Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 77: Chương 77




“Sao lại có một bạn nhuộm tóc?”



Bầu trời vẫn âm u.

Bình thường thời tiết này sẽ khiến người ta nghĩ sắp mưa. Nhưng bây giờ lại hời cho các thí sinh làm bài, khỏi phải bị nắng gắt vắt mồ hôi đầy đầu.

Trường thi yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, và âm thanh sột soạt của ngòi bút lướt trên giấy thi. Sống chết trước mặt, không quan tâm họ có biết làm những bài này không, cầm bút lên viết linh tinh cũng phải viết!

Không ai bỏ câu hỏi trắc nghiệm, dù sao cũng có 25% trả lời đúng. Câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi tự luận thì phó mặc số phận.

Đề khoa học tự nhiên thực sự không nuốt nổi nên bỏ qua. Đề khoa học xã hội không nhớ thì chế mà viết chứ sao?

Bài ngữ văn viết bậy cho có, vật lý thì ghi đại công thức nào còn nhớ, thực tập sinh nước ngoài không làm được ngữ văn, nhưng tiếng Anh chính là sân nhà của họ. Dù bình thường mọi người nói chuyện rất thoải mái, chẳng liên quan gì ngữ pháp, nhưng vẫn mò mẫm viết chút ít như bài ngữ văn. Cũng may tuy là thế giới phó bản, nhưng lịch sử thế giới không khác lắm. Với môn chính trị, bất cứ ai tư tưởng chính trực đều làm được các câu trắc nghiệm lẫn tự luận.

Tiếc là không cần viết luận, nếu viết bài luận, chỉ sợ mục tiêu đầu tiên của mọi người là phải viết được bài luận sáu mươi điểm. Nhưng viết một hồi, nhóm thực tập sinh phát hiện đề chính trị rất lạ.

Đề chính trị hoàn toàn không có câu hỏi trắc nghiệm, tất cả đều được triển khai dưới dạng câu hỏi tự luận, thoạt nhìn câu hỏi cực kỳ sáo rỗng.

Câu 1: Làm thế nào để trở thành người có ích cho xã hội?

Các thực tập sinh thấy câu này đặt bút viết luôn, không cần nghĩ cũng biết nên viết mấy câu thổi phồng tầm cỡ vĩ mô các kiểu. Dù có thực tập sinh nghi ngờ, nhưng kết hợp với nội dung đề thi cấp ba ở mấy tờ trước, họ lại không nghĩ nhiều nữa.

Tông Cửu nhìn đề chính trị, gác bút lại bắt đầu với đề khoa học tự nhiên.

Cậu nghi ngờ câu hỏi chính trị trong bài xã hội có vấn đề.

Nếu những người khác trả lời theo mạch suy nghĩ này, kỳ thi chỉ có bốn tiếng, bỏ thời gian vào kiểu đề cần viết nhiều chữ như chính trị chỉ tổ phí giờ.

Riêng vụ này phải nói, vận may của Tông Cửu rất son.

Đầu tiên là trí nhớ của cậu thật sự không tệ. Hơn nữa thỉnh thoảng ảo thuật gia cũng chơi các trò ảo thuật toán học, vì vậy so với những người tối mặt tối mày làm bài, dầu gì Tông Cửu cũng đoán được sơ sơ bài trắc nghiệm, dùng phương pháp suy ngược vẫn có thể làm vài câu, nhưng cũng chỉ khá hơn một xíu, viết được nhưng không đảm bảo tỷ lệ đúng.

Cấp B đều là người cũ đã lăn lộn trong vòng lặp vô hạn nhiều năm, nếu người bị kéo vào phó bản này là newbie vừa vào vòng lặp vô hạn, có lẽ họ còn tìm được đường sống, nhưng với người cũ thì khó ngang cấp S.

Tông Cửu chợt nhớ tới Thịnh Ngọc cậu gặp trong phó bản đầu tiên. Theo lời kể của Thịnh Ngọc, cậu ta đang học lớp mười hai thì bị bắt vào phó bản. Nếu cậu ta còn sống, vào phó bản này chắc chắn đơn giản như cá gặp nước.

Nhắc đến Thịnh Ngọc, ánh mắt Tông Cửu lại tối đi.

