Nại Nại bị mắc chứng “do
dự” rất nghiêm trọng. Những nạn nhân chịu chứng bệnh này của cô không ai không
than thở, bao gồm cả mẹ cô.
Nại Nại cũng rất bất lực với chuyện này, nhưng lại không thể sửa được thói xấu,
nên cô chỉ có thể quanh quẩn giữa xin lỗi và phạm lỗi, cứ thế thành một vòng
tuần hoàn.
Ví dụ 1: Mẹ Nại Nại xuất hiện, Nại Nại làm nhân vật phụ.
“Tẹo nữa mẹ con mình ra ngoài mua quần áo.” 9 giờ sáng mẹ Nại Nại hứng khởi nói
với Nại Nại.
Nại Nại tán thành rất hào hứng, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Ba tiếng sau, mẹ Nại Nại lôi cô đi. Nại Nại đứng trước cửa đắn đo hồi lâu rồi
hỏi: “Mẹ ơi, đã khóa bình gas chưa?”
“Khóa rồi.” Bà trả lời đầy khẳng định.
“Mẹ! Thế còn nước?” Nại Nại không yên tâm, đợi nhận được cái gật đầu khẳng định
lại tiếp tục hỏi: “Thế còn điện?”
“Ây da, chìa khóa của con đâu nhỉ?”
“Ôi trời, có cần mang theo ô che nắng không nhỉ, hay là mang theo cả kính râm
nữa?”
“Trời! Mẹ ơi, hình như con quên mang theo ví tiền.”
“Còn cả thẻ xe buýt nữa.”
“Đợi con thêm chút nữa, còn cả chai nước khoáng nữa.”
“Ấy, mẹ! Mẹ định đi đâu thế?” Nại Nại nhìn thấy mẹ đi một mạch, chẳng thèm quay
đầu lại, cất tiếng hỏi một cách khó hiểu.
“Mẹ đi mua sắm một mình, không cần con đi cùng nữa.” Mẹ cô cứ thế đi tiếp, từ
lúc mẹ cô đưa ra lời đề nghị đi mua sắm đến bây giờ vừa đúng năm tiếng đồng hồ.
***
Ví dụ 2: Sắp phải đi dự đám cưới của bạn học, Nại Nại nhân vật chính, mẹ cô
nhân vật phụ.
Ba ngày trước đó Nại Nại đã bắt đầu hồi hộp, đi mua nào quần nào áo nào giày
nào túi… cho phù hợp. Nhưng càng gần ngày hôn lễ, cô lại càng căng thẳng.
“Mẹ thấy con nên buộc tóc lên, thắt bím hay là vắt sang một bên?” Hôn lễ của
bạn Nại Nại bắt đầu vào lúc chín giờ, lúc này là sáng sớm sáu giờ.
“Buộc lên.” Mẹ Nại Nại không cả thèm nhìn lên, trực tiếp trả lời.
Bà quá hiểu tính do dự không quyết của con gái, dù là lời góp ý nào thì cũng sẽ
tự mình đảo một vòng rồi mới chọn cái thích hợp nhất, vì vậy tất cả mọi góp ý
đều bằng không.
Quả nhiên, Nại Nại thử nghiệm từ việc buộc tóc lên, rồi chuyển qua tết tóc, rồi
lại thử vắt tóc qua một bên, cho đến khi lại buộc tóc lên.
“Chiếc nhẫn của con liệu có hợp với màu v không?”
“Giày của con có cao quá không nhỉ?”
“Con thích chiếc váy ren này, nhưng con thích chiếc thắt lưng này hơn. Phải làm
sao đây?”
Mãi cho tới khi gần sát chín giờ, Nại Nại mới thoát ra khỏi mớ bòng bong đó,
cất bước ra khỏi nhà.
Mẹ Nại Nại đứng dựa sát vào tường chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe thấy
tiếng chuông cửa: “Mẹ, con thấy thay đôi khuyên tai chắc sẽ đẹp hơn.”
Mẹ Nại Nại kéo cửa ngất xuống cái rầm, không nói gì cũng chẳng buồn quan tâm
nữa…
***
Lôi Kình ôm eo Nại Nại đẩy xe hàng ra đến bãi để xe, bỗng nhiên anh dừng lại
nói: “Nại Nại.”
Nại Nại quay đầu: “Sao thế?”
