Thức Tỉnh - Sức Mạnh Hắc Ám

Chương 18: Chương 18




TRÊN BẢN PHIM ĐIỆN ẢNH THÌ cuộc chạy trốn này hẳn sẽ có tình tiết chúng tôi rơi thẳng vào bẫy. Mọi người đều bị bắt giam… ngoại trừ tôi, bởi tôi là nhân vật chính. Tôi đủ thông minh để tránh không bị bắt, nhờ thế, tôi mới lên được kế hoạch táo bạo nhằm giải cứu cho các bạn mình. Nhưng kế hoạch đó sẽ không dễ thực hiện. Hay không quá im hơi lặng tiếng. Chẳng hạn, Tori và Simon sẽ dùng phép thuật làm nổ tung cả một dãy nhà ngay giữa phố. Derek sẽ ném hàng loạt xe cộ vào bọn người đuổi theo. Còn tôi sẽ chiêu mộ một trung đội thây ma từ một nghĩa trang toạ lạc gần đó.

Nhưng so với chuyện cảnh tượng ấy mà lên màn bạc sẽ hoành tráng cỡ nào thì giờ tôi chỉ muốn được trốn đi thật lặng lẽ. Và chúng tôi đã làm đúng như thế. Người của Hội Edison cứ loay hoay mãi trong sân nhà máy.

Chúng tôi đi bộ ít nhất hơn năm cây số. Khi đã cách nhà máy xa đến độ không cần phải vừa đi vừa rón rén, lẩn quất, Derek dẫn chúng tôi vào một khu phố buôn bán ngay cạnh khu dân cư. Trong một ngày đến trường bình thường như hôm nay, ở đó người ta sẽ không để tâm đến bốn đứa choai choai đi thơ thẩn.

“Vẫn biết các người thích ra vẻ bí ẩn này nọ,” rốt cuộc Tori cũng lên tiếng, “nhưng chẳng lẽ ta không bắt taxi được ư?”

Derek lắc đầu.

Tôi hắng giọng. “Đúng là đi taxi có mạo hiểm thật, nhưng nếu tìm được đường đến đích sớm hơn, chân em sẽ hết sức cảm kích.”

Đang đi Derek chợt đứng phắt lại khiến tôi đâm sầm vào lưng anh – đây không phải lần đầu vì anh cứ nhất định đòi đi trước mặt tôi. Suốt dọc đường, vì toàn đá vào gót chân anh nên tôi luôn miệng xin lỗi. Nhưng hễ tôi tụt ra sau, để anh đi trước một quãng xa, anh lại quay lại gắt và giục tôi đi tiếp.

“Ta sắp đến nơi rồi,” Simon thông báo.

Cậu ấy đi kế bên tôi và luôn bám sát lề đường. Hễ Derek đi gần tôi chừng nào, cậu nhích lại cạnh tôi chừng đó. Dù bình thường tôi không phàn nàn chuyện Simon ở gần mình quá, nhưng bị kèm chặt thế này khiến tôi cứ thấy làm sao ấy.

Lúc bắt đầu đi tiếp, tôi định tụt lại sau với Tori, người đang lề mề đếm từng bước chân ở mãi phía sau, nhưng Simon nắm khuỷu tay kéo tôi trở về chỗ cũ.

“Được rồi,” tôi nói. “Có chuyện rồi đây. Vụ kèm người này là ý gì thế?”

“Họ đang bảo vệ cậu đấy,” Tori thủng thẳng. “Bởi thế giới này quá xấu xa nên họ phải che chắn cho cậu chứ còn sao nữa.”

Hai anh chàng không ai nói một lời. Dù có chuyện gì họ cũng sẽ chẳng cho tôi hay. Hoặc chưa muốn nói ra.

***

Đích đến của chúng tôi là toà nhà trước dùng làm xưởng giờ đã bỏ hoang. Nó nằm trong một khu dân cư tồi tàn đến độ người vô gia cư và dân du thủ du thực hình như cũng phải tránh xa.

