Cãi lộn luôn là điểm yếu
của Nại Nại. Như đã từng nói lúc trước, khi cãi nhau, mỗi lần nói ra một câu
nào đó cô đều phải nghĩ xem liệu có làm tổn thương đến người khác không, liệu
có chạm phải vết thương của họ không. Thế là mỗi lần người ta cãi một câu, cô
đều không cãi lại được, có cãi qua mà không có cãi lại, thế là chẳng thể cãi
được.
Nhưng đối mặt với đối thủ không chịu buông tha, cô thường kiềm chế không bộc
phát, thỉnh thoảng cũng mắng lại một câu, nhưng ngay câu tiếp theo thì tịt
luôn. Nếu bị dồn tới đường cùng, Nại Nại sẽ bỏ chạy, dùng tinh thần vĩ đại của
A Q tự an ủi bản thân: Không phải tôi sợ hãi, mà tôi khinh không thèm cãi nhau
với các người!
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ. Đó là lần cùng mẹ cô đi mua sắm, đối phương là một
tên to cao lực lưỡng, đã đụng phải mẹ Nại Nại lại còn càm ràm chửi bới mãi
không chịu thôi. Bản tính sư tử tiềm ẩn trong Nại Nại bỗng ni lên, cô xông ra
như con thú nhỏ, cãi tay đôi với hắn hai câu, nhưng trong lòng vẫn còn cái ấm
ức vì không cãi lại được, trong tình trạng không thể cãi lại đối phương được
nữa, cô tiện tay cầm chai bia ném viu qua, tuy không đập trúng người tên đó
nhưng cũng khiến người ta kinh hãi phủi đ í t bỏ đi mất dạng.
Nại Nại sau chiến thắng đó đã rút ra kết luận: Thỏ gặp nguy khốn còn cắn người,
huống hồ là sư tử?
***
Lôi Kình đột nhiên lấy lại được bình tĩnh. Không hiểu tại sao, cứ dính tới
chuyện của Nại Nại là anh lại không thể ung dung bình thản như thườngThậm chí
còn làm những chuyện sốc nổi mà thời hai mấy tuổi đã không còn làm nữa, hơn nữa
bản thân còn không hay biết!
Bị Nại Nại kéo tay lôi đi, sắc mặt anh vẫn còn sầm sịt. Anh cũng biết nếu tiếp
tục ở lại đó giằng co thì sẽ gây tổn thương thế nào cho Nại Nại, thế nên anh cố
gắng hết sức kiềm chế bản thân.
Còn Nại Nại với thái độ dĩ hòa vi quý chỉ mong rời khỏi đây càng nhanh càng
tốt, tránh xảy ra đại chiến thế giới.
Tiếc là lại có người không nhận ra hai người đều đang kiềm chế.
“Nại Nại.” Lữ Nghị tiếp tục réo tên Nại Nại. Anh không dám tin Nại Nại lại có
quan hệ với người đàn ông trông không có vẻ gì lương thiện này. Nại Nại trong
ấn tượng của anh rất mềm yếu, là con thỏ trắng chỉ cần bị người ta gầm một
tiếng sẽ run lẩy bẩy, là thứ thú cưng rất cần đến sự yêu thương và an ủi của
người khác.
Nhưng hôm nay, sự tự tin và quả cảm của cô khi trả lời những câu đó quả thực
khiến Lữ Nghị hoảng loạn. Một Nại Nại từ trên xuống dưới đều toát ra sức hấp
dẫn trước giờ chưa từng có như thế này khiến anh bất giác muốn ngăn cô bỏ đi
cùng với người khác.
Tình yêu, tình cảm mười năm vợ chồng giữa họ, ai có thể rũ bỏ được? Anh không
thể, nhất định cô cũng không thể.
