Thượng Ẩn 2

Chương 11: Chương 11: Đi tới con đường "xem mắt"




Khương Viên và Cố Uy Đình chuyển tới sống ở đại viện của quân khu đã 7 năm, trong quãng thời gian này, số lần Bạch Lạc Nhân tới thăm chỉ đếm trên đầu ngón tay, có khi Khương Viên nhớ con trai, liền dựa vào thân phận của mình chạy đến doanh trại Bạch Lạc Nhân thăm cậu, mấy năm nay, Bạch Lạc Nhân và Khương Viên gặp nhau còn nhiều hơn số lần cậu gặp Bạch Hán Kỳ.

Tết đang tới gần, một số đơn vị đã nghỉ lễ, Khương Viên lại ngồi không yên.

Bạch Lạc Nhân mấy hôm nay bận sắp phát điên, ngoài việc mỗi ngày rèn luyện thể năng và tập huấn kĩ năng, lại còn việc đi giám sát định kỳ, thời gian còn lại hết thảy đều nhốt mình trong phòng nghiên cứu, một khi có nhiệm vụ đặc biệt, lại phải dành thời gian ra thực hiện. Mỗi ngày ngủ không đến 5 tiếng, luyện đến công phu khi ăn cơm cũng có thể chợp mắt.

Khi Khương Viên tới tìm Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đang phát điên với một đống số liệu.

"Tiểu Bạch, mẹ cậu tới tìm cậu." Một kỹ sư tiến vào cửa cười he he nói với Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân hướng đôi mắt mệt mỏi nhìn ra cửa, miễn cưỡng nói với người phụ tá: "Cậu nói với bà ta, tôi rất bận, bảo bà ấy không có việc gì thì về đi."

Phụ tạ lát sau liền đẩy cửa đi vào, "Báo cáo thủ trưởng, mẹ ngài nói bà ấy có việc rất gấp, ngài chỉ cần cho bà ấy 10 phút, nói xong sẽ đi ngay."

Bạch Lạc Nhân chỉ đành dừng lại việc đang làm đi ra ngoài.

Khương Viên ngồi trên xe, vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân định xuống xe, liền thấy cậu dơ tay ra hiệu, không cần xuống, có chuyện gì nói luôn trên xe.

"Aiyo, nhìn sắc mặt con khó coi như vậy, chắc mấy ngày nay mệt lắm hả."

Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: " Cả một đống việc trong tay, nói rằng trước nghỉ lễ phải làm cho xong, qua một năm yên ổn. Sớm biết là sẽ gấp như vậy, tôi thà ở trong quân đội qua tết còn hơn chịu đựng cả ngày như này."

Khương Viên đau lòng nhìn Bạch Lạc Nhân, "Mẹ mang cho con rất nhiều đồ bổ dưỡng, để ở sau cốp xe, khi xuống xe đừng quên cầm theo."

Ánh mắt sâu xa của Bạch Lạc Nhân quét nhìn Khương Viên, "Bà tìm tới đây không phải chỉ vì mấy thứ đồ bổ dưỡng này chứ ??"

"Đương nhiên không phải." Khương Viên kéo tay Bạch Lạc Nhân đặt trong lòng bàn tay mình, " Hai ngày trước mẹ gặp một bạn học cũ, con nên gọi cô ấy là gì Trương! Dì Trương có cô con gái, cũng bằng tầm con, tốt nghiệp đại học kinh tế đối ngoại, vừa ra trường hai năm, tiền lương hơn vạn......"

Bạch Lạc Nhân vừa nghe liền giận tái mặt: "Bà rốt cuộc muốn nói gì?"

"Con đã 26 tuổi, cả ngày độc thân như vậy sao được? Đến lúc đó các cô gái tốt đều bị người ta lấy đi mất rồi, phí cả người có điều kiện tốt như con! Con xem con nhập ngũ 8 năm rồi, tất cả đã ổn định, đã đến lúc nghĩ đến việc kết hôn rồi."

Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lên tay Khương Viên , "Tôi thật sự rất bận!"

Khương Viên nhìn Bạch Lạc Nhân xuống xe, sống chết kéo lấy cánh tay cậu không buông.

"Nhân Tử, cô gái đó thực sự không tồi, mẹ đã gặp qua rồi, nhìn rất xinh xắn. Dì Trương của con lại là nhân viên công vụ, thêm hai năm nữa sẽ nghỉ hưu, chồng cô ấy là hiệu trưởng trường trung học, điều kiện gia đình tốt như vậy!"

Bạch Lạc Nhân tối sầm mặt, "Cô ta có là con gái thủ tướng tôi cũng không có hứng thú!"

