợi khách hàng ghé thăm.

Mười lăm phút trôi qua, khách hàng vẫn chưa tới. Nại Nại cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt sắc nhọn như đao của tổ trưởng chém ra ngàn mảnh, hoặc là lăng trì hay các hình phạt đau đớn nào đó.

Hai lăm phút đã trôi qua, người vẫn chưa thấy, nụ cười của Nại Nại không thể tiêu chuẩn hơn được nữa Trong lòng đã thầm nghĩ, tiếp theo có khi nên tìm một công việc như trợ lý hành chính gì đó chăng? Chỉ không biết một điều là khi mình còn lớn tuổi hơn cả giám đốc hành chính, thì người ta có tuyển không nữa?

Sau giờ hẹn bốn lăm phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng phanh xe kít một cái, một chiếc xe sang trọng to lớn chiếm gần hết nửa công trường, đỗ lại một cách oai phong.

Tiểu Trần đứng sau Nại Nại, mơ màng thốt lên: “ Chiếc xe này tuyệt quá!”

Nại Nại vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ nhất, thì thầm nói: “ Tuyệt cái gì? Người ta sử dụng rồi sẽ hết tuyệt, chiếc xe này tốn kém biết bao, như thúc giục người ta phải sài nhanh sài nhiều, không sài thì thật là có lỗi với chiếc xe.”

“ Chị Nại Nại, đây là con Audi R8 đấy, mẫu mới nhất năm nay, chị nhìn lại mặt hàng đi, được không?” phản kích không điều kiện của Tiểu Trần khi bị “tấn công”.

“ Chị chả cần biết nó là R8 hay là Z56, chỉ cần mua nhà cho chị là được rồi.” Nại Nại thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn duy trì “sát khí” quyến rũ sẵn có.

“ Chị Nại Nại…” Tiểu Trần còn chưa kịp nói hết câu thì trên xe có một người bước xuống. Nại Nại mặt mày niềm nở lập tức bước tới, mang theo tập tài liệu căn nhà đầy sức thuyết phục.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền, nó có thể khiến cho đôi mắt của người phụ nữ ngây thơ bị ruồng bỏ này sáng tựa Sao Khuê, thật không đơn giản!

Lôi Kình đặc biệt không hài lòng về lịch làm việc được sắp xếp sẵn của ngày hôm nay, mấy đồng chí cảnh sát nhân dân không ngừng gây khó dễ cho anh, luôn theo sát mọi nhất cứ nhất động của anh từ ở khách sạn cho đến PUB. Mấy đàn em cũng ở cách đó không xa, sau năm phút có cuộc điện thoại đến hỏi ý anh xem liệu có cần dạy cho lũ người ngốc nghếch này một bài học không.

Anh không muốn đối đầu với chính phủ, hai năm gần đây anh đã có ý định cẩn trọng hơn. Chỉ có điều gần đây Đế Đô quản lí rất nghiêm ngặt, anh từ nước ngoài quay về, vừa đặt chân xuống sân bay đã bị coi là mục tiêu thẩm tra hàng đầu, từ lâu đã muốn dứt đuôi mấy đồng chí cảnh sát mà dứt không nổi.

“ Kình ca, hay là đại ca cứ lên đi ạ, đảm bảo cho tay chân sạch sẽ, trong giới của chúng ta kĩ thuật chuyên nghiệp vẫn là cái quan trọng nhất, đảm bảo chắc chắn muốn điều tra cũng không thể làm được.” Đó chính là Hồng Cao Viễn, thuộc hạ nóng tính, sốt ruột nhất của Lôi Kình.

“ Mày cho rằng mấy ông cảnh sát hôm nay đến để làm xiếc cho chúng ta vui sao? Mày nói không điều tra được là không điều tra được sao?” Một giọng khác vang lên trong điện thoại chính là Hứa Thụy Dương, mục tiêu suốt đời của cậu ta chính là dìm chết Hồng Cao Viễn, nếu không cũng phải dìm chết bằng lời nói.

Lôi Kình vừa nghe hai người họ đấu khẩu vừa lơ đễng chơi đùa cùng chú cảnh sát trên đường cao tốc, mắt đang nhìn vào đồng hồ tốc độ, anh chợt nhớ ra: “ Hôm qua Lão Ngũ có giúp anh đặt một căn biệt thự, nói mấy giờ gặp?”

“ Hai giờ chiều, trời hôm nay nóng quá, cứ để Lão Ngũ đi, đại ca không cần đích thân đi đâu.” Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn đang đấu đá quyết liệt, không hiểu tại sao vào thời khắc này đại ca lại nhớ tới chuyện đi coi nhà.

Lôi Kình nhếch mép cười: “ Nhà của mình phải tự mình đi chọn chứ, lát nữa hai đứa nói với Lão Ngũ, Lão Thất một câu là anh đi mua nhà, nói họ cứ chờ ở chỗ đó.”

“ Kình ca, anh mua nhà thật sao? Khách sạn của Lão Thất đều đã chuẩn bị đón tiếp anh rồi, nghe nói còn có một cô đẳng cấp pro Á Châu nữa đấy.” Hứa Thụy Dương vừa cười vừa đưa lời nịnh nọt.

“Nói với Lão Thất lần sau nâng thẩm mỹ lên chút, mặt cô đẳng cấp pro Á Châu này trông chẳng khác gì mặt heo. Không biết có phải nó dắp tâm hãm hại anh không?” Lôi Kình quay vô lăng rẽ xuống đường Kinh Thạch, mắt nhìn hai tên quỷ ngốc nghếch phía sau cũng tăng tốc theo, anh có ý đi lòng vòng, quành vào vành đai Đỗ gia đến bốn vòng, làm cho hai chiếc xe theo sau tiến thoái lưỡng nan.

