Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 19: Chương 19: Chuyện củi lửa dầu gạo của hai người




Nại Nại là nữ sư tử dũng mãnh. Mặc dù thuộc cung sư tử nhưng lại là một con sư tử cái e thẹn hay xấu hổ.

giáo dục đầu tiên về tình này, yêu này, H này v.v của Nại Nại được bắt nguồn từ cuốn “Cô dâu được cướp về” của đại thần Tịch Quyên. Đỏ mặt trùm chăn kín đầu, cô đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần dưới ánh sáng của chiếc đèn pin bé xíu trong bóng đêm, đó là sự khởi đầu của mầm xuân trong cô.

Miêu tả về tình cảm nam nữ của các đại thần ngày càng táo bạo hơn khiến cô tự nhận thấy kiến thức trong lĩnh vực này khá phong phú, kinh nghiệm cũng có thừa. Thế nhưng trong những buổi thì thầm đêm khuya, khi câu chuyện của các chị em cùng phòng càng lúc càng H thì Nại Nại vẫn hét ầm lên: “Thôi đừng nói nữa, lũ quỷ râu xanh này!”

Tiếp đó là trận mưa gối phi đến tới tấp, tất nhiên nạn nhân chỉ còn biết nằm thu lu một góc kêu thảm thiết không ngừng.

Kể từ sau khi có mạng internet, cô thường vờ vịt làm người thanh cao trong các cuộc nói chuyện của nhóm, đối với nhưng vấn đề nhạy cảm cô vẫn làm bộ ngây thơ, biểu hiện thường xuyên của cô là: “Thôi… tôi rút đây.”

Thỉnh thoảng cô cũng bày tỏ suy nghĩ của bản thân với các chị em trong nhóm về cảnh H trong tiểu thuyết, nhưng một khi nói đến chi tiết thì vẫn ngựa quen đường cũ: “Thôi… tôi rút đây.”

Cũng từ đó cô được đặt nickname Nại Nại – nữ sư tử dũng mãnh ngu ngốc vô tội siêu cấp.

***

Căn biệt thự số 21 là căn nhà mẫu, cho nên các đồ điện và đồ gia dụng trong nhà cũng gần như đầy đủ, muốn nấu một bữa ăn cũng không phải là khó. Thế nhưng trước đó vẫn phải đi mua đồ mua thức ăn, việc này khiến Lôi Kình và Nại Nại có đoạn đối thoại như sau:

“Em vào mua đi, tôi đứng ngoài chờ.” Lôi Kình mặt không chút cảm xúc ra lệnh.

“Không được, ăn cơm là chuyện của hai người, nên hai người phải cùng đi mua.” Nại Nại trong lòng vô cùng tức tối nghĩ: Tôi tìm đàn ông để làm gì, đến xe đẩy đồ trong siêu thị cũng không đẩy giúp, đến túi thức ăn cũng không xách giùm, thế thì tìm anh còn có tác dụng gì nữa?

“Em đi mua là được rồi, em mua gì tôi cũng ăn.” Để giữ thể diện của mình, Lôi Kình nhất quyết không chịu vào siêu thị đẩy xe.

“Không được? Không được thì em về nhà.” Cô nhăn mặt rồi mở cửa nhảy ra khỏi xe, nhanh chóng chạy ra giữa đường gọi một chiếc taxi chuẩn bị về nhà.

Lôi Kình ngay lập tức đấm còi inh ỏi, tiếng còi ré lên khiến Nại Nại giật mình quay đầu lại: “Lên xe!” Lôi Kình gầm lên.

“Không lên! Trừ phi anh cầu xin em.” Nại Nại cũng không biết sự dũng cảm này đến từ đâu, cô rướn cổ kiên quyết. Cô thầm thề tuyệt đối không để anh có đường lùi, đã muốn lập quy định thì phải lập cho tới cùng.

Lôi Kình nghiến răng tức giận: “Tôi cảnh cáo em, tốt nhất là lên xe, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu.”

Nại Nại chả thèm để ý đến lời uy hiếp của anh, tiếp tục bước nhanh về phía trước, nháy mắt đã đi được hơn chục mét.

Lôi Kình nhấn ga phóng x lướt qua Nại Nại, kiêu hãnh bỏ đi.

Nại Nại nhìn theo bóng chiếc xe, cô dừng bước, tim thắt lại, miệng lẩm nhẩm mắng: “Đồ tồi! Tốt nhất là bị đâm xe đến bán thân bất toại, tàn phế cấp nặng nhất!”