"Vậy con muốn để đến khi nào?" Khương Viên cũng nôn nóng, "Con đã 26 rồi, Tiểu Hải cũng đã có bạn gái, con còn đợi cái gì ? đến lúc đó các anh em huynh đệ đều kết hôn rồi, còn lại mình con độc thân, con không biết xấu hổ mà ra ngoài gặp họ sao?"

Đây là lần đầu tiên trong tám năm nay Khương Viên nhắc đến Cố Hải, trước đây cái tên này là cấm nói với Bạch Lạc Nhân, hôm nay đại khái đã bị dồn ép đến nóng nảy.

"Tôi có gì mà phải xấu hổ?" Bạch Lạc Nhân cười đến lạnh người, "Tôi đợi đến khi vợ bọn họ đều già đến héo úa, sinh ra một lứa các cô nương 17, 18, rồi cả ngày đến trước mặt họ run rẩy.

"Con !!......................." Khương Viên tức đến suýt hộc máu.

"Hết mười phút rồi." Bạch Lạc Nhân lạnh lùng ném ra một cậu rồi xuống xe.

Vừa về đến phòng nghiên cứu, liền thấy phụ tá cầm một tập công văn đi ra ngoài.

"Đi đâu vậy ?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Phụ tá cúi xuống chào, sau đó nghiêm mặt nói: "Báo cáo thủ trưởng, đến công ty khoa học công nghệ Bắc Kinh Hải Nhân kí hợp đồng."

"Được rồi, đưa cho tôi, tôi đi!" Bạch Lạc Nhân đưa tay ra.

Phụ tá có chút không thoải mái, " Thủ trưởng, vẫn cứ là để tôi đi, việc nhỏ này không cần ngài phiền đến."

Bạch Lạc Nhân nhìn trong đáy mắt phụ tá như giấu diếm một điều gì đó, liền biết tiểu tử này nghĩ gì, thảo nào lúc đầu khi tuyển kĩ sư, hễ là kẻ nào có chút lai lịch trong quân đội đều hăng hái tham gia, náo loạn nửa ngày không phải để hỗ trợ hạng mục nghiên cứu này mà để hỗ trợ vấn đề làm ăn hợp tác.

"Để tôi đi, quay về tiện đường đi thăm Lưu Xung cậu giúp tôi xử lý lại số liệu trong máy tính, đang có chút loạn, nhìn đến mức đầu tôi cũng to luôn rồi."

Phụ tá không lên tiếng.

Bạch Lạc Nhân ho nhẹ, ngữ khí nghiêm khắc, "Cậu có ý kiến gì à ?"

Phụ tá lập tức đứng thẳng người, "Báo cáo thủ trưởng, không có."

"Thế đi bận việc của cậu đi!" Bạch Lạc Nhân cười thầm vỗ lên đầu phụ tá.

Nhã Tĩnh nhà có việc, xin nghỉ một tuần lễ, mấy ngày nay công việc của Cố Hải đều rất bận. Mấy ngày trước không có cảm giác gì, mấy ngày này thường xuyên tăng ca, Cố Hải thật sự có chút nhớ Nhã Tĩnh.

Buổi chiều họp xong Cố Hải cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi mong chờ từ Nhã Tĩnh.

"Cố tổng, tôi quay lại rồi."

Cố Hải lén thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng quay lại.

"Tôi chỉ là quay lại gặp anh một chút, lát nữa lại phải đi."

Cố Hải khẽ nhấc lông mày, cậu cảm thấy ngữ khí của Nhã Tĩnh có chút không bình thường.

"Sao vậy ?"

Giọng Nhã Tĩnh bỗng nghẹn ngào, "Cố Hải, anh có thể đi xuống không? Tôi không muốn vào công ty với bộ dạng này. Tôi đứng ở cổng nói vài câu rồi quay về Thanh Đảo."

"Được rồi, cô đợi một chút, tôi xuống ngay."

Cố Hải vừa đi đến cổng nhìn thấy Nhã Tĩnh đứng ở đó hai mắt đỏ ngầu, mấy ngày không gặp, tiều tụy rất rất nhiều.

"Đã xảy ra chuyện gì ?"

Nhã Tĩnh ôm trầm lấy Cố Hải, đầu gục xuống ngực cậu, nước mắt không ngừng tuôn ra không dừng được.

"Mẹ tôi bị ung thư giai đoạn cuối, bác sỹ chẩn đoán chỉ sống không quá nửa năm, huhuhu........."

Biểu cảm của Cố Hải như đông cứng, "Không sao, tích cự trị liệu, thực sự không được thì chuyển mẹ cô ra nước ngoài điều trị, tôi có quen với vài chuyên gia nước ngoài, có thể giúp cô liên hệ."

