TÔI DÚI DAO VÀO TAY Tori và bảo chạy. Cô ta nghe lời ngay và phóng vút đi. Cặp chân dài sớm bỏ lại tôi một mình, đó không phải là điều tôi muốn. Nhưng trước giờ hai đứa nhiều lần không hiểu ý nhau. Chúng tôi cần…
Vì ngoái ra sau nhìn kẻ đang đuổi theo mình nên tôi vấp phải lề đường. Dù loạng choạng, tôi vẫn cố đứng dậy nhưng bên đầu gối bị đau khuỵu xuống khiến tôi ngã lên vạt cỏ. Hai tay chống xuống đất, tôi vừa định nhổm dậy thì con bé nọ nhảy chồm lên lưng tôi. Tôi gần như ngạt thở.
Hai đứa giao tranh – nếu kiểu vung tay loạn xạ chân đá tứ tung vì sợ của tôi có thể gọi là “ra đòn”. Chẳng mấy chốc, tôi đã bị nó vật ngửa và kề dao vào cổ. Tôi cứng người lại.
“Tôi… tôi… tôi…” Tôi nuốt khan. “Tôi xin lỗi. Cậu muốn lấy áo khoác của tôi không? Cả giày nữa nhé?”
Nó nhăn mặt kinh bỉ. “Nhỏ tóc vàng kia, thứ tao muốn mày lại không có.”
Lật mũ áo tôi ra, nó túm tóc tôi giật mạnh. Tôi nhăm nhó và kêu oai oái.
“Nhuộm vài vệt đỏ ư?” Một tiếng cười khô khốc. “Mày tưởng làm thế thì mày sẽ ngầu hơn ư? Đẹp hơn ư?”
“Kh… không. Nếu cậu thích giày của tôi….”
“Tao không đi vừa. Tao thích áo khoác của bạn mày, nhưng nó đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Bạn mày tử tế quá nhỉ. Thậm chí không buồn ngoái đầu nhìn lại.” Nó hơi nhổm lên nhưng vẫn gí dao sát cổ tôi. “Lúc nãy là súng điện phải không?”
“Gì cơ?”
“Lúc nãy bạn mày dùng súng điện. Nó gí điện vào tao, và cả bạn tao nữa. Chắc mày thấy khoái lắm.”
“Kh… không. Tôi…”
“Tao đã bảo sẽ dạy cho chúng mày một bài học. Vì thứ tao cần mày lại không có, nên…”
Nó đưa dao lên, giữ mũi dao cách mắt tôi chỉ vài xăng ti mét. Thấy phần mũi từ từ hạ xuống, tôi sợ phát khiếp, vùng giãy tìm đường thoát. Nhưng do cánh tay nó chẹn ngang cổ nên tôi giãy giụa sẽ bị ngạt thở ngay. Vì thế, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc chống mắt nhìn mũi dao nhọn hoắt sắp chọc vào mắt mình. Một tiếng rên rỉ thoát ra từ lồng ngực tôi. “Mặt sẹo” cười hô hố và tì dao lên gò má tôi.
Mũi dao nhọn xuyên qua da thịt. Mặt tôi đau nhói, máu nóng chảy xuống má.
“Nhỏ tóc vàng kia, cảnh đời này không dành cho bọn gái xinh đâu. Nhỏ nhắn xinh xắn như mày ư? Cùng lắm là một tuồn sau sẽ có tay chơi giở ngón nghề với mày. Còn tao ư? Tao may mắn vì không phải lo như mày.” Nó nghiêng mặt cho tôi thấy vết sẹo khủng khiếp chạy dài trên má. “Tao sẽ ban ân huệ giống hệt vậy cho mày.”
Mũi dao xọc xuống sâu hơn. Nhắm nghiền mắt, tôi gồng mình chịu đau. Bất ngờ, nó gầm lên tức tối và nhảy ra khỏi người tôi.
Lúc lồm cồm bò dậy, tôi mới thấy không phải mặt sẹo vừa gầm. Cũng không phải nó tự nhảy khỏi người tôi – người nó đang bay lên, mắt trợn tròn kinh hãi, con dao rơi cắm xuống đất khi Derek nhấc bổng người nó lên. Anh sắp sửa quăng mạnh “mặt sẹo” vào tường.
