Lần trước Nại Nại oai
phong xuất giá, nghe chị họ nói, cả đêm hôm trước mẹ Nại Nại không ngủ được,
đúng ngày diễn ra hôn lễ bà còn ôm người rước dâu khóc thảm thiết một trận. Sau
này Nại Nại hỏi lại, bà sống chết không thừa nhận, khăng khăng nói là do bụi
bay vào mắt, chị họ đã nhìn nhầm. Nại Nại tìm đoạn băng ghi hình hôm tổ chức
hôn lễ, xem cẩn thận một lượt, mặt mẹ cô lúc nào cũng niềm nở nụ cười, cho nên
cô không nhớ chuyện này lắm, cho dù mẹ cô có khóc thật, chắc cũng là những giọt
nước mắt xúc động mà thôi.
Thế nhưng trong lòng có gì đó là lạ, vẫn không thể nào hiểu nổi, mãi cho tới
khi Lôi Kình tới tiếp kiến mẹ cô lần nữa, Nại Nại mới nhận ra đó không phải là
giọt lệ xúc động mà chất chứa sự lưu luyến của người mẹ với đứa con đã nuôi
nấng bao năm dứt ruột đẻ ra.
Không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ, câu nói này chắc ngàn năm sau cũng vẫn
chuẩn xác. Cuối cùng Nại Nại cũng hiểu ra.
***
Lúc y tá bước ra, nhìn chằm chằm vào hai người đang thắm thiết mặn nồng trong
phòng chờ. Trước mắt mọi người lại thoang thoảng hương vị thuốc flo mà có thể
ân ái nhau vậy thật là hiếm thấy.
Khi cầm trên tay kết quả, hai người khá bình tĩnh, không có cái ôm ngay tại
hiện trường, cũng không có những giọt nước mắt sụt sùi.
Chỉ có điều Lôi Kình vượt hai lần đèn đỏ, 20 phút là phi tới nhà Nại Nại, còn
Nại Nại thì không hề say xe.
Dường như sự xuất hiện của đứa trẻ này đã thật sự thay đổi điều gì đó, nhưng đã
thay đổi cái gì thì Nại Nại không nói rõ được. Tóm lại là cảm thấy rất kì lạ.
Khoảng cách xa như vậy, Lôi Kình đã lao tới nhà Nại Nại với vận tốc nhanh nhất
có thể. Lúc lên lầu, anh luôn mỉm cười nắm tay Nại Nại, ngay cả lúc gõ cửa cũng
không nỡ buông ra.
Lôi Kình có thể xuất hiện trước mặt mẹ Nại Nại lần nữa là điều bà không hề nghĩ
tới. Vốn dĩ cho rằng một người tướng mạo khôi ngô, áo quần sang trọng lại làm
nghề nghiệp đặc biệt như anh chắc chắn chịu không nổi trận thuyết giáo của một
phụ nữ trung niên, cũng cần một khoảng thời gian nhất định để hồi phục lòng tự
tôn và tình cảm bị tổn thương, nhất thời anh sẽ không quay lại. Kết quả, nhìn
nụ cười trên khuôn mặt anh đúng là biểu hiện càng đánh càng hăng.
Mẹ Nại Nại nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười, ra hiệu cho hai người ngồi
xuống. Lôi Kình thận trọng đỡ Nại Nại, nhẹ nhàng để cô ngồi xuống. Mẹ Nại Nại
vừa nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy bất an.
Không phải là có rồi chứ? Tuy nhiên bà là miếng gừng già không lộ cảm xúc, bà
tỏ ra chẳng biết cái gì hết, tiếp tục giữ nét mặt bình thản khi nãy.