Nhã Tĩnh vẫn chỉ khóc không nói gì.

Xe của Bạch Lạc Nhân đúng lúc chạy đến, vừa định đẩy cửa bước xuống liền nhìn thấy cách đó không xa một màn không êm thấm.

Bạch Lạc Nhân như nghe thấy trong lòng lộp bộp, thứ cảm giác đó rất khó chịu, dù cho cậu đã sớm chấp nhận sự thật này, nhưng tưởng tượng trong đầu và nhìn tận mắt lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tay Cố Hải còn đang vỗ nhẹ lên sau đầu Nhã Tĩnh, liền nghe thấy phía sau một câu nhắc nhở thiện ý.

" Thân mật ở trước cổng công ty là thế nào vậy? tốt xấu cũng là tổng giám đốc, cũng không chú ý hình tượng một chút."

Cánh tay Cố Hải cứng đờ quay đầu nhìn lại, Bạch Lạc Nhân nâng cằm dựa vào cửa kính xe, hào hứng thưởng thức hai bọn họ OX.

(Cái OX này mình tra trên Baidu thì O tức là ôm ấp, X là hôn hít )) Tức là nhìn hai người kia làm trò con bò )) )

"Sao cậu lại đến đây" Cố Hải đi qua hỏi.

Bạch Lạc Nhân đưa hợp đồng trong tay cho Cố Hải, "Tìm cậu kí tên."

"Ừ, vậy đi vào văn phòng, hai chúng ta nói chuyện."

"Không cần thiết, cậu kí luôn ở đây đi, tôi không rảnh nói chuyện với cậu." Nói xong liền đưa cho Cố Hải một cái bút.

Nếu như Nhã Tĩnh không có đây, Cố Hải nhất định lôi cổ Bạch Lạc Nhân lên trên, nhưng hiện tại vẫn còn một người đang nhòe nước mắt đứng bên cạnh, Cố Hải cũng không tiện mở lời cưỡng chế.

Kí xong liền đưa cho Bạch Lạc Nhân một phần, tay chống bên cạnh cửa sổ xe, nói khẽ: "Cậu nhìn hai chúng tôi như thế, cũng không đỏ mắt ?"

( Ý là tức giận, đố kị )

Bạch Lạc Nhân hỏi ngược lại: "Tải sao lại phải đỏ mắt?"

Cố Hải nhếch môi cười ẩn nét gian tà, "Hay là tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé, người đẹp công ty tôi có rất nhiều, dù sao cậu cũng là anh trai tôi, nhìn cậu cả ngày độc thân, người em trai là tôi trong lòng không can tâm! "

Bạch Lạc Nhân vất cho Cố Hải ánh mắt đầy sát khí, đừng mượn cái đó mà kích động tôi, ông đây không chấp!

Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân nhìn hợp đồng, chữ kí của Cố Hải và của cậu ở cạnh nhau, kiểu chữ hoàn toàn giống nhau, sớm biết thì tự mình kí rồi, hà cớ gì tốn công sức như vậy!

Bạch Lạc Nhân vất hợp đồng xuống ghế phụ, cầm điện thoại lên.

"Lạc Nhân à ?" Tiếng của Khương Viên.

Bạch Lạc Nhân hít một hơi sâu, "Bà đưa phương thức liên hệ với cô gái đó cho tôi!!"

Âm thanh của Khương Viên nãy còn đang ủ dột, vừa nghe được câu này, lập tức như được tiêm tiết gà vô cùng hưng phấn.

"Con thật là đã nghĩ thông rồi sao? Muốn gặp mặt nó một lần ? Quá tốt rồi, quá tốt rồi!!!! Mẹ lập tức gửi qua cho con, nếu con ngại không muốn chủ động liên hệ, mẹ giúp con sắp xếp một cuộc gặp mặt."

Vừa cúp máy, Khương Viên vô cùng kích động gọi cho Cố Uy Đình.

"Lão Cố à, anh gọi giúp cho cấp trên của Lạc Nhân, xin cho nó nghỉ phép một hôm!"

Cố Uy Đình có chút không hài lòng "Nghỉ phép của quân nhân nói phê duyệt là có thể phê duyệt sao? Cần phải xin qua bao nhiêu cấp bậc, cô không hiểu thì ít nhúng tay vào đi."

Khương Viên không ngừng nhiệt tình nói, "Bạch Lạc Nhân của chúng ta thông suốt rồi, nó cuối cùng cũng đồng ý đi gặp xem mắt rồi!!!"

Đầu bên kia yên lặng một hồi, "..............Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, cô không cần quản nữa."

Đặt điện thoại xuống, Khương Viên vui đến không khép được mồm .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.