Chào mọi người, con là
Lôi Nại, biệt danh là Lôi Pằng Pằng[1]. Tên của con nghe nói do bố con đặt, bố
nói, bố họ Lôi, mẹ tên là Nại Nại, con là kết tinh tình yêu của hai người, thế
nên tên của con cũng phải là sự kết hợp của bố và mẹ. Nhưng hai người họ rốt
cuộc đã kết hợp thế nào, đã sinh con ra như thế nào, thì bố chưa bao giờ chịu
nói cho con nghe.
Mẹ của con làm nghề bán nhà, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều các cô
các chú, nếu mẹ bán được nhà thì sẽ mua rất nhiều rất nhiều Ultraman[2] cho
con, nếu mẹ không bán được nhà thì bố sẽ mua thật nhiều thật nhiều thịt xiên
nướng cho mẹ, thế nên, con muốn ngày nào mẹ cũng bán được nhà.
Nhưng cũng có những lúc mẹ bán được nhà mà bố vẫn mua thịt xiên nướng cho mẹ,
đó là vì người mua nhà là một chú, thế nên bố ghen.
Lúc bố con ghen thể hiện rất rõ ràng, đến con còn có thể nhìn ra. Chỉ cần mẹ
con về đến nhà là bố lôi ngay mẹ vào phòng, cả nửa ngày mà hai người vẫn chưa
thấy ra, đó chính là biểu hiện bố con ghen. Việc này, là chú Hứa nói với con.
Chú Hứa cũng có lúc ghen, nhưng chị Cát Cát chẳng thèm quan tâm. Ai ya, con
không được gọi là chú Hứa, lần trước chú ấy dùng Tát Kì Mã[3] để đổi lấy con
chú ấy là anh, chú ấy nói, chị Cát Cát là chị, chú ấy mà là chú thì sẽ rất già,
bảo con gọi chú ấy là anh là được rồi. Nhưng mà, hình như chú ấy không nghĩ
đến, con gọi chú ấy là anh, vậy chú ấy gọi bố con là gì?
Hình như hơi bị lệch thứ bậc thì phải?
Đúng rồi, nói tiếp chuyện ghen tuông. Bố con lôi mẹ con vào phòng, sau một hồi
lâu thật lâu mới ra ngoài. Sau khi ra ngoài chỉ có hai kết quả, một là cả nhà
được đi ăn thịt xiên nướng, hai là mẹ tức giận không thèm quan tâm đến bố, sau
đó cả nhà đều không được ăn cơm.
Thông thường khả năng thứ hai nhiều hơn.
Mẹ con lúc nào cũng rất cương quyết, bảo không ăn là không ăn, nhưng mẹ vẫn nhớ
nhân lúc bố không để ý cho con ăn bánh ruốc, mẹ cũng tự mình lén lút ăn
ChocoPie. Chỉ có bố là tội nghiệp, bố chẳng được ăn gì cả.
Đương nhiên con sẽ không nói với bố con đã ăn vụng rồi, thế nên bố lúc nào cũng
lấy con làm cái cớ: “Pằng Pằng đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.”
Mẹ nói: “Không đi, anh thích đi thì đi, để hai mẹ con tôi đói chết ở đây được
rồi.”
Bố chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại mấy vòng cầu thang, sau đó mới không thể
không thừa nhận: “Được rồi, tôi sai rồi!”
Thế là, vạn sự an lành, con lại có thể nắm tay bố và mẹ đi ăn một bữa thịnh
soạn.
Có những lúc con không cảm thấy bố anh hùng như mẹ vẫn thường nói. Tuy mẹ con
nói, trước đây bố là một người đàn ông vô cùng vô cùng lợi hại, có thể đơn
thương độc mã làm những chuyện rất anh hùng, giống như Zorro, giống như siêu
nhân, giống như Ultraman, nhưng mà con không nhìn ra. Cõ lẽ, chỉ có mẹ đã từng
nhìn thấy, dù sao thì cũng không có ai chứng minh lời mẹ nói.
Đúng rồi, còn cả chú Hồng nữa. Cô Hồng rất là dữ, mỗi lần chú Hồng với thân
hình cực kì cao to đều cúi thật thấp đầu xuống để cô ấy đánh, cho dù là như
thế, cô Hồng vẫn phải nhảy lên mới có thể đánh vào đầu chú Hồng được, nếu như
chú ấy không cúi đầu xuống, cô ấy nhất định không đánh được. Con không hiểu tại
sao chú Hồng lại thích bị người ta đánh, thế là con hỏi chú, chú nói: “Không để
cho người phụ nữ của mình đánh chẳng nhẽ để người khác đánh?” Là sao? Con không
hiểu. Nhưng mà con rất thích Thất Thất ở nhà trẻ, bạn ấy rất xinh, nếu bạn ấy
muốn đánh con, con nghĩ con cũng sẽ để bạn ấy đánh.