Anh dừng lại một lúc, đột nhiên cười cười không nói gì thêm, rồi tiếp tục sải
bước về phía trước.
Nụ cười thấy ớn của anh làm Nại Nại hơi hoang mang, có cảm giác như bị người ta
đặt bẫy vậy. Ánh mắt cảnh giác của cô đưa qua đưa lại, nhưng qua thái độ khi
xếp đồ và lái xe của anh không phát hiện được âm mưu gì. Nại Nại bắt đầu cảm
thấy mơ hồ, rốt cuộc tiếng gọi vừa rồi của anh là có ý gì?
Tiếc là, Lôi Công không trả lời, để mặc cô tự ngồi đoán mò. Điều này quả thực
đã khiến Nại Nại lo lắng một hồi lâu.
***
Lôi Kình đã dự tính sai tình hình, còn Nại Nại do bị làm cho ức chế nên đầu óc
lú lẫn cũng quên mất một vấn đề rất quan trọng, đó chính là căn nhà mẫu chỉ có
điện chứ chưa có nước và gas, thế là ý tưởng lặn lội xa xôi đến đây ăn cơm đã
không thể thực hiện.
Nhưng Nại Nại vẫn phụ trách sắp xếp túi lớn túi nhỏ vào đúng vị trí. Lúc đặt
máy xay sinh tố lên giá bếp, do không với tới được cô phải kiễng chân đến phát
mệt. Lôi Kình liền bỏ đồ trên tay xuống, bước hai bước thay cho ba bước tiến
nhanh qua cô, đỡ lấy đồ: “Để tôi.”
Nại Nại ngước cổ nhìn anh đặt đồ vật vào đúng vị trí, ngưỡng mộ nói: “Cao thật
là sướng, muốn sờ chỗ nào là sờ được.”
“Cũng có cái không hay.” Lôi Kình lẩm bẩm chửi thề câu gì đó, sau đó trả lời.
“Cái gì không hay?” Cô trố mắt nhìn anh một cái rồi quay qua sắp xếp chỗ rau
xanh trên tay.
“Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm.” Lúc Lôi Kình nói câu này, Nại Nại
trông y hệt một cây củ cải, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ.
Nại Nại nghiến răng nghiến lợi, lại nữa, đàn ông đúng là loài động vật chỉ biết
suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Bất cứ chuyện gì cũng liên hệ ngay đến chuyện đó.
Nhưng câu hỏi này không dễ trả lời, thế là cô chỉ còn cách giả ngu cúi đầu đi
ra ngoài, vừa đi vừa giả bộ chẳng nghe thấy gì hết.
Người phụ nữ này lại giả ngốc rồi, Lôi Kình thấy điệu cười của Nại Nại rất đáng
yê giống như con đà điểu giấu đầu và cổ mình vào lớp cát chỉ để lộ ra chiếc
mông, vô cùng buồn cười.
Anh không vạch mặt hành động buồn cười của cô, dựa vào giá bếp đợi cô quay lại.
Quả nhiên chỉ vài giây sau, cô lại thò đầu vào hỏi: “Anh thấy mình mua nước
khoáng về nấu cơm được không?”
“Không sao, mình ra ngoài ăn đi.” Lôi Kình khoanh tay trước ngực, cười nói.
“Nhưng mua nhiều đồ như vậy, làm thế nào?” Nại Nại cảm thấy vứt hết đi thì thật
lãng phí, mà anh cũng đâu phải người có thể nấu ăn, thế nào cũng vứt đây đợi
ngày quá hạn.
Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng: “Anh mang chiếc máy sinh tố lại đây, em gọt
táo làm sinh tố rồi cho vào tủ lạnh.”
“Thế còn lê?” Lôi Kình hỏi.
“Xay sinh tố.” Nại Nại trả lời.
“Thế còn dưa hấu?” Lôi Kình lại hỏi.
“Xay sinh tố.” Nại Nại lại trả lời.
“Thế còn em?” Lôi Kình thuận miệng hỏi tiếp.
“Xay…” Nại Nại cũng thuận miệng trả lời, không đợi cô trả lời hết anh đã phụt
cười.
Anh ép sát vào cô, mắt
lướt từ cổ áo hơi hở ra đi xuống dưới, ánh mắt nóng bỏng tiến đến nơi sâu kín
nhất khiến Nại Nại chỉ muốn tìm lỗ nứt nào chui xuống.
