Có một loại người, ưa nhẹ
không ưa nặng, người ta gọi là con lừa, lúc kéo thì không đi, lúc đánh thì lùi
lại.
Lại có một loại người, ưa nặng không ưa nhẹ, người ta gọi là “kẻ thức thời”,
gặp cứng thì mềm lại, gặp mềm thì lại cứng lên.
Nại Nại thuộc tuýp người sau, dù yếu tố cơ bản có hơi biến dị, nhưng về cơ bản
thì phù hợp với mọi đặc điểm.
Sở dĩ gọi là biến dị vì mềm cứng cô đều thích hết, chỉ cần đừng để chạm đến
giới hạn của cô là được. Giới hạn của Nại Nại rất đơn giản, đó chính là không
thoải mái.
***
“Tại sao anh lại tặng hoa cho tôi?” Nại Nại đi
nhanh bắt kịp Lôi Kình, tiếp tục truy hỏi.
“Vớ vẩn! Chẳng tại sao hết, thích tặng thì tặng.” Khuôn mặt Lôi Kình cứng lại,
vô cùng ngượng ngùng.
Nại Nại ôm bó hoa bách hợp, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng làm cô không thể
không mỉm cười. Cô cười nói: “Cho dù là vì cái gì, thì tôi vẫn muốn cảm ơn anh.
Hoa này đẹp hơn hoa hồng, tôi thích hoa này lắm.”
Lôi Kình đột nhiên ngừng bước, quay sang hỏi: “Tại sao?”
“Hoa màu trắng nhìn rất trang nhã, ở nhà cắm loại hoa này vừa dịu dàng lại vừa
tươi đẹp. Điều quan trọng là cái tên hoa bách hợp, nghe rất hay! Trong đám cưới
mọi người đều thích dùng nó để trang trí, chứng nhân cho hạnh phúc ngọt ngào
của đôi vợ chồng mới cưới, thích hợp với gia đình, thật là tốt!” Dáng điệu mỉm
cười của Nại Nại dưới ánh trăng huyền ảo trông giống như là một tinh linh bị
lạc vào chốn phàm trần, yêu kiều mà lại rất trong sáng.
Trong cảnh đêm mông lung, Lôi Kình lần đầu tiên phát hiện người phụ nữ này còn
có một đặc điểm khác, cô có thể làm tan chảy trái tim của một người đàn ông chỉ
trong chớp mắt chỉ vì một câu nói nào đó, một hành động nào đó, cứ như thế
không hề báo trước phá tan mọi sự kiên cường và cứng nhắc, đến cả nụ cười cũng
trở nên mềm mỏng đi mấy phần.
“Em cũng giống như bó hoa này, thích hợp với gia đình.” Câu nói này nếu là
trước đây, Lôi Kình thà đốt sạch ba tuyến phố chứ quyết không chịu thốt ra. Hôm
nay dưới sự mê hoặc của Nại Nại, anh đã buột ra khỏi miệng mà không hề cảm thấy
vô lý chút nào cả.
Nại Nại không dám tin vào tai mình nữa, chỉ còn biết lặng nhìn Lôi Kình. Cùng
lúc đó, Lôi Kình chợt nhận ra mình hành động bất thường, liền ngượng ngùng che
giấu sự hớ hênh của mình, chân tay lóng ngóng không biết làm gì.
“Tôi không thích hợp với gia đình.” Ánh mắt Nại Nại đột nhiên mờ đi, “Đến giờ
tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại phải đi đến bước đường ly hôn? Tôi luôn cho
rằng mình đã làm rất tốt, nhưng hiển nhiên có người lại không nghĩ như vậy.”
Buổi đêm của mùa thu có một năng lực thật thần bí, hương hoa thoang thoảng càng
khiến cô lần đầu tiên nói về cuộc hôn nhân thất bại của mình với người khác
ngoài Tiểu Trần, mà đối tượng lại chính là người cô ghét nhất – Lôi Công.
Cũng chẳng có lí do gì cả, chỉ là muốn nói, thế thôi.
Lôi Kình rút một điếu thuốc đưa lên miệng, nói với Nại Nại: “Đừng nghĩ lung
tung, em rất tốt. Không biết trân trọng là do mắt anh ta có vấn đề, chẳng liên
quan gì đến con người em cả.”
