Nại Nại không thích đi du
lịch, nguyên nhân là do cô không thể thích ứng với sự thay đổi hoàn cảnh liên
tục trong hành trình, đặc biệt là giường. Cô kén giường, thay đổi địa điểm là
cô sẽ không thể ngủ được và mất ngủ cả đêm. Cô thường phải mất ba, bốn ngày mới
quen được giường mới, chăn và gối mới. Thế nhưng vừa mới quen giường thì lại
thay đổi chỗ ngủ, vậy là lại bắt đầu thích ứng lại, vô cùng mệt mỏi.
Lúc mới ly hôn, vì không muốn mẹ phải lo lắng, nên cô không về nhà, đi khắp nơi
tìm chỗ ở, từ khách sạn đến nhà trọ, cũng đã đổi qua mấy lần, thế nhưng không
thể nào ngủ được. Lúc đó cô đã lập lời thề, sau này dù có chuyện gì xảy ra cô
cũng quyết không đổi giường, ngay cả người nằm cạnh cũng sẽ không thay đổi.
Cho nên hai năm nay, cô luôn tuân thủ lời thề ấy, dù chuyển đến chỗ nào cũng
mang theo giường của mình.
***
Cuối cùng Lôi Kình cũng rời khỏi đôi môi Nại Nại, hai tay anh ôm chặt người cô
và nói: “Chi bằng hai chúng ta thử thích ứng với nhau trước? Bất cứ khi nào em
cảm thấy không thoải mái, không cần nguyên nhân gì, thích đi thì đi.”
Nại Nại cảm thấy không được thoải mái với kiểu đối thoại giống như giao dịch
buôn bán này, quay mặt sang một bên không bày tỏ thái độ gì. Cả đời Lôi Kình
đàm phán không biết bao lần, số tiền giao dịch cũng lên đến hàng trăm tỉ, chỉ
riêng lần này, anh chỉ xin một cơ hội thích ứng thôi mà đối thủ cũng không cho.
Điều này làm anh cảm thấy thất bại ê chề, vô cùng sầu não. Thế nhưng Lôi Kình
vẫn không cam tâm, đành dịu giọng thuyết phục: “Cứ cho là vì bó hoa đó đi, em
cũng không nên từ chối một cách thẳng thừng như vậy, đúng không?”
Nại Nại mím môi, vẫn còn do dự.
***
Có đàn ông có cái hay của việc có đàn ông, nhưng không có đàn ông cũng có mặt
tốt của nó. Tiếp theo thì phải cân đo đong đếm xem có đàn ông có lợi hơn hay
không có đàn ông có lợi hơn.
PK diễn ra như sau:
Vòng 1: Có việc gì hai người có thể cùng nhau làm, đây chính là cái lợi của
việc có đàn ông, không có đàn ông thì việc gì cũng phải tự mình làm. => Có
đàn ông : Win.
Vòng 2: Có đàn ông thì sẽ được sưởi ấm tay chân bất cứ lúc nào, có ích hơn mọi
loại thảm điện sưởi ấm. Không có đàn ông thì tay chân lạnh ngắt, co ro rụt cổ
đến đáng thương. => Có đàn ông: Win.
Vòng 3: Có đàn ông coi như có thêm một cột trụ vững vàng về kinh tế, sau này
không cần suốt ngày phải ăn bánh trứng cuộn. Nhưng không có đàn ông sẽ suốt đời
bị ông chủ tiệm bánh độc ác tiếp tục bắt nạt. => Có đàn ông: Win.
***
Nếu như có đàn ông có nhiều lợi ích vậy thì cô không còn lý do nào khác để tiếp
tục do dự. Chỉ có điều, với căn bệnh nghề nghiệp của một nhân viên bán nhà đất,
cô vẫn phải nói rõ những quyền lợi mà mình nên có.
“Có cần phải làm việc nhà không?” Cô thận trọng hỏi.
“Không cần. Tôi sẽ không để em phải đụng đến một ngón tay nào.” Lôi Kình nhẫn
nại đến mức gân xanh đã bắt đầu nổi lên. Người phụ nữ này nghĩ anh đang tuyển
bảo mẫu sao? Câu đầu tiên sao lại hỏi cái này!!! Nhớ lại Y Lệ năm xưa, câu đầu
tiên cô hỏi anh là có thể cho cô bao nhiêu tiền, chỉ có như thế mới đúng là vấn
đề người phụ nữ bình thường nên quan tâm.
Cô đúng là người phụ nữ ngốc nghếch không giống ai!
