Bà cô[1] của Nại Nại
không được tận tụy với công việc cho lắm.
Quen với việc đi muộn về sớm, lại không bao giờ đúng giờ. Có những lúc xui xẻo,
đúng vào lúc đang làm việc, không mời mà đến, Nại Nại bắt buộc phải xin nghỉ
đầy ngượng ngùng, sau đó lao đến siêu thị đùm đùm bọc bọc túi lớn túi bé rồi
giải quyết vấn đề của bản thân. Để tránh việc thường xuyên tập kích siêu thị,
cô chỉ còn cách giấu một bao ở phòng thay đồ đề phòng những lúc bất trắc.
***
Từ trước tới giờ Nại Nại chưa từng phẫn uất như thế này.
Hành động cưỡng bức con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật của xã hội cũ
đến giờ vẫn còn phát sinh, đúng là nỗi bi ai và sỉ nhục cho phụ nữ thời hiện
đại! Cô muốn phản kháng, nhưng khổ ni lại sợ năm con dao làm bếp kia, cô không
phản kháng, thì lại thấy có lỗi với sự giáo dục của các thầy cô giáo từ cấp một
cho đến đại học, trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cô đành bỏ qua bên
trọng lựa chọn bên khinh, thế nên cô ngước ánh mắt tội nghiệp lên nhìn ông vua
của sơn trại là Lôi Kình: “Tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, nhưng giờ này phút này
quả thực là không phải lúc.”
Lôi Kình nhìn thấy nét mặt nhẫn nhịn của Nại Nại biết là âm mưu uy hiếp của
mình đã thành công. Chưa kịp tiến hành bước tiếp theo thì bị câu nói tán dương
của Nại Nại khiến anh không nhịn cười nổi, nhưng không thể để đối phương làm tê
liệt thần kinh như thế được, thế nên Lôi Kình hỏi với bộ mặt rất ư là nghiêm túc:
“Tại sao?”
“Tại sao? Cái này… Tại sao?” Cái đầu bé nhỏ của Nại Nại vẫn còn đang xoay xở
vật lộn thì Lôi Kình lại liếc mắt về phía năm con dao lần nữa.
Thôi đành vậy! Sống hay chết thì cũng phải nói ra: “Mông em cộm quá.” Nại Nại
nói nghiêm nghị, càng khiến Lôi Kình cảm thấy khó tin hơn.
Trước đây anh không phải chưa từng thử trên bệ bếp, chẳng có ai là không hồn
bay phách lạc chết đi sống lại ở đây cả, mà cũng chưa có ai kêu là cộm, sao cấu
tạo của cô lại không giống người khác?
Lôi Kình với tay đặt dưới mông Nại Nại, nhấc bổng cả người cô lên. Nại Nại hét
lên một tiếng, ôm chặt lất cổ anh: “Anh… anh làm gì thế?”
“Em gầy quá! Sau này phải ăn nhiều vào, mông chả có tẹo thịt nào.” Lôi Kình sờ
thấy toàn xương xẩu liền nhăn mặt, tức giận dạy dỗ Nại Nại.
“Cần nhiều thịt chỗ đó làm gì, có ăn được đâu.” Nại Nại ném anh một cái lườm.
Bỗng nhận ra bộ ngực của mình đang dính chặt vào ngực anh, hơi nóng kinh người
tỏa ra từ cơ bắp cường tráng xuyên qua lớp áo sơ mi trên người anh. Cô thề rằng
lúc này chỉ cần có người ném một que diêm, nhất định cô sẽ bị bén lửa.
Trời ơi, ai có thể nói cho cô biết phải làm gì lúc này không?
Sao lại có thể thử thách người phụ nữ lương thiện trong sáng như cô một cách
tàn nhẫn như vậy chứ?
Đương nhiên Lôi Kình cũng nhận thấy Nại Nại mặt đỏ lừ đang đấu tranh tư tưởng.
