CHẮC CHẮN tôi đang chạy về hướng Derek chỉ ban nãy, vậy là cả mấy đội nhân viên an ninh phải ở phía sau. Nhưng mới chạy qua chưa đầy một phút, tôi lại nghe tiếng bốt rầm rập. Ngồi thụp xuống, tôi tìm cách giấu máy bộ đàm. Tôi vặn âm lượng xuống mức thấp nhất, dù lúc tôi nhặt được nó đến giờ, bộ đàm hoàn toàn im bặt.
Bò vào dãy bụi cây gần nhất, tôi nằm sấp xuống. Tiếng bước chân di chuyển song song với hướng tôi đang chạy nên tôi không nghe ra là họ đang đến gần hay lùi xa.
“Nguyên một đội nhân viên an ninh lại có thể bắt hụt bốn đứa nhãi trong vạt rừng chưa đến hai mươi mẫu,” một gã lên tiếng. “Ngài Davidoff sẽ không vui đâu.”
Một giọng đàn ông khác trả lời. “Nếu ta gặp may, ông ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra. Từ giờ đến khi trời sáng, ta còn một tiếng đồng hồ nữa. Dư thời gian ấy chứ. Chúng có thể đi được bao xa nào?”
Vừa đi vừa nói chuyện, cả giọng nói và tiếng bước chân của họ đều xa dần. Khi họ đi hẳn, tôi định bò ra nhưng lại lưỡng lự. Nếu bốn người chúng tôi đều đã ra ngoài hết rồi, tôi nên tìm chỗ nấp hay nên đi tìm họ?
Hừm, nếu mày đến đúng chỗ ẩn nấp Derek bảo, mày sẽ không lo về chuyện đi tìm họ. Tự họ sẽ tìm đến mày.
Ngộ nhỡ họ cần tôi giúp thì sao?
Chỉ tình cờ đánh ngất một phụ nữ mà mày tưởng mày trở thành người hùng Rambo ư?
Tìm cho mình một nơi an toàn nghe có vẻ hèn nhát, nhưng tiếng nói nội tâm trong tôi có lý – nếu Derek muốn tôi đến đó, tôi nên đi ngay để kịp gặp anh.
Nhưng tôi có cảm giác mình giông giống Rambo thật – một tay lăm lăm dao bấm, tay kia cầm bộ đàm, đèn pin dắt ngang thắt lưng – khi tôi thận trọng nhích từng bước trong khu rừng rậm rạp.
Phải, miễn là mày không vấp và ngã đè lên mũi dao của chính mình.
Tôi gấp ngay lưỡi dao lại.
“Chloe?” một giọng phụ nữ khẽ khàng.
Vội quay ngoắt lại, tôi trượt chân trên đất mềm. “Tori đấy à?”
Tôi nheo mắt nhìn vào bóng đêm. Rừng tối đến nỗi mắt tôi không phân biệt được đâu là cây, đâu là bụi rậm, và đâu là người. Vừa chạm tay vào đèn pin, tôi đã vội rụt lại, đành cố phân biệt những hình thù đen ngòm trước mặt vậy,
“Tori?”
“Suỵt. Đi đường này này.”
Giọng điệu trìu mến ấy làm tôi sởn cả tóc gáy.
“Dì Lauren?”
“Im lặng nào. Cứ đi theo là được.”
Tôi thoáng thấy bóng người trông cũng mơ mơ hồ hồ như giọng nói vừa rồi. Tôi chỉ nhìn ra được mỗi lưng áo sơ mi nhàn nhạt sáng lên phía trước. Tôi không nhúc nhích. Tiếng nói nghe giống dì Lauren, hình dáng cũng tầm như dì nhưng tôi không dám chắc. Tôi sẽ không như đứa trẻ lên ba lập tức chạy vội theo dù trong lòng chắc mẩm mình đang lao vào cạm bẫy.
Rút đèn pin, tôi bật lên nhìn nhưng người kia liên tục len lỏi giữa những thân cây, khiến tôi không thể nhìn tỏ gì hơn ngoài dáng người và mảng lưng áo. Lát sau, người nọ ngoái lại, tôi kịp thấy khuôn mặt trông nghiêng cùng lọn tóc vàng phất phơ – tuy không rõ nét nhưng cũng đủ cho linh tính của tôi khẳng định đúng là dì ấy.