Ngay lúc chúng tôi sắp bước vào trong, Liz gọi tôi. Cô ấy đứng trước một khung cửa trống – cánh cửa đã bị tháo mất – như thể Liz không thể bước qua ngưỡng cửa ấy. Tôi hỏi có phải cửa bị yểm bùa nên Liz không thể đi qua chăng, nhưng cô ấy nói không phải. Chỉ có điều Liz có chuyện cần nói với tôi. Vậy nên tôi vẫy tay gọi Derek và Simon đến, bảo mình cần nói chuyện với Liz.

Từ lúc tôi gặp các bạn khác, Liz lặng lẽ hẳn và hay lánh mặt. Giờ cô ấy đang đứng nép mình trên con đường đất cạnh toà nhà, tay kéo kéo một bên vớ màu tía pha màu da cam.

“Cậu biết không, tớ thích đôi vớ này lắm. Nhưng cứ nhìn đi nhìn lại chúng riết thì tớ sẽ mãi mãi đi chân đất cho xem.” Liz gượng cười, lại cúi xuống cố tháo tất. Sau cô ấy đành bỏ cuộc và đứng thẳng dậy. “Tớ sắp đi rồi. Cậu không cần đến tớ nữa.”

“Đừng, tớ… ý tớ là, nếu cậu muốn đi, tớ không thể cản, nhưng…”

“Làm vậy thật không phải. Tớ chỉ…” Liz giơ chân, kéo vớ cho ngay. “Tớ nên đi. Nhưng tớ sẽ quay lại.”

“Tớ không có áo của cậu. Ta phải cùng thống nhất hẹn nhau ở một chỗ hoặc đại loại thế.”

Liz bật cười, tiếng cười xuất phát từ niềm vui tự đáy lòng. “Không cần điểm hẹn gì cả. Tớ sẽ tìm thấy cậu. Tớ luôn làm thế mà. Chỉ là… chắc sẽ mất một thời gian. Tớ có việc phải làm. Và cậu còn phải…” Liz ngước nhìn lên toà nhà, ánh mắt buồn bã làm tim tôi đau nhói. “Cậu bận nhiều việc. Cậu và cả các bạn kia nữa.”

“Liz, tớ…”

“Không sao đâu. Cậu cứ làm việc của mình đi, tớ sẽ bắt kịp thôi.”

“Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

Liz chìa tay ra, tôi thề là có cảm thấy mấy ngón tay cô ấy vuốt qua tay mình. “Chloe, cậu tốt quá. Đừng lo cho tớ. Thế nào tớ cũng sẽ quay lại.” Nói xong, Liz biến mất.

Những người khác đợi tôi bên kia khung cửa. Chúng tôi nối nhau thành hàng một sau lưng Derek và len lỏi đi qua khu đổ nát giữa lúc trời sâm sẩm tối.

Đang đi, tóc gáy tôi bỗng dựng ngược. Một cơn đau như búa bổ nổi lên phía sau đầu. Tôi chậm chân bước. Giờ đến lượt Tori đâm sầm vào tôi.

“Coi kìa, đi đi chứ,” Tori ca cẩm. “À, phải phải. Chloe sợ tối. Simon, chắc cậu nên cầm tay Chloe hoặc…”

“Tori, thôi đi.” Simon lướt qua Tori và đến bên tôi. “Cậu sao vậy?”

“Ở đây… có cái gì ấy. Tớ cảm thấy lạ lắm.”

“Là ma ư?”

“Chắc không phải đâu. Nhưng tớ có cảm giác tương tự như lúc ở dưới khoang trống trong Nhà mở Lyle.”

Derek mắng khẽ.

Tôi quay sang, chăm chú nhìn anh xuyên qua bóng tối. “Gì vậy?”

“Một xác chết.”

“Cái gì?” Simon và Tori đồng thanh ré lên.

