Đàn ông muốn trưởng thành
thì phải thất tình, phụ nữ nếu thất tình sẽ trở nên già nua. Nại Nại vô cùng
tin tưởng câu nói này.
Gần đây Nại Nại điên cuồng đi mua mặt nạ dưỡng da, dưỡng mắt, trừ nếp nhăn, làm
trắng da, bổ sung nước, dưỡng chất, tìm kiếm mọi cách thức để làm đẹp. Cho dù
sáng ra vẫn cứ phẫn nộ vì bánh trứng cuộn đã tăng thêm 5 hào, nhưng đến tối vẫn
dùng loại mặt nạ đắt tiền để chăm sóc da.
Cô tự an ủi mình: Đây là hình thức đầu tư lâu dài cho tương lai, bởi vì vẫn cần
thiết tìm mùa xuân tiếp theo, đổi lại một tấm vé ăn dài hạn, cho nên không thể
để mình già nua nhanh chóng được.
Mùa xuân tiếp theo hãy mau tới đi, chí ít là trước khi cô dùng hết mặt nạ dưỡng
da tổ yến.
***
Lúc Nại Nại tỉnh lại, bên cạnh không thấy ai, ánh sáng chói lóa khiến cô bị
chói phải nheo mắt lại, nhưng ngay sau đó cô đã nở nụ cười tươi rói.
Đi rồi cũng hay, dù sao cô cũng ghét anh.
Kiểu đàn ông thế này thật khó hiểu, vừa lúc nãy trong quán cà phê còn tỏ vẻ
quan tâm lo lắng, thế mà giờ chân như được bôi dầu, chuồn nhanh hơn bất cứ ai.
Quả nhiên là minh chứng rõ ràng cho câu nói, thà tin rằng trên thế giới này có
quỷ, còn hơn tin vào cái miệng thối của đàn ông.
Trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra,
Lôi Kình cười tít mắt bước vào, mang theo một bình dưỡng khí oxy. Nại Nại không
muốn đối mặt với anh, lập tức nhắm mắt lại, nín thở, ánh mắt nóng bỏng như nham
thạch chiếu vào khiến da cô nóng bừng. Sau một khoảng dừng ngắn ngủi, Nại Nại
bỗng thấy bàn tay ấm áp to rộng đang vuốt nhẹ trán cô, khiến cô run lên như bị
sét đánh.
Lôi Kình cảm giác được sự run rẩy của cơ thể cô, nở nụ cười đầy thâm ý sâu xa.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Nại Nại biết không thể giả vờ tiếp được nữa, đành
ho mấy tiếng rồi vờ như mình vừa tỉnh dậy, đồng thời sử dụng câu đối thoại quen
thuộc của nhân vật nữ chính trong các bộ phim, mở to đôi mắt hoang mang hỏi:
“Đây là chỗ nào? Hình như tôi đã ngủ rất lâu thì phải?”
Nở một nụ cười Nại Nại chưa từng thấy trước đây, Lôi Kình nhẹ nhàng nói: “Chào
mừng cô quay lại với địa cầu.”
Mặt của Nại Nại ngay lập tức cứng đờ lại, đỡ không nổi mà cũng không trả lời
được. Lôi Kình lúc này cũng phát hiện ra bản thân dường đã nói điều gì đó không
thích hợp cho lắm, nụ cười vừa hiện lên dần dần biến mất: “Cô không thấy buồn
cười sao?”
“Không buồn cười.” Nại Nại trả lời không một chút kiên nhẫn. Cô cũng nhận thấy,
hôm nay Lôi Kình có gì đó khác lạ, cái khí lạnh thường ngày hôm nay đột nhiên
lại chuyển hướng.
Cô quyết định lấy hết dũng khí đấu khẩu cùng anh, nhưng lại bắt gặp một chuyện
càng không thể ngờ tới. Lôi Kình ngừng lại một lát như điều gì đó, rồi cười đảm
bảo: “Nếu không buồn cười lần sau tôi sẽ không nói nữa.”
Á… Hôm nay Lôi Công đổi giới tính rồi sao? Sao nụ cười của anh trông lại đần
độn thế kia? Xin anh có chút khí khái của xã hội đen được không? Cứ tiếp tục
như thế này chẳng mấy mà mất hết cả oai phong, sau này thế nào cũng có ngày ôm
đầu khóc lóc cùng các huynh đệ trong bang phái mà thôi!