Sau cái vẫy tay giục tôi đi thật nhanh, người nọ rẽ vào góc rừng sâu hơn. Dù có linh tính tốt, tôi vẫn thận trọng đi theo. Tôi vừa chạy qua vạt cây bụi thì một bóng người lao đến. Trước khi tôi đổ kềnh, người kia đỡ kịp. Một bàn tay bịt nhanh miệng tôi, chặn đứng tiếng kêu hốt hoảng.
“Là anh đây,” Derek nói khẽ.
Anh đang định kéo tôi vào bụi cây thì tôi vùng ra.
“Dì Lauren,” tôi bảo anh. “Em vừa nhìn thấy dì Lauren.”
Derek nhìn tôi như thể anh vừa nghe nhầm.
“Là dì em đó. Dì ấy cũng đến đây. Dì ấy…” Tôi chỉ về hướng dì mình đã đi khuất. “Em đang đi theo dì.”
“Anh không thấy ai cả.”
“Dì ấy mặc áo màu sáng mà. Dì vừa chạy qua…”
“Chloe, anh đứng ngay đây từ nãy đến giờ. Anh còn thấy cả em đi tới nữa. Làm gì có ai chạy…” Anh im bặt, chợt hiểu ra rằng, nếu tôi nhìn thấy, còn anh thì không…
Ngực tôi thắt lại. “Không…”
“Đó chỉ là ảo giác,” Derek nói nhanh. Một dạng bùa bẫy. Hồi đó cha bọn anh hay làm thế lắm, rồi thì…” Anh xoa xoa trên miệng và quả quyết, “Thật đấy.”
Tôi đã băn khoăn như anh, giờ lại nghe anh nói vậy, lẽ ra những gì tôi từng nghi ngờ sẽ được khẳng định, nhưng tôi không thể gạt đi ý nghĩ: đó là hồn ma. Tôi vừa trông thấy hồn ma của dì Lauren. Khu rừng trước mắt tôi trở nên nhập nhòa, và nếu không có cánh tay của Derek dìu đỡ, chắc tôi không thể đứng vững được.
“Chloe? Chỉ là bùa chú thôi mà. Với lại trời tối thế này em không nhìn rõ đâu.”
Cái gì anh nói cũng đúng. Trăm phần trăm đúng. Thế nhưng… tôi xua ý nghĩ kia và đứng thẳng lại, vùng khỏi vòng tay anh. Thấy Derek ngần ngừ mãi rồi mới buông, tư thế sẵn sàng chuẩn bị đỡ nếu tôi lại ngã khuỵu, tôi bèn bước hẳn sang bên.
“Em không sao. Giờ anh định thế nào?”
“Ta sẽ đợi ở đây…”
Có tiếng bước chân vọng đến. Chúng tôi bèn chui nhanh vào bụi nấp. Ánh đèn pin lướt qua rừng cây như tìm kiếm.
“Tôi biết thể nào bọn nhóc cũng trở lại đây,” một giọng đàn ông bảo. “Tôi vừa nghe tiếng chúng xong.”
Derek và tôi không dám nhúc nhích. Tiếng anh thở gấp, dập dồn ngay tai tôi. Dựa lưng vào Derek, tôi có thể nghe tiếng tim anh đập thình thịch. Ánh đèn pin sáng lóa tiến đến ngày một gần, xuyên thủng màn đêm dày đặc. Ánh sáng lướt qua bụi cây bọn tôi đang nấp, sau đó ngừng hẳn, quay lại và chiếu thẳng vào mặt chúng tôi.
“Này hai nhóc. Ra đây ngay.”
Tôi chỉ thấy bóng người mờ mờ sau ánh đèn chói lóa.
“Bước ra đi,” người kia lại ra lệnh.
Hơi thở của Derek bóng rẫy bên tai tôi. “Khi nào anh bảo chạy, nhớ chạy nhé.” Rồi anh nói lớn. “Bỏ súng xuống đi. Chúng tôi sẽ ra ngay.”
