Có hai chuyện mà cả đời
Nại Nại tự hào nhất, một là mười mục toàn năng của bản thân, hai là thị lực tinh
tường không cận thị.
Gần đây khi đi đo kính, bác sỹ thở dài tuyên bố với cô giọng điệu nghiêm trọng
như bệnh tình hiểm nghèo. Cô đã bị cận đến ba độ rưỡi, không thể nhìn tập trung
vào một điểm, đây cũng chính là vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này của cô. Nại
Nại hồi tưởng lại tất cả những gì mình đã trải qua, lần nữa khẳng định, mắt của
mình quả nhiên là có vấn đề, nếu không sao lại đi theo cái tên Lữ Nghị, tên phụ
tình lang Trần Thế Mỹ?
Hồi nhỏ khi đi xe thường đuổi theo đuôi xe chở hàng, mỗi tháng tiền sửa xe bao
giờ cũng đắt hơn tiền vé tháng xe buýt. Cùng lúc đó cô cũng nhận ra được nguyên
nhân, cho nên cô cảm thấy buồn phiền, mãi cho tới khi vị đại ca xã hội đen này
xuất hiện, rốt cuộc cô cũng nhận ra mắt có vấn đề cũng có cái tốt của nó, đó
chính là chẳng cần phải thấy rốt cuộc người đó trông thế nào.
Nại Nại đang suy nghĩ lung tung, tất nhiên là không thể chú ý đến các bậc thang
dưới chân, bỗng dưng lơ đễng luôn là bệnh nan y xưa nay của Nại Nại. Thế là
chân cô vấp bụp một phát vào bậc thang khiến cô quỵ gối xuống. Còn người được
nhường lên trước như Lôi Kình thì bỗng dưng nhận được một bái của cô. Điều oái
oăm nhất là mặt cô và bộ phận quan trọng nhất của anh chỉ cách nhau có một
xăng-ti-mét, từ góc độ của anh nhìn xuống, thì khoảnh khắc lúc này hết sức thu
hút.
Lôi Kình nhìn thấy người phụ nữ đang quỳ phía dưới vẫn đờ người không chút phản
ứng gì, đành nghiền răng, lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Tần tiểu thư, cô chuẩn bị
quỳ bao lâu đây?”
Ây, thật sự đau quá. Nại Nại cố gượng tự mình đứng dậy. Cái giá của việc thất
thần khiến cô cảm thấy đầu gối tê dại, chân đau vô cùng, đành xoa xoa đầu gối
miễn cưỡng kiên cường, lấy tay chống eo đứng dậy đầy khó khăn trước mặt Lôi
Kình. Cô thở hổn hển tựa vào tay cầm cầu thang, mắt máy liên tục, suýt nữa là
nước mắt trào rơi.
Mũi tự nhiên thấy cay cay, Nại Nại nhanh chóng bước tiếp, rồi lấy tay lay lay
mũi, hai con mắt đỏ lừ chuyển hướng nhìn Lôi Kình và nói: “ Dạng nhà này của
chúng tôi y hệt với loại nhà mà ngài thích, con mắt của ngài thật tinh tường…”
Người phụ nữ này thật kì lạ, rõ ràng là đau muốn chết mà vẫn không quên việc
bán nhà. Lôi Kình nhìn thấy khuôn miệng xinh xinh và đôi mắt đỏ hồng của Nại
Nại , bất giác tim loạn nhịp. Anh lấy bao thuốc từ trong túi ra, để thuốc trên
môi, lấy bật lửa màu xanh lam đậm châm thuốc, hình dáng anh lúc châm thuốc vô
cùng tiêu dao tự tại.
Không phải Nại Nại muốn nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa, nhưng nó thật sự rất
giống cái của chồng cũ cô.
