Nại Nại không có may mắn
trong cá cược, cứ cá là thua, cứ cược là bại.
Kể từ khi lên đại học, cô phát hiện vận may của cô cực kì tệ. Cô không thể mua
xổ số, thậm chí đánh poker cũng không được. Tuy trúng xổ số năm trăm vạn là một
việc không dễ dàng, nhưng mua đến mấy năm xổ số mà đến năm tệ cũng không trúng,
lại càng không đơn giản. Ngay đến cả xổ số phúc lợi phòng chống thiên tai dịch
họa, nghe nói tỉ lệ trúng thưởng lên tới chín mươi mấy phần trăm, dưới sự kêu
gọi ầm ỹ của mấy cô bạn Nại Nại cũng ủng hộ một trăm tệ, chất thành một đống
phiếu to đùng rồi ngồi cào. Năm bạn học đã trúng giải lớn, một chiếc xe đạp,
một đôi vợt cầu lông, hai chiếc phích nước, ngoài ra còn vô sô tuýp kem đánh
răng như phần thưởng động viên.
Chỉ duy nhất Nại Nại, ủng hộ vùng thiên tai mộ cách triệt để, không cầu xin bất
cứ sự đền đáp nào…
Các bạn cùng phòng nói cô là thần xui xo tất chiến tất bại. Nại Nại cũng tự đặt
cho mình biệt danh: Đông Phương tất bại, còn tự thấy cái biệt danh đó nghe rất
hay.
Sau này khi sống cùng Lữ Nghị, mỗi lần đi ăn cô lại hưởng quyền lợi của một
thượng đế là lấy hóa đơn, bao nhiêu năm như vậy, đến năm tệ cô cũng chưa cào
được bao giờ.
Lữ Nghị nói: “Ai cá cược gì với em cũng đều thắng, làm đối thủ của em thật
chẳng có cảm giác hãnh diện gì cả.”
Nại Nại đáp lại: “Xí, sớm muộn cũng có ngày em chiến thắng lẫy lừng cho coi,
anh cứ chờ đấy!”
Và, đã “chờ” đúng bảy năm.
***
Lúc cửa thang máy mở ra Lôi Kình vẫn vương vấn chưa muốn rời khỏi chiếc môi
xinh của Nại Nại. Chỉ có điều, việc hôn hít trước sự chứng kiến của bàn dân
thiên hạ, anh có thể làm, cô thì còn lâu.
Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn đứng ngay ngoài cửa thang máy đột ngột thở dốc,
nhất loạt quay lưng lại.
Lão Ngũ mắt trợn tròn, mồm há hốc, Lão Thất thì dí một phát đầu mình quay qua
tường, sau đó cường gượng gạo với hai người trong thang máy: “Hai người cứ tiếp
tục, hai người cứ tiếp tục, coi như bọn em không tồn tại.”
Lôi Kình cúi đầu khẽ chửi thề một tiếng, sau đó rất thản nhiên khoác vai Nại
Nại quay sang giới thiệu với các huynh đệ: “Đây là người hụ nữ của anh.”
Mấy anh em lúc đó mới dám từ từ quay người lại, nhất loạt nở một nụ cười toe
toét với Nại Nại: “Chào chị dâu!”
Nại Nại kinh hãi, vội vã xua tay lia lịa, sau đó cúi người chào đáp lễ: “Xin
chào, tôi tên là Tần Nại Nại, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”
Dưới ánh mắt lạnh tới mức khiến người ta run lên bần bật của Lôi Kình, Nại Nại
phân phát danh thiếp của mình cho bốn huynh đệ: “Xin quan tâm giúp đỡ nhiều,
các biệt thự tôi bán ở phía Nam thành
phố, khi rảnh rỗi hãy ghé qua tham quan.”
Mấy anh em nhìn nhau ngơ ngác, nhận danh thiếp mà không biết phải phản ứng thế
nào.
“Chị dâu, hay… hay là chúng ta cứ vào trong ngồi đã, đứng ngoài này nói chuyện
không tiện.” Đúng là Lão Thất nhanh nhạy trong mọi chuyện, giải quyết việc ngại
ngùng này đã rồi tính sau.
Nại Nại chợt nhận ra mình đang mắc phải bệnh nghề nghiệp, nên mau chóng thu hồi
nụ cười marketing, trốn phía sau Lôi Kình, cười hi hi giải thích: “Bệnh nghề
nghiệp ấy mà, tôi hơi có bệnh nghề nghiệp!”
Khoé mắt Lôi Kình hơi giật giật, nhưng không tỏ ra quá nhiều bất mãn. Anh liếc
qua bọn anh em, ôm eo Nại Nại rồi đi về phía trước, nói một câu vu vơ: “Ngày
mai mấy chú cũng qua đấy coi thử đi, nhà cửa ở đấy cũng được.”