Không đúng, anh ta có oai phong hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô cả,
cho nên cứ kệ cho Lôi Công cười ngốc nghếch đi. Dù sao thì sau khi xuất viện cô
cũng không phải gặp lại anh nữa.
Ngược lại lúc này Lôi Kình lại vô cùng ảo não, không biết lúc nãy anh bị cái gì
phang vào đầu rồi, tôn trọng cái chết tiệt gì chứ. Nói ra đến bản thân cũng
thấy gượng gạo, cô không thích nghe thì anh tuyệt đối không được nói, điều này
còn không có nhân quyền hơn cả sơn mẫu đại thúc! Đúng thế, giờ không phải anh
đang giữ thể diện cho cô, mà là vì thấy cô đau ốm nên mới bố thí cho cô mà
thôi, tôn trọng chính là sự bố thí chết tiệt, không cần phải nói cho cao cấp
làm gì, bố thí là bố thí, anh chẳng qua chỉ không thèm chấp cô mà thôi!
Một Lôi Kình rất vừa lòng với việc Nại Nại ngoan ngoãn chấp nhận sự bố thí của
anh, và một Nại Nại không thèm đoái hoài tới cái sự tôn trọng thi thoảng Lôi
Kình dành cho cô, hai người ngồi trong phòng bệnh, là một phong cảnh khá tuyệt.
Chí ít là Lôi Kình nghĩ như vậy.
***
Lúc Lôi Kình thuận lợi đưa Nại Nại ra khỏi bệnh viện thì cũng đã rạng sáng tơ
mơ, Tiểu Trần cứ giục liên tục nên Nại Nại cũng hối hả giục Lôi Kình lái xe
nhanh lên.
Người ưa nhẹ không ưa nặng như Lôi Kình xưa nay không hề để tâm đến sự thúc
giục của người khác, thế nhưng cứ nghĩ tới muốn tôn trọng Nại Nại thì bắt buộc
phải phục tùng mọi ý nguyện của cô. Anh đã bao giờ từng có những hành động thế
này? Giờ đây, chỉ vì muốn bố thí cho cô, anh đã nhẫn nhịn chịu đựng đến mức độ
nội thương, nhưng, việc Nại Nại vẫn thể hiện nguyện vọng mãnh liệt rằng cô hận
không thể rời xa anh ngay tức khắc khiến anh phiền não đến cực điểm.
Anh kìm nén sự tức giận của mình, quay sang nhẹ nhàng hỏi: “Cô muốn về nhà
nhanh thế sao?”
Nại Nại im lặng hồi lâu, chỉ vỏn vẹn buông một câu: “Mẹ tôi dặn buổi tối phải
về nhà sớm đề phòng gặp kẻ xấu.”
Lý do này rất hay. Lôi Kình rất muốn “hỏi thăm” mẹ Nại Nại, nhưng lại không thể
phá vỡ hình tượng biết tôn trọng phụ nữ mà anh đã vất vả tạo dựng trước mặt cô,
cuối cùng đành nghiến răng nói một câu: “Mẹ cô nói rất đúng, vô cùng chính
xác.”
Nại Nại nghi ngờ một lúc,
thấy thái độ của anh hôm nay thật kì lạ, thậm chí có thể nói là vô lý. Chẳng lẽ
là vì bị anh bắt gặp đi xem mặt hai lần nên đang tức giận? Cứ cho là bắt được
hai lần thì cũng không cần thiết phải tức giận tới vậy, cô cũng chẳng phải là
gì của anh.
Nói là việc của nói, làm lại là việc của làm, bệnh nhát chết của Nại Nại vẫn
chưa sửa được, chưa kịp nói ra điều đó, cô đã tự hạ thấp mình đến vài phần:
“Lôi tiên sinh, thực ra ngài có thể để tôi xuống chỗ này cũng được.”
“Cô muốn làm gì?” Anh quay mặt lại dò xét cô, thực ra, lúc chết nhát Nại Nại
rất dễ thương, đôi mắt giống y hệt như một chú thỏ bé nhỏ đáng yêu rất dễ bị
kinh động.
Nghĩ đến đây, Lôi Kình bất giác nở nụ cười, khiến sự lạnh lùng trên mặt anh trở
nên ấm áp hơn.
