“ÔNG TA ĐI CHƯA VẬY?” thấy tôi chạy đến, Tori hỏi.
Tôi gật đầu thở dốc. Hơi lạnh buổi đêm buốt giá làm phổi tôi đau nhói. Tuy nhiên tôi không thấy lạnh – tôi mặc một áo sơ mi bên trong áo nỉ có mũ trùm mới mua. Ngoài cùng còn có thêm chiếc áo khoác to quá khổ. Mồ hôi chảy thành dòng trên mặt trong lúc tôi đứng thở lấy lại sức. Lúc nãy tôi chạy sau các bạn hai dãy nhà, vì nghĩ rằng nếu tách khỏi nhóm, tôi sẽ “cắt đuôi” hồn ma dễ dàng hơn. Tôi đã đoán đúng.
Chúng tôi không rõ ai đã đến điều tra tại sao có tiếng ồn trong căn nhà bỏ hoang. Có lẽ là cảnh sát, theo như lời Simon, hoặc chỉ là người qua đường – chúng tôi chẳng dừng lại lâu nên không biết.
Hiện tại, chúng tôi đang đứng giữa một chiếc bán tải loại nhẹ và một chiếc minivan trong bãi đậu xe. Tiếng nhạc ồn ã vang ra từ một câu lạc bộ gần đó. Tôi hơi ngạc nhiên – một bãi xe chật cứng và một quán bar đông đúc vào giữa đêm hôm khuya khoắt của một ngày làm việc bình thường. Xem đồng hồ, tôi mới biết giờ chưa đến nửa đêm.
‘Em không thể thản nhiên bỏ đi như vậy được,” Derek cằn nhằn.
“Em đã giải thích với anh chuyện em vừa làm. Thế vẫn chưa đủ ư?”
“Em không được…”
“Thôi, bỏ đi,” Simon khẽ nói. “Ta còn phải tìm một chỗ để ngủ đây này.”
“Không biết tại ai nên mới ra nông nỗi,” Tori nói mát.
“Đó đâu phải lỗi của Chloe.”
“Đương nhiên. Cứ hỏi Derek thì biết.”
“Ý anh ấy không phải…”
Tôi giơ hai tay lên. “Tất cả là do tớ. Chúng ta thôi cãi nhau nữa được không? Tớ biết mọi người đều phải cố, nhưng nếu ta cùng vượt qua chuyện này…”
“Nếu cậu định lên lớp bọn tôi về tinh thần vượt khó và đồng tâm hiệp lực, tôi sẽ ói ngay cho xem,” Tori khó chịu.
“Chà, tôi cũng định thế thật nhưng chỉ sợ người có khả năng siêu nhiên do bị biến đổi gien như tôi sẽ bị một con cá mập đồng loại ăn sống nuốt tươi.”
Simon cười phá lên. “Trong phim Deep Blue Sea.” Cậu quay sang Derek. “Anh chưa xem phim này. Trong phim, Simuel L.Jackson đang thao thao bất tuyệt trước nhóm người sống sót về chuyện thôi cãi nhau và cùng đoàn kết thì bị một con cá mập từ phía sau lao tới đớp gọn. Cảnh chết chóc hay chưa từng thấy.”
“Kẻ diễn thuyết là người thích áp đặt. Tớ không phải người như vậy.”
“Nhưng cậu nói đúng,” Simon nói. “Đã đến lúc kêu gọi một cuộc đình chiến, chấm dứt cãi vặt rồi.”
“Đình chiến ư?” Tori mỉa mai. “Cường điệu quá nhỉ. Định khoe mẽ hả Simon?”
Cả ba chúng tôi đều quay sang nhìn cô ta.
“Nhìn cái gì?” Tori ngạc nhiên.
“Không cãi vặt nghĩa là không nói khích, không xúc phạm người khác, không chế nhạo, không ăn nói cay nghiệt,” Derek giải thích. “Thế có nghĩa bọn tôi sẽ không ‘được’ nghe giọng cô dễ đến mấy ngày.”
“Còn bây giờ em nhận lỗi và em sẽ đi giải quyết hậu quả. Mọi người đứng dây chờ để em đi tìm chỗ…”
Derek túm lưng áo khoác của tôi. “Hồn ma nổi quạu vẫn đang tìm em tính sổ. Em ở đây với Tori đi. Anh và Simon sẽ tìm chỗ mới.”