Hứa Thụy Dương nói: “Kình ca, anh chuẩn bị dời tổng bộ về Atlantis à?”
Lôi Kình quay đầu cười đáp: “Chẳng có gì là không được!”
Mấy người mặt mày nhăn nhó lập tức im bặt, Lôi Kình vẫn thản nhiên ôm Nại Nại
đi vào phòng làm việc của mình, để mặc bọn họ đứng đó ủ rũ.
Lão Ngũ nói: “Căn số sáu rồi đó. Phương án buôn bán của chị dâu đúng là khủng,
một vốn bốn lời!”
“Mày không vừa lòng, cứ đến gặp Kình ca.” Lão Thất vỗ vỗ đầu Lão Ngũ, cười nói.
“Sh*t! Trong mắt Đại ca giờ đâu có thấy mấy anh em ta nữa, nhà cửa là cái
đinh!” Lão Ngũ hậm hực.
Hồng Cao Viễn mặt mày ngẩn ngơ hỏi Hứa Thụy Dương: “Thế là sao? Mỗi người một
căn? Vậy công ty chi hay chúng ta bỏ tiền túi ra?”
“Đây coi như quà gặp mặt chúng ta tặng cho chị dâu. Mày nghĩ sao?” Hứa Thụy
Dương ném qua một cái lườm.
“Lão Ngũ, căn biệt thự đó bao tiền?” Hồng Cao Viễn quay nắm cổ áo Lão Ngũ hỏi.
“Hơn bốn trăm vạn, đắt thì cũng không đắt.” Lão Ngũ suy nghĩ một lúc rồi tiếp:
“Quan trọng là ngộ nhỡ Đại ca với người ta đường ai nấy đi…”
“Xéo! Mày đừng có mà thối mồm! Mày đã bao giờ thấy Đại ca lằng nhằng với người
phụ nữ nào ở Húc Đô chưa? Người phụ nữ này không tầm thường, chí ít cũng có vị
trí quan trọng trong lòng Đại ca.” Hứa Thụy Dương nói.
Lão Thất lên tiếng sau một hồi dài trầm tư: “Hay là, chúng ta cược một ván?”
Mấy người còn lại đồng loạt quay qua hỏi: “Cược cái gì?”
“Cược coi họ bao lâu thì chia tay, bao lâu thì lên giường.” Giọng nói của Lão
Thất rõ ràng đang cố nhịn cười, “Tao đặt cược trước, lần này có lẽ Kình ca sẽ
kết hôn. Thời gian là ba tháng. Tao cược viên đá quý “con đường Nam Phi” mới
kiếm được.”
“Khốn thật! M đúng là chịu chơi! Viên đó của mày cũng xấp xỉ một nghìn vạn đấy.”
Lão Ngũ thụi mạnh vào vai Lão Thất, chửi một câu.
“Thế mày có cược không? Đồ quý giá mới thu hút chứ! Hay là mày lấy viên đá quý
lần trước tậu được ra đặt cược?” Tướng quân Lão Thất vốn cao tay, cái bĩu môi
đối với Lão Ngũ và Hồng Cao Viễn rất có tác dụng, hai người hăng máu lập tức
lao theo.
“Tao cược một trăm vạn, cảm giác mới lạ của Đại ca chỉ được một tháng thôi,
chúng mày coi, người phụ nữ này thân hình quá tệ, Y Lệ là ma nữ tóc đỏ, không
thể so được!” Hồng Cao Viễn xoa xoa cằm, tìm một điếu thuốc nhét vào miệng.
“Đừng nói tao quen mày, Lão Hồng, quá là kiệt sỉ, thật là mất mặt. Chỉ đem một
trăm vạn ra đặt cược hạnh phúc của Đại ca, Đại ca mà biết được chắc sẽ khóc
chết.” Lão Thất tiếp tục khinh bỉ.
Hồng Cao Viễn nghiến răng nói: “Chỉ cần dựa vào bộ ngực 36D của Y Lệ, tao không
tin người đàn bà kia thắng được. Cược thêm một trăm vạn nữa!”
“Mày thì sao?” Lão Thất cười hỏi Lão Ngũ. Lão Ngũ đành nói: “Tao theo Lão Hồng,
hai trăm vạn, trong vòng một tháng sẽ chia tay, người phụ nữ này quá mức hiền
thục, không thể chịu nổi cuộc sống của chúng ta đâu.”
Hứa Thụy Dương im lặng nãy giờ, thấy mọi người đặt cược xong hết mới nói: “Vậy
tao cược hai trăm vạn, Đại ca có thể lên giường với người ta, nhưng cuối cùng
sẽ để người ta đi. Làm cái nghề này của chúng ta không thể hại người được.”
