Quang cảnh hay thấy ở
thời đại học chính là các cuộc thì thầm đêm khuya ở kí túc xá, có thể nói là
trên thì thiên văn, dưới có địa lý, trái là nhân văn, phải là phong tục tập
quán, không gì là không bàn luận. Nội dung của các cuộc thì thầm đêm khuya của
đàn ông và phụ nữ thường không giống nhau. Điểm khác biệt chính là, chủ đề của
đàn ông đa phần là phụ nữ, còn của phụ nữ thì đa phần là đàn ông.
Nại Nại chính là thành phần cốt cán của các cuộc thì thầm này. Dưới vỏ bọc bên
ngoài là một búp bê tây, bên trong của Nại Nại là trái tim say mê những câu
chuyện tầm phào. Tuy rằng cô che giấu rất giỏi nhưng vẫn không thay đổi được
bản chất này.
Nhớ lúc đó, bình luận của cô đối với việc con gái hớn hở nhận lời tỏ tình lần
đầu tiên của con trai trong những tiểu thuyết tình cảm là: Cô ta ngốc hay sao?
Đương nhiên không thể đồng ý rồi. Quá dễ dàng có được thì ai sẽ trân trọng?
Kí ức vẫn mới nguyên.
***
Nại Nại khóc đi vào nhà, khóc khi đánh răng rửa mặt, khóc khi gõ cửa phòng Tiểu
Trần, rồi mang bộ mặt nhăn nhó đó chui vào trong chăn của Tiểu Trần, yêu cầu
kịch liệt phải mở một cuộc trò chuyện đêm khuya với người đã lo lắng suốt cả
buổi tối là Tiểu Trần.
Tại sao lại tìm Tiểu Trần? Lí do thực ra rất đơn giản.
Nại Nại không có bạn bè. Lúc học cấp hai, trong lớp có một bạn nam đẹp trai rất
thích cô, ngoài việc mỗi ngày gửi cho cô một lá thư tình, trong bữa tiệc sinh
nhật còn nói những lời tình cảm lãng mạn nữa, cô rất sợ, nhưng lại thấy chúng
rất ngọt ngào. Cô cứ cho rằng đó là một kiểu thề hẹn suốt đời suốt kiếp, cho dù
cô không nhận lời, thì anh vẫn cứ yêu cô như thế đến cả cuộc đời.
Kết quả, ba tháng sau trên đường từ trường về nhà, trong một ngõ nhỏ gần
trường, cô tận mắt chứng kiến người bạn trai đó đang hôn người bạn gái thân
nhất của cô. Người bạn gái thân đ người mà cô đã bày tỏ tâm sự rằng cô cũng rất
thích người bạn trai kia.
Bọn họ rất ngọt ngào, còn cô rất lạnh.
Sau đó cô lặng lẽ rời khỏi, về nhà úp mặt vào gối khóc suốt một buổi tối.
Đến thời cấp ba, cô thích một anh bạn, chủ động dành tình cảm. Thậm chí còn vì
một câu nói vu vơ của anh rằng muốn có một chiếc chuông gió do chính tay cô
làm, mà đã không ngại vất vả đi học cách làm. Chính vào cái hôm hoàn thành
chiếc chuông gió đáng yêu sau bao lần bị kim đâm, cô để chuông gió và cả trái
tim mình vào cặp sách rồi mang đến trường. Nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của
giáo viên, nói rằng, trong lớp có hai bạn thích nhau, sau khi tan học còn tay
nắm tay đi dạo phố. Thì cô mới vỡ lẽ một người là người chuẩn bị sở hữu chiếc
chuông gió, người kia là bạn thân của Nại Nại.
Chính là như vậy.
Đúng là như thế.
Nại Nại rất mẫn cảm với hai từ bạn thân, lại càng mẫn cảm với việc được con
trai tỏ tình. Những năm cấp hai, cấp ba cô đều sống trong hoài nghi. Mãi cho
tới khi lên đại học và gặp Lữ Nghị. Cách theo đuổi của Lữ Nghị rất phô trương,
mà càng phô trương thì Nại Nại lại càng lùi bước. Dù có sự động viên, khuyên
giải của các bạn cùng phòng nhưng điều đó càng làm cô không dám tiến lên phía
trước.