Cậu nghĩ trong chuyện này có vấn đề lớn.

Đầu tiên, trong nguyên tác không có nhân vật Thịnh Ngọc, cậu ta xuất hiện do hiệu ứng cánh bướm của Tông Cửu.

Tiếp theo, vì sao Thịnh Ngọc vừa xuất hiện đã bị No.1 điều khiển? Liệu trong đó, có điều gì không muốn người khác biết chăng?

Nếu suy nghĩ của Tông Cửu là đúng, rất có thể Ác ma đã để mắt đến cậu từ trước, nhưng cậu hoàn toàn không biết điều này.

Cọc ghê!

Thanh niên tóc trắng chống đầu, tay phải xoay tròn đảo bút một vòng trên những ngón tay mảnh khảnh.

Tình cờ giám thị đến gần cậu thấy cảnh này, lạnh lùng nhắc nhở, “Cấm quay bút trong lúc thi.”

Nhắc thì nhắc chứ không quất roi như vừa nãy, có lẽ cái này cũng phân chia tùy theo mức độ nghiêm trọng của hành động.

Tông Cửu ngoan ngoãn ngừng bút, tiếp tục vùi đầu vào biển đề mênh mông, tìm những câu có thể làm được.

[Tôi cũng zoom một bài để làm cùng các thực tập sinh đây.jpg]

[Lầu trên thấy dư lào? Bao nhiêu năm rồi lại bị kéo trở lại địa ngục thi đại học, bà thấy thân thương lắm hả:v]

[Thân thương, thật sự quá thân thương, nhìn mà da đầu tê rần đầu ong ong, lời dạy bảo của giáo viên lại văng vẳng bên tai ạ >.<]

[Đúng là méo phải đề cho người làm, tui liếc câu Olympic trang cuối mà trợn tròn mắt, khó level Olympic quốc tế đấy… Vãi lều!]

Thời gian trôi qua, từng giây từng phút.

Ròng rã bốn tiếng, khiến người ta như ngồi bàn chông. Bầu trời vẫn âm u, trời thu nặng trĩu nhưng không có dấu hiệu sắp mưa. Dù biết vô ích nhưng các thực tập sinh vẫn ngoan cố điền kín bài thi, nhìn đâu cũng thấy chữ lít nhít.

Đến cuối kỳ thi, một đoạn nhạc đệm bất ngờ ập tới.

Người đàn ông mặc vest đi giày da đen ưu nhã bước ra, mái tóc đen buộc sau đầu, đôi mắt vàng sẫm nheo lại, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú đầy quyến rũ, khác hẳn những khuôn mặt tái nhợt không có ngũ quan.

Vài thực tập sinh cấp B vô tình thấy cảnh này trong lúc nghỉ bút, sợ đến mức tay không cầm chắc làm bút rơi thẳng xuống đất.

Là người đó!!!

Xưa nay không thiếu người hâm mộ cuồng nhiệt của No.1 trong số các thực tập sinh cấp cao. Dù bây giờ đang ở trường thi của phó bản, sự xuất hiện của hắn vẫn gây ra một cuộc rối loạn.

Nhóm thực tập sinh kích động mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm vào Ác ma đứng trước bục kéo cờ như làm lễ, ngó nhau không dám tin.

Rất nhiều người tham gia cuộc thi vì muốn nhìn thấy người này.

Tiếc là suốt hai phó bản từ khi cuộc thi thực tập sinh kinh dị bắt đầu, không hề có tin No.1 xuất hiện trong phó bản nào. Ngay cả khi xếp hạng đánh giá và mở phó bản cũng không thấy bóng dáng No.1.

Vậy mà bây giờ, hắn xuất hiện trong phó bản tập thể của thực tập sinh cấp B. Đội ngũ cấp B bỗng thấy vinh dự.

Quan niệm hâm mộ kẻ mạnh trong vòng lặp vô hạn quá méo mó, thâm nhập vào tư tưởng của mỗi người cũ. Mà sức mạnh của Ác ma từ lâu đã trở thành một biểu tượng ăn sâu bén rễ trong tâm trí mọi người. Dù mọi người ở các thế lực khác nhau, nhưng vẫn tôn sùng kính trọng kẻ đứng trên Thần đàn.