“Trước tiên phải nói rõ, em sẽ không gia nhập xã hội đen!” Cô trịnh trọng tuyên
bố.
“Em gia nhập thì làm được cái gì?” Lôi Kình thả Nại Nại ra, dò xét đánh giá cô
một lượt, nói tiếp: “Đến cái thùng em còn không vác nổi.”
Nại Nại “xí” một tiếng rồi nói tiếp: “Còn nữa, không được can thiệp vào cuộc
sống và công việc của em.”
“Cái công việc vớ vẩn đấy vứt luôn đi cho rồi, một tháng cũng chả kiếm được bao
nhiêu, tôi nuôi em.” Lôi Kình nói rất chân thành.
“Bớt khoác lác đi! Ngộ nhỡ có một ngày hai chúng ta đường ai nấy đi, ít ra em
còn có nơi để kiếm miếng ăn.” Nại Nại trả lời cũng rất chân thành.
Anh không tưởng tượng được những nỗi khổ mà Nại Nại phải chịu đựng sau vụ ly
hôn với chồng cũ, một người phụ nữ coi trọng công việc và miếng cơm manh áo đến
như vậy, đủ để thấy lúc đó cô đã trải qua những tháng ngày gian khổ như thế
nào.
Lôi Kình gằn giọng, kéo Nại Nại vào lòng nói trong giận dữ: “Em yên tâm, có tôi
ở đây sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa. Tất cả những người đã từng ức hiếp
em, Lôi Kình này sẽ không tha cho bất cứ ai.”
Nại Nại không thoát ra được, đành để mặc cho anh nổi cơn điên. Chỉ có điều cô
không hiểu, cô đã làm gì kích động người đàn ông này rồi, cô nhớ là đâu có nói
ai đã ức hiếp gì cô đâu, bộ mặt căm phẫn này của anh là để chuẩn bị đối phó ai
đây?
Ai nói cho cô biết được không?
***
Ngày tiếp theo Nại Nại đã nghỉ làm một cách quang minh chính đại. Lúc cô bước
ra khỏi cửa văn phòng, tổ trưởng vẫn còn đang lầm bầm không ngừng.
Thực ra Lôi Kình cũng chẳng làm cái gì, khi bước vào chỉ nói một câu lạnh lùng
với tổ trưởng: “Tôi thay mặt Tần Nại Nại xin nghỉ, hôm nay cô ấy không đi làm.”
Tổ trưởng đương nhiên không chịu thả người: “Không được, hôm nay Nại Nại phải
trực ban, tự ý nghỉ sẽ bị trừ hai ngày lương.”
Thủ đoạn uy hiếp đối với Lôi Kình mà nói không có tác dụng gì cả. Anh ngước đầu
liếc tổ trưởng một cái, cái liếc lạnh lùng này khiến Nại Nại và những người
cùng đẳng cấp đều tim đập chân run, nhưng tổ trưởng vẫn không chịu lép vế, nói
với Nại Nại: “Chị phải làm việc gì cũng không nhớ nữa sao? Mau đi lau cửa kính
đi.”
Nại Nại trù trừ một hồi, chậm rãi bước về phía phòng thay đồ, liền sau đó bị
Lôi Kình giật mạnh tay lại, anh nhìn xung quanh rồi nói: “Hôm nay cô ấy không
làm việc.”
Tất cả mọi người bị anh dọa cho mất hồn khiếp vía đồng loạt đứng chết lặng tại
chỗ. Nại Nại lặng lẽ liếc nhìn tổ trưởng, sắc mặt chuyển từ xanh sang lam, từ
trắng sang tím. Tổ trưởng kéo lấy tay kia của Nại Nại nói: “Không được! Cái này
không đúng với quy định của công ty.”
Chút lý trí cuối cùng của Lôi Kình đã biến mất: “Cút!”
“Không cút!” Cuối cùng Nại Nại đã thấy được sự dũng cảm tiềm tàng trong tổ
trưởng. Thật quá kinh ngạc, cô ấy dám hét vào mặt Lôi Kình. Cô rất muốn nói nhỏ
với tổ trưởng rằng đừng có gây với anh, người ta là xã hội đen đấy. Thế nhưng
nháy mắt vô số lần, tổ trưởng cũng không chịu tiếp nhận tín hiệu cảnh báo của
cô.
Lôi Kình sầm mặt lại, cầm bát hương đập mạnh lên mặt bàn lễ tân bằng thủy tinh.