Trước khi đi, Derek còn quay lại dặn với. “Ý anh là đứng yên đây chờ, không được đi đâu hết.”
“Ngay cả khi chủ xe” – Tori vỗ vào hai chiếc xe đậu hai bên – “đi ra ư?”
Derek không thèm trả lời. “Chloe, Tori thuộc trách nhiệm quản lý của em đấy.”
Khi hai người kia đi cả, Tori quay sang tôi. “Derek nói vậy mà cậu cũng để yên à? Anh ta coi cậu như con nít ấy.”
Không nói một lời, tôi đi khỏi chỗ Derek bảo tôi phải đứng chờ.
Tori cười. “Ngoan gớm nhỉ.”
Tôi dẫn cô ta qua lối đi trải sỏi giữa hai toà nhà rồi ngồi ngay xuống đất. “Chỗ này an toàn hơn và vẫn đủ gần.”
Cô ta trố mắt nhìn tôi. “Cậu đùa tôi chắc?”
Tôi kéo tay áo khoác trùm kín hai bàn tay cho đỡ lạnh.
“Cậu nghe lời anh ta thật ư?”
“Chỉ khi Derek có lý.”
Tori đến sát bên, cúi xuống tôi gay gắt bảo. “Cậu để con trai ra lệnh cho mình như thế à? Bắt con gái ngồi bệt xuống đất, chờ họ lùng tìm hang đá làm chốn ngủ, có thể là kiếm cả miếng ăn mang về cho ư?”
“Ừ.”
“Chà chà, tôi thì không đâu. Tôi sẽ cho hai người đó thấy con gái cũng có thể làm được như họ.”
Tôi dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại. Tori vùng vằng bỏ đi. Tôi mở mắt nhìn theo cô ta đi mỗi lúc một xa.
Derek bảo chờ. Còn dặn phải trông chừng Tori nữa. Giữa lúc này, hai yêu cầu đó mâu thuẫn nhau. Tôi biết nếu có Derek ở đây, anh sẽ bảo tôi mặc kệ Tori, tự lo cho mình. Nhưng tôi không làm thế được.
“Chờ đã,” tôi chạy theo cô ta.
“Nếu cậu định rên rỉ ỉ ôi, đem con ma đang nổi quạu ra doạ tôi thì nên thôi đi là vừa.”
“Tôi không chạy theo quấy rầy cậu. Tôi sẽ giúp cậu tìm chỗ ngủ. Chỉ cần hai đứa mình đi loanh quanh gần đây, Derek sẽ lần theo dấu và tìm được thôi.” Thấy Tori bước lên vỉa hè, tôi chỉnh lại mũ áo trùm kín đầu và chạy theo giật tay áo cô ta. “Ta sẽ tìm đường vắng, nhưng tôi cần tránh giáp mặt người qua đường càng nhiều càng tốt.”
“Còn tôi thì không đâu. Tôi không bị ma bám gót, cũng không bị giải thưởng nửa triệu đô la treo lơ lửng trên đầu.”
“Phải. Nhưng nếu Hội Edison định bắt bọn mình lại, họ sẽ công khai ra đường lùng sục. Cả hai ta đều phải cẩn thận.”
Chúng tôi đến cuối đường. Thấy Tori định rẽ trái, tôi vội ngăn cô ta lại.
“Lối này,” tôi vẫy cô ta đi vào phía bên đường tối hơn. “Tìm một chỗ tốt trong hẻm. Gió từ hướng bắc thổi tới nên ta cần một vật che chắn ở hướng ấy. Một góc đường, đầu hẻm hay chỗ thụt vào của một cửa giao hàng là tốt nhất, vì như thế ta sẽ biết có ai đang đến. Đèn chỗ đó càng tối càng tốt. Ta cần chỗ tối và khuất nẻo một chút.”
“Chloe này, cậu có biết mình hách dịch không kém gì Derek không? Chỉ khác mỗi một điểm, cậu ra lệnh dễ nghe hơn.”
Nhưng hình như ra lệnh một cách dễ nghe có tác dụng bởi Tori không bỏ đi, cũng không cãi cọ. Cô ta chỉ đi bên tôi, cùng xem qua mấy nơi.