“Bỏ súng xuống rồi đó.”
Với ánh đèn chói gắt rọi thẳng vào mắt, còn gã kia thì trốn sau quầng sáng đó, tôi không thể biết chắc gã có nói thật không.
Gã giơ tay bên kia lên, lắc lắc. “Thấy chưa, không có súng nhé. Giờ thì…”
Bất ngờ gã đổ vật ra trước như thể bị xô mạnh từ phía sau. Đèn pin văng xuống đất, ánh đèn loang loáng chiếu trên không. Derek vọt qua trước mặt tôi, nhảy lên người gã nọ đúng lúc gã định quơ quào ngóc đầu dậy. Từ phía sau gã, Simon bước lên, tay giơ ra trước, sẵn sàng tung thêm bùa đẩy lùi.
“Chạy đi,” Derek giữ chặt lấy gã đàn ông đang vùng vẫy. Thấy Simon và tôi ngần ngừ, anh gầm lên, “Chạy mau!”
Vừa cắm đầu chạy chúng tôi vừa ngoái cổ lại nhìn. Tuy có nghe tiếng chống cự, nhưng cuộc vật lộn nhanh chóng đi đến hồi kết. Chúng tôi mới chạy được một quãng, Derek đã bắt kịp. Hai đứa chạy chậm lại thì bị anh thúc vào lưng, bắt chạy tiếp. Ánh trăng xuyên qua tán cây đủ sáng để soi đường cho chúng tôi đi.
“Tori đâu?” Tôi quay sang Simon hỏi.
“Bọn tớ mỗi đứa chạy một hướng. Tori…”
Derek ra hiệu bảo hai đứa bọn tôi im lặng. Chúng tôi cứ chạy như thế cho đến khi thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra thấp thoáng sau rặng cây. Nhất định là sắp đến con đường nhỏ đằng sau nhà. Mới chạy thêm được vài bước, Derek đã huých mạnh vào xương bả vai sau lưng tôi và Simon, làm hai đứa đều ngã nhào. Derek cũng đổ người xuống, nằm giữa Simon và tôi. Hai đứa tôi vừa nhổm dậy đã bị anh ấn xuống.
Simon ngẩng khuôn mặt lấm lem đất cát lên và xoa xoa hàm. “Này, em quý bộ răng của mình lắm đấy. Tất cả đấy nhé.”
Derek suỵt khẽ, nhắc Simon im lặng. Anh xoay người để nằm sấp xuống, mặt quay về hướng ngược lại. Chúng tôi máy móc làm y hệt. Tôi dõi theo tầm mắt đang nhìn bao quát khắp khu rừng của anh, và khi anh sững lại, tôi nghe có tiếng bước chân.
Derek trở nên căng thẳng, sẵn sàng xông tới nhưng những người kia còn ở rất xa. Lúc họ dừng bước, tiếng nói chuyện cất lên lao xao. Máy bộ đàm trong túi tôi kêu rọt rẹt. Tôi lấy ra xem và chỉnh lại âm lượng.
Nhìn qua Derek, Simon mấp máy môi. “Bộ đàm à?” rồi chỉ tay về phía bọn họ, ý hỏi có phải bộ đàm của họ không.
Tôi gật.
“Hay đấy,” cậu ấy giơ ngón tay cái lên khen khiến tôi đỏ mặt. Derek liếc sang, gật đầu rồi hừ giọng. Tôi hiểu hành động ấy mang nghĩa là, Giỏi lắm… miễn là để đoạt lấy nó, em không làm gì ngu ngốc là được.
“Tôi đã thấy Alpha 1,” giọng gã đàn ông nhỏ nhí khiến tôi phải căng tai nghe cho rõ.
Simon ra hiệu cho Derek tăng âm lượng, nhưng anh lắc đầu. Derek rất thính tai nên không cần phải mạo hiểm làm gì.
“Anh ta ở đâu?” tiếng phụ nữ vang lên từ bộ đàm.
“Bị ngất. Trông như vừa đấu vài hiệp với người sói trẻ tuổi của chúng ta.”