Mẹ nói, để con học tiếng Anh với chú Ngũ và chú Thất, con rất là không thích.
Nhưng họ nói nếu con học giỏi rồi sẽ nói cho con hay một bí mật kinh thiên động
địa. Vì cái bí mật đó của hai người họ, con chỉ có cách nhẫn nhịn mà học, cho
đến khi bọn họ nói cho con biết cái bí mật đó, bí mật đó đúng là khiến con rất
kinh động. Thì ra, hai người họ thì Lão Ngũ là em còn Lão Thất là anh. Tại sao
thế nhỉ? Thế giới của người lớn thật là kì quái, con chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà
sau khi học toán xong con đã hiểu rồi, bảy lớn hơn năm, thế nên chú Thất là
anh. Thế nào, rất không bình thường đúng không? Con cũng thấy như thế đấy.
Cũng may mà bố mẹ con vẫn bình thường, tuy nhiên họ cũng có lúc không bình
thường.
Con đã sớm phát hiện bố mua đồ cho mẹ nhưng đều không tặng cho mẹ, mà bắt con
đi tặng. Bố vỗ vỗ mông con, nói thầm thì rất chi thần bí: “Pằng Pằng đi đi, đi
tặng cho mẹ.”
Ông bố đáng thương của con, thực ra mẹ con đã sớm biết đó là do bố mua, bởi vì,
có đến vài bộ quần áo bây giờ vẫn còn cất trong phòng, mẹ thầm nói với con: “Bố
con không biết mua quần áo gì cả, mẹ cũng không muốn đả kích sự tích cực của bố
con, thế nên bố con mua gì mẹ cũng nhận hết.”
Mẹ con như vậy chính là ‘lòng dạ đen tối’ sao? Đây là từ mà con nghe cô Tiểu
Trần nói khi hình dung chồng cô ấy. Tuy nhiên, con không hiểu ý nghĩa của nó
lắm. Tóm lại là… tóm lại là có ý rất gian trá thì phải, chỉ có điều vẻ bề ngoài
của chồng cô Tiểu Trần không có vẻ gì là gian cả, con nghĩ, chắc là cô Tiểu
Trần nhìn nhầm rồi, cô ấy với mẹ con giống hệt nhau, đều không thể tập trung
vào một điểm.
---------------------------------------
[1] Từ ‘Thương’ trong biệt danh của Lôi Nại có nghĩa là súng.
[2] Đồ chơi siêu nhân
[3] Một thứ bánh ngọt của dân tộc Mãn.
Thôi được rồi, bây giờ
con sẽ nói đến chuyện của con. Bây giờ con năm tuổi, đang học lớp mẫu giáo nhỡ
trường mầm non Ánh Sáng. Trong lớp có hơn hai mươi bạn nhỏ, con chỉ thích mỗi
Thất Thất. Bạn ấy đi đâu thì con đi theo đó, bạn ấy chơi cầu trượt con cũng
chơi cầu trượt. Nhưng mà… bạn ấy đi vệ sinh con không thể đi theo, con chỉ có
thể đứng bên ngoài khiến cho những bạn gái muốn vào nhà vệ sinh ngoan ngoãn
đứng đợi ở bên ngoài, mấy bạn đó không nghe lời gì cả, đều không chịu đợi, kết
quả là, con bị cô giáo gọi phụ huynh đến.
Không đúng… thực ra vẫn còn một chuyện nữa, con ngại không dám kể.
Cô giáo tìm gặp bố mẹ còn vì lần trước trong buổi học con hôn Thất Thất một
cái, nhưng mà bạn ấy lại khóc ầm lên. Con thề là, con hôn bạn ấy giống y như bố
hôn mẹ, tuyệt đối không hề cắn bạn ấy, về việc vì sao bạn ấy lại khóc, con cũng
không biết nữa.
Nhưng mà chú Thất nói, con gái khóc không có nghĩa là không thích con, có lẽ…
bạn ấy rất kích động.
Bạn ấy kích động cái gì? Con cũng không biết.
Tóm lại là vì hai chuyện đó mà cô giáo gọi bố mẹ con đến, bây giờ, con đang đứng
trong phòng làm việc của cô giáo, nhìn mọi người cùng nhau giải quyết việc con
hôn Thất Thất.