“Muốn xay thì phải lột quần áo đó.” Lôi Kình mỉm cười, trước tiên ôm lấy tấm eo
thon của cô, không chờ cô phản kháng, anh đã vạch chiếc áo trên. Nại Nại kêu
lên một tiếng, nỗ lực đạp vào chân anh, tay múa may quay cuồng cào vào vai Lôi
Kình.
“Là em nói muốn xay sinh tố.” Lôi Kình làm bộ vô tội, khi nhìn kiểu phản kháng
giống như con mèo của cô, anh bật cười một cách không tự chủ. Anh dùng một tay
kẹp hai tay của Nại Nại, tay kia vuốt nhẹ qua cổ cô, dần dần lướt xuống cổ áo.
Làn da trắng ngần của Nại Nại dưới bóng đèn mờ ảo càng khiến ham muốn tình dục
trong anh dâng cao.
Nại Nại run rẩy đôi môi: “Thực ra… thực ra chúng ta có thể ra ngoài ăn.”
Anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô rồi nói mơ hồ: “Tôi đang ăn.”
Nại Nại bị hơi ấm trên người Lôi Kình làm cho ngất ngây choáng váng, mùi thuốc
nhè nhẹ trên người anh dần bao phủ lấy cô khi anh dần áp sát vào, cô muốn trốn
chạy, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng dù quay sang hướng nào cũng toàn
là mùi của anh.
“Dừng lại… dừng lại… Lôi tiên sinh.” Cô muốn ngăn chặn những hành động điên
cuồng anh sắp làm.
“Gọi là Kình.” Tiếng nói của Lôi Kình rất trầm, anh có thể cảm nhận được đường
cong của cô nhấp nhô dưới lớp áo, và cả tấm lưng cương cứng của cô nữa.
“Kình… Kình.” Nại Nại nói đầy miễn cưỡng dưới sự bài bố sắp đặt của anh. Cô ra
sức kéo lý trí lại: “Không… không được.”
“Tại sao?” Lôi Kình thở dốc, dùng mũi áp sát vành tai cô, nhẹ nhàng hỏi.
Vớ vẩn! Làm gì có chuyện lên giường nhanh như thế? Trong lòng cô ra sức nhiếc
mắng anh, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất e thẹn: “Em… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn
sàng.
“Đây là bản năng, không cần chuẩn bị.” Anh cắn vành tai cô, dùng răng nghịch
cái vành tai.
Kiểu này khác nào muốn lấy mạng của Nại Nại, người cô không ngừng run rẩy. Cô
đẩy mặt anh ra, nói đầy đau khổ: “Nhưng mà… ở đây không có nước.”
“Cần nước làm gì?” Lôi Kình nhăn nhó sau khi thoát khỏi sự đê mê.
“Thì không thể tắm được.” Câu nói của Nại Nại rất hợp lí, chỉ có điều đối
phương không tán thành.
“Không cần tắm.” Nói xong anh lại tiếp tục tấn công, anh cắn ngón tay đẩy anh
ra, mãi cho tới khi ngón tay trắng dần chuyển qua hồng đỏ.
“Thế cũng không được.” Nại Nại nghiến răng, cười ngại ngùng.
“Lại sao nữa?” Sự phẫn nộ của Lôi Kình lại bắt đầu có dấu hiệu bùng lên.
“Ở đây không có chăn.” Vẻ tức giận của anh làm cô hơi sợ, nhưng vẫn dũng cảm
đưa ra câu hỏi trong lòng.
“Cần chăn làm gì?” Giọng Lôi Kình khá tức giận, bỏ tay cô ra cúi đầu hỏi.
“Không có chăn lạnh lắm! Lại rất cộm nữa.” Nại Nại sợ sệt nêu ra ý nghĩ của
mình. Thực tình Nại Nại muốn nói là: Đồng chí Lôi Công, nếu anh không thả em
ra, em sẽ tiếp tục nói, nếu anh thấy phiền phức thì mau thả em ra đi!
Đương nhiên không phải Nại Nại không động lòng. Khoảng thời gian hai năm giường
không, cô tất nhiên cũng có nhu cầu. Chỉ có điều lúc chưa có Lôi Kình cô không
cảm nhận được mà thôi, nụ hôn đột ngột ngày hôm nay khiến cho những dục vọng
tiềm ẩn trong con người cô lại lần nữa bị khuấy động, cũng khiến cô hoảng loạn
không biết phải phản ứng ra sao.