Ngay lập tức mặt bàn vỡ thành mấy mảnh.
“Có thả ra không?” Lôi Kình cuồng ngạo hất hàm thách thức.
Tất cả mọi người lúc đấy đều sợ run người không dám động đậy. Tổ trưởng chết
lặng tại chỗ, bị ép buộc phải chấp nhận hiện thực trước mắt, chỉ biết nhìn trân
trối chiếc Audi R8 chở Nại Nại lao vút đi.
Nại Nại thụi mạnh vào Lôi Kình nói: “Cô ấy mới có 26 tuổi, anh dọa cô ấy như
thế sẽ gây ra ám ảnh cả đời.”
Lôi Kình chẳng buồn để ý: “Cô ta không nên mắng em như vậy.”
“Người mắng em nhiều lắm, người ta phát lương cho mình chẳng phải được quyền
nổi giận sao?” Nại Nại coi chuyện bị thiệt thòi rất bình thường.
“Sau này chỉ có tôi mới được mắng em, tất cả mọi người khác đều không được
phép, bằng không sẽ biết tay Lôi Kình này.” Lôi Kình tay cầm vô lăng, mặt lạnh
lùng tuyên bố.
Nại Nại chẳng buồn đôi co với cái tính khí trẻ con của Lôi Kình, đành bất lực
buông xuôi. Lúc xe rẽ ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô nhìn thấy Tiểu Trần đứng
bên cửa sổ giơ ngón tay cái lên đầy vẻ tán thưởng, còn cười ngốc nghếch nhìn
theo nữa.
Có lẽ trong con mắt của những cô gái hay mơ mộng thì lần này cô đã “trúng giải
độc đắc”, sung sướng và hạnh phúc. Thế nhưng đâu ai biết được những yếu tố
không ổn định tiềm tàng bên trong?
Anh… anh là xã hội đen đấy!
***
Xã hội đen rốt cuộc là như thế nào? Không phải trong các phim điện ảnh vẫn diễn
đó sao? Hãy xem những anh chàng đầu gấu mình mẩy xăm trổ đầy hình thù đáng sợ
trong phim “Cổ Hoặc Tử”[1], đại ca thì tiêu diêu tự tại, còn các tiểu đệ thì
chịu khổ chịu sở, không những phân biệt đẳng cấp rõ ràng, mà còn vô vàn những
quy định. Toàn là những tên lưu manh cả ngày đi đập phá, gây sự khắp nơi, thu
phí bảo kê cắt cổ.
Không biết những bộ quần áo hàng hiệu và hai ngôi biệt thự mấy trăm vạn của Lôi
Công phải dùng bao nhiêu tiền bảo kê để đắp vào, thật vất vả cho đám huynh đệ
dưới tay anh.
Trong lúc Nại Nại còn đang liên tưởng trên mây, Lôi Kình đã chạy xe đến Quốc
Mậu. Tòa nhà cao tầng tráng lệ lấp lánh ánh hào quang. Trong lúc những tấm kính
lớn khiến Nại Nại hoa mày chóng mặt, Lôi Kình dừng xe, chỉ tay vào mấy chữ vàng
lớn trước cửa tòa kiến trúc hoành tráng, ra hiệu cho cô chú ý.
Húc Đô Quốc Tế? Hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi? Lẽ nào Lôi Công muốn tới
đây thu phí bảo kê?
Xem nào! Nhìn quy mô của công ty này, xem ra số tiền bảo kê cũng không nhỏ đâu!
Lôi Kình kéo Nại Nại đang cười tít mắt tiến vào trong tòa cao ốc, ánh mặt trời
phản chiếu từ tấm kính thủy tinh trong suốt làm sáng lên nụ cười hiếm hoi trên
khuôn mặt anh. Nụ cười đó đã làm trái tim Nại Nại rung động dữ dội.
Cô vội vã cúi đầu che giấu sự rung động của bản thân, để mặc Lôi Kình kéo tay cô
đi.
Mọi người đều dừng lại những bước chân bận rộn của mình và hướng về phía Lôi
Kình gọi anh một tiếng “Chủ tịch”. Nại Nại càng thấy quái lạ, trong lòng thầm
nghĩ: “Lẽ nào người đứng đầu xã hội đen giờ không gọi là Đại ca nữa, mà đổi
thành Chủ tịch?” Đúng là tiến bộ thần tốc! Không phải cô không hiểu, mà là tốc
độ theo kịp thời đại của xã hội đen quá đáng nể.