Lôi Kình bị Nại Nại kéo tay bước đi, nhưng bước chân đã dừng hẳn lại. Nại Nại
ngước lên nhìn anh một cách khó hiểu, chỉ thấy mắt anh nheo lại, nắm đấm siết
thật chặt. Anh cười đầy thiện ý và nói thì thầm bên tai cô: “Không sao, tôi đi
nói chuyện với anh ta.”
Hơi nóng phả ra bên tai từ lời nói của anh khiến Nại Nại có chút tâm tư lơ
đãng, còn chưa kịp nghĩ xem Lôi Kình đang nói gì thì anh đã dễ dàng thoát khỏi
gọng kìm của cô.
Lúc đó, Nại Nại mới chợt nhận ra, nếu như Lôi Kình không muốn đi cùng cô thì dù
cô dùng cách gì cũng không thể ngăn anh được.
Trước giờ chẳng qua là anh nhường cô mà thôi.
Lôi Kình ngạo mạn bước tới trước mặt Lữ Nghị, trước tiên đưa mắt liếc qua Duy
Nhã, chỉ là một cái liếc không ác ý, vậy mà đã khiến Duy Nhã sợ tới mức bất
giác lùi lại phía sau một bước.
Không tệ, coi như còn biết thức thời.
Tiếp theo chính là chồng cũ của Nại Nại. Về căn bản phong độ của Lôi Kình trước
chồng cũ của Nại Nại không cần phải quá tốt, trước mặt tên đàn ông bỏ vợ theo
gái không cần thiết phải thể hiện bất cứ điều gì.
Đàn ông trong giới giang hồ trước hôn nhân đều quan hệ lăng nhăng, đó là vì khi
đó họ đều còn độc thân. Hơn nữa trong thời gian dài luôn có nhu cầu giải tỏa áp
lực bản thân. Nhưng sau hôn nhân, họ chỉ chăm chút duy nhất cho một người phụ
nữ. Như lời nói của Hồng Cao Viễn thì: “Người ta đã chịu kết hôn với loại người
như chúng ta là đã hy sinh quá nhiều rồi. Ra ngoài ngoại tình không chỉ có lỗi
với người phụ nữ đó, mà lương tâm của người đàn ông đó cũng đã vứt cho chó gặm
rồi.”
Lôi Kình cũng luôn tin tưởng như vậy.
Một người đàn ông có giáo dục sẽ không khoác tay nhân tình hiện thời rồi không
chịu buông tay người vợ cũ, thế nên anh cần phải khiến cho tên đàn ông trước
mặt còn chưa hiểu r nhanh chóng nhìn rõ cái tình thế hiện giờ.
Anh túm lấy cánh tay của Lữ Nghị, nhẹ nhàng vặn ra sau, Lữ Nghị bỗng thấy đau
nhói, chỉ là anh không chịu thể hiện ra ngoài, nén nỗi đau, anh định lật tay
lại túm lấy cánh tay của Lôi Kình. Đòn phản kích gãi ngứa khiến Lôi Kình bật
cười, gằn giọng nói: “Thân thể chả ra làm sao, như thế này mà còn định ôm một
cô gọi một cô, anh ứng phó nổi sao?”
Nại Nại tưởng rằng Lôi Kình sẽ ra tay nên bước tới ngăn anh lại: “Thôi được
rồi, chúng ta đi thôi.”
Duy Nhã liền kéo tay Nại Nại lại, giọng nói đáng ghét lại vang lên bên tai:
“Chị khơi chuyện lên rồi lại muốn phủi đ í t bỏ đi? Làm gì có chuyện dễ dàng
như vậy?”
Nại Nại nghiến răng, quay người lại trợn mắt lên với Duy Nhã, những lời muốn
nói cứ chực chờ nơi cửa miệng mà không tài nào thốt lên được, cuối cùng chỉ
đành quát một câu: “Bỏ tay ra.”