Khán giả cũng phát rồ.

[Aaaaaa đm!!! Boss No.1 kìa!]

[Tui đcm đcm, cuối cùng cũng xuất hiện ư! Tui zui muốn nhảy cà tưng!]

[Khóc ngất huhu, điều gì đã đày đọa tôi gắng sức xem bao nhiêu phó bản, chuyển từng kênh một? Điều gì đã khiến tôi lướt hàng nghìn kênh trong phó bản đầu tiên, chính là vì tìm một bóng hình đến bây giờ mới xuất hiện!]

[Aaaaa! Nói thật với mí bà, đội tụi tui đang cùng xem live ở căn cứ, giờ mọi người đang quỳ cả nè…]

Cũng có một số khán giả nhìn nhận từ khía cạnh khác, phát hiện ra vấn đề.

Dù sao Ác ma cũng xuất hiện công khai trên ghế giáo viên, hoàn toàn không tránh né, thậm chí thầy hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa cũng rất lịch sự với hắn.

[Chẳng lẽ đây là đặc quyền của No.1? Thậm chí không thay đồng phục kìa.]

[Chắc là đặc quyền của No.1. Lúc trước chúng ta không thấy livestream của No.1, chẳng biết có ẩn tình trong vụ này không…]

[Khác biệt giữa No.1 và No.2 quá lớn, mà cũng đúng, debut Center thì phải khác biệt chứ sao:v]

[Nhưng tôi thấy rất bất công…]

[Tôi bảo này, khán giả cũng đừng quên tuân thủ lễ nghi cơ bản. Lúc trước boss không mở live chắc là vì không muốn để những người không liên quan phán xét đấy.]

[Chả sao, dù gì mọi người cũng dùng tên thật, comment đăng lên thừa biết là ai. Ai nói quá trớn khỏi cần mắng, mấy chốc dàn harem của boss sẽ tìm tới cửa thôi!]

[Ông bạn lầu trên tưởng mình đang chơi show tuyển chọn công bằng đấy phỏng? Đây là vòng lặp vô hạn ông ơi, nắm đấm ai to người nấy là boss, ông tưởng hệ thống chủ làm từ thiện cho ông à? Ngon thì thử đi anh hùng bàn phím ☺]

[Haiz, tui biết ngay, một khi dính đến ông tướng này là lại gió tanh mưa máu…]

[Cơ mà, có mình tui để ý trên ngực No.1 vắng bông hoa hồng hả?]

[Lầu trên mới bắt internet à? Hoa hồng tặng ảo thuật gia tóc trắng từ lâu rồi.]

Ngay lúc các thực tập sinh cấp B đang phấn khích trên trường thi, chủ nhiệm khoa bỗng lạnh giọng tuyên bố, “Đã hết giờ thi!”

Nhóm giám thị trông coi bên cạnh lập tức bắt đầu thu bài thi theo thứ tự. Đương nhiên hầu hết các giám thị vẫn đứng im, theo dõi xem thí sinh có gian lận không.

Tiếc rằng kỳ thi sát hạch đã xáo trộn toàn bộ kế hoạch của mọi người, tất cả đều là gà mờ dựa cả vào đoán mò, thấy câu nào không biết thì chọn đáp án C. Ai chả thế, chép cũng chẳng có chỗ mà chép, nhỡ mình đoán đúng rồi chép sai thì lỗ vỡ mồm à?

Sau khi cất kỹ bài thi, nhóm giám thị bưng một chồng bài thi dày, đặt lên bàn trước bục kéo cờ theo thứ tự lớp.

Có khoảng ba mươi giáo viên ngồi sẵn ở đó, mở cây bút đỏ trên tay bắt đầu chấm bài thi.

Kinh khủng hơn là, tốc độ chấm bài của họ siêu nhanh, gần như biến thành máy đọc đề, mỗi người chấm một môn, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết môn này được bao nhiêu điểm, bút đỏ bay vèo vèo chỉ thấy dư ảnh.