Tôi thét lên”Đừng!” Tôi tưởng đã quá trễ, không thể vãn hồi nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Derek khựng lại, nhanh đến nỗi chính anh cũng phải lảo đảo. “Mặt sẹo” giãy giụa, đá tứ tung. Chân nó đạp trúng Derek, nhưng hình như anh không để ý. Derek nhìn quanh, thấy hàng rào và anh gừ lên một tiếng, ném “mặt sẹo” qua hàng rào đó. Nó rơi bịch sang phía bên kia.
Mãi sau tôi mới đứng dậy được, dù vẫn lẩy bẩy, chỉ chực ngã. Anh túm cổ áo tôi giật mạnh.
“Đi thôi!”
Thấy con dao rơi trên đất, tôi vội nhặt lấy. Derek đẩy tôi lên trước, mạnh đến nỗi tôi suýt ngã nhào. Đoạn tôi co cẳng chạy. Derek chạy trước mặt dẫn đường. Chừng được bốn trăm mét, Derek quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt nảy lửa khiến tôi co rúm người. Derek nắm cánh tay tôi giữ chặt.
“Anh có dặn em ở yên đó chưa?”
“Có, nhưng…”
“Anh dặn em ở yên một chỗ rồi mà!” anh gầm lên.
Tôi liếc nhìn xung quanh, sợ có người nghe thấy. Nhưng chúng tôi đang đứng sau dãy cửa hiệu. Mọi cửa sổ đều tắt đèn tối om.
“Rồi.” Tôi cố bình tĩnh, hạ thấp giọng. “Anh có dặn. Nhưng anh cũng dặn em phải canh chừng Tori. Lúc ấy cô ta bỏ đi mà.”
“Anh không mảy may quan tâm đến Tori. Nếu cô ta đi, cứ mặc kệ cô ta. Cô ta có đứng ngay trước mũi xe buýt đang lao tới thì cũng mặc xác.”
Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh và thấy ẩn sau cơn thịnh nộ là cảm giác sợ hãi tột cùng. Tôi biết anh đang giận ai – Derek giận chính mình vì lúc nãy, suýt nữa anh đã ném “mặt sẹo” vào tường, hệt như anh đã làm với thằng bé ở Albany.
Tôi lẳng lặng gỡ tay anh ra. Anh lùi lại, hết nắm chặt bàn tay lại thả ra.
“Nếu cô ta đi, em cứ để mặc cô ta,” anh nói nhỏ hơn ban nãy một chút. “Tori có gặp chuyện gì anh cũng không quan tâm.”
“Nhưng em thì có.”
Anh lùi lại, bất giác chà mạnh cánh tay. Thấy tôi tròn mắt nhìn, anh vội dừng lại.
“Anh ngứa,” Derek nói. “Chỉ ngứa bình thường thôi.”
“Anh có các triệu chứng khác không? Chẳng hạn sốt, hay…”
“Không.” Derek gắt. “Đừng có đánh trống lảng. Chloe, em phải cẩn thận hơn chứ. Với xác chết lúc trước cũng vậy. Em phải lường trước chuyện gì sẽ đến chứ. ”
Derek có lý. Nhưng nhìn Derek gãi mãi, tôi chợt nhớ không chỉ mình tôi bất cẩn, không chỉ mình tôi không lường đến một mối đe dọa tiềm tàng.
“Thế còn anh thì sao?” Tôi giơ tay chỉ trỏ khi thấy anh lại gãi nữa. “Một người sói chưa từng Biến Hình nhưng đã biết cơ thể mình đang phát triển rất nhanh. Vậy mà khi bồn chồn, sốt cao, ngứa mình mẩy… anh không nghĩ rằng tiến trình Biến Hình sẽ sớm đến ư? Anh cứ để mặc nó ra sao thì ra… cho đến khi nó bắt đầu đúng vào cái đêm đáng lẽ bọn mình phải đi trốn.”
“Anh có định đi với bọn em đâu…”
“Nhưng nếu đêm đó em không ở lại tìm anh, Simon sẽ không bao giờ chịu đi. Sém tí nữa anh phá hỏng kế hoạch trốn thoát chỉ vì anh không biết trong người anh sắp có biến chuyển.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Cũng như em chẳng hề hay biết ngay cả khi ngủ say, em cũng nhập hồn về xác được. Nhưng em có nổi đóa lên với anh không? Thậm chí em còn không nhắc đến chuyện mình suýt bị bắt chỉ vì ở lại giúp anh?”
