“VẬY KỂ LẠI TỪ ĐẦU NHÉ,” Derek tìm tư thế thoải mái trên kiện hàng rỗng. “Lần cuối cùng tụi anh nhìn thấy em là lúc em đang cùng Rae chạy ra nhà kho. Nhờ đánh lạc hướng họ nên tụi anh thoát được. Tuy nhiên, bọn anh không thể quay lại ngay vì ngại họ vẫn còn cảnh giác. Đến lúc bọn anh tìm tới lại không thấy các em đâu.”
“Rae thuyết phục em nên đi.” Cô ấy bảo lúc chỉ có mình cô ấy với Simon, Rae không thấy Simon nhắc gì đến tôi. Simon chỉ lo cho anh trai mình thôi. Giờ thì tôi biết sự thực không phải thế – Rae biết chỉ cần nói thế cũng đủ khiến tôi nản lòng, nản đến nỗi bỏ mọi người đi theo cô ấy. Giờ tôi rất ngượng vì đã trót tin một lời nói dối. “Rae nói… đủ thứ hết. Cô ấy bảo em đi tìm dì Lauren để dì chăm sóc vết thương cho, còn bảo…”
Suốt hai ngày qua, có chuyện gì tôi đều kể hết cho ba người kia nghe. Dần dà, tôi đưa mọi người đi từ khám phá này đến khám phá khác. Nghe tôi kể xong, ai nấy lặng người đi. Ngay cả Tori cũng không nói tiếng nào.
“Vậy là Brady và Liz đã chết,” Simon chậm rãi mở lời. “Tớ đoán cả cô bạn bị họ đưa đi trước đó cũng cùng chung số phận.”
“Amber,” Tori nhắc. “Tên cô ấy là Amber.”
Tôi gật đầu. “Amber có tên trong danh sách. Cả ba bọn họ.”
Lại thêm một đỗi im lặng.
“Rae và dì Lauren vẫn còn ở đó. Vẫn biết Rae phản bội chúng ta và dì em là đồng bọn của họ, nhưng em… em cần phải cứu hai người ấy ra. Em không dám mong mọi người sẽ giúp…”
“Không, cậu nói đúng,” Simon ngắt lời tôi. “Đúng là Rae có lỗi, nhưng lỗi đó không đáng chết.”
“Em biết chỉ riêng chúng ta thôi thì không đủ sức cứu họ.” Tôi lén đưa mắt nhìn Derek. Thấy anh gật đầu, tôi có chút thất vọng, như thể tôi mong mỏi anh sẽ nói bọn tôi làm được. Tất nhiên, anh có lý. Chúng tôi không thể.
“Ngay sau khi tìm thấy cha hai người, em muốn quay lại đó,” tôi bảo. “Chắc giờ chúng ta đều hiểu tại sao chú lại đưa anh và Simon chạy trốn.”
“Bởi sau rốt thì ông đã đi đến kết luận rằng, suy cho cùng, sắp đặt lại gien cho con trai mình chẳng phải ý tưởng sáng suốt gì cho cam ư?” Giọng điệu cay đắng của Simon làm tôi ngạc nhiên. Từ đầu đến giờ, tôi không hề nghĩ đến điều cậu vừa nói. Tôi hoàn toàn cho rằng cha cậu là “người tốt”. Nhưng chính chú ấy đã cho phép họ làm thí nghiệm trên cơ thể con trai mình, hệt như cha mẹ các đối tượng thí nghiệm khác vậy.
“Các bậc cha mẹ cũng chỉ cố làm điều tốt thôi,” tôi nhớ đến lá thư của dì mình. “Ai cũng tưởng cách đó làm cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn. Hội Edison mang đến cho họ giấc mơ đó, và khi thí nghiệm trục trặc, ba anh đã ly khai khỏi hội. Dì Lauren cũng định thế.” Tôi chạm vào bức thư trong túi quần. “Chỉ là quá trễ mất rồi.”
“Trong số các phụ huynh của chúng ta, cũng có người không bao giờ hối tiếc về quyết định đó,” Tori tiếp lời. “Lắm người vỡ lẽ mẹ ruột của mình hoá ra chỉ là kẻ vô trách nhiệm không hơn. Nhưng mà này, ít nhất thì chưa ai biết tôi thật sự vớ bở.” Cô ta lột mảnh giấy bọc cuối cùng bao quanh miếng lương khô. “Tôi cũng không tin vụ họ bảo chúng mình là ‘mẻ hàng lỗi’. Ý muốn ban đầu của họ là những người có khả năng siêu nhiên vượt trội hơn. Chẳng phải bọn mình đúng là thế còn gì. Họ chỉ cần dạy bọn mình cách kiểm soát năng lực ấy là được thôi.”
“Sao cậu không về mà nói với bọn họ ấy?” Simon ngán ngẩm.
“Còn cậu thì sao?” Tori phẩy tay với Simon. “Sức mạnh của cậu chả tốt quá còn gì. Thậm chí hồi ở Nhà mở Lyle, cậu có phải tư vấn đâu.”