Nại Nại mỉm cười lắc đầu, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, rồi lại hít thật
sâu, lại thở ra: “Cảm ơn bó hoa của anh. Nó khiến tâm trạng tôi vui lên nhiều,
đã lâu rồi tôi không nói chuyện thế này.”
Lôi Kình đưa tay ra, ngờ vực hỏi: “Em sẽ không vứt hoa đi đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Nại Nại nở nụ cười đầy khẳng định.
“Cũng không được phép tặng cho người khác!” Lôi Kình lại bổ sung thêm câu nữa.
“Đương nhiên là không rồi… Đợi đã, bó hoa lần trước cũng do anh tặng sao?” Nại
Nại cau mày hỏi.
“Đương nhiên là không. Sao thế, có người tặng hoa cho em?” Lôi Kình chối bỏ
không thương tiếc.
“Thế thì tốt, lần trước ở viện bảo tàng quân đội có người tặng hoa cho tôi,
nhưng trên hoa chẳng có thiệp, tôi tưởng rằng… đó là hoa của chồng cũ nên đem
tặng cho người khác rồi.” Nại Nại giải thích.
Lôi Kình đột nhiên cảm thấy rất vui, tuy không tiếp lời nhưng môi anh đang nở
nụ cười.
“Có thật là không phải anh không?” Nại Nại càng nghĩ càng thấy khả năng này rất
cao, nên nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên không phải, tôi đã bao giờ nói dối chưa?” Lôi Kình hỏi lại rất
điềm tĩnh.
Cái đó cũng đúng, Nại Nại gật đầu đồng ý, sau đó nói trong tiếc nuối: “Tiếc quá,
không có thiệp, tới giờ tôi cũng không biết được là ai tặng.”
Đột nhiên một cơn giận dữ bùng lên trong đầu Lôi Kình, cần gì biết hắn ta là
ai, cái cô ngốc này sao cứ nhớ nhung mãi thế, trừ phi cô ấy lại tưởng là của
một người đi xem mặt nào đó tặng? Nghĩ tới đây lại càng không ngăn được ngọn
lửa tức giận, anh nói đầy ác ý: “Dù sao thì cũng không phải của đối tượng đi
xem mặt nào tặng đâu, em đừng có nhớ đến nữa!”
Hả? Lôi Công sao lại nghĩ đến cả chuyện đó? Nói như vậy, đúng thật là có khả
năng đó. Nại Nại cười khúc khíchết đâu lại là anh ấy.”
“Tôi nói là không phải.” Lôi Kình quắc mắt lên, nộ khí ngùn ngụt.
“Dựa vào cái gì mà anh nói không phải?” Thái độ khiêu khích của Nại Nại khiến
Lôi Kình khó chịu, anh quay người sang, nâng cằm cô lên, để môi cận kề.
Chính vào khoảnh khắc anh sắp đặt môi lên môi cô, Nại Nại nhắm tịt mắt lại,
phía đuôi mắt đang nhắm nghiền lại có chút run rẩy. Là người ta thúc ép, mình
chỉ là bị dòng đời xô đẩy mà thôi, cô tự an ủi mình.
Nại Nại vẫn còn đang hít thở một cách căng thẳng thì bỗng nghe thấy tiếng nói
trầm trầm sát bên tai: “Tôi… có thể hôn em được không?”
Biểu hiện này của Lôi Công thực lòng làm cho Nại Nại vô cùng ngạc nhiên. Sau
khi cô đã thích ứng với sự cưỡng ép của anh thì anh bỗng trở nên dịu dàng, và
cô lại bắt đầu không thể thích ứng nổi. Tuy rằng hành động này rất đáng khen
ngợi, nhưng để cho một người đã nhắm mắt như Nại Nại cất tiếng đồng ý cho anh
hôn thì thật là phá hỏng cả không khí.
Thế là Nại Nại đành nuốt nước bọt, mở mắt ra, cười bẽn lẽn: “Thôi đi!”
Đương nhiên Lôi Kình chưa bao giờ nghĩ rằng lời đề nghị của mình lại bị từ chối
một cách thẳng toẹt như vậy, hơn nữa đây là lúc chỉ một chút nữa thôi là áp môi
vào rồi. Lôi Kình bèn dùng hai tay ôm chặt eo Nại Nại, ghé sát vào tai cô rồi
hỏi: “Vậy nếu tôi không có ý định thôi thì sao?”