Tiếc là lời nhiếc mắng của cô Lôi Kình không thể nghe thấy, chiếc Audi R8 nhấn hết tốc độ, vừa nháy mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Một lúc sau, Nại Nại mới lấy lại được tinh thần, đá lên vệ đường, nói đầy thương cảm: “Đồ tồi! Bảo hắn đi siêu thị cùng mà khó đến vậy, theo hắn có lợi ích quái gì! Mình không đau lòng, Tần Nại Nại tuyệt đối không đau lòng.”

Họng cô như nghẹn lại, chẳng dám ngước mắt nhìn lên, chỉ sợ nhìn theo hướng chiếc xe của Lôi Kình sẽ khiến cô càng buồn thêm.

Nại Nại hít thở thật sâu rồi lại hít thở thật sâu, dần dần bình tâm trở lại.

Đã tới cửa siêu thị không có lí gì lại tay không trở về. Nghĩ vậy cô chậm rãi men theo lề đường đi vào siêu thị, trong lòng có đờ đẫn sau sự tê dại.

Vốn dĩ cô cho rằng hai người sẽ có một khởi đầu không tệ, nhưng hiện thực lại một lần nữa dạy cho cô bài học một cách triệt để. Phụ nữ có thể kì vọng vào tình yêu, nhưng không thể kì vọng đàn ông sẽ vì họ mà thay đổi. Mọi thói quen sinh hoạt, thói quen hành xử của họ sẽ không bao giờ vì người phụ nữ bên cạnh mà thay đổi, vĩnh viễn không…

Cô lấy xe đẩy hàng ở cửa siêu thị, nặng nhọc lê bước lên tầng ba. Trên thang truyền hình ảnh đôi vợ chồng trẻ phía trước thân mật cười nói ôm nhau, người chồng đẩy chiếc xe, người vợ thì cười tít mắt chỉnh lại cà vạt cho chồng đầy ân ái, thực ra, hạnh phúc ở ngay trước mắt thôi, nhưng nó lại cách xa cô vô cùng.

Trước đây, cô thích đi siêu thị và trung tâm mua sắm cùng Lữ Nghị. Bởi vì bên cạnh có anh, người quyết định cũng là anh, cô chỉ việc hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được yêu và chiều chuộng, tận hưởng từng hạnh phúc nho nhỏ thế là đủ.

Lúc đó cuộc sống tươi đẹp tới mức con người ta không buồn nghĩ ngợi.

Cho nên hôm nay cô cũng đưa ra yêu cầu y như vậy với Lôi Kình, kết quả là cô đã nhầm! Một người đàn ông của gia đình chắc chắn không phải là người đàn ông như Lôi Kình, việc Lữ Nghị làm được, việc tất cả những người đàn ông khác làm được, Lôi Kình không hẳn đã làm được.

Thì ra, ở cùng anh cũng có điểm không tốt, chứ không hề đơn giản và dễ dàng như cô nghĩ trước đó.

Nại Nại bắt đầu từ khu điện gia dụng. Những chiếc nồi cơm điện, vỉ nướng bánh, lò nướng thu hút sự chú ý của khách hàng được xếp ngay ngắn trên bệ, rất thích hợp cho cuộc sống gia đình. Tiếc rằng, nó lại không phù hợp với người đi thuê nhà như cô.

Lúc trước vì để chuyển nhà đỡ lằng nhằng, có rất nhiều thứ cô không dám mua. Nồi cơm điện và lò nướng của Tiểu Trần luôn bị cô bá chiếm. Còn những thứ có thể để cô thể hiện tài năng nội trợ đang bày ra trước mắt, đã rất lâu rồi cô không chạm đến. Càng chạm vào lại càng đau lòng.

Cô vốn dĩ cho rằng có thể tìm được nơi để bày biện những đồ vật này rồi. Có lẽ cô đã quá vội vã. Cuối cùng bước đi của cũng tạp loạn, mất đi sự bình tĩnh vốn có.

Trên kệ có một chiếc máy pha cà phê đang giảm giá, giá gốc là 988 tệ, giờ hạ xuống còn 888 tệ. Bỗng nhiên cô nhớ tới sự đòi hỏi của Lôi Kình về cafe, cô khựng lại bên chiếc máy pha cafe một giây.