Đúng thế, anh chỉ đang bố thí cho động vật nhỏ bé thôi! Chả có gì đáng xấu hổ
cả.
Nại Nại tránh ánh mắt anh và nói: “Chỗ này cách nhà tôi còn một đoạn nữa, nhưng
đi vài bước là tới thôi. Xe của ngài lại đắt tiền, đường thì tối, rẽ vào trong
dễ bị cào xước. Cái thứ chướng mắt… à không… loại xe đắt tiền thời thượng như
thế này nếu bị cào xước thì phải tốn nhiều tiền để phun sơn lại lắm, tôi sao có
thể đành lòng…”
Lửa giận trong người Lôi Kình lại ngút lên, anh nghiến răng nén cơn giận xuống,
nở nụ cười và nói: “Tôi không sợ.”
“Ngài không sợ cũng không được, tôi cảm thấy ngại mới là chính.” Nại Nại vẫn
không chịu từ bỏ. Thấy sắp tới khu nhà mình ở, nếu như để cho Tiểu Trần nhìn
thấy, cái miệng rộng đó của cô chỉ cần ngày mai thôi chẳng phải cả công ty sẽ
đều biết sao? Nếu vậy thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa
được oan khuất.
Lôi Kình đã đến lúc muốn nhịn mà không nhịn nổi, chỉ có thể dùng một giọng nhỏ
nhất có thể mắng một câu: “Im mồm.”
“Không im được, sắp đến rồi còn gì.” Nại Nại bị kích động nên tuôn hết những
lời trong lòng ra.
Hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu, nắm đấm của Lôi Kình siết chặt lại mấy lần,
rồi lại thả ra mấy lần, và sau đó anh nghiến răng mỉm cười nói: “Không sao, tôi
tiễn cô về.”
“Cái này… không hay lắm thì phải?” Nại Nại rất không hài lòng với kết quả đàm
phán, nhưng đứng dưới mái nhà sao có thể không cúi đầu? So với việc để anh lái
xe vào thì thà để anh đi bộ cùng cô, dù sao cũng không mất miếng thịt nào!
Ừm, dù sao thì trời tối đèn mờ thế này, không ai có thể nhìn thấy được, cô
không ngừng tự thôi miên bản thân.
Ở góc rẽ vào khu nhà, Nại Nại xuống xe trước, Lôi Kình sau khi xuống xe cùng đi
bộ tiễn cô lên nhà. Đêm khuya tĩnh mịch, gió thổi se se, mây bay nhè nhẹ, cây
lá đung đưa, Nại Nại ngó nghiêng tứ phía coi xung quanh có bóng dáng khả nghi
nào không.
Không thể bộc phát trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng, nhân vật đẳng cấp
như Lôi Kình, tuyệt đối không thể để bản thân bị hủy diệt, thế là anh quay mặt
sang, mỉm cười nhìn Nại Nại, nhẹ nhàng nói: “Nại Nại!”
“Hả?” Hay quá, sắp về cửa lầu rồi, chỉ cần chui vào được trong lầu thì coi như
đại công cáo thành. Nhìn thấy thành công chỉ còn cách có gang tấc, Nại Nại cũng
nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Dưới ánh trăng, nụ cười ngọt ngào của cô khiến trái tim Lôi Kình rung động.
Anh đưa tay kéo cô lại rồi nói: “Nại Nại, tôi thích em.”
Nhịp tim của Nại Nại phút chốc tăng lên vù vù, con ngươi đảo lộn lung tung, sau
khi xá định được mình vẫn còn trên trái đất, cô mới định thần lại hỏi: “Lôi
tiên sinh, ngài nói gì cơ?”
Lôi Kình nheo mắt, tăng thêm hai phần âm lượng: “Nại Nại, tôi thấy em làm người
yêu của tôi cũng không tệ.”
Hả? Cho hỏi anh đang bố thí cho cô đấy à?
Nại Nại tức giận phừng phừng, khuôn mặt sầm lại, nhưng Lôi Kình vẫn không nhận
thấy nụ cười của cô đã biến sắc. Anh thấy Nại Nại không nói gì, liền tiếp tục:
“Tôi thấy, hiện nay bên cạnh em không có đàn ông, còn bên cạnh tôi không có phụ
nữ, chúng ta rất thích hợp.”