Kinh nghiệm hôn của Nại Nại cũng phải mười năm có thừa, trong nhận thức của cô
cái cảm giác răng và môi đan vào nhau có một cảm giác ấm áp. Thời gian hai năm
sau khi ly hôn, không có người đàn ông nào đem lại cho cô sự ấm áp, làm cho cảm
giác lạnh lẽo đơn côi trong lòng cô ngày một lớn hơn. Mấy lần Lôi Kình cưỡng
hôn đã khơi dậy khát vọng được yêu thương trong cô. Nếu như trong đó thêm vào
chút tình yêu và sự tôn trọng, thực lòng cô sẽ chẳng thể nào khước từ khát vọng
đó.
Khát vọng có được một chiếc ôm ấm áp tràn ngập yêu thương.
Thế nhưng… lúc này có cần nữa không?
Sau chiếc hôn này, hai người sẽ đối mặt với tương lai thế nào đây?
Mùi hương thuốc lá thoang thoảng trên người Lôi Kình, và một cảm giác an toàn
khó diễn tả bằng lời. Đột nhiên cô muốn liều mình một lần, muốn minh chứng sức
hút còn lại của bản thân.
Nếu như Lữ Nghị đã rời xa cô vì người phụ nữ khác, vậy tại sao cô lại không thể
chấp nhận người đàn ông khác?
Tình dục và tình yêu đối với cô quan trọng như nhau, cô cũng có thể vì nhu cầu
của cơ thể mình mà hôn người khác!
Đúng vậy! Cô có thể, tuyệt đối có thể!
Thế là cô chủ động ôm lấy cổ của Lôi Kình, cố gắng hết sức nhún chân lên. Đôi
môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên môi anh, tất nhiên điều đó đã thành công trong
việc khiến Lôi Kình cứng đờ người lại ngay tức khắc.
Người phụ nữ chủ động trong đêm cho dù kĩ thuật không ra sao thì đàn ông vẫn
không thể nào cự tuyệt.
Động tác của Lôi Kình đột ngột dừng lại khiến cho đầu mẩu thuốc dừng khựng lại
giữa bóng tối, sau đó vệt một vệt dài trong cảnh đêm, rơi xuống thảm cỏ rồi mất
dạng.
Anh cúi đầu che phủ phía trên cô, điều lại phương hướng rồi hôn mãnh liệt lên
đôi môi tròn đầy của cô. Chiếc hôn cuồng nhiệt bá đạo ấy gần như tước đoạt hết
mọi hơi thở của cô.
Trong không gian tĩnh lặng, hai người đó vẫn tiếp tục hôn nhau, đồng thời họ
cũng cảm nhận được sự xúc động, hưng phấn của nhau.
Hơi thở Lôi Kình ngày càng gấp gáp hơn, tay cũng mạnh bạo hơn, bàn tay to lớn
của anh bắt đầu lần đến đuôi áo của cô, sau đó luồn sâu vào phía sau lưng cô.
Nại Nại cảm thấy hơi sợ hãi, liền đưa tay gạt đi, nhưng lại bị Lôi Kình chặn
lại, vừa không chú ý, lưỡi anh đã mở răng cô ra để tiến sâu vào trong.
Họ càng hôn càng ngọt ngào, càng hôn càng thấy bình an.
Anh hít thở nhẹ nhàng, còn Nại Nại thì đỏ mặt không dám mở mắt. Người phản ứng
chậm như Nại Nại luôn luôn chẳng biết phải xử lí sự việc ra sao. Cảm giác tuyệt
vời đó làm cho cô không thể biết được rốt cuộc là anh đã quá bạo dạn hay cô đã
quyến rũ anh thành công.
Cuối cùng, không thể nhịn được, Lôi Kình nói với giọng khản đặc: “Đi thôi, về
nhà tôi.”
Khuôn mặt Nại Nại bỗng đỏ rực như gấc, nóng hừng hực rất khó chịu. Cô lắc đầu,
đầu, lưỡi như bị mèo cắn: “Lôi tiên sinh, không cần đâu! Tôi… Tôi về nhà đây.”