Anh nghiến răng quay mặt đi, “Anh cũng cố giúp em vậy. Để rồi bị thế này đây.” Anh chỉ vào vết cào trên má.
“Bởi vì có con trai đè nghiến em xuống sàn nhà trong lúc em đang ngủ. Em biết anh không muốn em phải nhìn một xác thối bò lên người. Kế hoạch thì hay, nhưng thực hiện dở lắm. Sau đó anh mất hết kiên nhẫn, luôn miệng quát nạt, ra lệnh này nọ.”
“Anh chỉ muốn giúp thôi.”
“Thế nếu em làm y như vậy với anh? Nếu em quát anh, bắt anh Biến Hình nhanh hơn trước khi bị họ bắt lại thì sao?”
Derek lại nhìn lảng đi. “Anh… Về tối đó. Anh không…” Anh so vai. “Ta phải quay về. Simon sẽ lo cho em mất.”
Chúng tôi im lặng đi khoảng hai mươi bước, tôi cắm cúi bước sau anh. Khi thấy vai anh chùng xuống, tôi biết Derek lại nhớ đến chuyện cũ. Tôi cầu trời cho Derek bỏ qua. Xin anh ấy không nghĩ ngợi về…
Anh quay ngoắt lại. “Lần sau anh bảo em ở yên một chỗ, em ở đúng chỗ đó cho anh.”
“Derek, em không phải cún con.”
Tôi bình tĩnh nói, còn anh nghiến răng trèo trẹo, cặp mắt xanh lục long lên. “Phải, nhưng rõ ràng không có người đi theo lo cho em là không xong. Anh mệt vì phải làm vậy lắm rồi.”
“Thôi đi.”
“Thôi cái gì?”
“Chẳng phải ta đã thỏa thuận không cãi vặt nữa là gì?”
Mặt Derek tối sầm. “Đây không phải…”
“Anh tự giận mình nhưng cứ nhè em mà mắng.”
Tôi chỉ muốn chỉ ra lẽ phải, nhưng Derek nổi cơn lôi đình. Anh hùng hổ sấn đến trước mặt tôi nhanh đến nỗi trong lúc vội lùi lại, lưng tôi va vào hàng rào mắt cáo.
“Chloe, anh giận em. Em bỏ đi. Em gặp nguy hiểm. Anh vừa phải cứu em kia kìa.”
Anh tiếp túc tiến đến. Tôi nép mãi vào hàng rào, giàn lưới mắt cáo rung lên bần bật.
“Với lại đừng có như vậy nữa,” Derek hậm hực. Vừa đi giật lùi vừa nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
“Kiểu như anh làm em sợ chứ gì? Có lẽ đúng thế đấy.”
Derek vội lùi lại, nhanh đến độ lảo đảo suýt ngã. Nét mặt anh…vẻ cau có thoáng biến mất, nhưng lập tức trở lại ngay.
“Chloe, anh không bao giờ làm em bị thương. Em phải hiểu…” Anh nín bặt. Ngần ngừ. Rồi quay ngoắt người bỏ đi. “Lần sau ấy à? Tự lo lấy thân đi. Anh không lo cho em nữa đâu.”
Tôi những muốn chạy theo, gào lên bảo tôi không yêu cầu, không cần, không muốn anh lo. Không thèm nếu cái giá phải trả quá lớn – Derek không chỉ giận giữ, quạu cọ, anh còn mang cảm giác có lỗi. Thêm vào đó là vẻ mặt khinh thường của anh nữa.
Mắt tôi cay xè. Tôi chớp chớp, cố ngăn dòng nước mắt tuôn rơi, chờ Derek đi xa đến độ anh không quay ngoắt lại mắng mình được nữa. Sau đó tôi cắm cúi đi theo anh để gặp Simon.
Tori đã ở sẵn đó. Cô ta không nói với tôi một lời, như thể nhắc đến sự vụ vừa xảy ra sẽ kéo theo chuyện cô ta phải thanh minh lý do bỏ tôi mà chạy thoát thân một mình.
Chẳng ai muốn nhiều lời. Ai nấy đều mệt mỏi và lạnh cóng. Chỗ mới của chúng tôi là một kho chuyển hàng. An toàn, nhưng là hướng đón gió bắc thốc đến. Nằm co ro sát chân tường, quấn mình kín mít trong tấm chăn mỏng, mỗi người trong chúng tôi đều phải cố gắng ngủ lấy sức.