Mẹ Nại Nại rất thích xem
phim bi kịch gia đình, tình tiết khiến bà không chịu nổi nhất chính là, chỉ cần
nhân vật nữ chính có thai với người đàn ông nào, thì không quan tâm người đó
đạo đức và gia cảnh ra sao, vồ lấy người ta, sống chết phải gả cho người đó
bằng được.
Câu bình phẩm kinh điển của bà đối với những câu chuyện kiểu này là: Đây có
phải bại não hay không?
Không chỉ bản thân thấy đau xót khó chịu, bà còn lôi cả Nại Nại vào, thế là cô
đành đưa ra lời bình phẩm mang tính thời đại: Đây chính là thánh mẫu!
Mỗi tối mẹ Nại Nại và Nại Nại đều cùng nhau ngồi xem phim bi kịch, nhưng đến
khi sự việc xảy ra với mình thì…
Dùng câu nói thường hay có trong phim truyền hình, câu đó thể nào nhỉ: Chỉ có
trời mới biết…
***
“Mẹ, sao mẹ lại đối xử với anh ấy như thế?” Nhìn theo bóng dáng Lôi Kình dưới
sân lầu hiu quạnh, Nại Nại cảm thấy lo lắng.
Mẹ Nại Nại chậm rãi nói: “Nếu để mẹ mắng cho nó một trận nó không dám tới nữa đâu,
loại đàn ông bất tài thế con dám lấy sao?”
Nại Nại rất uất ức nói: “Nhưng người ta cũng lớn tuổi rồi, ai mà nỡ để mặt già
của họ chịu bị nhà gái thuyết giáo cho một bài?”
Mẹ Nại Nại lặng đi một lúc, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Việc này vốn là của cha con,
giờ đặt lên vai mẹ, mẹ có thể không nghiêm khắc được không? Lần trước đã nhìn
nhầm một lần rồi, lần này sao để con đi lầm bước nữa?”
Nghe thấy những lời này của mẹ, Nại Nại liền rưng rưng nước mắt.
Nại Nại luôn luôn cho rằng chuyện ly hôn là của riêng mình, đúng cũng được, sai
cũng xong, không liên quan gì đến người nhà hết. Nhưng người mẹ kiêm nhiệm
trọng trách người cha này lại coi đó là lỗi lầm của mình. Bà cảm thấy day dứt,
nghĩ rằng sự chiều chuộng từ khi còn bé đã hại Nại Nại, nên mới dễ dàng ly hôn
với người ta. Tuy biết rằng không làm được gì, nhưng bà cảm thấy nỗi đau của
Nại Nại còn đau đớn hơn tự cắt da cắt thịt mình.
Cho nên, lần này bà phải chịu trách nhiệm với Nại Nại, cũng là có một lời giải
thích rõ ràng với cha Nại Nại.
***
Nại Nại với Lôi Kình lại xa nhau vài ngày, lý do rất đơn giản, mẹ Nại Nại nói,
con gái thì phải biết giữ gìn.
Trước yêu cầu khá buồn cười của mẹ Nại Nại rằng phụ nữ ngoài ba mươi phải biết
giữ gìn, Nại Nại cũng đành bó tay. Buổi tối thi thoảng cô nói chuyện với Lôi
Kình qua điện thoại, tán gẫu một vài chuyện thú vị. Nhưng đối với người đàn ông
như chuyện chỉ nói chuyện điện thoại, nhìn không thấy, sờ không hay thật sự khó
chịu. Vậy là anh mệnh lệnh cho Nại Nại phải tìm được lý do ra ngoài, bồi thường
nỗi khổ tương tư cho anh bấy lâu.
Nại Nại bị dày vò lâu, đành lấy cớ Tiểu Trần sắp kết hôn, phải cùng cô bé đi
chọn váy cưới, xin mẹ ra ngoài. Đang tưới nước cho hoa, mẹ Nại Nại ‘hừ’ hai
tiếng: “Con xem tốc độ của người ta kìa. Đi đi.”
Khi làm chuyện chột dạ Nại Nại thường không tỉ mỉ, rõ ràng nói đi dạo phố vậy
mà lại đi giày cao gót, trước khi đi còn không quên chỉnh lại kiểu tóc, kẻ chút
lông mày. Mẹ Nại Nại biết thừa sự việc không hề đơn giản, chẳng qua là chả buồn
vạch trần, để mặc cô ra ngoài thả lỏng tinh thần.