“Mẹ, con…” Nại Nại định báo thông tin cho mẹ ngay, nhưng Lôi Kình nắm chặt tay
cô, anh cung kính nhìn mẹ cô rồi gật đầu một cái: “Bác gái, thật ra sau lần ra
mắt đó, có một số việc cháu đã suy nghĩ rất kĩ. Đúng là Nại Nại có hơi đơn
thuần, nhưng cô ấy cũng không còn là trẻ con nữa rồi, việc của bản thân thì có
thể tự suy nghĩ một cách rõ ràng. Điều duy nhất cháu cảm thấy may mắn bây giờ
đó là việc ly hôn không gây ra những tổn thương quá nghiêm trọng với cô ấy,
cháu có thể bù đắp lại được.”
“Đương nhiên, nghề nghiệp trước kia của cháu khiến bác không yên tâm cũng là
chuyện bình thường. Nhưng hiện nay cháu đã làm một ngành nghề hết sức bình
thường và cũng cam tâm tình nguyện sống bình yên như vậy. Kể từ khi quen biết
Nại Nại cháu mới nhận ra, những thứ mình theo đuổi cả đời cuối cùng cũng vẫn là
người vợ và đứa con. Cháu biết thỏa mãn với những gì đang có và đương nhiên
cũng biết trân trọng nó.”
“Nại nại đã từng hỏi cháu có thể ở cạnh bên cô ấy bao lâu, lúc đó vì lý do đặc
biệt, cháu không thể cho cô ấy câu trả lời chính xác. Hôm nay trước mặt bác, cháu
cũng muốn cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng.” Lôi Kình từ từ quay đầu qua,
khuôn mặt tràn ngập nụ cười: “Lúc đó em yêu cầu mười năm, giờ tôi sẽ bù thêm
cho em bốn mươi năm.”
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đột nhiên Nại Nại cảm thấy nổi da gà.
Bảo một xã hội đen nói những lời sến chuối như vậy, quả nhiên phải chịu bị sét
đánh. Nại Nại cảm thấy chịu không nổi khuôn mặt đắm đuối của Lôi Kình, thà anh
cứ hò hét cô như trước kia còn hơn! Cô chột dạ húng hắng vài tiếng rồi nhìn mẹ
cười ngại ngùng, thầm nghĩ: “Mẹ, con không cố ý đưa anh ấy về làm mẹ thấy ghê
đâu, con cũng không hiểu sao ‘đứa trẻ’ này lại thành ra như vậy.”
Mẹ Nại Nại ngược lại vẫn khá bình tĩnh, suy cho cùng có một tên Lữ Nghị sến
chuối đi trước rồi, những lời này của Lôi Kình chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng thấy
trong mắt anh sự thành khẩn nhiều hơn giả dối nên mẹ Nại Nại cũng không buông
lời châm biếm.
“Lúc còn thanh niên chỉ muốn nổi trội hơn người, hiếu thắng cũng trở thành thói
quen, người ta làm thì mình cũng phải làm, người ta xuất sắc mình còn phải xuất
sắc hơn. Đến tầm tuổi này cháu mới phát hiện, cho dù có làm việc lớn lao đến
đâu thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của một người phụ nữ, cháu thấy,
chẳng thà năm đó gặp được luôn Nại Nại.” Lôi Kình cười khẽ.
“Bác gái, cháu biết bác kiêm luôn vai trò của người cha suốt bao năm nay thật
không dễ dàng gì, thế nên những việc còn lại hãy giao cho cháu. Tuy cháu chưa
từng gặp bác trai, nhưng cháu tin bác trai sẽ tin tưởng mà giao Nại Nại cho
cháu, bởi vì đến độ tuổi này của cháu mà còn chưa hiểu nổi bản thân mình muốn
gì thì đúng là quá tồi. Cháu không phải là một thằng tồi, thế nên cháu biết bản
thân mình muốn gì, trân trọng điều gì, không phải cháu lấy đi bảo bối từ tay
bác, mà là đặt mình vào lòng bàn tay của bác, bác coi chừng cả hai chúng cháu,
có điều gì không tốt thì bác cứ nói thẳng, coi như bác có thêm một người con
trai.”