Đó chính là món quà cô tặng chồng vào ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của hai
người. Nại Nại đã đi tìm kiếm khắp các cửa hàng lớn nhỏ ở Bắc Kinh mới có thể
tìm ra một chiếc bật lửa màu xanh lam đậm như vậy. Trầm tĩnh, vững trãi, đáng
tin cậy, đó chính là những đặc trưng vốn thấy ở Lữ Nghị. Vì vậy mà cô đã không
do dự mà mua chiếc bật lửa đó, rồi bẽn lẽn ngượng ngùng tặng nó cho chồng cũ,
đổi lại một chiếc ôm nồng ấm, thân tình của anh.
Lúc ly hôn, cô đã từng mong muốn mang chiếc bật lửa đó đi, cô gần như đã lật
tung cả nhà lên mà vẫn không tìm thấy. Cuối cùng cô cũng đành để lại vật quý
giá nhất, yêu thích nhất ở lại nơi đó. Giờ cô vẫn thường nhung nhớ về nó.
“ Cô thích nó à?” Lôi Kình thấy cô ngây người ra, mặc dù lúc cô ngây người ra
trông rất ngốc nghếch, nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới tâm trạng lúc này
của anh. Lúc vừa bước vào khu biệt thự, anh quay đầu nhìn lại thì đã thấy hai
chiếc xe bám theo như hình với bóng lúc nãy đã biến mất không tăm hơi, xem ra
thượng cấp của họ thông minh hơn hai tên bám đuôi rất nhiều.
“ Không, cảm ơn.” Nại Nại thu lại ánh mắt lúc nãy, cúi người tìm chìa khoá. Lôi
Kình không muốn quan tâm nhiều, nhưng có một số chuyện anh không thể không
quản. Thế là anh bước xuống 2 bậc thang, dựa vào sau lưng của Nại Nại, lồng
ngực to rộng rắn chắc của anh ghé sát tấm lưng thon của cô, còn tay thì sờ vào
mông của Nại Nại.
Nại Nại kinh hãi, nghiến chặt răng run lên bần bật: “ Ngài muốn làm gì?”
Cô vừa quay lại thì nhìn thấy một khuôn mặt cách mặt cô không đến một nắm tay.
Rốt cuộc là vậy.
Đối với Nại Nại mà nói thì đàn ông chỉ có một ấn tượng duy nhất đó chính là
kiểu như Lữ Nghị, từ chiều cao tướng mạo cho đến tác phong hành xử. Người đàn
ông này và Lữ Nghị hoàn toàn khác nhau, đôi mắt đan phượng có chút ngạo mạn
khinh đời, trên người còn toát ra một tà khí nghiêm nghị như đồng đúc, trông
cứng nhắc, môi mỏng trông rất đẹp. Thậm chí còn như có sức hút khiến người đối
diện chỉ muốn xông lên chiếm giữ bờ môi đó thôi. Chỉ có điều khi chiếc môi
quyến rũ đó nhếch lên thì nhìn từ góc độ nào cũng đều toát lên sự kinh thường,
cười nhạo, cho người ta cảm giác xa cách nghìn trùng.
“ Tần tiểu thư, cô có thể nhường bước được không?” Giọng nói của anh hình như
đã đánh thức một người đang đứng thần ra đó, hình như là vừa mới ấy cô xong là…
Đột nhiên phần eo của cô bị thít chặt lại, váy thì bị người ta kéo mạnh xuống,
cô chỉ còn ý thức được việc phải lấy tay che phần eo lại, thì mới phát hiện ra
lúc nãy hình như váy đã bị gập lên đến tận eo. Trời, vậy chiếc quần trong bà
thím đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi.
Tay của anh ta vẫn đặt trên eo cô, hình
như việc kéo váy cho cô còn chưa đủ, còn định làm thêm gì nữa. Nại Nại như đang
bị người ta uy hiếp vậy, không kìm lại được những suy nghĩ lung tung. Trong đầu
nghĩ ra không biết bao nhiêu câu nói chua ngoa : nếu còn không bỏ ra, lão nương
không cần biết là xã hội đen hay xã hội trắng, nhất loạt dẫm chết như con gián
ngay tại hiện trường.