Mãi tới khi Lữ Nghị làm một chuyện thì Nại Nại mới dám run run đưa tay ra, lần
đưa tay ra này chính là một đi không trở lại.
“Anh ấy đã làm gì?” Tiểu Trần cau mày hỏi.
Đôi mắt Nại Nại mơ màng, nghĩ một lúc rồi nói: “Hội học sinh mở hội nghị tọa
đàm, trên bàn có rất nhiều lạc, anh ấy đã lột hết vỏ, rồi bóc cả vỏ màu đỏ phía
trong, sau đó đưa hạt lạc trắng cho chị. Anh ấy nói: “Em ăn đi, ăn hết anh lại
bóc cho.”
“Chỉ có vậy mà đã cảm động?” Tiểu Trần không nói thêm gì quay sang lườm Nại Nại
một cái.
“Đúng thế, chỉ thế là cảm động rồi.” Sau khi hồi tưởng lại, Nại Nại thầm thở
dài.
Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng tìm được nguyên nhân của việc không kiềm chế được
cảm xúc của mình tối hôm nay rồi. Cô có thể cảm động vì hành động nhỏ nhặt của
Lữ Nghị, nhưng lại bị lời tỏ tình của Lôi Kình làm hoảng sợ, sợ bản thân sẽ bị
bỏ rơi lần nữa, trên cái vết xe đổ đã bị bỏ rơi không biết bao nhiêu lần.
Thái độ bố thí của anh khiến cô thiếu đi cảm giác an toàn. Khẩu khí đó rõ ràng
là, cô cũng đã ly hôn rồi, tôi cũng không phải người tốt lành gì, vậy thì cứ
kết hợp lại, cô cũng đừng chê bai tôi, tôi cũng sẽ không chê bai cô, thế là vừa
hay.
Đúng vậy, chính là như thế.
Ly hôn là chuyện trời đánh thánh vật sao? Cũng không phải là lỗi của cô, dựa
vào đâu mà bị anh coi thường?
“Chị Nại Nại, em nghĩ do vết thương lòng của chị quá sâu. Có lẽ người ta cũng
không có ý đó, đàn ông và phụ nữ ấy mà, thông thường không bao giờ cùng suy
nghĩ theo một kiểu đâu.” Tiểu Trần thành thực nói.
Nại Nại xoa đầu Tiểu Trần, lặng lẽ không nói. Tiểu Trần còn nhỏ, không hiểu
được trên trái tim của người phụ nữ sau khi ly dị sẽ tự động kết thành một lớp
vảy, đó là lớp vảy sau khi bị người đàn ông làm tổn thương. Cho dù hàng ngày
người phụ nữ đó có vui tươi thế nào thì lớp vảy ấy cũng không thể dễ dàng tróc
đi để phục hồi lại sự mịn màng như lúc trước. Nó dùng để bảo vệ chỗ đã từng bị
thương, cho tới khi có một người nào đó có thể nhẹ nhàng bóc bỏ nó đi.
Tiếc là Lôi Công không phải người đó.
Đúng vậy! Anh không phải.
***
Trong Húc Đô Quốc Tế, đầy ắp khói thuốc và mùi rượu. Bên ngoài cửa sổ, những
ánh đèn neon rực rỡ sắc màu không ngừng hắt ánh sáng lên cơ thể mỗi người bọn
họ, hiện lên một sự tình tứ rất đồi bại.
Từ sau khi bị Lôi Kình triệu hồi về, bốn người họ không nói một lời, thấy đồ
vật tan hoang khắp nơi và năm ly Vodka túm tụm lại trên mặt bàn, tất cả bọn họ
đều hoang mang tột độ.
Hứa Thụy Dương đưa mắt liếc khuôn mặt sầm xịt của Lôi Kình, không nói lời nào
uống cạn ly rượu trong tay rồi nói: “Kình ca, hãy nói đi, có chuyện gì huynh đệ
ta cùng gánh vác.”