“Đưa anh ta về chỗ an toàn đi. Đội Delta vẫn giữ con bé nhà Enright chứ?”
Tội vội đưa mắt nhìn Derek nhưng anh đang chăm chú nghe, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
“Delta 2 giữ con bé. Chưa chắc con bé đã là mồi nhử tốt, nên tôi phái Delta 1 ra xe tải đón Carson về.”
Đến đây, Derek không thể không chú ý. Simon quay sang tôi, tròn miệng ý bảo là “chú Andrew”. Tiếng nói chuyện tắt hẳn, nhưng giây lát sau, giọng người phụ nữ kia lại vọng qua bộ đàm. Mụ gọi Delta 2. Có tiếng đàn ông phản hồi.
“Anh mang Carson về chưa?” mụ hỏi.
“Sắp rồi đây.”
“Tốt. Nhiệm vụ của anh là thuyết phục hắn khuyên bọn trẻ. Hắn có thể lừa chúng vào nhà.”
“Hắn sẽ không làm đâu.”
“Ai mong hắn tự nguyện đâu nào,” người phụ nữ gắt. “Nhưng hiện hắn đang bị chúng ta giam lỏng, nên hắn sẽ phải nghe theo ý chúng ta thôi. Nếu hắn không chịu, bắn chêt hắn cho tôi.”
Simon ngẩng phắt lên, đôi mắt cậu ấy thẫm lại vì lo lắng. Derek ra hiểu bảo cậu im lặng để cả ba cùng nghe.
Giọng Delta 2 lại vang lên. “Có ai mang xe đi đâu không?”
“Cái gì?”
“Xe. Carson trong xe đó. Không thấy xe… đâu cả.”
Thế rồi hai bên cãi nhau lớn đến độ Derek phải bịt chặt loa, khiến bọn tôi càng khó nghe. Mấy phút sau, chúng hỏi nhau rằng liệu Delta 2 có đến đúng chỗ không, rằng không có ai đưa chú Andrew cùng chiếc xe đi đâu. Nhưng chẳng có lời giải thích nào đơn giản cho sự thật – con tin đã biến mất… cả xe cũng không còn.
“Vậy là chú Andrew bình an vô sự. Còn Tori?” sau khi máy bộ đàm im tiếng, tôi hỏi.
Derek không trả lời ngay, tốt hơn kỳ vọng. Tôi chỉ sợ anh vặc lại, “Em hỏi Tori làm gì?”. Hôm nọ, anh ngay lập tức bảo nếu Tori mà có ra trước xe hơi đang phóng hết tốc độ thì anh cũng chẳng quan tâm. Nhưng hôm nay, anh đã không thể làm ngơ khi biết tính mạng Tori đang gặp nguy hiểm.
“Để anh đi lùng xem sao,” Derek lên tiếng. “Nếu tìm thấy Tori thì tốt quá rồi.”
Dù sao anh không nói hết ý, tôi vẫn hiểu. Giả sử không tìm thấy Tori, ta sẽ bỏ cô ta lại. Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng làm thế là đúng. Tôi không muốn Derek phải hứng đạn vì Tori. Thật đáng sợ khi phải thú nhận ý nghĩ ấy. Tôi đâu có ghét Tori – thậm chí tôi chẳng còn không ưa cô ta như trước nữa. Nhưng nếu tình huống xấu đi và bắt buộc phải hi sinh một mạng chỉ để cứu cô ta, tôi không làm được. Là Derek hay Simon đều không, và cả tôi đều không nốt. Quyết định đó sẽ còn ám ảnh tôi mãi về sau.
“Anh nhớ cẩn thận. Với lại…” Vừa định bảo “nhanh nhanh lên nhé” nhưng tôi không thể nhẫn tâm thế được – chỉ cần nghĩ đến nó cũng đủ khiến tôi kinh hãi. Tôi khó nhọc nuốt xuống và lặp lại, “Nhớ cẩn thận.”
Tuy nhiên Derek chưa xuất phát, mà là tôi và Simon. Anh bảo chúng tôi đi trước, để anh trông chừng phía sau. Khi chúng tôi ra đường an toàn, anh mới bắt đầu đi tìm Tori.