Anh liền cúi đầu nhẹ nhàng cọ cằm lên đầu cô: “Có thịt thì ăn mới tiện.”
Câu này là do anh mới đúc kết ra lúc nãy, thế là anh nhẹ nhàng bế cô vào lòng,
nhanh chóng bước nhanh lên lầu trong tiếng la hét của Nại Nại, đạp cửa, ném cô
lên giường.
Nếu cô nói ở bệ bếp cộm quá, vậy thì ở giường có đệm, chắc là không còn vấn đề
gì nữa chứ?
Nại Nại hét “Á” lên một tiếng, mau chóng xoay người bò ra mép giường. Áo trên
mở toang, váy tụt lên nửa đùi, cặp mông lắc qua lắc lại khi bò, Nại Nại ngốc
nghếch hoàn toàn không biết, vào lúc này ngay đến Liễu Hạ Huệ[2] cũng bị kích
thích phạm tội chứ đừng nói là một Lôi Kình đã kiềm chế bấy lâu nay.
Anh nắm lấy mắt cá chân cô kéo vào lòng, thận trọng dùng sức, chỉ sợ mình ra
tay quá mạnh sẽ khiến Nại Nại yếu ớt chịu không nổi.
“Chỗ này được rồi đúng không?” Anh kìm nén dục vọng trào dâng, nhẫn nại hỏi.
“Chỗ này… Chỗ này cũng không ổn! Cái này… Cái này… Còn nữa…” Nại Nại lí nhí
trong miệng vẫn đang cố tìm lí do.
Thực ra cô rất muốn nói “Come on baby, em đã chuẩn bị xong rồi.
Nhưng nói như vậy là phản bội lại hình tượng thục nữ trong sáng bao năm cô xây
đắp.
Cô cũng muốn nói “Cơ thể của em, em làm chủ, em muốn làm gì thì làm.”
Nhưng nói như vậy lại sợ Lôi Kình nghĩ cô là người phụ nữ lẳng lơ.
Lôi Kình cảm nhận được Nại Nại đã mềm lòng nhưng còn nói rắn, anh liền cắn nhẹ
tai cô, hai tay cầm lấy bàn tay cô: “Ngoan, nghe lời tôi, sẽ rất thoải mái.”
Nại Nại bị giọng nói của anh làm cho hồn bay phách lạc chẳng còn hơi sức đâu mà
nghĩ đến chuyện kiên trì. Cô đành tự mình an ủi, thoải mái là được rồi… thoải
mái là được rồi.
Tự thôi miên thành công, đôi mắt hoảng loạn của Nại Nại cũng đã nhắm lại một
cách thành công. Lôi Kình đưa tay nhấc lấy eo Nại Nại, mở rộng hai đùi cô, thân
thể cường tráng của anh tiếp xúc với bụng cô.
Làn da của Nại Nại đang thở hổn hển hồng hào tuyệt đẹp, cảm giác mềm mại ấm áp
càng khiến anh không muốn rời tay. Anh ra sức kiềm chế những hành động táo bạo
mà mình có thể gây ra với ý muốn để lại chút ấn tượng tốt đẹp cho cô. Nghĩ vậy
Lôi Kình nói: “Nếu như không thoải mái tôi sẽ dừng lại. Em có muốn dừng lúc này
không?”
Nại Nại rất muốn mắng cho anh một trận, lúc này còn hỏi cái quái gì nữa, mau
xông tới đi!
Tuy nhiên, cô lại phải thể hiện sự thẹn thùng phù hợp với thân phận của mình,
thế nên Nại Nại cố gắng giương to đôi mắt ngơ ngác: “Cái này…”
“Được rồi, coi như tôi chưa hỏi.” Lôi Kình thấy Nại Nại lại bắt đầu bằng hai
chữ “cái này”, nhanh chóng dùng miệng chặn lại cái câu mà cô định nói tiếp, rồi
ấn xuống.
