Nại Nại rất ghét phải
dùng bữa một mình.
Lúc nhỏ, cô thường bắt cậu em họ cùng đi ăn cơm rưới xì dầu. Khi lớn lên thì là
các bạn cùng phòng bị ép cùng cô đi ăn món lẩu đường phố. Ai kháng chỉ, giết
không tha!
Sau này, cô ép Lữ Nghị đưa đi ăn đêm, hai người ngồi bên chiếc bàn ăn đồ ăn,
hương vị ngọt ngào hạnh phúc tỏa ra xung quanh họ.
Về sau, Lữ Nghị không còn cùng đi ăn với cô. Một mình cô nấu nướng trong căn
phòng trống trải, rồi lại một mình ăn cơm trong căn phòng trống trải đó, hết
ngày này qua ngày khác.
Cô vẫn theo thói quen chuẩn bị hai cái bát, tưởng tượng người đó đột nhiên sẽ
trở về ăn cùng.
Dần dần, cô cất đi một bộ bát đũa.
Rồi dần dần, đến cả bộ bát đũa của bản thân cô cũng cất đi…
***
Nại Nại cẩn thận dõi theo từng biểu hiện trên khuôn mặt của Lôi Kình. Cô cảm
thấy vô cùng có lỗi và ngại ngùng vì sự ghé thăm bất chợt, ngẫu hứng của người
bà con thân thích đó. Tuy rằng đây không phải là lỗi của cô, nhưng hậu quả gây
ra cho anh là vô cùng nghiêm trọng. Ngộ nhỡ nén nhịn đến hư chức năng, tâm lý
tổn thương, thì sẽ ảnh hưởng nặng nề đến việc nối dõi tông đường. Nhìn biểu cảm
lúc này của anh là biết, trong lòng anh đã muốn giết chết cô trăm lần vạn lần
rồi.
Lôi Kình cúi đầu uống trà, gọi từng món từng món một, ngẩng đầu nhìn Nại Nại,
anh nghĩ một lúc rồi gọi thêm: “Cho một ly nước lọc, thêm chút đường mật.”
Nại Nại ngây người một lúc rồi nhanh chóng xua tay. Có điều không kịp ngăn cản,
người phục vụ đã đem menu đi. Chưa đến vài phút sau, một ly nước đường mật nóng
hổi đã đặt ngay trước mặt Nại Nại.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Anh ho một tiếng rồi nói: “Uống đi.”
Nại Nại rất nghe lời, mím môi, cúi đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm to, cười
tít cả mắt lại.
Thực ra, cô vẫn thích cảm giác được người khác chiều chuộng.
Đừng nói là ba mươi hay năm mươi tuổi, cho dù thành một bà lão tóc bạc trắng
bảy mươi tuổi, cô vẫn hy vọng có người bên cạnh yêu thương, chăm sóc cho mình.
Hay cho dù trong mắt thế gian cô đã thành bà lão già nua, xấu xí, vẫn có một
người nói với cô rằng: “Em chưa già, em vẫn còn rất đẹp!”
Đó chính là niềm hạnh phúc cả cuộc đời mà cô khao khát.
Ly nước đường mật này đặc giống hệt ly nước mẹ vẫn thường pha cho cô. Khi lớn
lên, Nại Nại có cỏ ích mẫu nên chẳng còn cơ hội dùng lại ly nước đường mật rẻ
tiền ngày nào nữa. Thật lạ lùng! Trong lòng cô luôn có cảm giác ly nước đường
mật này mới chính là loại thuốc tốt nhất cho chứng đau bụng kinh, đồng thời đem
lại niềm ấm áp cũng như gần gũi giản dị nhất.
Có ly nước này bao nhiêu khó chịu đau đớn đều giảm đi nhiều.
Lôi Kình thấy Nại Nại ôm ly nước cười ngốc nghếch, cảm thấy không thoải mái,
liền mắng cô: “Đừng cười ngốc nghếch nữa, mau uống đi.”