“Tôi biết chị vẫn còn vương vấn Lữ Nghị! Nếu không sao mỗi lần gặp chúng tôi
chị lại chuồn nhanh như thế? Chị có thể quên được cả việc bị người ta ruồng
rẫy, tôi không biết phải khen ngợi hay khinh bỉ trí nhớ của chị đây? Đúng là
loại hàng thứ cấp không ai cần!”
Những lời lăng mạ của Duy Nhã xuyên thẳng vào đỉnh đầu Nại Nại, không nói lời
nào, cô vung tay về phía Duy Nhã. Tiếc rằng kết quả của việc lâu ngày không
động thủ là sự sai lệch quá lớn, chỉ một cái ngoảnh mặt Duy Nhã đã tránh được.
“Bốp!” Tiếng bạt tai dứt khoát vang lên khiến Nại Nại không khỏi bàng hoàng. Cô
nhìn tay mình rồi lại nhìn Duy Nhã đang ôm mặt. Cô nhớ hình như mình đánh
trượt, không lẽ cô lĩnh hội được thuật lục mạch thần kiếm[1]?
Lôi Kình một tay kìm chặt cánh tay muốn giằng ra của Lữ Nghị, tay còn lại rời
khỏi mặt Duy Nhã, trên mặt anh hiện lên nụ cười lạnh lùng mà Nại Nại không thể
ngờ tới. Anh chỉ thẳng vào mặt Duy Nhã: “Tôi cảnh cáo cô, trước giờ tôi không
kiêng kị việc đánh đàn bà. Trừ người phụ nữ của mình ra, tất cả phụ nữ khác tốt
nhất đừng có gây với tôi.”
“Anh huênh hoang cái gì? Tôi sẽ báo cảnh sát.” Duy Nhã tay ôm mặt hét toáng
lên.
Lôi Kình bỏ Lữ Nghị ra, đẩy sang một bên khiến Lữ Nghị loạng choạng, cười vào
mặt anh ta: “Tôi đang rất tò mò, lúc này loại đàn ông như anh sẽ giúp ai?”
Lữ Nghị nhìn một bên là nhân tình đang uất ức vạn phần, một bên là người vợ cũ
đang nổi giận lôi đình, lúc lâu sau mới quay sang nói với Nại Nại: “Em qua lại
với anh ta?”
Lôi Kình nhướn mày, khoanh tay trước ngực đợi câu trả lời của Nại Nại trong
tiếng chửi bới của Duy Nhã.
Không biết tại sao nhưng Nại Nại biết chắc rằng, câu trả lời này sẽ ảnh hưởng
đến quan hệ giữa cô và Lôi Kình, mà cái thái độ để mặc cô trả lời của anh càng
giống như đang dùng một sức mạnh vô hình ép cô phải đưa ra quyết định dứt
khoát. Nại Nại trả lời hết sức thiếu tự nhiên: “Chẳng liên quan gì tới anh.”
Câu trả lời của cô không sai, nhưng không phải là đáp án khiến Lôi Kình hài
lòng. Anh hy vọng Nại Nại có thể tuyên bố vô cùng chi tiết về quan hệ của hai
người. Ví dụ như, anh ấy là người đàn ông của tôi, hoặc là anh ấy là chồng sắp
của tôi hoặc đại loại thế. Dù có quá đáng hơn nữa anh cũng không tức giận.
Câu trả lời mơ hồ này nhất định không thể khiến tên khốn kia hiểu được, thế là
anh tốt bụng nhắc nhở kẻ xui xẻo: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Lời nói này vừa buông ra, Nại Nại và Lữ Nghị nhất loạt thở dốc, hai loại phản
ứng hoàn toàn khác nhau xuất hiện trong đầu họ.
[1] Một loại võ thuật, xuất xứ từ bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ
Mặt Nại Nại đỏ ửng lên,
từ mặt kéo đến tận trước ngực đều trở nên đỏ rực. “Đàn ông”, điều đó cho thấy
hai người đã ngủ với nhau, hơn nữa là mối quan hệ có tương lai. Trời ơi! Tên
Lôi Công đáng chết này đúng là quá thẳng thắn!