Chiếc chìa khoá căn 21 bị người ta giật mất, nhanh chóng mở cửa nhà, nửa ôm nửa
đẩy vào phía trong. Khoảnh khắc đó tay anh cũng dời khỏi eo của Nại Nại.
Chỉ sau khi dời khỏi, Lôi Kình mới bất giác lấy tay sờ lên mũi, cảm thấy vô
cùng kì lạ.
Người phụ nữ thường bên cạnh Lôi Kình cách đây hai năm là Y Lệ. Y Lệ là một
người phụ nữ rất thông minh, bản thân cô ta biết mình cần gì từ anh, và cũng
biết phải dùng cái gì để báo đáp. Lôi Kình không bao giờ keo kiệt tiền bạc, tất
nhiên anh cũng không keo kiệt thân thể của mình, cho nên đứng ở góc độ mua bán
làm ăn thì anh không hề chịu thiệt.
Thế nhưng lúc vừa xong, anh đã làm một số chuyện mà ngay bản thân anh cũng cảm
thấy kì lạ.
Người phụ nữ ngốc nghếch kia đã mặc váy ngắn còn lắc mông qua lại, ngã một phát
váy lật lên đến tận eo, làm mắt anh tràn ngập sắc xuân. Phần mông tuy rằng được
bọc kĩ càng, nhưng những thứ càng kín lại càng khiến người ta liên tưởng, bao
gồm cả chiếc quần lót bông màu hồng ở góc mắt anh, đều khiến bất cứ người đàn
ông nào cũng phải phát cuồng.
Nghĩ tới đây, họng anh nghẹn lại, rất muốn quát cô ta một trận. Cứ một lần xem
nhà là lại được phần phúc lợi lớn vậy, thảo nào những người hẹn gặp cô ta lại
nhiều như vậy.
Nhớ những gì Lão Ngũ nói, cô ta là một phụ nữ có tuổi rồi. Anh thấy rất lạ. Tại
sao lớn tuổi vậy rồi mà còn không biết bảo vệ bản thân, đúng là ăn cơm bằng
mũi, phí cơm nuôi một tên đầu heo.
Nại Nại sau khi vào trong
phòng, nghĩ lại một lượt, thực ra hành động lúc nãy của Lôi tiên sinh là có ý
tốt. Anh muốn cho cô khỏi bị hở hang, còn tốt tính chỉnh lại váy cho cô. Anh là
một người tốt, chỉ là không biết cách ăn nói thôi. H nữa lúc đó mà dùng lời nói
biểu đạt thì sẽ làm người phụ nữ mới gặp lần đầu cảm thấy vô cùng ngại ngùng và
xấu hổ. Vậy là anh nguyện hy sinh bản thân, suy nghĩ thấu đáo cho cô, đúng là
một người tốt hiếm thấy. Thế là cô thành tâm thành ý nói lời cảm ơn với anh: “
Cảm ơn ngài, Lôi tiên sinh, chúng có thể xem nhà được chưa?”
Lôi Kình không hề nhận tâm ý của Nại Nại, mà chỉ biết nhẫn nhịn không mắng cô.
Cô ta không phải là bọn Hứa Thuỵ Dương, nếu như chuyện này xảy ra với bọn Thuỵ
Dương, anh sớm đã bắt chúng đến vùng Đông Bắc chẻ củi đến cuối đời, hoặc bắt
chúng ra nước ngoài, khi nào có chút sự nghiệp mới được quay về. Đối với người
phụ nữ đầu toàn bông gòn này, thì anh chỉ còn biết nhịn mà thôi, dù sao sau này
cũng không bao giờ phải gặp lại nữa.
Nại Nại biết mình đã nghĩ oan cho người tốt, cảm thấy hối lỗi, nên cô cũng
chẳng để bụng sự thờ ơ của Lôi Kình, nhanh chóng rót cà phê mang ra bàn, mời
người tốt ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô cảm thấy những lời mà mọi người nói như
trong xã hội đen, quy mô càng lớn, địa vị càng cao thì người ta lại càng lương
thiện, thật rất có lý. Ví dụ như vị đang ở đây, đúng là một người tốt thầm
lặng.