Biểu cảm của mọi người đều rất nghiêm túc, hình như việc này rất là nghiêm
trọng.
Bộ dạng của bố vẫn như mọi khi, cô giáo bị bộ dạng đó làm chết khiếp đến nỗi
không cười nổi nữa rồi.
Còn mẹ con lại rất dịu dàng, cứ liên hồi xin lỗi cô giáo, con không thích mẹ
phải chịu uất ức như vậy, thế nên con muốn đi cứu mẹ.
Nhưng mà… bố lúc nào cũng nhanh hơn con một bước, trước mặt mọi người bố ôm lấy
vai mẹ,ói với cô giáo: “Bọn trẻ đùa nghịch không cần phải nghiêm trọng hóa lên
làm gì, việc này chúng tôi sẽ giáo dục nó.”
Bố lúc nào cũng trong bộ dạng rất thản nhiên, chẳng ai dám làm gì bố cả, nhưng
mà tất cả các cô giáo từng nhìn thấy bố đều nói bố rất đẹp trai, đều rất thích
véo má con rồi nói là con giống bố. Nhưng mà con không vui chút nào, con thích
giống mẹ hơn, bởi vì mắt của mẹ rất ư là đẹp, còn con… là mắt một mí.
Bố và mẹ nắm tay con đi về nhà, mẹ hình như rất kích động, mẹ trách móc bố quá
nuông chiều sẽ làm hư con. Nhưng bố lại không nghĩ như vậy, bố cảm thấy đây chỉ
là hành động của bọn trẻ con, không cần thiết phải có bé xé ra to như thế. Con
thấy bố nói thế là không đúng, bởi vì con thật sự thích Thất Thất, không phải
vì con nhỏ, con nghĩ con lớn rồi cũng sẽ thích bạn ấy.
Giống như bố thích mẹ vậy.
Mọi người hỏi tại sao con lại biết? Mọi người thật là nhạt nhẽo, đương nhiên là
con biết rồi. Theo như chú Hứa nói, ngày mà mẹ con sinh con, bố suýt thì ép
chết bác sĩ, còn nói nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố nhất định sẽ không tha cho
ông ấy. Vị bác sĩ đó thật là tội nghiệp, nhưng con còn tội nghiệp hơn, điều này
bà ngoại có thể làm chứng.
Con mới có mấy tháng tuổi, bố đã không cho con và mẹ ngủ cùng nhau. Mọi người
phải biết cái giường nhà con rất là to rất là to, con cũng đâu có chiếm bao
nhiêu diện tích, nhưng mà, bố vẫn không cho con và mẹ được ngủ cùng nhau.
Sau này lớn lên con lại càng tội nghiệp, phải ngủ một mình một phòng, có những
lúc còn phải chen chúc trên một chiếc giường với chú Ngũ, có một lần có sét,
con cứ bám lấy mẹ không chịu đi, kết quả là bị bố xách cổ vứt vào lòng chú Ngũ,
không cả thèm quay đầu lại, cứ thế đi mất.
Mẹ không vui cũng chẳng còn cách nào, bởi vì chú Ngũ nói, mẹ là của bố, chứ
không phải của con.
Haiz, quan hệ giữa người lớn với nhau thật là phức tạp. Con vẫn chưa hiểu gì
cả.
Chẳng mấy chốc mẹ đã ngậm miệng lại, mặt mày đỏ ửng, hình như lại không nói nên
lời. Cái tật này của mẹ rất là thiệt thòi, mỗi lần cãi nhau với bố đều không
nói lại được, nhưng mà không hiểu tại làm sao, tới phút cuối đều là bố nhận
lỗi. À, con biết rồi, nếu như bố không nhận lỗi, mẹ sẽ không cho bố hôn nữa.
Giống như… giống như bây giờ.
Con phải che mắt lại thôi, tuy bố chỉ hôn vào má mẹ, nhưng đây cũng là cái mà
chú Thất gọi là “không tốt cho trẻ con”. Nhưng mà những ngón tay của con đều
xòe ra, vừa hay nhìn thấy mẹ đang hôn lại bố.
Thôi được, con thừa nhận, con sai rồi.
Bởi vì con hôn Thất Thất nhưng Thất Thất không hôn lại con.
Thế nên, lần sau con nhất định phải làm Thất Thất hôn lại con, không hôn thì
con lại hôn nữa, cho đến khi bạn ấy hôn lại con thì thôi.
Ừm, làm thế đi!
Mọi người xem, đây chính là gia đình con, giống y giống y giống y chang với gia
đình mọi người.
Không phải sao?