Tuy rằng Lữ Nghị chồng cũ của cô cũng tự lậ kinh doanh, nhưng so với Húc Đô
Quốc Tế thật đúng là múa rìu qua mắt thợ. Nại Nại cảm thấy rất may vì trước lúc
đi cô đã thay trang phục. Tuy cũng chẳng phải trang phục hàng hiệu đắt tiền gì,
nhưng chí ít cũng không thấy mất tự tin khi đi vào tòa nhà tráng lệ như thế
này.
Khi bước vào trong thang máy, cô mới lí nhí cất tiếng hỏi: “Bây giờ xã hội đen
không tỏ ra ngầu nữa sao? Trước đây trong phim ảnh chẳng phải đều mặc comple
đen, đeo kính râm sao?”
Lôi Kình nhếch môi: “Huênh hoang vậy làm gì? Sợ người khác không biết mình là
xã hội đen sao?”
“Các anh vốn huênh hoang còn gì.” Nại Nại còn định nói thêm, lần đầu gặp chẳng
phải anh đã dương dương tự đắc nói với cô anh là xã hội đen sao? Chuyện này cô
sẽ ghi nhớ đến cuối đời.
Lôi Kình đương nhiên biết cô đang nghĩ gì. Mấy ngày gần đây sắc mặt của anh
không mấy khi được tốt, tả xung hữu đột bị người ta châm chọc, muốn tránh cũng
không tránh nổi. Người phụ nữ này chắc chắn có tiềm năng chọc khùng xã hội đen,
điều đáng sợ là chính bản thân cô cũng không nhận ra điều đó. Mấy anh cảnh sát
đáng lẽ nên phong tặng cô danh hiệu công dân danh dự, khen thưởng cô đã dễ dàng
giải quyết được vấn đề đau đầu nhất cho chính phủ, đã thế còn không hao binh
tổn tướng…
Trong lúc cả hai chìm trong suy nghĩ, chiếc thang máy trong suốt đã lặng lẽ đưa
họ lên tầng cao nhất. Nại Nại ngắm nhìn phía xa cảm thán: “Có tiền tốt thật!
Ngay đến cảnh đẹp trên cao cũng có thể bá chiếm.”
Lần đầu tiên nghe cô nói chuyện liên quan đến tiền bạc, Lôi Kình bước đến sau
lưng Nại Nại vòng hai tay ôm eo cô, hứng thú nghe cô tiếp tục nói.
Đây mới chính là phản ứng nên có của người phụ nữ bình thường. Phụ nữ nếu như
không thích tiền, thì e rằng không có gì có thể đánh động họ được nữa.
“Nếu như em thích, tôi có thể mua cho em tất cả mọi thứ.” Anh nói như thật.
“Em không cần.” Nại Nại trả lời một câu khiến những cảm xúc ngọt ngào vừa dâng
lên trong lòng Lôi Kình lại trôi tuột xuống vực sâu.
“Tại sao?” Anh không thể hiểu nổi, cố cứu vãn chút lãng mạn cuối cùng.
“Anh bá chiếm rồi, người khác sao có thể xem được nữa. Xã hội đen thì cũng
không nên vô liêm sỉ đến mức đấy.” Nại Nại không giấu giếm sự khinh thường
trong lòng.
Đầu óc của người phụ nữ này rốt cuộc được làm bằng cái gì? Những lời nói lãng
mạn như vậy sao đến miệng cô lại biến chất thành ra thế này? Cái này thì có
liên quan gì đến xã hội đen chứ?
Hai tay Lôi Kình nắm chặt lại, môi đang hôn cổ cô từ từ trượt xuống dưới, càng
trượt xuống Nại Nại càng cương cứng. Anh mỉm cười, cắn yêu lên bờ vai Nại Nại:
“Xã hội đen vô liêm sỉ? Thế thì tôi sẽ cho em biết thế nào mới thật sự gọi là
vô liêm sỉ.”
Thang máy dừng lại đã rất lâu rồi, trên độ cao tầng thứ hai mấy đó, Lôi Kình
trắng trợn hôn Nại Nại đắm đuối, cũng giống như đang tuyên bố với cả thế giới
rằng người phụ nữ này chỉ thuộc về anh.
Đúng vậy, tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng cuộc sống tương lai vẫn đáng để
mong đợi.
Anh vừa hôn cô, vừa cười mãn nguyện, hạnh phúc
Thực ra phụ nữ cần thông minh để làm gì? Biết làm nũng, biết mua vui, thế là
đủ.
[1] Tên bộ phim Hồng Kông