Khoảnh khắc đó, cô chợt có một cảm giác lạ lùng. Thực ra, chắc anh cũng rất cực khổ, chỉ có điều người ngạo nghễ như anh nhất định không muốn cho người khác thấy bộ mặt yếu đuối của bản thân.

Đó là một nơi mà cô chưa bao giờ chạm vào. Cô không biết, cũng không hiểu, nhưng lại thấu hiểu nỗi mệt nhọc của anh.

Chắc anh rất mệt mỏi!

Phía sau đột nhiên có người nhấc chiếc máy pha cà phê qua đầu cô. Nại Nại quay mặt lại, Lôi Kình không nói tiếng nào đang đứng ngay sau lưng cô, giống như bến bờ cuối cùng, lặng lẽ chờ đợi, mang một cám giác yên bình hạnh phúc.

Giây phút đó, cô cảm thấy như mọi tâm tư của mình đã bị anh nhìn thấu. Hình ảnh anh chưa bao giờ lại đậm nét đến vậy trong trí óc cô. Cô vừa hoảng vừa ngại ngùng, sợ chỉ cần mở miệng là sẽ tuôn ra hết mọi suy nghĩ trong lòng, nên đành cúi đầu, quay người bước đi thật nhanh.

Lôi Kình bỗng ôm lấy eo cô trách yêu: “Chân không dài mà đi nhanh thế! Tôi chỉ đi tìm chỗ đỗ xe, quay lại đã không thấy em đâu cả. Siêu thị rộng lớn như thế, bảo sao tôi tìm thấy được?”

“Ai khiến anh phải đi tìm?” Nại Nại chỉ vừa nghe thấy anh chỉ là tìm chỗ gửi xe chứ không phải tức giận phóng đi, lời lẽ cũng mềm mỏng đi một nửa.

Hai con người tuổi tác đã qua ba mươi, cũng đã qua cái thời nũng nịu hờn giận. Nếu như anh đã lựa chọn giải thích thì cô cũng có thể lựa chọn tha thứ.

Cô không muốn tiếp tục làm đà điểu, càng không muốn ép bản thân phải giả bộ thanh cao, mềm lòng thì mềm lòng, làm mình làm mẩy cho ai xem?

“Vớ vẩn! Không tìm em, em ngốc vậy, đi lạc mất thì sao?” Lôi Kình không muốn thừa nhận với Nại Nại là anh đã phóng xe đi mất tiêu, có điều bị đèn đỏ níu chân ở ngã tư. Ánh đèn đỏ cứ nhấp nha nhấp nháy ở bên cạnh khiến anh bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười.

Cô mua đồ cho anh, thế mà ngay đến việc xách đồ đẩy xe anh cũng không chịu, còn điều gì vô nhân tính hơn thế nữa không?

Anh đã do dự ở đó rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại nên quay lại hay không. Những chiếc xe xếp hàng đằng sau sớm đã biến thành một con rồng, có vài chủ lái còn tức tối vừa tít còi vừa chửi bới. Nếu là ngày thường thì anh đã tự tay giải quyết vài thằng. Nhưng lúc này không có gì quan trọng bằng Nại Nại. Anh liền nhấn mạnh ga, chiếc xe quay một đường, quay đầu xe, phóng về bãi đỗ xe của siêu thị trong ánh mắt phẫn nộ của mọi người, không nói lời nào rồi nhanh chóng chạy lên tầng.

Lúc đầu Lôi Kình không tài nào tìm được Nại Nại, giữa các dãy bày hàng đều không thấy cô trong lòng vô cùng lo lắng.

Người yếu mềm như cô không thể nào tức giận mà bỏ đi luôn được, anh chắc mẩm trong bụng.

Thế nhưng Nại Nại thật sự đã biến mất không để lại vết tích, tìm thế nào cũng không thấy.

Càng hoảng loạn, trán anh càng nhăn lại, ngay đến bước chân cũng nhanh hơn.

Mãi tới khi lên tầng ba khu điện gia dụng anh mới bắt gặp hình dáng bé nhỏ gày yếu của Nại Nại. Cô trông như một bà nội trợ tỉ mẩn chọn lựa từng dụng cụ làm bếp, nụ cười nơi khóe miệng thật chăm chú và dịu dàng.

Anh cứ đứng đó lặng nhìn, không nỡ rời mắt khỏi cô một giây phút nào.