“Được, mình tao chấp ba
đứa mày! Mai chuyển hết tiền cược vào tài khoản của tao, chúng ta chờ xem kết
quả.” Lão Thất cười cảm khái: “Từ khi chúng ta từ nước ngoài về chúng ta chưa
cá cược cái gì, lần này không tồi, chắc sẽ vô cùng đặc sắc.”
Hứa Thụy Dương vỗ vai Lão Thất nói: “Mày phải cẩn thận đấy, đừng để cho Đại ca
biết. Nếu không thì…” Anh làm động tác vuốt cổ.
Lão Thất cười gian tà: “Yên tâm, ngộ nhỡ chuyện có bại lộ, tao sẽ núp bóng chị
dâu, chắc chắn không chết được.”
“Đồ khốn! Đúng là mất mặt!” Hồng Cao Viễn cười mắng.
“Không tin hả? Cứ chờ mà xem, về sau chị dâu này sẽ là chỗ dựa cho mấy anh em
chúng ta. Đừng có trách tao đã không dặn bọn mày trước, không mau mau lấy lòng
đi, đến lúc có phúc lợi một mình tao hưởng hết đó.” Lão Thất đánh mắt về phía
mọi người nói tiếp: “Đi nào! Chúng ta đi thám thính tình hình, có khi tao lại
nói sai cũng nên.”
Mọi người tất nhiên đồng loạt hưởng ứng theo, đặt cược lớn nên sức quan tâm
cũng lớn. Bọn họ đã lâu không nhàn rỗi thế này, chi bằng nhân cơ hội này chơi
tưng bừng một chuyến. Đồng thời điều tiết lại tâm trạng sau bao ngày vất vả.
Trước khi bang xã hội đen Boston đến gây
phiền phức.
***
Đối với bốn con kì đà trước mặt, thái độ của Lôi Kình rộng lượng hơn mọi ngày
nhiều. Anh vừa vắt óc suy nghĩ đối s vừa khống chế mọi cử động của Nại Nại,
không để mấy người kia quá chú ý đến cô, thật sự rất vất vả.
“Công ty chú tháng sau không phải sắp tổ chức Liên hoan phim điện ảnh toàn cầu
sao? Còn không về mà lo liệu?” Lôi Kình hỏi Lão Thất.
Lão Thất cười nói với Nại Nại: “Chị dâu, chị có thích xem không? Sẽ có rất
nhiều minh tinh tới tham dự, em giữ lại một tấm vé mời cho chị nhé.”
Nại Nại không thích theo đuổi ngôi sao, nhưng gần đây rất thích một thanh niên
Đông Bắc sang Hàn Quốc phát triển sự nghiệp. Tuy rằng cậu ta còn ít tuổi, nhưng
bản tính lương thiện, lại cần cù, khiến người ta rất yêu quý. Cô ngay lập tức
ngồi xuống: “Vậy các cậu có mời ngôi sao Han Kyung không?”
Lão Thất mắt mũi gian manh nhìn về phía Lôi Kình: “Chị dâu thích, em nhất định
sẽ mời.”
Lôi Kình hít một hơi thật sâu, rồi quay qua hỏi Hồng Cao Viễn: “Vụ làm ăn bên
Nam Phi của chú thế nào rồi? Còn không mau về giám sát?”
“Mọi việc đều ổn thoả rồi! Tuần sau hàng sẽ chuyển về đến nơi. Bây giờ không
còn gì để bận tâm nữa.” Hồng Cao Viễn trả lời dứt khoát.
Lôi Kình dùng chân đá Lão Ngũ: “Mau giải quyết cho xong hợp đồng thu mua kia
đi, bọn anh nuôi chú học tiến sỹ luật không phải để làm bình hoa.”
“Xong rồi ạ, bây giờ đang nằm trên bàn anh đấy, Kình ca.” Lão Ngũ cười tít mắt
tránh cú đạp vô hình của Lôi Kình, rồi trả lời.
Lôi Kình chửi một câu “Sh*t”, sau đó quay người lại định mở miệng thì Hứa Thụy
Dương đã trả lời: “Ở đây em là nhàn rỗi nhất rồi, chả có việc gì để làm sất,
anh đừng hỏi em nữa Kình ca.”
Lôi Kình đành ngậm miệng lại, quay sang mỉm cười hỏi Nại Nại: “Chúng ta ra
ngoài ăn đi.”
Nại Nại nhìn các anh em trong phòng liền quay sang thì thầm: “Đưa bọn họ đi
cùng đi, chỉ có hai chúng ta đi ăn thì thật quá đáng.”
“Bọn họ đều có chỗ ăn rồi, không tin em cứ hỏi.” Sắc mặt Lôi Kình sầm lại, quay
qua nhìn đàn em đầy vẻ uy hiếp.
Không được giỡn thêm nữa, giỡn thêm chút nữa Kình ca mà cho mấy người bọn họ
sang Nam Phi đào kim cương thì ở đó mà giỡn.