Lôi Kình lái xe đến cửa khác của khu nhà đứng đợi, Nại Nại vừa thò đầu ra khỏi
sân, anh đã đứng bên cạnh kéo tay cô, xoa nhẹ mái tóc rồi nhẹ cười: “Thật không
ngờ mới mấy ngày không gặp em đã béo lên rồi.”
“Béo lên hả? Trời lạnh nên em phải mặc nhiều thôi hiểu không?” Nại Nại vội vã
giải thích.
“Vậy sao? Vậy mặt em mặc cái gì?” Lôi Kình hình như chẳng biết nói lời ngọt
ngào, toàn thốt ra những lời chọc tức chị em phụ nữ.
Nại Nại lườm anh một cái, bày tỏ không buồn bàn luận tiếp về chuyện này nữa.
Thấy cô không nói gì, anh hơi ngại ngùng: “Về biệt thự số 21 nhé?”
“Em không thích, ở đó một đống người. Mấy hôm nay em thấy buồn ngủ lắm, chỉ
muốn trốn ở chỗ nào ngủ một giấc cho đã.” Vừa nói cô vừa ngáp cái ngon lành.
“Mẹ không cho em ngủ sao? Sao lại buồn ngủ tới mức đó?” Lôi Kình cau mày, khởi
động xe.
Nại Nại lại lườm anh cái nữa: “Mẹ là mẹ đẻ của em, sao lại không cho em ngủ
được? Chỉ là buổi sáng mẹ dậy sớm, em muốn ngủ thêm chút cũng không được.”
Lôi Kình nhếch môi cười: “May mà em không được ngủ, chứ ngày nào cũng để tự
tỉnh giấc, chắc em sẽ biến thành Nhị sư huynh[1] mất.”
Cảm giác ấm áp trong xe khiến người ta càng buồn ngủ, Nại Nại lấy tay che
miệng, quay người sang nói với Lôi Kình: “Anh thích nghĩ sao thì nghĩ, em ngủ
chút đã, đến nơi thì nhớ gọi em nhé.”
Lôi Kình cởi áo khoác ngoài choàng lên người Nại Nại. Cảm nhận hơi ấm toát từ
trong áo ra, qua khe áo cô khẽ khàng mở mắt thấy Lôi Kình một tay lái xe, một
tay kéo áo cho cô. Cảm giác ấm áp mạnh mẽ khác hẳn xuyên thấu trái tim nhỏ bé
của Nại Nại.
Nại Nại nở nụ cười nơi khóe môi, không thể phản kháng nổi tiếng gọi của Châu
Công[2], quẫy hai cái nữa, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
***
Lúc Nại Nại tỉnh dậy, bốn bề sáng chói, chiếc đèn treo trên trần nhà khiến cô
mơ màng, tìm kiếm xung quanh. Lôi Kình nắm lấy tay cô thì thầm: “Làm gì thế?
Tôi ở đây mà.”
“Anh bế em lên à?” Nại Nại lầu bầu trong mơ màng i.
“Ùm, em ngủ say quá!” Lôi Kình thấy lạ hỏi: “Trước đây, anh xoay người em cũng
kêu phiền, bây giờ sao thế?”
biết nữa, chỉ thấy buồn ngủ, ngày nào cũng chỉ muốn nằm trên giường không thức
dậy.” Nại Nại thản nhiên nói.
“Đứng dậy, chúng ta đi bệnh viện khám.” Lôi Kình ra lệnh.
“Sao phải thế? Em vẫn rất ổn mà.” Nại Nại không hài lòng khi phải rời khỏi
chiếc giường ấm áp êm dịu này.
“Sao em cứ mơ mơ màng màng thế? Tôi hỏi em, tháng này cái kia của em đến chưa?”
Sao cô lại ngốc nghếch như thế, một chút cảnh giác của phụ nữ cũng không có.
Mặt Lôi Kình đầy vẻ thần bí.
“Hình như, hình như chưa tới.” Nại Nại giật thót tim, lập tức bật người ngồi dậy.