Nại Nại gật đầu, ngoan ngoãn uống từng ngụm từng ngụm một cho tới khi cạn, sau
đó lại cười ngốc nghếch.
Cô phát hiện đã tìm được cách thức tốt nhất để quan hệ với Lôi Kình. Anh nói
chuyện rất thô lỗ, làm việc quyết đoán lạnh lùng nhưng cách anh quan tâm đến
người khác lại luôn xuất phát từ tận đáy lòng. Chỉ cần bỏ qua khẩu khí ngạo
mạn, lạnh lùng, thì có thể cảm nhận được tình yêu thương và quan tâm của anh
với cô. Từ đầu đến giờ, chiêu này rất đúng.
Giống lúc này, Nại Nại đặt ly nước xuống, nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh.”
Quả nhiên anh lại mất tự nhiên.
“Đừng nói linh tinh!” Anh cau mày rồi hỏi tiếp: “Có cần thêm ly nữa không?”
Nại Nại mau chóng đáp: “Không cần đâu, em uống no rồi.”
“Uống nước mà cũng no được sao? Thảo nào em gầy vậy! Phải ăn nhiều vào, để
chuẩn bị cho sau này.” Nói đến đây tâm trạng Lôi Kình vô cùng tốt, nhướn mày về
hướng Nại Nại.
Nại Nại mặt đỏ tía tai chỉ hận là không có lỗ nào để chui vào. Thấy ánh mắt chú
ý của mọi người xung quanh, cô vờ ho rồi nói: “Anh không thể nghĩ cái khác được
sao?”
“Nghĩ cái gì? Nghĩ coi bao giờ em khỏi?” Đôi mắt gian tà của Lôi Kình lại dán
chặt vào Nại Nại, cô lại ngồi thụt xuống nửa tấc.
Nại Nại lí nhí nói đầy đau khổ: “Anh hai, chúng ta không thể nói chuyện gì tân
tiến, lịch sự hơn được sao?”
Lôi Kình nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Được” Nại Nại vừa thở phào vì lời nói chắc
nịch của anh thì lại nghe thấy anh nói tiếp: “Người họ hàng của em mấy ngày nữa
mới rời đi?”
Tiếng nói rất bé, bé đến nỗi khiến ít nhất hai bàn xung quanh không hẹn mà đồng
loạt quay lại nhìn về hướng họ, mặt Nại Nại không thể nào tức tối hơn được nữa,
gầm lên khe khẽ: “Anh đừng kì vọng gì, cả đời này cũng không đi đâu!”
Trùm xã hội đen Lôi Kình cười gian tà đáp lại: “Vậy chúng ta sẽ chiến đấu trong
vũng máu.”
“Cút!” Nại Nại tức giận hét lên.
Thêm một lần thu hút sự chú ý của mọi người.
Lôi Kình vờ như không thấy sự tức giận do quá xấu hổ của Nại Nại, mặt dày hỏi
tiếp: “Vậy em thử đưa ra một phương pháp khả thi?”
“Không có!” Nại Nại cảm thấy mặt mình nóng phát cháy. Trong thâm tâm cô đã muốn
dẫm chết tên đại ca xã hội đen mặt dày ngồi trước mặt thành trăm nghìn mảnh
rồi.
Lôi Kình vẫn không tức giận, đang định cười khiêu khích bộ mặt mỏng đến trong
suốt của Nại Nại thì bỗng vang lên tiếng điện thoại không được chào đón.
Anh đưa tay ấn nhẹ mũi cô nói: “Em đợi tôi nghe xong điện thoại.” Sau đó anh
nói vào điện thoại: “Nói! Có chuyện gì?”
Bên trong điện thoại nói gì Nại Nại không nghe thấy, chỉ thấy nét mặt Lôi Kình
từ hứng thú chuyển sang nghiêm túc rồi sau cùng tối sầm lại. Mấy giây trước vẫn
còn là một tên quỷ háo sắc vô liêm sỉ cười đùa với cô, vừa chớp mắt đã thành
một đại ca hắc đạo lạnh lùng. Hai môi mím chặt, anh gằn giọng nói: “Đợi tôi
quay về!”