Hoá ra là vậy, vậy ra anh đang mua hàng và bán hàng, vừa hay cô thiếu tôi thừa,
giá cả hợp lý thế là trao đổi thành công đúng không? Khuôn mặt thành khẩn của
Lôi Kình càng khiến Nại Nại nghiến răng tức giận, lấy tay véo vào mu bàn tay
mình, dùng hết sức, dùng hết sức!
Được, Lôi Công, đừng có trách tôi mặt dày. Anh cho rằng phụ nữ chỉ cần vẫy tay
là tự động dán chặt vào đúng không? Dựa vào đâu mà dám sỉ nhục cô như thế chứ?
Nại Nại nghiến chặt răng lớn tiếng mắng: “Lôi Công anh nghe rõ tôi nói đây. Anh
chính là một kẻ tự cao tự đại, anh yên tâm, cho dù đàn ông thiên hạ có chết hết
thì Tần Nại Nại tôi cũng sẽ không thèm để mắt tới anh, có trời làm chứng, tôi
thề!”
Tiếng hét này khiến Lôi Công giật cả mình, những sự kích động vừa rồi cũng tan
theo mây khói hết.
Một chuyện rất đơn giản sao lại biến thành thế này, cô lại bị làm sao rồi? Chẳng
phải anh đã học cách bố thí chết tiệt đó rồi sao? Tại sao cô lại tức giận đến
mức này?
Nại Nại lại muốn bật khóc, nhưng cố kìm nén lại, tuyệt đối không thể khóc trước
mặt người đàn ông đáng ghét này. Thế nên cô ngẩng cao đầu, quay người đi thẳng
vào cửa lầu.
Lôi Kình muốn kéo tay cô giữ lại, nhưng dưới ánh mắt long sòng sọc của cô anh
đành rụt tay về, trán nhăn lại.
Nếu đã tôn trọng thì đành phải buông tay. Thế là một cánh cửa lớn chặn lại
trước mặt hai người, sau một tiếng “ding dong”, nước mắt của Nại Nại lã chã rơi
xuống.
Tên Lôi Công đáng chết, anh ta là cái quái gì? Đúng là đồ tồi tệ chết tiệt!
***
Lúc Lôi Kình nằm dài trên ghế, bên cạnh đã chẳng còn gì để trút giận nữa, xung
quanh tứ tung toàn đồ vật bị quăng ném vỡ vụn. Anh tóm chiếc di động gọi cho
Hứa Thụy Dương, nói một câu duy nhất: “Tất cả về đây ngay lập tức! Mau lên!”
Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn vẫn còn đang nằm trên giường mát-xa, trên đầu
mỗi người đang quấn một chiếc khăn bông. Lúc nghe điện thoại, Hứa Thụy Dương
còn tưởng Lôi Kình đang trêu đùa, nên cười nói: “Kình ca, anh đang đùa bọn em
đấy hả?”
“Sau 20 phút tất cả phải có mặt ở Húc Đô, tính cả thời gian mặc quần áo trong
đó. Nếu không về đúng giờ, ngày mai tất cả sang Nam Phi đào đá quý.” Giọng Lôi
Kình hằn học đến mức đáng sợ, khiến Hứa Thụy Dương nổi da gà, nhanh chóng vứt
chiếc khăn bông trên đầu rồi quay qua nói với Hồng Cao Viễn: “Đi thôi, Kình ca
bảo chúng ta quay về mau.”
“Lại sao thế?” Hồng Cao Viễn chán nản.
“Chẳng biết nữa, có lẽ là thời kì chuyển sang tuổi già[1].” Hứa Thụy Dương u s
trả lời.
Hồng Cao Viễn đành vứt chiếc khăn bông qua một bên, nói: “Thời kì chuyển sang
tuổi già thì cũng còn sớm đấy, mà nó bắt đầu từ khi nào?”
“Không biết, nghe nói cái thứ này có liên quan đến việc điều tiết bên trong
không hài hòa, có lẽ tìm một người phụ nữ là được thôi.” Hứa Thụy Dương nói.
“Tìm phụ nữ thì sẽ không bị điều tiết không hài hòa nữa à?” Hồng Cao Viễn vừa
mặc quần vừa hỏi.
Hứa Thụy Dương cất giọng tán thành: “Đó… chính là vấn đề đấy. Kình ca quá cần
đến phụ nữ rồi!”
[1] Thông thường thời gian này là 45 đến 55 ở phụ nữ, và 55 đến 65 ở đàn ông.