Tháng này cô quá bận rộn, nào là nghênh đón hai tình địch, lo lắng anh bị kẻ
thù tìm đến, rồi cả chuyện ra mắt thất bại nữa. Hầu như không có cơ hội để thở,
đến lúc hết bận rộn thì mới phát hiện, thân thích quan trọng như thế đã không
ghé thăm.
Trời ạ, càng nghĩ càng sợ hãi, nếu chuyện đang lo lắng là thật, thì lần này
không chết cũng bị lột da.
[1] Chỉ Trư Bát Giới, huynh đệ thứ hai của Đại sư huynh Tôn Ngộ Không
[2] Theo truyền thuyết Trung Quốc, “đi gặp Châu Công” có nghĩa là đi ngủ
Lôi Kình vỗ vỗ vai cô,
cười nói: “Đừng sợ, nếu chuyện này là thật, thì lần này chúng ta có thể kết hôn
rồi.”
“Lăng nhăng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tặng không anh người vợ chứ?”
Nại Nại tự nhiên thấy ấm ức, sao phòng chống kỹ thế mà nó vẫn dính? Rõ ràng đã
có biện pháp tác chiến, sao… sao lại thành ra thế này?
Bỗng nhiên cô lườm Lôi Kình đầy cảnh giác: “Anh nói xem, có phải anh giở trò
không?”
Nghi ngờ của Nại Nại cũng không phải không có lý do, những thứ đó đều do anh
mua, nếu như anh âm thầm làm gì đó khuất tất, cô cũng không thể phát hiện được.
Lôi Kình bĩu môi: “Em nghĩ anh ở không vậy sao? Nhiều việc thế ai có thời gian
giở trò gì?”
“Thế chuyện này là sao?” Nại Nại đưa chân đá vào bụng Lôi Kình. Nếu là trước
kia, cô tuyệt nhiên không dám, nhưng thấy mình sắp được “cầm lệnh bài thiên tử
hiệu triệu chư hầu” rồi, không sợ, không sợ.
Lôi Kình giữ bàn chân cô lại, bò dọc theo chân khống chế động tác của cô rồi
cười lớn: “Đừng động đậy linh tinh. Nếu là thật, cẩn thận động thai.”
“Lôi Kình, anh mau chết đi.” Nại Nại giấu mặt vào gối gào lên, ra sức lăn qua
lăn lại.
Lôi Kình nhịn cười, vỗ vai cô nói: “Nghe lời nào, đừng lo lắng, lát nữa chúng
ta đi bệnh viện kiểm tra, tiện mua luôn tấm vé số.”
Nại Nại ngẩng mặt khỏi đống gối, thấy anh cười gian tà lại càng nộ khí xung
thiên. Vô cớ tức giận, cô chỉ muốn làm anh tắt ngay nụ cười đáng ghét đó: “Là ý
gì?”
“Chúc mừng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ còn khó khăn hơn cả trúng độc đắc.” Lôi
Kình nghiêm trang nói.
“Cút!” Nại Nại quát lên một tiếng nữa.
***
Nại Nại quen khám ở phòng khám bà mẹ trẻ em Hải Điện, trước đây cô thường tới
đó kiểm tra phụ khoa cùng các cô vợ của bạn Lữ Nghị, tổng chi phí chưa tới 400
tệ, kiểm tra đầy đủ từ trong ra ngoài. Nhưng đề nghị của cô nhanh chóng bị
người ta bác bỏ, sau khi tìm hiểu, anh lái xe thẳng đến bệnh viện Hoà Mục.
Nại Nại vừa nghe đến tên viện liền thở ra một hơi lạnh: “Đâu cần phải tốn kém
thế, bệnh viện đó đắt lắm.”
Lôi Kình nghiêm túc trả lời: “Cái này cần thiết, nhỡ chỗ khác chẩn đoán sai thì
sao?”
Nại Nại không nhịn được cười: “Anh đừng căng thẳng quá, không khủng bố đến thế
đâu, chỗ nào mà chẳng dùng giấy thử thai, sao có sai sót được?”
“Ai bảo tôi căng thẳng?” Lôi Kình với bộ trang phục tông lạnh không hề ăn nhập
với kiểu trang trí màu hồng dịu dàng của khoa phụ sản. Không đợi anh lên tiếng,
hai cô y tá mặt cười tươi rói đi tới, một trong số họ dịu dàng hỏi: “Xin hỏi,
chị đây muốn khám gì ạ?”