Hồng Cao Viễn cũng không thể đứng nhìn thêm được nữa, liền lấy ly rượu gần mình
nhất, một hơi cạn hết rồi thốt lên: “Đại ca yên tâm! Huynh đệ mãi mãi là huynh
đệ. Có chuyện gì cũng chung vai gánh vác.”
Lão Ngũ, Lão Thất thì hành xử phù hợp với thân phận của họ hơn, cách uống rượu
của họ cũng khoan thai lịch thiệp hơn, nhưng cũng khẳng định sẽ theo đến cùng
việc này.
Lôi Kình nâng ly rượu lên, ngắm nhìn nó hồi lâu rồi cười khổ sở: “Anh nghĩ đây
là vấn đề của anh.”
Hứa Thụy Dương đứng phắt dậy: “Kình ca, sức khoẻ của anh có vấn đề sao?”
Lão Thất trực tiếp cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho thuộc hạ: “Kình ca, anh
đừng tin lời mấy tên lang băm đó. Để em bảo đàn em túm mấy thằng chuyên gia từ
Mỹ về. Anh nói đi, anh bị bệnh phần nào?”
“Mọi người bình tĩnh nghe Đại ca nói đã! Tao thì nghĩ chắc là chuyện của Lôi tử
phía bên đó, không sao đâu Đại ca, giới tư pháp còn có em, lần trước bị truy
soát là do em lơ là, anh thấy mấy ngày này làm gì có chuyện quái nào nữa? Chỉ
cần một câu nói của anh, em có thể lên đến tận thiên đình!” Trước giờ Lão Ngũ
là chuyên gia trong việc khoe mẽ, san bằng mọi khó khăn trong nhiều lĩnh vực.
Lôi Kình uống cạn ly rượu, khoác tay tỏ ý bảo họ bình tĩnh, ngồi xuống từ từ
nói chuyện. Đợi mấy người yên vị, anh lại cảm thấy những lời mình sắp nói ra
không xứng với nghĩa khí ngùn ngụt ngất trời mà mấy huynh đệ vừa thể hiện.
Điều này… hay là không nói ra nữa?
Anh càng do dự, các anh em càng kích động. Anh thấy Hồng Cao Viễn xông vào
phòng mình, xé toạc những tấm niêm phong trên cây đao ngày trước tự mình niêm
phong, sau đó vác cây đao quay lại phòng khách, nói: “Kình ca, anh còn nhớ lúc
chúng ta cùng vào sinh ra tử ởChinaTown không?
Mấy anh em chúng ta đối mặt với bao nhiêu người của lão quỷ Wolfson còn không
sợ, đâm chém tới mức hắn còn quên cả tên bà nộ của mình, lần này cũng thế. Đừng
nói là trời chưa sập, cứ cho là sập rồi, thằng em này cũng nâng nó trở về chỗ
cũ.”
Những người khác nhao nhao hưởng ứng. Mấy người đã lâu không vận động bắt đầu
làm nóng người, Lôi Kình cũng bị nhiễm tinh thần của mấy anh em, cuối cùng cũng
bỏ qua tự trọng nói: “Mấy cậu nói xem, bị phụ nữ từ chối thì phải làm thế nào?”
Hứa Thụy Dương đần cả người ra, thanh đao của Hồng Cao Viễn rơi xuống đất, hai
người còn lại suýt chút nữa nuốt luôn cả ly rượu vào bụng.
Một lúc lâu Hứa Thụy Dương mới dám hỏi: “Thế chị dâu là người ở đâu?”
Câu nói này khiến mấy người còn lại bừng tỉnh, Lão Thất mặt mày tươi roi rói:
“Thảo nào dạo nào thấy Kình ca không còn mặn mà với mấy em gái chỗ em. Xem ra
chị dâu của chúng ta đúng là có sức hấp dẫn.”
Lôi Kình cau mày, thở dài đáp: “Cô ấy làm nghề bán nhà.”
Hả… Không sao, tất cả mọi người đẹp đều không hỏi xuất thân, bán nhà thì đã sao
nào?
Lôi Kình lại buột miệng chửi một câu, rồi nói: “Cô ấy còn ly hôn rồi.”