Mẹ Nại Nại mở miệng ra, lại ngậm vào, lại mở ra, lại ngậm vào.
“Thật ra Nại Nại không thiếu kinh nghiệm và chủ ý như bác nghĩ, cô ấy còn trị
cháu rất thoải mái, bác xem, ở đây vẫn còn một vệt răng nữa.” Lôi Kình cũng
không ngại ngần trực tiếp kéo áo để lộ nửa bên vai, tất nhiên không phải bên bị
thương.
Anh mím môi cười: “Đây là cô ấy làm đấy, đánh cháu cũng không đánh trả, mắng
cháu cũng không cãi lại.”
Mà phải nói là, vết răng trên vai Lôi Kình cũng thật bắt mắt.
Điểm này không tệ, mẹ Nại Nại trong lòng cộng cho anh thêm hai điểm, ngoài mặt
vẫn không phản ứng gì!
Cả đời Lôi Kình chưa bao
giờ nói nhiều như vậy, trước đây mọi lời nói của anh đều đáng giá ngàn vàng.
Nhưng bây giờ chiêu này không áp dụng được với mẹ vợ, nên anh chỉ có thể ép
mình tìm chủ đề để nói chuyện, anh cười đau khổ, mổ xẻ trải nghiệm trưởng thành
của mình: “Thực ra cháu cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, chỉ có điều cháu
ở cùng cha. Cha mẹ có ảnh hưởng quan trọng với cả đời của con cái, chỉ ở cùng
một người sẽ tạo thành sự sai lệch trong suy nghĩ. Giống như Nại Nại do dự
không quyết, cháu thì tự tin cố chấp đều là sự sai lệch do gia đình đơn thân
mang lại. Chỉ có điều sau khi gặp Nại Nại cháu biết lo nghĩ cho người khác, còn
Nại Nại học được cách quyết đoán một số chuyện. Cháu nghĩ nếu như có một gia
đình bình thường, bọn cháu sẽ từ từ thay đổi bản thân. Tuy rằng hiện nay chúng
cháu chưa phải là sự kết hợp hoàn hảo, nhưng hoàn toàn có thể hy vọng đến một
tương lai tốt đẹp.
Mẹ Nại Nại nhìn cô đăm chiêu một hồi, không nói lời nào.
“Nại Nại buổi sáng không chịu ăn uống tử tế, điều này cháu nhớ kĩ, sau này sẽ
bắt cô ấy ăn đầy đủ. Còn nữa cháu chưa bao giờ nghĩ sẽ để Nại Nại quán xuyến
việc nhà, ngoài ra sau này tâm trạng cô ấy không vui cháu sẽ nhường cô ấy. Còn…
cái này…ái này nữa…” Cả đời Lôi Kình chưa bao giờ lải nhải nhiều vậy, đối diện
với một người không thèm lên tiếng trả lời đúng là khiến người ta có một cảm
giác thất bại ê chề, rốt cuộc phải nói gì mới có thể khiến mẹ Nại Nại lên tiếng
đây?
Nại Nại ở cạnh bên cũng cảm thấy lo lắng, cô biết rằng nói nhiều như vậy đối
với Lôi Kình đã là quá khó rồi. Anh là người dù có bị kề súng trên đầu cũng
không giải thích, thế nên bày tỏ những lời này với mẹ Nại Nại có thể coi là
biểu hiện đủ sự trung thành rồi. Thế nhưng mẹ Nại Nại vẫn không có chút biểu
hiện rõ ràng nào cả, đây đúng là thử thách khiến người ta không biết đường nào
mà lần, rốt cuộc như thế nào thì cũng cho một câu kết đi, đừng để người ta phải
căng thẳng như vậy chứ?
Lôi Kình và Nại Nại cùng lúc nhìn mẹ cô ai oái khẩn cầu, lúc này bà mới lên
tiếng: “Nói xong cả rồi?”