Nại Nại họ thấp giọng xuống, nói: “Tôi đến kiểm tra có thai hay không.”
Vẫn cười tươi tắn, một trong hai người dẫn Lôi Kình vào phòng chờ, người kia
đưa Nại Nại vào phòng khám, lấy tờ đơn từ cần điền, từng bước hướng dẫn Nại Nại
viết. Sau đó lại dẫn cô đến phòng xét nghiệm, cầm theo ống nghiệm rồi cười nói:
“Mời chị đi theo tôi làm xét nghiệm.”
Nại Nại vốn đã sợ hãi, nụ cười hiền dịu của cô y tá càng khiến cô dựng tóc gáy,
cảm thấy mình như một chú heo béo tốt đang bị người ta đưa vào lò mổ thịt.
Trong lòng không chút tình nguyện đi theo thiên sứ áo hồng ra pháp trường, cô
càng bước càng chậm, hận không thể hoãn thêm chút nào hay chút ấy.
Cô đứng bồn chồn trước phòng xét nghiệm. Nếu như có thai thật, có nghĩa là tất
cả mọi thứ đều sụp đổ, phải quên đi mọi ân oán, vui buồn, an phận làm vợ Lôi
Kình. Nhưng mọi thứ đột ngột quá, cô vẫn chưa hoàn thành sự chuyển biến từ
người tình sang người vợ, chứ đừng nói là vượt thêm một bước lên chức người mẹ.
Vốn đa sầu đa cảm, cô đột nhiên muốn khóc, nếu như sau này anh rời bỏ cô, một
thân một mình nuôi con, cô biết đi đâu về đâu?
Không xong rồi, càng nghĩ càng thảm!
Cô y tá áo hồng không hiểu tại sao môi cô lại run run, chỉ nghĩ rằng chắc là sợ
các thiết bị máy móc, nên luôn miệng an ủi: “Xét nghiệm này rất đơn giản, nếu
xác định có thai thì mới phải siêu âm.”
Nại Nại gật đầu, chống tay vào tường: “Chị cứ vào trước đi, tôi chuẩn bị thêm
một chút.”
Lời nói của Nại Nại khiến cô y tá bật cười: “Chị vui tính thật, chuẩn bị cái gì
chứ? Đừng sợ, nếu có con thật thì tốt biết mấy!”
Nại Nại cười miễn cưỡng, sau đó cúi đầu định bước vào, đúng lúc một chân đứng
trong một chân đứng ngoài thì có người nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi tới rồi!”
Lôi Kình đứng sát cạnh cô, cười nói.
“Thưa anh, chỗ này đàn ông không được vào.” Cô y tá căng thẳng nói.
“Tôi đợi cô ấy ở ngoài cửa. Kiểm tra xong thì ra ngay, hai chúng ta cùng chờ
nghe kết quả!” Câu sau cùng anh nói riêng với Nại Nại.
Sự tinh tế hiếm có của Lôi Kình khiến Nại Nại cảm động, cô gật đầu lia lịa rồi
bước vào phòng xét nghiệm.
***
Nại Nại bước ra ngoài là một quá trình lâu dài, nhưng thời gian Lôi Kinh nắm
bàn tay lạnh buốt của Nại Nại đợi kết quả sau khi cô đã ra ngoài rồi lại càng
dài lâu hơn. Anh một tay nắm chặt bàn tay cô, tay kia vòng qua ôm lấy vai cô,
cứ chốc chốc lại vỗ nhẹ vài cái an ủi.
Thỉnh thoảng phía cuối hành lang truyền lại tiếng cười khẽ khàng, rồi có vẻ như
có những lời bàn bạc thì thầm truyền ra từ phòng xét nghiệm. Trừ hai chỗ đó ra
thì cả hành lang đều tĩnh lặng, hai người ngồi trong phòng chờ cũng im lặng
không nói gì.
Nại Nại cảm thấy như nghe rõ mồn một tiếng tim đập trong lồng ngực, thình thịch
thình thịch đến sợ hãi, mồ hôi tuôn ra làm ướt chiếc áo, còn chiếc áo thì càng
dính chặt vào người. Sinh con đồng nghĩa với việc gian khổ, cửa ải đầu tiên
chính là quay một vòng trong cửa ải của quỷ. Khi sinh Nại Nại, mẹ Nại Nại đã
mất 13 tiếng đồng hồ, vừa truyền oxy vừa truyền dịch, vậy còn cô thì sao?