Có nên tiếp nhận không?
Giữa họ liệu có tương lai không?
Sau khi lên giường cô sẽ phải đối mặt thế nào với người đàn ông này?
Đối với một Nại Nại có căn bệnh “do dự” trầm trọng thì mỗi vấn đề đều phải suy
nghĩ hơn một năm sáu tháng, thế nên chỉ mới quen nhau có một tháng đã làm tình
thì quá nhanh, quá nhanh!
Đáng chết! Cô biết là quá nhanh, nhưng chân cô bắt đầu mềm nhũn ra.
Cô cần thiết phải có trách nhiệm với bản thân, nhưng cũng không thể làm ngơ
trước nhu cầu của bản thân được.
Đúng thế, cô cần một người đàn ông mạnh khỏe, càng khao khát một vòng tay ấm
áp, để cô có thể ngủ thật yên ổn khi màn đêm buông xuống trong tương lai, không
cần phải lo sợ, cũng sẽ không cô đơn lạnh lẽo.
Thế nhưng, là anh sao?
Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô sao?
Bản thân có nên gửi gắm trái tim cho người đàn ông này không?
Vô số các câu hỏi hiện lên trong đầu cô, rất hỗn loạn, như một mối tơ vò.
Thậm chí cô không biết phải làm thế nào để cho anh biết những lo lắng và bất an
trong lòng mình.
Mặt Lôi Kình không biến sắc, tim cũng không đập loạn: “Cử động rồi thì sẽ không
lạnh nữa.”
Ánh mắt Nại Nại có chút thất vọng, anh vẫn chỉ quan tâm khi nào có được thân
thể của cô, chứ không hề để ý liệu bây giờ cô có sợ hãi không, liệu có hoang
mang không.
Thế nên, anh sẽ là người bạn tình tuyệt vời, nhưng không phải là một người yêu
tốt.
Không đợi đến khi tìm ra lý do nào khác, Nại Nại bất cẩn bị Lôi Kình bế lên
trên bệ bếp. Bệ bếp lát đá cẩm thạch đen dưới chiếc áo sáng màu của Nại Nại tạo
cảm giác nhẫn nhịn. Giống như tâm trạng Lôi Kình lúc này.
Anh nói: “Ngốc ạ, đừng có liên tưởng nữa, làm xong rồi nghĩ sau.”
Lôi Kình mất kiên nhẫn liền mở phanh chiếc áo của Nại Nại, tiếng khuy bức bức
bung ra, anh vùi đầu vào ngực cô rồi tiếp tục hôn, cảm giác tê dại trỗi dậy
khiến Nại Nại hoảng loạn tột độ, cô hít mạnh một hơi rồi lại hét lên: “Đợi đã,
vẫn còn!”
“Còn gì nữa?” Lôi Kình lúc này chỉ muốn nuốt tuột cô vào bụng, liền nghiến răng
vặn hỏi.
“Vẫn còn, vẫn còn cái đó…” Nại Nại đau khổ quay mặt sang một bên, mặt lại đỏ
ửng như trái táo.
“Cái gì?” Lôi Kình nghe không rõ.
“Cái đó.” Nại Nại ngượng chín mặt, vẫn cứ nói mập mập mờ.
Lôi Kình cúi xuống, cắn một cái vào bộ ngực trắng nõn của cô, nói giọng khàn
khàn: “Em không nói rõ ràng, tôi coi như không nghe thấy.”
Nại Nại căng thẳng đến độ các ngón chân cong lên, hành động táo bạo của Lôi
Kình đã mang đến cho cô quá nhiều kích thích, cô đang chất ngất trong đê mê
chẳng thể nói rõ rốt cuộc đang cần cái gì, rốt cuộc còn điều gì chưa nghĩ tới.
Đôi môi run rẩy của cô đang định nói tiếp, miễn cưỡng mở đôi mắt ra thì thấy
Lôi Kình đang nghiêm nghị nhìn thứ bên tay phải trên bệ bếp.
Nại Nại cũng nhìn theo hướng ánh mắt anh, đó chính là một bộ đồ nấu nướng năm
con dao.
Á! Cô bỗng quên khuấy mất việc anh là xã hội đen.
Nghe nói xã hội đen có thể cưỡng hiếp dân nữ!