“Simon không có trong danh sách. Họ coi cậu ấy là một thành công.”
“Ai muốn nói gì cũng được.” Simon cựa người trên thùng hàng rỗng. “Sức mạnh của những đối tượng được coi là thí nghiệm thành công có vẻ yếu hơn, nhưng có thể chỉ bởi chưa đến lúc bộc phát. Một khi năng lực siêu nhiên phát huy hết, chúng ta cũng sẽ có cùng rắc rối như nhau thôi.”
Tori gật đầu tán thành. “Đồng hồ đếm ngược trên bom hẹn giờ đang kêu tích tắc.”
Y hệt lời ả bán yêu từng nói…
Tôi chưa từng nhắc đến ả. Một tình huống rắc rối không cần thiết và là cơ hội để Derek bảo rằng tôi thật khờ khạo mới đi nghe ả tán hươu tán vượn. Vậy mà còn bảo tôi quay lại đó, phóng thích ả ư? Không phải là chuyện tôi muốn nghĩ đến bây giờ. Nếu có quay lại, nghĩa là khi đó chúng tôi đã tìm được cha Simon và chú ấy sẽ có cách chặn đứng Hội Edison mà không cần phải phóng thích bất kỳ một yêu ma nào.
“Cha tớ sẽ giải quyết hết cho xem,” Simon hào hứng.
“Hay đấy,” Tori nói. “Nào thì cứu dì Chloe và Rae, nào thì giải đáp mọi thắc mắc… chỉ cần chờ cậu tìm cho ra người cha hiện đang mất tích. Bằng cách nào đây?” Cô ta nhìn khắp lượt những ai đang có mặt. “Có thể thấy không được ổn cho lắm.”
Ánh mắt Simon long lên giận dữ, nhưng cậu chớp mắt gạt biểu cảm ấy đi. “Bọn tôi đang cố hết sức.”
“Bằng cách nào mới được?”
“Để sau đi,” Derek chen vào. “Giờ ta cần kiếm quần áo ấm cho Chloe đã…”
“Chloe, Chloe, Chloe. Dẹp trò lo lắng cho Chloe bé bỏng tội nghiệp đi. Cô nàng đã chết rét đâu mà sợ. Còn cha cậu thì sao? Có manh mối gì chưa? Hay có dấu vết nào không?”
“Chưa có,” Simon thú nhận.
“Vậy hai ngày vừa qua các người làm những gì?”
Simon giận cành hông. Lần này không nhịn nữa, cậu quay phắt sang Tori khiến cô ta vội vàng rụt lại. “Trong suốt hai ngày qua, bọn này dành mọi giây phút tỉnh thức để làm ba việc cố sống sót, tìm Chloe và tìm cha tôi. Vậy cậu làm được những gì rồi?”
“Tôi bị giam.”
“Thế ư? Chloe cũng bị giam, nhưng hoàn cảnh không ngăn được cô ấy. Cậu muốn bổ sung thêm gì không, Tori? Cậu đã tìm hiểu được gì nào? Hay chỉ ‘ăn theo’ vụ chạy trốn của Chloe?”
“Tori giúp tớ mà,” tôi can. “Không có cô ấy…”
Tori quay ngoắt lại đốp chát. “Chloe Saunders, tôi không cần cậu bênh.”
Im lặng. Mãi sau, Derek hỏi, “Tori, bọn tôi nên đưa cô về đâu? Về nhà ông bà? Hay bạn bè? Giờ cô đã thoát được và bình an vô sự, và tôi tin chắc cô cũng đã có chốn đi về.”
“Không.”
Tôi vừa định kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra với cha Tori, nhưng cô ta đã quắc mắt bắt tôi phải im miệng.
“Cô ấy không có chỗ nào đâu,” tôi đành bảo. “Giống em vậy.”
“Nhất định cũng phải có ai đó chứ,” Derek gặng, “nếu họ không ở Buffalo, bọn tôi sẽ mua vé xe buýt cho cô.”
“Thích có người phải đi ngay trong vòng một giờ tới chứ gì?” Tori ương bướng. “Tôi không đi đâu hết. Tôi sẽ nhập hội anh hùng nhí đi tìm Người Cha Siêu Phàm.”
Simon và Derek đưa mắt nhìn nhau.
“Không được,” Derek thẳng thừng.
“Không ư? Xin lỗi nhé, chính Rae mới là người phản bội các người. Không phải tôi. Tôi còn giúp Chloe nữa đấy.”
“Lúc còn ở Nhà mở Lyle, cũng lại là Rae hành hạ Chloe chắc?”
“Hành hạ ư?” Tori cười khẩy khinh bỉ. “Tôi không…”
“Cậu không từ thủ đoạn để khiến họ đuổi Chloe,” Simon lên án. “Và khi mưu sự không thành, cậu đã tính giết cô ấy.”