“Đâu đó trong này có người chết. Anh ngửi thấy từ hôm qua, trước khi tụi mình vào hẳn bên trong.”

“Vậy mà anh không buồn báo cho em ư?” Simon cáu.

“Đấy là một cái xác. Chết lâu rồi. Một người vô gia cư nào đấy. Nhưng mặt khác thì chỗ này khá tốt.”

“Mặt khác ư? Nơi này tối như hũ nút, đầy rác rưởi, xác người và chuột nữa. Anh trai ơi, anh cũng giỏi chọn quá chứ.”

“Ch… chuột ư?” Tôi lắp bắp, sực nhớ đến lũ dơi lúc trước.

“Tuyệt,” Tori lầm bầm. “Cô nàng còn sợ cả chuột.”

“Có anh ở đây, lũ chuột sẽ tránh xa,” Derek khẳng định.

Tôi đâu có sợ bọn chuột còn sống.

Anh nói tiếp. “Nhưng anh không tính đến cái xác. Chloe này, liệu xác ấy có phiền đến em không?”

Phiền chứ. Tôi nên cho mọi người hay chuyện lũ dơi, nhân lúc đối phó với hồn ma, tôi vô tình làm chúng sống dậy như thế nào. Nhưng lúc ấy tôi lại nhìn thấy các bạn mình đều đang mệt phờ, mong tìm ngay một chỗ nghỉ chân và trò chuyện, nghe tôi kể về những gì tôi biết. Đành vậy, chuyện của tôi, tôi sẽ tự xoay xở. Chừng nào không cố gọi hồn Liz, tôi sẽ không làm cái xác kia sống dậy.

Tôi bèn nghĩ sao nói vậy.

“Nhưng nội ở gần nó thôi đã khiến cậu khó chịu rồi,” Simon lo lắng. “Ta nên…”

“Nơi an toàn có dễ kiếm đâu.” Tôi gượng cười. “Với lại đây sẽ là một trải nghiệm không tồi. Tớ cần học cách nhận biết cảm giác đó là như thế nào mà.”

“À phải,” Tori dài giọng. “Hoàn cảnh sẽ giúp Chloe học hỏi thêm. Cậu có thôi đi không? Cậu y hệt con thỏ non vênh váo trong quảng cáo pin Energizer…”

Simon quay sang định gắt Tori, nhưng Derek vẫy tay bảo chúng tôi đi tiếp. Bốn chúng tôi đến một căn phòng không có cửa sổ nằm ở chính giữa ngôi nhà. Derek vặn to đèn bão. Ánh sáng lập loè đủ cho chúng tôi nhìn thấy xung quanh. Anh em Simon đã kê sẵn mấy thùng hàng rỗng làm ghế ngồi và trải báo nhằm che nền nhà bụi bặm. Có hai ba lô mới giấu sau những thùng hàng nằm cạnh chồng chăn rẻ tiền xếp gọn gàng. Tuy không được như khách sạn Hilton – thậm chí không được như Nhà mở Lyle – nhưng còn tốt chán vạn lần nơi chúng tôi vừa ngủ lại đêm qua.

Lúc chúng tôi ngồi xuống, Derek rút trong túi ra một nắm lương khô. Anh đưa cho tôi một thanh.

“Ồ, được đấy. Chắc hẳn mọi người đói meo cả rồi.” Simon cho tay vào túi quần. “Tớ có một quả táo dập và một trái chuối thâm đây. Tớ vẫn hay bảo mọi người muốn mua trái cây thì không nên vào cửa hàng tiện lợi mà.”

“Với riêng em, Simon, mớ trái cây đó còn đỡ hơn món này.” Derek đưa lương khô cho Tori.

“Vì cậu không nên ăn lương khô phải không?” Tôi nói. “Nhắc mới nhớ…” Tôi lấy lọ insulin ra. “Derek bảo đây là thuốc dự phòng của cậu.”

“Vậy là bí mật đen tối của tớ đã bị phơi ra ánh sáng.”