[1] Chỉ kinh nguyệt của phụ nữ
[2] Tên nhân vật trong lịch sử Trung Quốc, ý chỉ một quân tử chính trực
Đột nhiên, Nại Nại cảm
thấy có chút lạ lùng, sau khi toàn thân thể Lôi Kình đè xuống, phía dưới có một
dòng dịch nóng nóng tuôn ra. Cảm giác này quen thuộc lắm, quen thuộc đến mức
khiến Nại Nại vô cùng bực bội. Cô muốn nói không phải chứ, nhưng đành phải thừa
nhận sự thật sắp xảy ra tiếp theo.
Cô ra sức gạt đôi tay anh đang cởi váy cô và đôi môi đang dần chiếm lĩnh lấy
môi cô. Trong tình trạng dùng trăm phương ngàn kế để thoát ra mà vô hiệu, cô
đành cắn mạnh đôi môi anh, thành công trong việc bắt anh buông cô ra và nói ra
phát hiện vô cùng quan trọng này.
“Lại sao thế?” Anh phẫn nộ hỏi.
Nại Nại lại đỏ bừng mặt, nói trong đau khổ: “Em… Hình như… Cái đó… đến rồi.”
Lôi Kình không thể tin nổi, nhấc cơ thể bừng bừng của mình lên rồi nhìn xuống,
quả nhiên trên ga giường có vết máu.
Hơi thở gấp gáp của anh vẫn phả trước ngực Nại Nại, Nại Nại thấy cánh tay rắn
rỏi của anh vẫn cương cứng ở đó, cô thấy cũng hơi có lỗi, nên an ủi anh một
câu: “Đây không phải lỗi của anh, cái này do bà cô cứ thích đến gõ cửa đột
ngột.”
Cảm giác thất bại của Lôi Kình không chỉ ở việc bà cô đáng kính đó lúc nà đến
thăm đột ngột, mà là vì sao bà già ấy cứ nhè lúc anh đang hưng phấn tột độ thì
tới thăm.
Mỗi lần đều như vậy, chắc chắn là cố ý!
Thấy anh mãi không phản ứng, cảm giác tội lỗi trong cô lại càng dâng cao: “Thực
ra anh rất tốt! Chỉ là cái đó không liên quan gì đến anh cả.”
Vớ vẩn! Đương nhiên là không liên quan đến anh rồi. Chả lẽ là anh đã dụ dỗ bà
cô đến?
Nại Nại còn đang định tiếp tục an ủi Lôi Kình, không ngờ anh đã bật dậy, lạnh
lùng nói: “Mau mặc quần áo vào, cẩn thận kẻo bị lạnh.”
Hả? Trời! Lôi Công chuyển đổi giới tính rồi! Cô cứ nghĩ anh sẽ bất chấp cô sống
hay chết mà cứ thế làm tới.
Cô tò mò hỏi: “Thật sự không sao chứ? Anh thế này chắc khó chịu lắm đúng
không?”
Lôi Kình nuốt giận vào trong nhìn vẻ mặt thuần khiết của Nại Nại, lại không thể
phát tiết ra được. Nuốt hận vào lòng, anh nói nhẹ: “Tôi nói không sao là không
sao. Em mau mặc quần áo vào đi!”
Nại Nại liền nghe theo, mặc lại váy, nhưng chiếc áo thì bị thiếu mất vài cái
khuy. Anh cởi chiếc áo sơ mi của mình ra, bên trong còn chiếc ao may ô màu đen,
anh khoác chiếc áo sơ mi lên người cô, cẩn thận cài hết các khuy, sau cùng mới
nói: “Em không thể dập lửa cho tôi ngay lập tức, thì đừng có thêm dầu vào lửa.”