Lôi Kình khó khăn lắm mới thoát khỏi tâm trạng rối bời, ngồi xuống, nâng cốc cà
phê lên đến miệng liền cau mày: “ Tôi uống cà phê đen, cái này ngọt quá.”
Máy pha cà phê trong căn hộ này rất ổn, nhưng cà phê mà anh uống lại là cà phê
pha sẵn. Nại Nại không dám cho anh biết chân tướng, đành cười trừ nói: “ Cà phê
đen không tốt cho sức khoẻ, không nên uống.”
Lôi Kình cảm thấy việc mình trốn cảnh sát chạy tới đây coi nhà thật là một sai
lầm, không những gặp phải một phụ nữ ngu ngốc đến cực điểm mà lại còn là một
thánh nữ nữa chứ.
Anh hung dữ nói: “ Tôi muốn uống cà phê đen, mời cô pha cho.”
Không có phụ nữ nào không khuất phục được, ngược lại, đàn ông khi hung dữ lại
khiến phụ nữ cảm thấy có chút khí khái nam nhi, đây chính là kinh nghiệm mà anh
tích luỹ bao năm nay, rất hữu dụng.
Nại Nại rất muốn bê chiếc máy pha cà phê đập lên đầu anh ta, không biết thế nào
là uyển chuyển sao? Nói với anh là không ngon chả có tác dụng gì cả, đồ đầu
đất, heo đần xã hội đen.
Nhưng có gan nghĩ không có gan làm chính là tác phong xưa nay của Nại Nại. Cho
nên cô mỉm cười quay người rót cho anh một ly nước lọc nói: “ Cái này có nhiều
dinh dưỡng, mời ngài uống cái này, bác sỹ nói thường xuyên uống có lợi cho sức
khoẻ đấy.”
Khuôn mặt sắc lạnh đầy sát khí của Lôi Kình làm Nại Nại chỉ còn biết giả vờ coi
như không thấy. Cô từ từ bước vào phòng bếp kiểu mở, xếp hết các đồ vật có
trong đó, bắt đầu công việc giới thiệu. Mặc dù ánh mắt sau lưng vô cùng lạnh
lùng, nhưng vì ba vạn đồng, cô đành liều mạng thôi: “ Phòng bếp được chúng tôi
thiết kế rất hợp lí, đối với người phụ nữ mà nói, thiết kế này rất tiện dụng,
bồn nước và tủ lạnh cách nhau một khoảng vừa phải, hơn nữa vị trí đặt máy hút
mùi cũng không dễ bị đụng đầu…” Nại Nại rất thấu hiểu về nhà bếp, đây chính là
mục mà cô giỏi nhất trong mười mục toàn năng.
Chiếc váy ngắn vẫn rất chường mắt, chiếc váy ôm sát người Nại Nại, lộ ra thân
hình gày guộc của cô. Một đoạn áo sơ mi trắng của cô còn bị lòi ra khỏi váy cứ
đung đa đung đưa, lắc lư theo những lời nói giảng giải của cô.
Đối với những gì cô yêu thích và thuần thục, Lôi Kình không hứng thú, thế nhưng
lại rất hứng thú với ngón tay của cô, từ tủ lạnh tới mặt bếp, từ máy hút mùi
đến bệ bếp, ngón tay rất linh hoạt, nhanh nhẹn.
Trước đây cô nhất định là người nội trợ giỏi. Lôi Kình nghĩ, nếu như cô nằm
trên bệ bếp không biết trông sẽ thế nào, không biết có còn ngốc nghếch nữa
không? Đột nhiên miệng anh ngậm lại, thân người cứng đờ, để không mất phong độ,
anh chuyển hướng nhìn, bước nhanh ra phía cửa sổ thay đổi không khí.