Lão Thất cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chị dâu, chị không cần để ý đến bọn em.
Bọn em đều có chỗ để ăn, chị với Đại ca cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai
người đi.”
Mấy người còn lại cũng nhao nhao tán thành dưới ánh mắt đe dọa của Lôi Kình.
Lôi Kình mỉm cười kéo tay Nại Nại, cầm túi của cô lên: “Đi thôi! Đám tiểu tử
này nói không chừng lại đang âm mưu gì đó.”
Nại Nại bị anh kéo ra ngoài, thắc mắc hỏi: “Bọn họ thì có thể có âm mưu gì?”
Biểu cảm của Lôi Kình có chút không thoải mái: “Lần đầu tiên tôi đưa phụ nữ về
nên thái độ của chúng sẽ rất kì quặc.”
“Trước đây anh chưa từng đưa phụ nữ về?” Dù biết đây là đại kị trong quan hệ
nam nữ, nhưng Nại Nại có chết cũng không tin được xã hội đen lại giữ thân như
ngọc, sống cuộc sống của nhà sư khổ ải.
Lẽ nào xã hội đen không kiếm được người yêu?
Lôi Kình nghĩ một lúc, rồi nói với Nại Nại: “Tôi từng có nhân tình, nhưng chưa
từng đưa về Húc Đô. gật đầu: “Ồ!”
Đột nhiên không khí trở nên rất căng thẳng, thấy nét mặt Nại Nại rất bình tĩnh,
Lôi Kình không nén được sự bực bội trong lòng, anh hỏi: “Em không ghen sao?”
“Tại sao phải ghen chứ?” Nại Nại thấy lạ vô cùng.
“Không phải phụ nữ rất để tâm đến điều này sao?”
“Em có chồng cũ, anh có bạn gái cũ, chẳng có gì không đúng cả. Đàn ông và phụ
nữ sinh ra đều không vì chờ đợi một mối tình nào đó mà ở vậy, đã thuộc về quá
khứ thì cứ để nó qua đi. Dù sao thì chỉ cần hết lòng với mối tình tiếp theo là
được rồi.” Sau khi ly hôn, Nại Nại nhìn nhận rất rõ ràng về chuyện tình cảm.
Có một số cảm nhận sẽ không thể nắm bắt được khi đắm chìm trong sự ngọt ngào
của tình yêu, tình yêu quá mặn nồng sẽ che mờ đôi mắt của đàn ông và cả phụ nữ,
dù có là đạo lý đơn giản hơn thế nữa cũng không thể nhìn rõ được. Đợi khi lớp
vải mỏng manh là tình yêu biến mất, họ mới phát hiện, thì ra có những việc
không giống như những gì bản thân họ nghĩ, rất đơn giản, và rất kiên cố. Chúng
dễ dàng bị phá hủy bởi những việc nhỏ nhặt, và khi quay đầu nhìn lại thì không
thể tìm ra lỗ hổng đó ở đâu.
Cô đã học cách buông tay, học cách để bản thân thoải mái. Có nhiều chuyện học
được cách không để tâm rất khó, nhưng cô sẽ nỗ lực cho tới khi làm được mới
thôi.
Bởi vì cô phải tiếp thu kinh nghiệm thất bại trong quá khứ.
Nại Nại lại ngây người, còn Lôi Kình thì tức giận. Khó khăn lắm mới có được thế
giới của riêng hai người, thế mà cuối cùng lại biến thành buổi hối cải. Nại Nại
không để tâm tới quá khứ của anh, đồng nghĩa với việc cô không yêu anh, nếu
không sao lại rộng lượng như vậy? Tuy biết rằng cô không thể yêu anh nhanh như
vậy, nhưng ít nhiều điều đó cũng làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Anh lặng đi một lúc, thở dài hỏi: “Em muốn ăn gì? Tôi sẽ đưa em đi ăn.”
Nại Nại quay lại nói với Lôi Kình: “Hay là, em nấu cho anh ăn?”
Có thể ăn món ăn do cô đích thân làm cũng coi như chút an ủi cho trái tim bị đả
thương khi nãy. Nụ cười bất giác lộ ra trên khuôn mặt của Lôi Kình khi anh gật
đầu ra hiệu đồng ý.
Người phụ nữ ngốc nghếch này không ngờ lại muốn làm cơm cho anh ăn. Có quỷ mới
biết lúc này món anh muốn ăn nhất chính là cô! Anh đã muốn ăn từ rất lâu rồi.
“Được. Chúng ta quay về khu biệt thự.” Lúc cười trông Lôi Kình rất đẹp trai,
Nại Nại cảm thấy có chút lâng lâng.
Có lẽ, có điều gì đó đã thay đổi mà cô vẫn chưa nhận ra.