Sau dãy cửa tiệm, chúng tôi tìm thấy một con hẻm hẹp, dài hun hút. Một bên là tường, một bên là hàng rào vững chãi cao hai mét.
“Trông được đấy,” tôi háo hức.
“Phải. Nếu cậu giống Oscar the Grouch.” Tori khoát tay chỉ dãy thùng rác.
Tôi mở nắp một thùng và chỉ vào chỗ giấy cắt vụn bên trong. “Rác tái chế. Quanh đây không có nhà hàng nào nên rác cũng không bốc mùi tệ lắm.”
Tôi tiếp tục đi cho đến cuối hẻm. Đó là hẻm cụt, đầu kia có tường bít kín.
“Tuyệt,” tôi nói. “Ba mặt hẻm là tường, dãy thùng rác chắn ngay lối vào. Ta có thể địch chuyển mấy thùng ấy, đổ giấy xuống để ngồi.”
“Và biết đâu, nếu may mắn, ta sẽ tìm được một thùng giấy thật to để chui vào trong, đóng giả thành người vô gia cư.”
“Tori, hiện giờ bọn mình là vô gia cư rồi còn gì.”
Nghe đến đó, Tori lặng người đi. Đứng gần cuối con hẻm nhỏ, tôi bật cười.
“Lại đây mà xem này.”
Tori thở dài. “Giờ thì gì nữa đây?”
Tôi vẫy cô ta lại gần.
“Ồ.” Tori chìa hai tay hơ dưới làn khí ấm từ ống thông gió gắn với ngôi nhà.
Tôi hớn hở. “Mình còn có cả lò sưởi nữa. Tuyệt vời quá phải không nào?”
“Quá tuyệt là đằng khác,” một giọng con gái vang lên. “Chính vì thế chỗ này đã có chủ rồi.”
Ba đứa con gái từ đầu hẻm đi tới. Cả ba đều trạc tuổi Tori và tôi. Đứa tóc vàng vận quần áo dã chiến quá khổ. Một đứa khác để tóc dài uốn lọn. Đứa thứ ba mặc áo khoác bằng da màu nâu cũ sờn. Khi nó đứng vào chỗ có ánh trăng chiếu tới, tôi thấy một vết sẹo lớn chạy từ mắt tới cằm nó.
“Thấy cái đó không?” Đứa tóc uốn lọn chỉ mảnh giấy găm trên hàng rào gỗ. “Tụi tao đánh dấu đấy. Có nghĩa nơi này của tụi tao.”
“Bọn tôi kh… không thấy. Xin lỗi. Chúng tôi đi ngay đây.”
Tôi vừa dợm bước đi đã bị Tori kéo lại. “Không, bọn mình không đi đâu hết. Tụi mày không thể chiếm cứ một con hẻm, dù có đánh dấu hay không cũng mặc. Ai đến trước, người đó có quyền ở lại. Tụi mày muốn ở đây ư? Mai nhớ đến sớm vào nhé.”
“Cái gì?”
Đứa mặt sẹo rút ngay dao bấm trong túi ra. “Tách,” lưỡi dao bật mở. Tuy có thấy dao nhưng Tori vẫn cương quyết đứng yên đấy, cùng con bé nọ nhìn chằm chằm vào mắt nhau.
“Xem kìa, con nhỏ này định thách đấu nhằm chiếm chỗ của tụi mình,” đứa mặt sẹo nói với bạn nó. “Mày lang thang ngoài đường phố bao lâu rồi con bé kia?” Nó nhìn Tori từ đầu đến chân. “Tao đoán chắc mới từ chín giờ sáng nay phải không? Mày gặp chuyện gì thế? Cha mẹ không cho mày đến đêm vũ hội của trường để gặp bạn trai chứ gì?”
Ba đứa cùng cười khúc khích. Mấy ngón tay Tori nhúc nhích, sẵn sàng tung bùa chú. Tôi vội nắm cổ tay cô ta. Tori hất tay tôi ra. Tôi chỉ cho cô ta thấy hai đứa còn lại cũng đã rút dao bấm giống hệt dao của “mặt sẹo”, nhưng tầm mắt của Tori lia trở lại với đứa có sẹo. Mọi cơn giận dồn nén trong suốt 24 giờ qua sục sôi trong Tori. Mấy thùng rác gần ba đứa con gái động đậy, phát ra tiếng sột soạt. Giấy bên trong vung ra tung toé sau lưng chúng. Tuy vậy ba đứa kia không hề quay lại nhìn, coi chuyện đó chỉ như gió thoảng qua.