Còn mặt Lữ Nghị lại trắng bệch. Không thể nào! Nại Nại bảo thủ như thế, ngay cả
sau sáu bảy năm chung sống cô cũng không chịu làm chuyện ấy ngoài phạm vi
giường ngủ, không thể nào nhanh như vậy đã lên giường cùng người đàn ông khác.
Tuyệt đối không thể!
Hai đứa trẻ ngây thơ đã bị một câu nói của Lôi Kình làm cho hiểu lầm như thế.
Thế là thái độ của Lữ Nghị vô cùng dị thường: “Nại Nại, anh thật không thể
ngờ!”
Câu trả lời của Nại Nại mới gọi là hiểm: “Chuyện anh không thể ngờ còn nhiều
lắm! Không phải anh bấm tay là có thể tính được đâu.”
“Thế nhưng anh ta không xứng với em.” Tuy rằng từ cách ăn mặc sang trọng, Lữ
nghị hoàn toàn biết được khả năng tài chính hùng hậu của Lôi Kình, nhưng anh cứ
muốn hạ thấp địa vị của Lôi Kình trong lòng Nại Nại.
Lôi Kình lạnh lùng lườm Lữ Nghị một cái, rồi quay qua nhìn động viên Nại Nại
nói tiếp. Anh mong nghe thấy đáp án mà Nại Nại muốn nói nhất.
“Anh càng không xứng.” Bỗng nhiên Nại Nại nói ra câu mà cô đã nén trong lòng
rất lâu, cảm giác đúng thật là thoải mái. Cô nhanh chóng tiến đến sát bên cạnh
Lôi Kình, khôi phục lại thần thái bình thường vốn có.
Mục đích của Lôi Kình đã đạt được. Thực ra từ lâu anh nhận ra rằng trước mặt
tên khốn kiếp này, Nại Nại thường căng thẳng một cách mất tự chủ. Cô vốn là
người bị phụ bạc, vậy mà lại sợ cả cái tên đàn ông đã phụ bạc cô, đây là một
tâm lý phòng bị rất kỳ lạ, vì thế mà anh chẳng thèm dùng vũ lực giải quyết tên
khốn đó, mà động viên Nại Nại nói ra những điều trong lòng muốn nói. Như vậy sẽ
khiến người phụ nữ ngốc nghếch này dễ dàng điều chỉnh lại tâm trạng sau khi bị
tổn thương.
Lữ Nghị vẫn còn muốn nói tiếp, Duy Nhã cũng áp sát vào: “Ông xã, mình báo cảnh
sát đi! Bọn họ động thủ đã đủ để bị giam rồi!”
Lúc này người đứng lại vì tò mò ngày càng nhiều, có xu thế đến nước còn không
thoát ra được.
Ánh mắt người qua kẻ lại khi nghe thấy câu trả lời của Nại Nại khiến Lữ Nghị
mất mặt toàn tập, những lời xúi giục của Duy lại càng khiến anh phiền não. Nếu
là Nại Nại, cô sẽ kéo anh ra khỏi tình cảnh khó coi này, sẽ gánh làm một nấc
thang cho anh hạ đài. Tiếc rằng người bên cạnh anh lúc này không còn là cô nữa,
thế nên anh phải đứng đây chịu sự chỉ trỏ của mọi người.
“Các người ỷ thế hiếp người quá đáng, lần này tôi không kiện tới cùng tôi không
mang họ Đặng.” Duy Nhã rút điện thoại từ túi xách ra, cao ngạo ấn nút chuẩn bị
gọi cho cảnh sát.