“Tớ không biết cậu giữ bí mật chuyện đó.”

“Không hẳn. Nhưng cũng chẳng phải thứ tớ nên quảng cáo rùm beng.”

Nói cách khác, nếu lũ trẻ biết Simon mắc bệnh mãn tính, họ sẽ phân biệt đối xử với cậu. Vì Simon có thể kiểm soát được bệnh của mình, không lý gì cậu ấy phải cho mọi người hay.

“Dự phòng ư?” Tori tò mò. “Có nghĩa Simon không cần dùng đến thuốc?”

“Hình như là không,” tôi nói khẽ.

Simon hết nhìn Tori lại nhìn tôi, có vẻ không hiểu, sau mới vỡ lẽ. “Thế các cậu tưởng…”

“Tưởng nếu không tiêm thuốc trong vòng 24 giờ tới, cậu sẽ chết à?” Tôi ngắt lời. “Không hẳn, nhưng cũng gần như vậy. Cậu cũng biết bài học ‘Cẩn thận khi sống với người mắc bệnh nguy hiểm đến tính mạng và luôn cần phải dùng thuốc’ mà. Có vẻ là nó vẫn hữu dụng đấy.”

“Cậu có vẻ hơi thất vọng, nhỉ?”

“Không phải chuyện đùa đâu. Giờ tụi tớ ngồi đây, lo không biết cậu tắt thở lúc nào. Coi cậu kìa, thậm chí không còn sức để thở hắt ra nữa.”

“Được rồi. Trong tình huống khẩn cấp, hãy dùng hai liều.”

Cậu ấy nhổm dậy, vờ lảo đảo rồi khuỵu xuống, yếu ớt ngóc đầu lên.

“Chloe? Cậu đấy ư?” Simon ho. “Cậu lấy insulin hộ tớ với?”

Tôi đặt thuốc vào bàn tay đang chìa ra.

“Cậu đã cứu mạng tớ,” Simon đùa. “Biết bao giờ tớ mới đền đáp được ơn này?”

“Trọn đời làm nô lệ cũng tốt. Tớ thích ăn trứng bác.”

Cậu ấy chìa trái táo dập ra. “Hay cậu bằng lòng ăn cái này nhé?”

Tôi bật cười.

“Hai người quái đản vừa chứ,” Tori nhận xét.

Simon ngồi lên thùng hàng ngay cạnh tôi. “Phải đấy. Bọn này cực kỳ quái đản và tệ hại hết sức. Chỉ cần đến gần bọn này, sự yêu mến của mọi người dành cho cậu sẽ giảm sút nghiêm trọng. Vậy tại sao cậu không…”

“Chloe?” Derek chen vào. “Tay em sao rồi?”

“Tay…?” Simon rủa thầm. “Rõ biết cách làm em anh xấu hổ. Lúc đầu là đồ ăn. Giờ đến hỏi thăm tay.” Cậu ấy quay sang tôi. “Tay cậu đỡ chưa?”

“Tốt rồi. Đã khâu kín miệng và băng bó cẩn thận.”

“Để tụi anh kiểm tra xem,” Derek nói.

Simon giúp tôi cởi áo khoác.

“Em ăn mặc thế hả?” Derek ngạc nhiên. “Áo ấm đâu?”

“Họ có cho em kịp mang theo gì đâu. Nhưng em có tiền. Rồi em sẽ mua áo.”

“Mua hai cái đi,” Simon khuyên. “Trời sập tối là lạnh ghê lắm. Tối qua chắc cậu đông cứng như que kem Popsicle.”

Tôi nhún vai. “Tại lúc đó tớ có chuyện phải lo nghĩ.”

“Cho dì cậu ấy và Rae,” Tori bổ sung thêm.

“T… ta nói chuyện đó sau,” thấy Simon nhìn mình đăm đăm, tôi vội bảo. “Ta có rất nhiều chuyện cần bàn. Hai người nói trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.