Lôi Kình nhướng mày lên: “Tại sao? Không phải em cũng rất hứng thú sao?”
Câu nói đó quá thô. Cảm giác tươi đẹp nãy giờ của Nại Nại bỗng chốc tan thành
mây khói. Cô không nói tiếng nào, chỉ mím chặt môi rồi quay người bước đi. Lôi
Kình chẳng hiểu vì sao nhưng vẫn đuổi theo túm lấy cánh tay của cô, kéo cô lại
trước ngực và ôm chặt vào lòng, mái tóc cô bay bay dưới cằm anh, mềm mại và hơi
ngứa.
“Sao lại tức giận rồi? Đàn bà thật phiền phức, hơi tí là giận dỗi, lại còn
không nói rõ lý do.” Hơi thở của Lôi Kình phả vào đỉnh đầu Nại Nại, cô có thể
cảm thấy mọi cơ bắp của anh đều đang cương cứng lại.
Nại Nại phẫn nộ bất bình, cắn vào cánh tay anh một cái xuyên qua áo, Lôi Kình
cau mày nhìn hàm răng bé nhỏ sắc nhọn của cô hằn lên tay mình.
Đừng xem thường cô hàng ngày liễu yếu đào tơ, lúc cắn người cũng đau kinh
khủng. Nại Nại thấy Lôi Kình không có phản ứng gì, buông ra không cắn nữa, cô
vạch áo anh lên xem vết cắn dưới ánh trăng, có hơi tấy đỏ nhưng không chảy máu.
Cô liền hét lên: “Tại sao anh không phản kháng lại?”
Lôi Kình mỉm cười nói: “Chút sức lực đó của em nhiều nhất cũng chỉ có thể cắn
được con muỗi, tôi không cảm thấy đau thì phản kháng cái gì?”
Nại Nại thấy thật mất mặt, liền bước đi tiếp, nhưng Lôi Kình không chịu buông
tay, cô liền lạnh lùng nói: “Lôi tiên sinh, anh bỏ tay ra đi.”
“Gọi tôi là Lôi Kình, hoặc là Kình!” Lôi Kình vẫn không chịu buông, kiên trì
tới cùng.
“Lôi Kình? Không phải tên anh là Lôi Công (Công lao) sao?” Rốt cuộc Nại Nại đã
phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Lôi Công (đực cái)? Tôi còn là Điện Mẫu[1] nữa đấy, tên tôi là Kình, Kình
trong cương kình có lực.” Lôi Kình phẫn nộ gào ầm lên. Người phụ nữ ngốc nghếch
này thậm chí đến cái người đã hôn mình ba bốn lần còn không biết tên là gì, sau
này bị người ta đem đi bán có khi còn ngồi đ giúp!
“Không phải là Công trong công năng sao? Anh kí như vậy trên hợp đồng mà!” Nại
Nại vẫn chưa ý thức được vấn đề của bản thân sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế
nào.
“Đồ ngốc! Là Kình.” Lôi Kình nghiến răng ken két.
“Được thôi, Kình thì Kình, có cần thiết phải tức giận đến mức đó không?” Vốn có
thái độ dĩ hòa vi quý, cô rất độ lượng thừa nhận lỗi lầm của mình.
“Gọi lại lần nữa!” Lôi Kình giọng đầy uy hiếp.
“Lôi Kình!” Để thoát ra tình trạng ngượng ngập trước mắt, thái độ nhận tội của
Nại Nại khá là tốt.
“Gọi Kình!” Lôi Kình lại tiến thêm một bước.
“Kình!” Nại Nại thầm nghĩ: Chuyện nhỏ, tôi phối hợp với anh, nể mặt sáu vạn của
anh đó.
“Ngoan! Nhắm mắt lại.” Giọng điệu dụ dỗ của Lôi Kình rất dịu dàng, khiến Nại
Nại chẳng dám ngước đầu lên.
Nại Nại với đôi mắt nhắm nghiền lại bị Lôi Kình hôn một lần nữa, đồng thời có
vẻ cô đã nắm trong tay chiếc chìa khoá mở ra một con đường khác.
Con đường đó mang tên: Hạnh Phúc.
[1] Ở đây Lôi Kình chơi chữ, Lôi Công – Điện Mẫu.