Lữ Nghị quay lại lườm Duy Nhã, bỗng cảm thấy chán ghét khuôn mặt cao ngạo khinh
đời của cô. Đây chính là sự khác biệt giữa người tình và người vợ. Người vợ sẽ
nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giữ thể diện cho chồng, thậm chí có thể làm mọi
việc để nén giận. Còn người tình vĩnh viễn chỉ biết bòn rút, dù chỉ thiệt thòi
một chút cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nại Nại thấy Duy Nhã định báo cảnh sát, liền lay tay áo Lôi Kình: “Hay là chúng
ta đi thôi. Làm ầm lên không tốt cho anh.”
Ánh mắt yêu thương của Lôi Kình không hề rời khỏi cô nãy giờ, góc độ cong lên
của khóe miệng anh khiến trái tim nhỏ bé của Nại Nại lại đập rộn: “Em lo lắng
cho tôi?”
Nại Nại cứng đầu không chịu thừa nhận nói: “Còn lâu! Em ngại đến lúc mọi người
ra sở cảnh sát chẳng ai giữ được thể diện thôi.”
Mặt cô lại đỏ ửng như quả cà chua, khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái. Lôi
Kình nghĩ thế nào thì làm thế ấy. Anh hôn lên má Nại Nại, cười nói: “Ngốc quá,
thừa nhận một lần thì đâu có chết ai.”
Thái độ nũng nịu của Nại Nại càng kích động người đối diện là Lữ Nghị, Duy Nhã
bên cạnh vẫn đang báo cảnh sát, tường thuật lại quá trình mình đã bị đánh mất
hồn mất vía như thế nào, đã phải đối diện với sự hiếp sống chết thế nào.
Lữ Nghị như bừng tỉnh sau cơn mộng dài, cất bước trốn khỏi tình cảnh vô cùng
mất mặt này.
Không cả dám quay đầu nhìn lại.
Người phụ nữ bị người đàn ông khác gọi là ngốc nghếch đó thực ra không hề ngốc.
Cô biết cách nắm lấy trái tim của đàn ông. Những câu nói hờn giận tình tứ đó rõ
ràng là cố ý nói cho anh nghe. Cô đang trả thù anh, trả thù anh năm đó đã dễ
dàng rời khỏi cô, dễ dàng đến mức muốn quay lại cũng không còn một chút đường
lui.
Nại Nại nhìn theo bóng dáng rời đi của Lữ Nghị cảm thấy có chút đau lòng. Đây
không phải là buồn khổ, chỉ là cô cảm thấy anh của hôm nay khác xa mười năm
trước. Lúc đó anh chắc chắn sẽ không bỏ đi trong tức giận, mà chờ cô tìm ra lí
do thỏa đáng, sẽ mượn danh nghĩa cô làm một vài việc bực bội mà không cần giải
thích. Người phụ nữ bên cạnh anh bây giờ hiển nhiên không hề có tinh thần hy sinh
đó, vì vậy bóng dáng bỏ đi của anh càng đáng thương nghìn phần, khiến người
khác cảm thấy chút tiếc nuối không cất thành lời.
Nhân vật nam chính đã đi, người xem trò hay cũng giải tán dần.
Cô cúi đầu kéo kéo Lôi Kình: “Chúng ta cũng đi thôi, người xem cũng bớt đi
rồi.”
Lôi Kình ôm eo cô nói: “Em không thoải mái?”
“Không, chỉ là hơi mệt. Em muốn về nhà.” Cô lí nhí trả lời, chẳng có chút sức
lực nào.
“Bất cứ lúc nào thấy khó chịu phải bảo tôi không được giấu giếm.” Lôi Kình
nghiêm khắc dặn Nại Nại, cô mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Vậy là Lôi Kình nghe lời Nại Nại cầm tay cô, đẩy xe đồ vui vẻ rời đi.
Duy nhất chỉ còn lại người phụ nữ đang tập trung tinh thần báo cảnh sát.