“ Kình ca, em đã nói với Lão Thất rồi, nó sẽ đổi người cho anh ngay lập tức, trong tay nó có rất nhiều mỹ nhân, hỏi anh thích kiểu thế nào?” Hứa Thụy Dương phụ trách dò hỏi.

“ Chú nói với lão Thnh đi xem nhà, bảo cứ chuẩn bị tiệc tùng đi.” Lôi Kình tăng tốc phi ra khỏi đường vành đai, trức tiếp đi thẳng đến chỗ xem nhà.

Còn chưa dừng xe hẳn, hai chiếc xe cảnh sát đã đuổi tới nơi rồi, cuối cùng anh hất kính phản quang lên, miệng khẽ nhếch lên, cười nói trong điện thoại: “ Thôi được rồi, hai chú cảnh sát đuổi đến nơi rồi, anh đi mua nhà đây.”

Trước khi cúp máy, Lôi Kình nhìn thấy một người phụ nữ gày gày nhỏ nhắn, đẩy cửa kính bước ra, chiếc cằm nhọn xinh, mái tóc tuyệt đẹp chắc khỏe, gần như có thể cắt được cả tấm kính chắn trên xe của anh vậy. Đôi mắt đen nháy long lanh khiến người khác không khỏi xao động.

Sao ánh mắt lại kì lạ đến vậy?

Lôi Kình cảm thấy rất tức giận trước những suy nghĩ vừa xong của mình, mẹ nó, người đàn bà này sao lại dùng đôi mắt lợn của cô ta nhắm thẳng vào anh chứ? Không đợi Lôi Kình nghĩ thêm nhiều, Nại Nại đã đến cạnh bên xe anh rồi. Vốn dĩ cô muốn mở cửa xe, nhưng mở mãi mà không được, nhìn thấy cánh tay mềm yếu như sắp gãy vì mở cửa, anh liền đẩy cánh cửa và bước ra ngoài.

“ Cô định làm gì thế?” anh vừa hung dữ vừa lạnh lùng hỏi.

“ Xin chào tiên sinh, tôi là đại diện marketing của công ty địa ốc Atlantis, chắc ngài chính là vị Lôi tiên sinh mà đã đặt hẹn trước? Hôm nay tôi sẽ phụ trách phục vụ ngài. Tôi tên là Tần Nại Nại.”

“ Phục vụ?” Anh cảm thấy hơi buồn cười, nhớ lại những gì vừa nói với Hứa Thụy Dương, tâm trí anh lại chệch đích bảy vạn tám nghìn dặm.

“ Vâng, là phục vụ. Tôi sẽ phục vụ một cách chân thành nhất, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.” Điều Nại Nại không giỏi nhất chính là nghe câu đoán ý, cô lại càng không giỏi xét đúng thời điểm.

“Đúng vậy, giờ người phục vụ mà tôi muốn nhất chính là cô.” Lôi Kình cũng đến bó tay với người phụ nữ đầu óc ngờ nghệch trước mặt, nên anh chỉ có thể tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng, hung dữ thôi.

“ Vậy được, mời ngài đi theo tôi, tôi sẽ đưa ngài đi xem xét kĩ căn biệt thự.” Nại Nại vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt luôn ở trạng thái rạng rỡ. Tấm séc ba vạn đó cô đã cầm được một góc rồi, việc tiếp theo chỉ là làm cách nào để người khách này cam tâm tình nguyện tặng cô tấm séc hoàn chỉnh mà thôi.

Lôi Kình châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn về phía mấy người đang đi đi lại lại gọi điện xin chỉ thị ngoài kia, không chút do dự đi theo phía sau Nại Nại. Tuy người phụ nữ này chỉ đến cằm anh, nhưng sự hứng khởi, nhiệt tình của cô lại có sức lan tỏa đến hơn 10 dặm, mà sao cô ta lại cười mãi như vậy? Lôi Kình lặng lẽ xoa cằm, chợt phát hiện đây là lần đầu tiên có phụ nữ nhìn thấy anh mà không sợ hãi, lại còn có thể nở nụ cười tươi rói sáng lạn đến vậy.

Con người lòng dạ đen tối như anh đột nhiên mỉm cười hỏi: “ Tiểu thư, cô không sợ tôi sao?”

“Tại sao lại phải sợ ngài chứ?” Nại Nại nở nụ cười rạng rỡ hỏi lại, cứ như sợ anh sẽ không mua nhà nữa chỉ vì cô không nở nụ cười rạng rỡ hơn vậy.

“ Tôi là xã hội đen đó!” Anh thề rằng, đây là lần đầu tiên anh giở chiêu này. Trước đâ Hứa Thụy Dương lấy câu này ra trêu mấy cô bé, đều bị anh chọc quê mấy tháng liền.

“ Xã hội đen thì không mua nhà sao?” Nại Nại kinh hãi trước khả năng xấu nhất này. Ba vạn đồng cũng chỉ vì một câu nói đó mà bay mất rồi, thật quá tàn nhẫn.

Lôi Kình hết sức thán phục sự bình tĩnh của cô, càng bội phục sát đất đạo đức nghề nghiệp của cô nữa, anh lại nói tiếp: “ Mua chứ! Hội nào thì cũng phải mua nhà hết.”

“ Vậy thì đúng rồi, tiên sinh, ngài rất biết nắm bắt thời thế.” Nụ cười của Nại Nại đã quay trở lại, làm Lôi Kình lần đầu tiên muốn bóp nghẹt thở ai đó.

Hóa ra xã hội đen cũng không thể địch nổi nhà đất khiến người ta phải sợ hãi, còn lăn lộn trên giang hồ chém giết làm gì nữa, tốt nhất là nhanh chóng giải tán thu nhặt mọi thứ, đi mở một công ty nhà đất thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.