Có lẽ khác biệt trong cuộc sống của họ quá lớn, suy nghĩ xử sự cũng khác nhau, nhưng sự yên ổn toát lên từ cô đặc biệt thu hút anh.

Đó chính là cuộc sống yên ổn mà anh tìm kiếm khắc khoải bao năm nay.

Kể từ khi anh và bốn huynh đệ thoát khỏi China Town, đến sau này đi hết Nam Bắc Mỹ, Á Phi Âu đều không bỏ qua, bây giờ điều anh khao khát nhất, thèm muốn nhất chính là sự nghỉ ngơi và yên ổn.

Hồng Cao Viễn từng nói, năm sau này từ bỏ sự nghiệp sẽ tìm một người phụ nữ rồi kết hôn. Lúc đó anh còn cười nhạo cậu ta không có chí hướng, đầu óc quá đơn giản. Bây giờ khi bản thân lún sâu rồi anh mới biết, có rất nhiều vấn đề đều không thể coi là vấn đề, chỉ cần anh muốn làm là được.

Kết hôn cũng được, từ bỏ sự nghiệp cũng được. Dù sau cùng bị truy đuổi trả thù cũng không thể ngăn chặn được sự mê hoặc tươi đẹp đó.

Có lẽ đã đến lúc bảo Hồng Cao Viễn buông tay rồi tìm người thay thế. Bản thân anh sẽ rút lui. Từ giờ sẽ không trêu trọc cảnh sát, không dây dưa với những kẻ bụng dạ khó lường, có lẽ như vậy cuộc sống của anh sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Anh muốn nhìn Nại Nại nấu nướng trong bếp, muốn nhìn cô chăm sóc hoa lá trong phòng hoa, muốn nhìn cô bày biện trang trí giường cho con, cũng giống như lần đầu họ gặp nhau, nụ cười ngọt ngào hiền dịu của cô đã xuyên thẳng vào trái tim anh.

Cuối cùng anh đã tìm thấy, sau mười tám năm ngang dọc khắp chốn giang hồ, đã tìm thấy được nơi chốn yên bình mà mình khát khao bấy lâu.

Cái gì không đạt được thì lại càng muốn có, càng khao khát có lại càng sợ hãi sẽ không có được.

Nếu như có một ngày cô đồng ý bố thí cho anh, anh nguyện sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ đang có.

Nại Nại quay lại thấy anh vẫn đang thẫn thờ, thành khẩn nói: “Cà phê không tốt cho sức khỏe, hay là mình mua máy xay sinh tố nhé?”

Câu hỏi nghiêm túc đó khiến Lôi Kình lặng đi hồi lâu. Những chuyện lạ lùng hàng ngày liên quan đến củi lửa dầu gạo này khiến anh cảm nhận được cảm giác ấm áp của gia đình. Anh trả lời trong chút hoảng loạn chưa từng có trước nay: “Theo ý em là được.”

“Thật hả? Vậy anh không được phép phản đối.” Đôi môi Nại Nại cong lên hiện ra một nụ cười, đẹp mê hồn.

Có lẽ Nại Nại không phải là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng lại là người thu hút ánh mắt của đàn ông nhất, người phụ nữ đem đến cho đàn ông giấc mơ về gia đình hạnh phúc. Lôi Kình nghiêm túc trả lời: “Được, tôi không phản đối!”

Lôi Kình trong ấn tượng của Nại Nại luôn là người cục cằn và có chút tà khí. Lần đầu thấy thái độ thành khẩn đó của anh khiến cô cảm thấy chút gì đó căng thẳng không thể diễn tả nổi. Không biết tại sao, trái tim cô lại khẽ rung lên. Đã rất lâu rồi không có người đối với cô như vậy, nó khiến trái tim tàn tật của cô lại bị làm rung động một cách vô tình. Cô cúi đầu quay người gượng gạo, chớp mắt che dấu những giọt nước mắt sắp trào ra: “Vậy chúng ta mua máy xay sinh tố.”

Nào là nồi cơm điện, máy sinh tố, bình nước, thìa gỗ để rán, chất đầy trên chiếc xe để hàng của Lôi Kình, còn Nại Nại thì vẫn hưng phấn tột cùng đi tiến về phía trước. Bỗng nhiên Lôi Kình cảm thấy được đi mua sắm cùng Nại Nại quả thật là một niềm hạnh phúc bình dị. Tình cảm đặt trong những chuyện củi lửa dầu gạo tầm thường hàng ngày thì mới có thể nếm được mùi vị thực sự của cuộc sống.