Duy Nhã liếc ngang thấy hai người rời đi, liền vừa hét vừa đuổi theo. Lôi Kình
chỉ vừa quay đầu, cô liền rụt lại. Cô vẫn còn nhớ cảm giác ù tai sau cái tát
vừa rồi, càng nhớ người đàn ông cao lớn kia nói không kiêng kị đánh phụ nữ, vì
vậy mặt mày xanh lét, nhanh chóng quay đi đi tìm Lữ Nghị. Lúc đấy cô phát hiện
anh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Đồ vô dụng! Thấy người phụ nữ của mình bị đánh mà không dám đánh trả.
Vẫn còn lác đác vài người tò mò chưa chịu đi, Duy Nhã đang bực tức, không còn
kiêng kị gì: “Đi đi mau lên, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai báo cảnh sát bao
giờ sao?”
Tiếc thay những người đàn ông đàn bà trước mặt chẳng ai thèm quan tâm đến thể
diện của cô nữa, thế nên người đối diện ném lại một câu: “Chẳng qua chỉ là bồ
nhí, huênh hoang cái khỉ gì?”
Câu nói này lại chọc đúng vào chỗ yếu nhất của cô. Tức giận đến mức không thể
duy trì được thái độ đoan trang mọi ngày nữa, cô chửi bới ầm ĩ: “Anh nói ai là
bồ nhí? Ai là bồ nhí? Bọn đàn ông các người đúng là đồ khốn kiếp! Có bản lĩnh
thì anh cũng đi tìm bồ nhí đi, muốn tìm các người cũng chả tìm ra đâu.”
Đúng thế. Có tiền mới là mấu chốt của việc đàn ông ngoại tình. Cô lúc nào cũng
quan niệm vậy.
Cho nên cô tin rằng không bao lâu nữa, niềm vui mới của người phụ nữ ngu xuẩn
kia cũng thế thôi. Người đàn bà ngu xuẩn đó định chen vào giữa cô và Lữ Nghị
thì còn non tay lắm, sớm muộn rồi cũng lại dẫm vào vết xe đổ bị người ta ruồng
bỏ.
Nhất định sẽ như thế!
Cô nguyền rủa một hồi lâu, những người gần đó không thèm quay lại, cô phẫn nộ
bỏ đi trong tiếng cười nhạo của mọi người. Khi đến chỗ thang máy mới nhớ ra
chìa khóa xe vẫn còn ở chỗ Lữ Nghị.
Cô phẫn nộ đạp mạnh vào thang máy, khốn kiếp! Không tính chuyện vô duyên vô cớ
bị đánh, bây giờ còn phải bắt taxi về nhà. Tất cả đều là do người đàn bà ngu
xuẩn đó, chết tiệt!
Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận.
Sau lưng vang lên tiếng nói ấu trĩ càng khiến cô ngượng ngập không biết giấu
mình vào đâu: “Mẹ ơi sao dì đó lại khóc?”
“Vì cô ta đã làm chuyện xấu.” Tuy khoảng cách xa nhưng cô vẫn nghe thấy được
trong giọng nói là thái độ khinh miệt.
“Vậy dì đó đã nhận lỗi chưa ạ?” Sự tò mò của đứa trẻ khiến Duy Nhã chỉ muốn
quay lại mắng một trận.
“Có đánh cũng không nhận lỗi, loại người như cô ta chính là như vậy.” Lời nói
của người mẹ đó như đâm thủng trái tim của Duy Nhã. Cô nhắm mắt thề rằng: Tần
Nại Nại, chị chờ đó, tôi nhất định sẽ trả lại chị sự ô nhục ngày hôm nay, tôi
thề.
Bất giác, cô nhớ lại lời nói ngày hôm đó của Nại Nại: “Còn nữa, trông chừng
người đàn ông của mình, đừng để người đàn bà khác chen vào giữa.”
Cuối cùng, giữa cô và Lữ Nghị đã có người khác chen vào.
Mà người đàn bà đó lại chính là vợ cũ!