Đối với Nại Nại đây là một sự xỉ nhục nghề nghiệp, thế nhưng cô không chịu kém
cạnh, lại tiếp tục bước ra phía cửa sổ, nói về độ cao: “ Cửa sổ này được chúng
tôi thiết kế mô phỏng phong cách châu Âu, phần trên cửa sổ là hình bán nguyệt
nên có chút phong cách ngoại quốc, độ cao của cửa sổ cũng khiến ánh sáng trong
căn phòng rất tuyệt…”
Người phụ nữ này lại còn là một tay lão luyện trong việc lau cửa kính. Lôi Kình
nhìn thấy phần da thịt nõn nà trắng nõn lộ ra do áo bị lòi ra ngoài, nhịn không
nổi chỉ muốn mắng cô một trận.
Anh cũng chả buồn dương lông mày lên, quay người tiếp tục uống nước lọc.
Nại Nại ngốc nghếch vì ba vạn vẫn cứ liều mình xông tới, nhất định phải chứng
minh căn hộ này là đáng đồng tiền bát gạo.
Tiếp theo, cô làm nổi bật sự tiện dụng thoải mái của phòng ngủ, ở phía bên cạnh
giường, Lôi Kình muốn dùng thắt lưng thắt cổ chết một người, không phải bản
thân anh thì là cô.
Lại còn công năng của thư phòng nữa chứ, Lôi Kinh ngày càng tức điên, người như
cô mà đọc sách được sao?
Lại còn, phong cách nông thôn của phòng hoa, vô cùng đẹp, lại còn nụ cười từ
mẫu trong phòng trẻ con…
Sắc mặt Lôi Kình dần chuyển sang đen, tim đập rộn ràng, chỉ nói một câu: “ Hợp
đồng đâu?”
Nại Nại còn đang giả làm đức mẹ Maria, khuôn mặt hiền từ nhìn vào chỗ không khí
đang bồng trên tay. Một câu nói của anh làm phản ứng của cô chậm lại 0.05 giây.
Có điều khi hiểu ra thì bỗng nhiên cô tỏ ra vô cùng đau khổ, quay sang một bên
thầm nghĩ: “ Chết toi, mình cứ nghĩ lần đầu đi coi nhà sẽ không mua, không mang
theo hợp đồng rồi.”
Nhìn mặt là đoán được cô đang nghĩ gì, Lôi Kình chả buồn nói thêm, lẩm bẩm mắng
cô một vài câu, tiện thể nói: “ Thôi được rồi, cô đi lấy hợp đồng đi, tôi mua
căn hộ này.”
Bỗng chốc tốc độ chạy của Nại Nại tăng rất nhanh, cho nên cô không hề hổ thẹn
vì trước kia làm quán quân mười mục toàn năng.
Lôi Kình mím chặt miệng, ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi lấy hợp đồng về, Nại Nại không ngừng thở dốc, ngực không ngừng chuyển động,
chiếc khuy trên của áo sơ mi cũng bị bung ra. Lôi Kình đặt hợp đồng lên trên
bàn chẳng để tâm nhiều mà hạ bút kí. Điều duy nhất làm phiền anh lúc này không
phải là ngực người phụ nữ này to hay không, mà là cô ta rất biết lợi dụngẵn của
bản thân. Anh tự nhiên bị lôi đi kí hợp đồng rồi mua căn nhà này, công lực lợi
dụng bản thân của cô ta thật đáng nể.
Nại Nại phát hiện ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào y phục của cô, còn tưởng
rằng lúc nãy về lấy hợp đồng lén lút uống chút nước trái cây để lại vết tích
gì, lập tức nhìn xuống dưới. Khe hở do chiếc khuy phần ngực trên áo bung ra nói
với cô rành rọt rằng người tốt thầm lặng kia đang nhìn trộm cô. Cô ho một
tiếng, lập tức lấy bản hợp đồng anh vừa kí xong che đi phần ngực, chốc lát
khuôn mặt bỗng nóng rực cả lên.
Mẹ ơi, thì ra xã hội đen cũng có kẻ biến thái chuyên đi nhìn trộm.