Hả… Không sao, chính những người đã ly hôn mới có kinh nghiệm dồi dào.
Cuối cùng Lôi Kình nói: “Một người phụ nữ với điều kiện như vậy đã từ chối anh,
nói là cho dù đàn ông trên đời có chết hết thì cũng không tìm đến anh.”
Hồng Cao Viễn đứng phắt dậy, muốn bày tỏ sự phẫn nộ trước nỗi nhục mà Kình ca
phải chịu, nhưng thấy các anh em khác vẫn ngồi im không nói gì, cơn giận trong
phút chốc tiêu tan đi mất một nửa, chỉ biết lặng lẽ ngồi xuống, cùng mọi người
làm ra vẻ trầm – tư – lự.
“Người đàn bà đó… à không, chị dâu của chúng ta có biết Đại ca làm nghề gì
không?” Lão Thất thông thái lên tiếng khiến quần chúng cũng bớt phần lo lắng.
“Biết.” Nghĩ tới đây Lôi Kình gần như muốn ngửa mặt lên trời than thở, lần đầu
gặp mặt đã khai nghề nghiệp là nỗi nhục cả đời của anh.
“Hả? Vậy, Kình ca, anh đã nói như thế nào để bày tỏ là anh muốn theo đuổi chị
dâu?” Lão Thất nhìn biểu hiện bực bội của Lôi Kình là biết chuyện này hết sức
mất mặt, không tiện nói nhiều, nhanh chóng chuyển chủ đề, kết quả không ngờ lại
đụng phải bom ngầm. Lôi Kình nghiến răng nói: “Tôi nói, cô không có đàn ông,
tôi cũng không có phụ nữ, chúng ta rất thích hợp.”
“Ôi, Kình ca, bây giờ phim ảnh với tiểu thuyết không còn những tình tiết như
thế nữa đâu. Câu anh nói thực tế quá.” Lão Thất suýt thì bị trọng thương vì cố
nhịn cười.
Hồng Cao Viễn bực bội, nói thế chẳng phải rất tốt sao, tại sao lại còn bị từ
chối? Thế nên anh nhanh chóng hỏi Hứa Thụy Dương: “Đại ca đâu nói gì sai.”
Hứa Thụy Dương cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản công, cười nói: “Đại ca
không nói sai, nhưng mà sai đối tượng.”
Nghe đến câu này, Lôi Kình đứng bật dậy nói: “Sai thế nào?”
“Câu nói này của anh chẳng phải ngầm nói rằng, dù sao thì cũng chẳng ai muốn
cô, rất đáng thương, tôi có lòng tốt nên thu nhận cô. Quá tổn thương lòng tự
trọng, hơn nữa chị dâu lại là người phụ nữ đã từng ly hôn, càng tổn thương lòng
tự trọng hơn.” Lão Thất giải thích cặn kẽ.
Lôi Kình suy ngẫm một lúc, thấy câu nói của Lão Thất rất có lý. Nói như vậy, đó
là lỗi của anh rồi?
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng khóc lóc vì bị tổn thương lòng tự trọng của người phụ
nữ ngốc nghếch đó, anh liền mím chặt môi lại, sắc mặt đen đi thêm mấy phần.
“Kình ca, anh có muốn cứu vãn tình hình không?” Lão Thất hỏi dò thám.
“Vớ vẩn! Không muốn cứu vãn, Kình ca tìm chúng ta làm gì? Mở tiệc trà nói
chuyện hàn huyên sao?” Lão Ngũ chế giễu Lão Thất không nương tình.
“Vậy thì bắt đầu từ việc tặng hoa đi, việc này rất đơn giản.” Nụ cười của Lão
Thất trong mắt Lôi Kình, có nhìn kiểu gì cũng thấy như đang chơi đểu anh. Đúng!
Lão Thất chắc chắn đang trả thù anh vì đã lôi hắn ra khỏi vòng tay của phụ nữ
giữa đêm khuya đây mà. Đúng là thằng khốn kiếp!
Tặng hoa? Sh*t! Đấy là việc con người làm sao?