“Dạ, cháu xong rồi ạ.” Lôi Kình nghiêm túc gật đầu. Thành công hay không thì
phải dựa vào lần này. Không đúng, nếu lần này không thành, thì vẫn còn lần sau,
lần sau lại đến.
“Tại sao cậu không nói chuyện Nại Nại có thai?” Mẹ Nại Nại hỏi với vẻ ngờ vực.
Tên tiểu tử này bỏ cả một lý do có sức uy hiếp lớn không nói, có phải đầu óc có
vấn đề rồi không?
Vừa nhắc tới đứa trẻ, mặt Lôi Kình tràn ngập nụ cười: “Bác biết hết rồi ạ?”
“Biểu hiện của cậu rõ như vậy, ai không nhận ra chứ?” Chỉ có điều đã biểu hiện
rõ như vậy rồi thế mà lại không lợi dụng, đúng là khiến người ta cảm thấy không
bình thường.
“Bác gái, thật ra cháu không định lấy chuyện này ra đặt điều kiện với bác. Vì
đó là con của cháu và Nại Nại, cháu sẽ không dùng đó để ép bác. Cháu chỉ muốn
dùng suy nghĩ thành thực nhất của mình để làm bác cảm động. Dù bác đồng ý hay
không cháu tuyệt đối không nói đi là đi. Bác không đồng ý, cháu sẽ nỗ lực hơn,
tất nhiên nếu bác đồng ý cháu sẽ rất biết ơn bác.”
“Từ nhỏ Nại Nại đã mất cha, nên lời chúc phúc của bác rất quan trọng với cô ấy.
Theo lý mà nói hai bọn cháu đã trưởng thành, hoàn toàn có thể lờ ý kiến của
bác, âm thầm kết hôn. Nhưng những lo lắng của bác cũng vì muốn tốt cho cô ấy,
nên cháu càng không muốn bác không an tâm khi con gái kết hôn.” Lần này Lôi
Kình đúng là bán mạng để lấy vợ, nói đến lúc này tư duy của anh đã hỗn loạn rối
bời cả rồi. Anh đoán nếu để cho các huynh đệ nhìn thấy anh cầu khẩn thuyết phục
một lão thái bà thế này, chắc chúng sẽ chết đứng tại trận. Còn đâu một Lôi Kình
thuộc trường phái nói ít hành động nhiều, rõ ràng là một tên ba hoa chích chòe!
Nại Nại thấy mẹ vẫn không có phản ứng gì, liền lo lắng, đứng phắt dậy níu tay
áo mẹ nũng nịu: “Mẹ, được rồi, cũng gần được rồi.”
“Được, còn xa lắm.” Mẹ cô vẫn không có gì thay đổi, nắm lấy tay Nại Nại nói:
“Con bé này sao chẳng tinh ý chút nào, đi, theo mẹ vào rót nước.”
Hả? Lại làm sao rồi? Sao lại đi rót nước nữa?
Nại Nại quay lại nhìn, Lôi Kình mỉm cười ra hiệu cô hãy yên tâm. Mẹ Nại Nại
không cho họ thêm chút thời gian ‘giao lưu ánh mắt’, đẩy mạnh Nại Nại vào bếp.
đến bếp bà nhìn thẳng vào Nại Nại, nói nhỏ: “Nói đi, có thật là có rồi không?”
“Anh ấy đã nói hết rồi, sao mẹ lại hỏi lại nữa?” Nại Nại không hiểu vì sao mẹ
cô lại muốn hỏi thêm lần nữa.
“Vớ vẩn, con gái mình có thai lại phải nhờ người đàn ông khác đến báo tin,
chuyện này mẹ không tha cho con đâu.” Mẹ cô không tức giận vì chuyện có thai mà
là chuyện ai là người báo tin.