Chừng được hai mươi bước, một bóng người rẽ vào lối đi của hai bọn tôi. Simon vụt giơ tay lên.
“Simon, là…” chưa kịp nói hết câu, người kia đã kêu lên “ối” vì trúng bùa. Ông ta ngã ngửa ra đất.
“Chú Andrew!” Simon vội chạy lại.
Người kia đứng dậy, vừa phủi bụi vừa gượng cười. “Bùa đẩy lùi của cháu tiến bộ rồi đấy.”
Tuy không cao hơn Simon là mấy nhưng dáng người chú Andrew chắc khỏe, vững vàng. Chú ấy có khuôn mặt bầu bầu và cái mũi khoằm, mái tóc cắt sát da đầu đã bạc dù chú chỉ trạc tuổi cha tôi. Trông chú như vận động viên quyền anh đã giải nghệ, không giống hình ảnh tưởng tượng của tôi về ông chủ của một ngôi nhà nhỏ ngăn nắp và ấm cúng.
Lúc nhìn sang tôi, nụ cười của chú tắt ngấm, nếp nhăn giữa hai chân mày sâu thêm. Hình như chú thấy tôi quen quen nhưng không thể nhớ ra tôi tên gì và từng gặp ở đâu. Chưa kịp hỏi, chú đã vội nhìn lên.
“Có người đến đấy.”
Simon dõi theo bóng đen cao to đang lặng lẽ đến gần. “Là anh Derek.”
“Không, đó không phải…”
Chú Andrew vừa lên tiếng thì Derek xuất hiện ở khoảng rừng thưa sáng sủa. Chú Andrew chớp chớp mắt lia lịa, ngó trân Derek như thể đang cố – mà không thể nhận ra cậu bé chú từng quen ngày nào.
Trong ánh mắt ông, đằng sau vẻ ngỡ ngàng ẩn chứa một cảm xúc mạnh mẽ hơn, một thoáng lo lắng, thậm chí kinh hãi. Như thể ngay lúc này, trước mặt ông không phải con trai người bạn thân mà là một người sói cao lớn, đầy sức mạnh. Ông chớp mắt, cố che giấu nỗi sợ nhưng Derek đã kịp nhìn thấy. Anh nghiến răng nhìn lảng đi, hai vai căng ra như muốn nói, sao cũng được, anh không quan tâm. Nhưng tôi biết là ngược lại mới đúng.
“Cháu… lớn rồi.”
Chú Andrew gượng cười một cách khó khăn. Với Derek, thà thấy chú sợ sệt còn hơn phải nhìn cảnh ấy. Lần này anh ngoảnh hẳn mặt đi, miệng lẩm bẩm, “Vâng.”
Simon khoát tay về phía tôi. “Giới thiệu với chú, đây là…”
“Để chú đoán thử. Cháu là con gái của Diane Enright phải không?”
Tôi lắc đầu. “Dạ không. Cháu là Chloe Saunders ạ.”
“Tóc bạn ấy khác cơ,” Simon sốt sắng. “Chloe tóc vàng nhưng bọn cháu phải nhuộm vì…”
“Để sau đi,” Derek quay sang chú Andrew. “Họ bắt con gái cô Enright rồi. Là Victoria.”
Andrew nhíu mày. “Cháu chắc không?”
Simon cầm máy bộ đàm từ tay tôi và chìa ra. “Chloe lấy được của họ. Chúng cháu có nghe họ bảo nhau về chuyện chú trốn thoát và chuyện bắt Tori.”
“Vậy để chú đi cứu con bé. Ba đứa lên xe cả đi.” Chỉ chỗ đậu xe xong, chú vội vã rời đi.
“Để cháu đi với chú,” Derek đề nghị. “Cháu có thể tìm bạn ấy nhanh hơn.”
Vừa định phản đối, nhưng chỉ cần nhìn Derek, chú Andrew cũng biết làm thế là thừa. Vậy nên chú ấy nhận lấy máy bộ đàm và giục tôi với Simon sớm đến nơi an toàn.