Siết chặt cổ tay Tori, tôi nói khẽ, “Chúng đông quá.’
Trước sự ngạc nhiên của tôi, tay Tori thả lỏng. Tưởng cô ta định làm động tác giả, tôi không chịu buông. Nhưng cô ta đã hất tay tôi, nói, “Thôi được. Tụi này đi vậy.”
“Được đấy,” “mặt sẹo” gật gù. “Hai con bé kia, lần sau nếu thấy cái này” – nó chỉ vào mảnh giấy trên hàng rào – “lượn ngay nghe chưa. Ít nhất cho đến khi tụi mày biết ‘chơi rắn’.”
Chúng tôi dợm đi qua chúng thì đứa mặt sẹo vung tay vỗ bộp vào ngực Tori chặn lại.
“Sống ngoài này không như tụi bay nghĩ đâu. Mày còn phải học nhiều.”
“Cảm ơn,” Tori bẳn gắt và định đi tiếp nhưng lại bị con bé kia ngăn lại.
“Muốn học hỏi phải không? Để tao nói cho nghe, bài học nào cũng có kèm hậu quả hết. Vậy để tao giúp mày nhớ bài học lần này. Nộp áo khoác của mày cho tao.”
Nó chìa tay. Tori trừng mắt nhìn.
“Áo tao cũ rồi,” con bé kia nói tiếp. “Tao thích áo mày hơn.”
Tori cười khẩy và định đi tiếp.
“Mặt sẹo” bước ra chắn đường và vung dao lên. “Tao vừa bảo tao thích áo của mày đấy.”
“Cả giày của nó nữa.” Con bé tóc lọn chỉ vào tôi.
“Phải đấy, cả áo khoác lẫn giày,” “mặt sẹo” gật gù. “Hai đứa kia, cởi ra đi chứ.”
Đứa mặc đồ dã chiến trong bọn cũng sấn tới. “Tao lấy quần jeans của đứa nhỏ con. Tao chưa bao giờ được mặc quần của Sevens.” Nó cười nhăn nhở, phô ra cái răng cẩn đá quý. “Mặc nó vào, tao sẽ có cảm giác mình là ngôi sao điện ảnh.”
“Phải đấy, mày mặc thử mà xem,” con bé tóc lọn tán thành.
“Dẹp vụ quần jeans,” “mặt sẹo” gạt đi. “Áo khoác và giày. Cởi ra mau.”
Tori cần có áo khoác, và tôi không thể thiếu đôi giày. Cúi xuống lúi húi cởi giày, tôi vờ mất thăng bằng và vẫy Tori lại đỡ. Tôi nhẹ cả người vì cô ta đến thật. Vừa dựa vào Tori, tôi vừa nói nhỏ, “Bùa đẩy lui nhé.”
Tori nhướng mày.
Tôi búng ngón tay. “Bùa đẩy lui. Nào, một, hai, ba.” Tôi lần lượt hất đầu về phía ba đứa con gái.
Tori lắc đầu. “Bùa trói đi.”
“Tụi nó đông quá. Dùng bùa đẩy lui đi.”
“Hai đứa kia, nhanh lên chứ,” “mặt sẹo” sốt ruột.
Tori thở dài rõ to và cúi xuống làm bộ sắp cởi giày cho tôi. Thình lình cô ta đứng thẳng dậy, vung tay ra trước, tung về phía mặt sẹo bùa…
Con bé đứng im như tượng. Tori thực hiện quá tốt lời khuyên của tôi.
Lúc đầu, hai đứa kia không để ý. Chúng chỉ nôn nóng nhìn tên đầu sỏ, chờ nó giục chúng tôi lần nữa.
“Nghe tôi đếm này,” Tori nói khẽ. “Một, hai…”
“Này, cái gì…?” đứa mặt trang phục dã chiến thấy lạ.