“Giết Chloe ư?” Tori mím môi. “Tôi không giống mẹ tôi. Sao cậu dám đổ tội…”
“Cô lừa Chloe vào khoang trống,” Derek nhắc lại. “Lấy gạch đập vào đầu cô ấy xong, cô trói gô Chloe và nhét giẻ vào mồm cô ấy, sau đó nhốt cô ấy lại. Cô có buồn kiểm tra xem Chloe có hề hấn gì không sao? Rằng cô chưa đập vỡ đầu người ta ra ấy?”
Tori định cãi biến nhưng nỗi kinh hãi trong mắt cho thấy Tori biết mình không nên làm thế.
“Derek,” tôi nói đỡ, “Em không nghĩ…”
“Không, cô ta không nghĩ vậy. Viên gạch của Tori có thể đã đập chết em. Khăn nhét miệng đã có thể khiến em chết vì nghẹt thở. Nỗi kinh hoàng cô ta gây ra cho em đã có thể làm em nhồi máu cơ tim mà chết. Còn nữa, giả sử hôm đó em không thoát khỏi dây trói, chuyện gì sẽ xảy ra? Chỉ cần cơ thể bị mất nước vài ngày cũng đủ mất mạng rồi.”
“Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc Chloe đến chết. Anh không thể buộc tội tôi như thế.”
“Phải,” Derek chưa chịu thôi. “Cô chỉ muốn người ta nhốt Chloe vào bệnh viện tâm thần. Mà tại sao mới được? Chỉ vì cô không ưa cô ấy. Bởi Chloe nói chuyện với anh chàng cô thích. Tori, có thể cô không giống mẹ cô, nhưng những gì cô đang…” Anh lạnh lùng chiếu ánh mắt băng giá vào Tori. “Tôi không muốn gặp phải loại chuyện ấy đâu.”
Nét mặt Tori lúc đó… dù có thể cô ta không thích sự cảm thông của tôi, nhưng tôi vẫn thấy tội nghiệp cô ta.
“Bọn tôi không tin cậu,” giọng Simon mềm mỏng hơn anh trai mình. “Bọn tôi không thể đi cùng với người mình không tin tưởng.”
“Nhưng nếu em thấy bình thường,” tôi lên tiếng. “Nếu em thấy đi với Tori an toàn…”
“Không có chuyện đó đâu. Vả lại, em sẽ không làm lơ Tori, bởi nếu thế, em không còn là em nữa.” Derek nhìn thẳng vào mắt Tori. “Nhưng tôi làm được. Chloe không buộc cô phải đi vì lỡ cô có xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ rất lo lắng. Còn tôi? Tôi mặc xác. Cô tự gây ra thì tự đi mà gánh hậu quả.”
Đến đây, tôi phải công nhận câu nói đó quá tàn nhẫn. Simon há miệng, lúng túng không yên.
Nhưng tôi nhanh miệng hơn Simon. “Tori biết đi đâu bấy giờ? Cô ấy làm gì có tiền. Còn nữa, hễ Tori đến tìm ai, người đó cũng có thể gọi ngay cho cha mẹ cô ấy.”
“Anh không quan tâm.”
“Ta không thể làm thế,” Simon mở lời. “Thật không phải chút nào.”
Tôi biết không phải Derek thiếu cảm thông – anh không thể quên việc mình từng làm với người đã bắt nạt Simon. Nhưng kiểu như anh có các nguyên tắc kiềm chế và cân bằng lạ lùng. Nếu có người sai phạm, như Tori chẳng hạn, anh sẽ không ngần ngại “mặc xác” người đó, bắt họ phải đối mặt với mọi an bài của định mệnh.
“Không được,” tôi kiên quyết.
“Đây không phải chuyện có thể đặt lên bàn thương lượng. Tori sẽ không đi cùng chúng ta.”
“Được rồi.” Tôi đứng dậy, phủi phủi quần jeans. “Ta đi thôi, Tori.”
Lúc Simon nhổm dậy, tôi tưởng cậu ấy định cản tôi. Ai dè cậu cũng theo tôi ra cửa. Tori ra theo hai đứa. Khi chúng tôi sắp đi qua ngưỡng cửa phòng bên, Derek chạy theo, nắm tay tôi mạnh đến độ tôi suýt té.
Tôi nhăn nhó gỡ tay anh ra. “Nhầm tay rồi.”
Derek buông ngay vì biết mình vừa nắm phải cánh tay bị thương. Một phút dài im lặng nặng nề, rồi thì, “Thôi được.” Anh quay sang Tori. “Ba điều kiện. Một, dù có hiềm khích gì với Chloe, cũng phải bỏ đi. Còn rắp tâm hại cô ấy nữa là cô tiêu đấy.”
“Đã rõ,” Tori ưng thuận.
“Hai, quên tình cảm với Simon đi. Nó không quan tâm đâu.”
Tori đỏ mặt gắt, “Tôi cho rằng mình biết rõ điều đó hơn ai hết. Thế còn điều kiện thứ ba?”
“Đừng tự coi mình là trung tâm nữa.”