Ở bên kia, giáo viên đã dán sẵn một tấm thông báo lớn bên cạnh sân tập, phía trên viết năm chữ lớn “Bảng xếp hạng toàn khối” bằng mực, chờ có điểm sẽ bắt đầu xếp hạng theo thứ tự.

Cảnh tượng khiến các thực tập sinh dựng hết lông tơ. Theo tốc độ này, chỉ sợ một tiếng… Không, nửa tiếng sau, mười cái tên xếp chót toàn khối sẽ xuất hiện.

Đến lúc đó, cũng là thời khắc quyết định sống chết.

Lúc họ đang căng thẳng, chủ nhiệm khoa khẽ gật đầu với Ác ma, quay lại thông báo với mọi người.

“Các bạn học thân mến, đây là thầy Nam, giảng viên đặc cấp kiêm cố vấn mà trường ta mời từ đại học danh tiếng. Trong một trăm hai mươi ngày tới, thầy Nam sẽ hướng dẫn và chỉ đạo công tác giảng dạy của toàn khối, đề nghị chúng tay vỗ tay chào mừng!”

“Bộp bộp bộp…”

Rất nhiều cấp B kích động vỗ đỏ cả tay.

Nhưng không ai nghĩ vì sao No.1 lại gọi là thầy Nam, cũng chẳng ai hỏi vì sao bọn họ là học sinh mà No.1 lại là giáo viên.

Quy tắc của vòng lặp vô hạn, kẻ yếu không có quyền tra hỏi mọi quyết định của kẻ mạnh.

Chỉ mình Tông Cửu đang ngồi im hơi sửng sốt, sau đó bật ra một tiếng cười trầm từ lồng ngực. Lúc bắt đầu cậu còn ngỡ ngàng, tưởng Ác ma họ Nam thật.

Sau đó nghĩ một hồi mới thấy sai sai, bật cười thành tiếng.

Viết là No.1, đọc là nan-bo-wan, họ Nam đây còn gì?

(Giải thích phụ: 南波万 (Nam ba vạn) – No.1 = Number One thì đọc là nan – bo – wan.)

Đây là cái tên giả không thể giả hơn được nữa, vừa thiếu thành ý lại rất mắc cười.

Đương nhiên trong nhóm thực tập sinh đang phấn khích, một học sinh công khai cười thành tiếng như Tông Cửu rất nổi bật.

Ít nhất là đúng với những người tia cậu từ đầu.

Con ngươi vàng sẫm nheo lại đầy nguy hiểm.

Sau màn chào đón, chủ nhiệm khoa kính cẩn hỏi: “Thầy Nam, thầy xem, bây giờ thầy…”

Địa vị của thầy Nam rất lớn, nghe nói những học trò mà hắn dạy kém nhất cũng đỗ trường trọng điểm quốc gia và đẳng cấp quốc tế*, thành tích nổi bật.

(*Những trường nằm trong đề án 211 – trường trọng điểm quốc gia và đề án 985 – trường đẳng cấp thế giới, hai đề án nổi bật về xây dựng hệ thống trường học chất lượng của Trung Quốc.)

Trường trung học Số 1 vất vả lắm mới mời được con gà đẻ trứng vàng này, đương nhiên hắn nói gì nghe nấy, bảo sao làm vậy, tuyệt đối không cãi lời.

“Không cần.”

Người đàn ông tóc đen thản nhiên giơ tay lên, “Tôi chỉ hướng dẫn và giám sát.”

“À đúng rồi, các thầy nói muốn chọn giáo viên chủ nhiệm phải không?”

Chủ nhiệm khoa gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt không có ngũ quan bày biểu cảm nịnh hót, “Đúng đúng đúng, nếu thầy có ý này thì đúng là vinh hạnh lớn nhất của trường ta!”

Chủ nhiệm?

Thực tập sinh mười lớp lập tức phấn chấn, ánh mắt nóng rực đầy mong đợi.

Ai ngờ Ác ma nhếch miệng cười, “Vậy thì lớp 9.”

Tông Cửu đang cúi đầu cười, thầm nói đéo ổn rồi.

Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt như cười mà không phải cười của người kia.

“… Ồ? Sao lớp này lại có một bạn nhuộm tóc?”

Mọi người đồng loạt dòm qua.

Tông Cửu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.