Tori vung tay, nhưng con bé kia vẫn tiến đến. “Mặt sẹo” lảo đảo, bùa đã hết tác dụng. Dao lăm lăm trong tay, nó phăm phăm đi tới. Bạn nó đi sát hai bên, sẵn sàng yểm trợ. Tori lại định tung bùa, nhưng hình như cô ta đã vội dùng hết phép màu trong lần đầu tiên, vì thế chẳng có gì xảy ra cả.
“Tuy không hiểu mày vừa xài tiểu xảo gì,” “mặt sẹo” bảo. “Nhưng nói thật là nó ngớ ngẩn lắm. Tao cho ba giây, cởi hết đồ ra. Cả hai đứa.”
“Tao không cho là vậy đâu,” Tori đáp trả. “Giờ thì lùi lại ngay.”
Tori búng tay. “Mặt sẹo” thậm chí không hề chao đảo.
“Đã bảo lùi lại mà!”
Cô ta lại búng tay. Đám con gái cứ tiến tới. Tôi quay nhanh ra sau và chợt nhận ra hẻm cụt cũng có bất lợi. Nếu lối vào bị chặn, ta sẽ không có đường thoát. Khi con bé mặc đồ dã chiến xông đến chỗ tôi, tôi đành bỏ chạy. Tori không rời tôi nửa bước.
Đến cuối hẻm, tôi làm động tác giả, hi vọng bọn đuổi theo mất cảnh giác và cho mình cơ hội chạy vòng qua chúng. Chỉ mình con bé “đồ dã chiến” mắc mưu. Đứa tóc uốn lọn biết là trò nghi binh nên đã lập tức cản tôi lại.
Tôi chúi người tránh được lưỡi dao của nó, nhưng bị nó đạp trúng khoeo chân. Tôi khuỵu gối, lom khom lách người chạy qua nó. Tôi thoáng thấy Tori giơ tay như muốn đầu hàng. Bất ngờ cô ta vươn tới chụp lấy tay cầm dao của “mặt sẹo”. Lưỡi dao xả xuống, rạch một đường dài trên tay áo khoác Tori.
Tori rú nghẹn lên vì tức giận, như thể dao rạch vào tay cô ta chứ không phải tay áo. Hai bàn tay cô ta huơ lên. “Mặt sẹo” nhảy giật lùi, tránh cú đấm thẳng tới. Nhưng Tori đã giơ tay cao quá đầu đối thủ rồi vụt xuống.
Một làn sóng vô hình xô mạnh vào tôi. Chưa kịp định thần, tôi đã thấy mình ngã ngửa người trên đất. Đôi giày đế mềm đập xuống nền bê tông. Tôi nhìn lên thì thấy Tori vội chạy tới.
“Cậu có sao không?” Thấy tôi còn tỉnh táo, cô ta chẳng buồn đợi câu trả lời. “Dậy đi!”
Tôi rướn người nhưng chưa thể đứng lên ngay vì chân vẫn còn đau ê ẩm sau cú đá của “tóc uốn lọn”. Tôi nhìn nhanh xung quanh. “Tóc uốn lọn” đang nằm cách tôi chừng vài mét.
Tori giật mạnh tay, bắt tôi đứng lên. “Đồ dã chiến” nằm gục dưới chân tường. Nó khẽ rên rỉ. “Mặt sẹo” bò trên tứ chi, tuy đã tỉnh nhưng chưa hết bàng hoàng.
Thấy dao của “tóc uốn lọn” trên đất, tôi vội nhặt lấy và chạy đến chỗ “đồ dã chiến”. Vừa đi tôi vừa bảo Tori lấy dao của “mặt sẹo”, còn tôi sẽ tìm sao của “đồ dã chiến”. Dao rơi cách chỗ nó nằm chừng vài thước. Tôi vội vơ lấy. Tori đã chạy đến giữa hẻm. Tôi mặc kệ bên chân đau, tập tễnh chạy theo cô ta.
“Cậu lấy dao của nó chưa?” Tôi hỏi Tori.
“Cần gì chứ? Cậu có những hai con rồi mà.”
“Đấy không phải lý do…”
“Này!” có tiếng hét từ sau lưng chúng tôi. “Này!”
Ngoái ra sau, tôi thấy “mặt sẹo” đang cầm dao đuổi theo chúng tôi. Lý do tôi cần cả ba con dao chính là đây.