Lôi Kình đi tìm thuốc lá, châm lửa rồi lặng lẽ ra ban công đứng hóng gió, đứng
ở ban công ngắm nhìn cảnh đêm mới có thể giảm bớt những dục vọng đã dồn nén quá
lâu của bản thân. Nại Nại len lén ra khỏi phòng, nhìn bóng dáng cô đơn của anh
dưới ánh đèn đêm mờ ảo, cô bỗng dưng muốn khóc. Anh vẫn luôn cô độc như vậy
sao? Nhất định anh đã quen với việc dù có điều gì cũng không nói với ai nên mới
khiến người khác có cảm giác anh rất lạnh nhạt.
Màn đêm mơ màng, ánh sao lấp lánh, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua
cuốn đi những xao động của con tim.
Nại Nại đi chân trần qua, không một tiếng động tiến sát lại sau lưng vòng tay
qua ôm lấy eo anh, thì thầm nói: “Thực ra anh là một người đàn ông rất tốt.”
Người Lôi Kình bỗng cương cứng lại, anh rít một hơi thuốc thật dài, ánh lửa đỏ
bùng lên rồi vụt tắt trước mắt Nại Nại, đột nhiên anh mỉm cười, để lộ ra hàm
răng trắng: “Em đang chửi tôi đó hả?”
“Không. Em nói chân thành đấy.” Nại Nại nũng nịu nói.
“Ồ? Chân thành? Vậy lần tới tôi sẽ cho em thấy tôi có phải người đàn ông tốt
hay không.” Lôi Kình không buồn nói thêm với người phụ nữ ngốc nghếch này, chỉ
nhìn cô cười gian tà. Tiếp đấy anh ôm lấy cô, siết chặt đôi vai và nói: “Cài áo
kín vào, mình đi ra ngoài ăn.”
Bước chuyển ngoặt quá đột ngột khiến Nại Nại không kịp phản ứng. Lôi Kình thấy
cô không có phản ứng gì, chẳng để ý nhiều nữa, anh liền kéo vai cô đi ra ngoài.
Nại Nại bỗng cảm thấy hình như có việc gì đó chưa làm. Mãi cho tới khi đi ra
đến cửa cô mới sực nhớ ra. Cô khó khăn nắm chặt tay nắm cửa, không thể không
nói, nhưng lại không muốn nói, nên cô hận là không thể đâm đầu chết ngay tại
chỗ, như vậy thì không cần phải nói những lời tiếp theo nữa.
Cô cúi gằm mặt, ngại ngùng nói: “Kình, mình đi mua một th được không?”
Lôi Kình lại nghi hoặc nhìn nét mặt đau thương của cô: “Sao thế?”
“Thứ mà em cần dùng gấp.” Nại Nại ngượng ngập, mãi mới thốt ra vài chữ qua kẽ
răng.
Cần gấp? Lôi Kình nghĩ mãi mới ra, cũng cảm thấy mất tự nhiên, ho một tiếng:
“Em có đi được không?”
“Được, không sao đâu.” Vừa rồi cô đã lấy giấy vệ sinh giải quyết mối lo trước
mắt, tạm thời không phải lo lắng gì cả.
Lôi Kình lại ho một tiếng rồi nói: “Vậy đi thôi, đi mua đồ đã rồi đi ăn.”
Nại Nại nhẹ gật đầu, nhanh chóng chui qua cánh cửa đang mở, mặt lại đỏ lựng
lên.
Lôi Kình khóa cửa trong vô thức, lòng cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Phụ nữ đúng là lắm chuyện phiền phức! Mấy cô trước hình như không như thế thì
phải!
Đột nhiên nhớ lại nét mặt ngượng ngùng của Nại Nại, động tác khóa cửa bỗng chậm
lại, trên môi anh dần lộ ra nụ cười vui vẻ. Không biết hôm nay rốt cuộc làm sao
thế, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời khi dục vọng không được thỏa mãn, anh
lại có thể cười được. Lẽ nào anh bị bệnh rồi?
***
Đến đây Nại Nại tổng kết lại, qua ngày hôm nay, ít nhất cô phải giấu một bịch
trong nhà Lôi Công, đề phòng hậu họa.