Cái này… thôi đành vậy, tạm thời thỏa mãn ý nguyện của mẹ vậy. Nại Nại cung
kính gập người xuống: “Mẹ, con sai rồi, thực sự là có rồi, sắp được hai tháng
rồi. Chuyện này nhẽ ra phải do con báo cho mẹ.” Nại Nại cười trừ giải thích.
“Thế con nghĩ sao? Muốn lấy hay không?” Bà nhìn cô chăm chăm, thở dài hỏi.
“Đã như vậy rồi, còn có chuyện không lấy sao?” Nại Nại ngây người hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, thế nên mẹ mới muốn biết suy nghĩ của con. Nếu nhắm
chuẩn rồi sau này đừng hối hận. Đây là lần thứ hai rồi, lần trước lấy tuổi trẻ
non nớt làm cái cớ còn được, chứ lần này không có nguyên cớ nào nữa đâu.” Mẹ
Nại Nại ra sức giải thích, sợ Nại Nại không hiểu tầm quan trọng của việc này.
“Con biết rồi, con cảm thấy…” Nại Nại quay đầu lại nhìn ra phòng khách, con
người đó vẫn rất nghiêm túc ngồi ở đó, trông bộ dạng rất bình thản, “Con cảm
thấy có thể thử xem sao, anh ấy rất tốt.”
Mẹ Nại Nại lườm cô một cái: “Biết ngay có hỏi cũng như không, con gái là của
người ta, mẹ cũng chả phải lần đầu nhìn thấy, con phải nghĩ cho thật kĩ đấy,
nếu mà thất bại thì phải nhận sự đả kích còn lớn hơn lần trước, ở đây con còn
một đứa con nữa.”
Nại Nại gật đầu, ngưng một lúc rồi trịnh trọng nói với mẹ: “Con biết, nhưng con
vẫn muốn thử một lần nữa, nếu không con sẽ hối hận cả đời.”
“Thôi được.” Mẹ Nại Nại thở dài một tiếng, cúi đầu tìm gì đó trong tủ lạnh. Nại
Nại cũng nhún người hỏi: “Mẹ định làm gì thế?”
“Làm hai món, uống rượu.” Bà tìm vài thứ ra rồi ấn vào tay cô, rồi lại lấy thêm
hai bình rượu ra: “Mấy bình này đã cất lâu năm rồi, mẹ vẫn chưa nỡ uống.”
“Uống rượu? Tại sao?” Đầu óc Nại Nại vẫn đang mơ mơ màng màng.
“Con không thấy trong mấy bộ phim truyền hình, mẹ vợ thường lấy rượu để đo nhân
phẩm con rể sao?” Bà thản nhiên nói.
“Bộ phim nào mà biến thái thế?” Nại Nại thấy kì quái, sao cô không nhớ là còn
có chiêu này?
“‘Kim Sam Soon’ đó, nhưng mà chàng rể trong đó trông ổn hơn cái tên mà con chọn
nhiều.” Mẹ Nại Nại tức khí, lấy dụng cụ ra, chuẩn bị rửa rau nấu nướng.
“Mẹ! Mẹ đem nhân vật nam chính trong phim Hàn ra so sánh với anh ấy?” Nại Nại
suýt thì vui quên cả tức. Lôi Kình nếu biết mình bị lấy ra so sánh vẻ đẹp trai
với mấy anh chàng diễn viên còn hôi mùi sữa, kết quả lại còn không bằng người
ta, không biết anh sẽ điên loạn đến mức nào.
“Cậu ta lấy gì đọ với người ta, nói đẹp trai cũng không bằng, nói tuổi trẻ cũng
không có.” Bà bỏ mấy loại rau vào bồn để rửa, bỗng nhiên phẫn uất quay lại nói:
“Con xem, sao nó lại nói nhiều như thế chứ? Mẹ muốn nói vài câu, vậy mà không
lần nào xen vào được.”