Lôi Kình cúp điện thoại, bắt gặp khuôn mặt Nại Nại ngây ra nhìn mình, anh nhướn
mày hỏi: “Sao thế? Yêu tôi rồi hả?”
Nại Nại lại đỏ mặt, vội che giấu mọi dấu vết nói: “Còn lâu! Lúc nãy khuôn mặt
anh rất đáng sợ!”
Lôi Kình lạnh lùng đứng
dậy, làm Nại Nại sợ chết khiếp ngồi nép vào một góc ghế. Cô sợ anh lại cưỡng
hôn hay làm vài hành động của kẻ háo sắc.
Thế nhưng, anh chỉ ghé sát tai cô thầm thì: “Tôi phải đi trước, em dùng bữa một
mình nhé.”
Hả? Vậy là có ý gì?
Nại Nại ngay lập tức ngẩng mặt lên, mặt cô ngay sát dưới cằm anh. Nhưng cô chả
buồn ngại ngùng nữa, liền nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì
rồi?”
“Không có gì. Em dùng bữa một mình đi, không phải đợi tôi đâu.” Nói xong anh
vòng ra sau lưng cô, đi thẳng ra quầy tính tiền, đặt lại mấy trăm tệ rồi vội
vàng rời khỏi. Lúc đó, anh không quay lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Anh, đã đi vội vàng như vậy đấy.
Nại Nại cúi đầu nhìn chiếc ly cạn nước, lại nhìn các món ăn dần được dọn ra
bàn, không biết tiếp theo mình nên làm gì nữa.
Hai tiếng trước, hai người họ còn mặn nồng bên nhau.
Nửa tiếng trước, cô còn cảm động, cuối cùng đã xuất hiện người chăm sóc chiều
chuộng cô.
Một phút trước, anh rời đi hết sức nhẹ nhàng, đến nửa câu giải thích cũng không
chịói.
Mọi người xung quanh đều vui vẻ thưởng thức các món ăn, gắp qua gắp lại các món
cho nhau. Chỉ riêng mình cô, đơn độc lạ thường, ngồi trước một bàn những món
sơn hào hải vị, buồn bã chẳng muốn ngước đầu lên.
Mắt cô phủ một lớp sương dày, trong lòng chất chứa một cảm giác uất ức khó tả.
Vẫn biết trước mặt bàn dân thiên hạ không thích hợp cho những cảm xúc buồn
thương, nhưng cô không thể nào kiềm chế được cảm giác muốn khóc.
Không muốn đánh mất kiềm chế, Nại Nại đành nén đau buồn, gọi người phục vụ. Cậu
phục vụ hết ngạc nhiên nhìn Lôi Kình vội vã rời đi, lại ngạc nhiên nhìn Nại Nại
đang dịu dàng gọi mình, sau nhanh chóng đi đến chỗ cô. Nại Nại cười miễn cưỡng
chỉ mấy món trên bàn nói: “Phiền cậu giúp tôi gói những món này lại.”
Bộ dạng Nại Nại mỉm cười trong nước mắt rất đẹp, thái độ nói chuyện lại rất
lịch sự, nên anh chàng phục vụ cũng vui vẻ đồng ý, nhanh chóng đưa mấy hộp đựng
thức ăn đến gói từng món từng món một rất tận tình và cẩn thận.
Các món ăn nhìn trông rất ngon mắt, tiếc là khi cho vào hộp thì lại biến thành
một mùi vị khác.
Nại Nại ngây người nhìn mấy chiếc đĩa chất trên bàn ăn, tim đau như bị kim châm
vào.
Xem ra, dù tìm thấy một người đàn ông thì vẫn có lúc phải một mình dùng bữa,
không thể hoàn toàn đem hy vọng gửi gắm cho người khác.