Nhận thấy được Nại Nại đang vô cùng sợ hãi, Lôi Kình nắm chặt tay cô, thì thầm
bên tai: “Không sao đâu, dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi đều ở cạnh bên em.”
Đúng rồi, Nại Nại còn nhớ một chuyện nữa, người đàn ông mặt sẹo từng nói rằng đợi
khi con hai người đầy tháng, anh ta sẽ quay lại. Vừa nghĩ tới đây Nại Nại càng
lo sợ, đây đâu phải sinh con, mà là gọi quỷ tới đấy chứ.
Thế là cô quay phắt lại, tức giận mắng: “Lăng nhăng, anh ở bên kiểu gì? Hôm
trước không phải nói người kia sẽ còn quay lại sao? Lúc đó anh mất mạng rồi còn
ở bên cạnh sao được?”
Lôi Kình nhận được thông tin quan trọng từ trong câu mắng vô duyên vô cớ của
Nại Nại, chợt ngộ ra: “Thì ra em đang lo chuyện này!” Sau đó liền mỉm cười:
“Ngốc quá! Nếu như tôi thách đấu một sống một còn với người ta thật, thì sẽ
không kết hôn với em đâu. Để em làm quả phụ, tôi đau lòng lắm.”
Nại Nại bỗng nhiên xót xa: “Em đang hối hận đến chết đây, sao lại tìm phần tử
không ổn định như anh. Chưa nói việc không trông mong được gì, nói không chừng
mất tung mất dạng đâu đấy, đến lúc đấy em tìm cũng chẳng tìm thấy.”
Lôi Kình nhếch mép đắc ý: “Bây giờ hối hận thì muộn rồi, em đã là mẹ của con
người ta rồi.”
Nại Nại bĩu môi, nói khinh bỉ: “Cái này cũng chưa chắc, biết đâu chả có gì hết.
Đến lúc đấy em sẽ đi tìm người khác. Chỉ cần không có thai, em muốn tìm người
thật thà có thể dựa dẫm gả cho họ vẫn còn kịp.”
Lôi Kình lặng nhìn cô trong vòng tay của mình rồi nói: “Em vẫn còn muốn tìm
người khác để lấy?”
“Đương nhiên rồi!” Nại Nại vẫn không biết nguy hiểm đang tiềm tàng phía trước.
Lôi Kình cúi xuống hôn lên môi cô, nói khản khản: “Đừng quên tôi là xã hội đen
đấy. Dù đã rửa tay gác kiếm, nhưng tôi hoàn toàn có thể ngăn cản em lấy người
khác.”
Anh vừa nói vừa lặng lẽ luồn tay vào trong áo cô, vui sướng nghe cô chửi rủa:
“Đồ khốn Lôi Kình, bỏ ngay tay của anh ra, ở đây là bệnh viện, anh không cần
thể diện nhưng tôi thì cần.”
“Mẹ của con tôi sắp theo người khác rồi, tôi còn có thể để ý đây là bệnh viện
sao?” Anh cười gian tà, ra sức xâm chiếm môi cô, rồi nói nhỏ: “Trừ phi em nói
cả đời này chỉ theo một mình tôi.”
Nại Nại nộ khí xung thiên: “Đừng mơ tưởng!”
Thần thái Lôi Kình vẫn thoải mái, chẳng buồn để tâm đến lời nói của Nại Nại:
“Đừng mơ tưởng, tôi đã nắm được thứ có thể lay chuyển được mẹ em rồi.”
“Xì! Lần trước bị mẹ em mắng chưa đủ sao? Lần này còn tự vác xác đến bị người
ta ghét?” Nại Nại xem thường mấy lời bốc phét của anh.
“Lần này khác xa rồi, chúng ta đã nắm trong tay chìa khoá dẫn tới thắng lợi
rồi, chỉ cần một bước nhảy là thành công.” Tiếng nói của Lôi Kình dần mất đi
trong miệng Nại Nại, mang đi hồn phách của cô.
Đường tắt? Đứa trẻ?
Thần thánh ơi, ai có thể nói cho cô biết chuyện này có thật không?
Sao cô lại cảm thấy hư vô đến thế?