Một tay anh khoác vai cô, tay kia dùng xe đẩy hàng và tấm thân của mình tạo ra một không gian an toàn bao bọc lấy Nại Nại, ngắm nhìn cô chuyên tâm chọn nào rau cải xanh, nào những trái thanh long đo đỏ, nào thịt lợn tươi ngon, và cả những quả trứng gà tròn trĩnh trong vòng bảo vệ do anh tạo ra.

Tất cả chuyện trước đây những tưởng nhỏ nhặt phiền phức đến nay không hiểu sao lại thuận mắt anh đến vậy. Cái xanh cái đỏ, khiến cảm hứng ăn uống của anh trỗi mạnh. Nó còn khiến anh mấy lần ngây người trong niềm hạnh phúc bé nhỏ.

Nại Nại quay sang hỏi: “Anh có cái gì không ăn được không?”

Anh lắc đầu, không muốn nói gì, sợ lên tiếng sẽ phá vỡ mất cảm giác êm dịu trước mắt.

“Thế có món nào anh đặc biệt thích ăn không?” Nụ cười của Nại Nại tươi tắn vô cùng, khiến anh không thể không cười theo.

“Có! Em!” Câu trả lời của Lôi Kình khiến Nại Nại ngượng chín người. Cô quay người nghĩ hồi lâu rồi mới ấp úng nói: “Vậy thì cứ mua thêm chút thịt lợn vậy.”

Lôi Kình biết Nại Nại lại chui vào mai rùa, anh cũng không ép cô, rộng lượng nhượng bộ: “Cũng được, dù gì cũng cùng một vị.”

“Anh nói em là heo sao?” Nại Nại nhướng mày lên hỏi.

Lôi Kình bèn đưa tay vuốt nhẹ tóc Nại Nại đầy yêu thương: “Cũng không ngốc nhỉ, xem ra em vẫn còn thuốc chữa.”

Khoảnh khắc đó, không chỉ là sự ấm áp đơn giản, mà nó giống như một tấm lưới thật lớn bao trùm lên hai người bọn họ, bao trùm lên cả hai trái tim.

Một Nại Nại đang lâng lâng và một Lôi Kình mỉm cười hạnh phúc đều không muốn phá vỡ không khí lúc này, khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào đến tận đáy lòng.

“Nại Nại?” Sau lưng có người gọi cô, Nại Nại bừng tỉnh khỏi cảm giác ngọt ngào, liền quay lại thì nhìn thấy hai người đang đứng cách đó không xa.

Khuôn mặt trắng bệch của Nại Nại được Lôi Kình giấu kín sau tấm thân vững chãi. Đương nhiên anh biết đối phương là ai, chỉ là anh chưa từng gặp người phụ nữ kia.

Bốn người cùng đứng sững lại, không ai nói gì cả, và mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau.

Đột nhiên Lữ Nghị bước lên phía trước, kéo Nại Nại ra khỏi Lôi Kình, chau mày hỏi: “Em đang làm gì

Nại Nại bị cái kéo tay của anh làm cho loạng choạng, còn chưa kịp giải thích thì Lôi Kình đã dùng tấm thân tráng kiện của anh chặn ở giữa rồi túm lấy cổ áo Lữ Nghị.

Nại Nại biết một khi anh đã ra tay thì sẽ liên lụy rất nhiều, hơn nữa anh nhất định sẽ không nương tay, thế nên cô gỡ tay Lôi Kình ra rồi nói với anh thật bình tĩnh: “Không cần anh phải ra tay.”

Lôi Kình xếch ngược mày, tay dừng lại giữa không trung, trợn mắt nhìn Nại Nại: “Sao? Em không nỡ?”

Không hề! Nại Nại vừa định lên tiếng giải thích thì bị tiếng một người khác tranh lời: “Xem ra chị Nại Nại đã tìm được người đàn ông tốt rồi.” Duy Nhã đứng một bên đổ thêm dầu vào lửa.

“Tôi tìm được người đàn ông tốt hay không chả liên quan gì đến cô. Cô quản lí tốt người đàn ông của mình là được rồi.” Nại Nại thẳng thừng đáp lại Duy Nhã, rồi xoay qua kéo tay Lôi Kình đi khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.