Trên thế gian này không có chuyện một người rời đi người khác sẽ đau đớn chết
đi sống lại, càng không có chuyện thiếu đi một người, người kia sẽ đau khổ đến
mức không thiết ăn thiết uống. Thực ra tất cả mọi thứ đều là người phụ nữ tự
làm nũng với bản thân mình mà thôi. Thời gian trôi qua, dần dần thích ứng, thì
mọi chuyện lại ổn.
Mấy hộp thức ăn được gói xong đặt ngay trước mặt Nại Nại. Cô gật đầu tỏ ý cảm
ơn người phục vụ rồi chậm rãi cầm túi đồ ăn đi xuống lầu. Chỗ họ ăn là tầng
hai, tầng một là chỗ dành riêng cho các đôi tình nhân.
Đang cúi đầu bước đi thì cô đụng phải một người mặc comple lịch sự. Tránh trái
tránh phải mãi không được, Nại Nại ngẩng đầu lên, sau khi mặt đối mặt mới nhìn
rõ người kia, cô ngây người một lúc mới nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Lâm Trị mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng nói: “Nhìn thấy chị từ bên kia, chị
đi xa như vậy chỉ để mua đồ ăn về thôi sao?”
Nại Nại nhìn lại số đồ ăn trên tay, miễn cưỡng gật đầu nói: “Đúng thế! Đồ ăn
nhà hàng này rất ngon.”
“Nếu quả thực ngon như vậy mà tôi không mời chị một bữa thì thật quá đáng, chi
bằng chị nể mặt tôi một lần?” Lâm Trị cười tít mắt hỏi.
Nại Nại quay lại nhìn, Lâm Trị mặc bộ comple phẳng phiu, khác hẳn phong cách
lần trước, nhưng vẫn rất đẹp trai: “Không phải là cậu đi coi mắt đấy chứ?”
“Chị đoán đúng rồi. Tôi bị cho leo cây, giờ đang cô độc chuẩn bị chuồn đi đây.
May mà chị xuất hiện đúng lúc, không thì tôi không biết phải làm thế nào để rời
khỏi nơi làm mình mất mặt này.” Lâm Trị thể hiện mình thật sự rất xấu hổ, còn
cúi đầu nói thì thầm với Nại Nại.
Nại Nại bật cười nói: “Chỉ sợ cậu cho người ta leo cây thì có. Nhưng vừa hay
tôi chưa ăn cơm, thôi thì làm người tốt cứu cậu lần này vậy.”
Tuy rằng biết Lâm Trị cố ý, nhưng Nại Nại cảm thấy chút cảm động. Lâm Trị ngay
lập tức lịch sự kéo ghế nói: “Không vấn đề, được mỹ nhân cứu anh hùng cũng là
một niềm vinh hạnh.”
Nại Nại nhìn lại Lâm Trị từ trên xuống dưới, trong lòng có chút tò mò: “Lần
trước gặp hình như cậu không lắm lời như vậy.”
Lâm Trị cười: “Lần trước gặp, chị cũng đâu có ăn mặc quái dị vậy.”
Anh cố ý chỉ, Nại Nại nhìn nhanh xuống chiếc sơ mi to rộng trên người, là chiếc
sơ mi của Lôi Kình.
“Đây là kiểu free-style thịnh hành của năm nay.” Nại Nại đành nói cho qua
chuyện.
Lâm Trị lại cười nắc nẻ: “Ồ, quả thật mốt hơn bộ lần trước nhiều.”
Nhớ lại bộ váy theo kiểu bà nội Quỳnh Dao bị Tiểu Trần ép mặc lần trước, Nại
Nại vừa tức vừa buồn cười, nhanh chóng tìm một chủ đề mới cho qua chuyện.
Thực ra có người cùng dùng bữa thật tốt!
Cho dù người đó có là ai, Nại Nại cũng không quan tâm. Chẳng qua cô không muốn
phải đối mặt với niềm thương cảm phải ăn cơm một mình vào tối nay.
Cứ coi như vì trái tìm vừa ấm áp lại, mong đừng bị nguội lạnh đi!
Nguội rồi, thì chẳng thể nào ấm áp trở lại được!