Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Chưa từng ăn qua sủi cảo ngon như vậy."
Cố Hải nhìn sâu vào gương mặt gần kề ngay trước mắt, những đường nét rõ ràng thẳng tắp như được phác họa trên mặt, ngũ quan quen thuộc ngày trước khi trưởng thành càng thêm tuấn mĩ. Chỉ duy nhất một thứ không thay đổi đó chính là khóe miệng bướng bỉnh quật cường, tám năm chỉ như một ngày, vẫn ngạo nghễ nhếch lên một đường cong như thế, màu đỏ nhàn nhạt của những năm tháng thanh xuân mãnh liệt đã bị thổi bay, nhuộm lên một tầng lắng đọng vẻ lẫm liệt và khí chất của tuổi trưởng thành.
Cố Hải thật muốn cắn một nhát lên đó, để thưởng thức xem vị ngọt ngào láng bóng của tám năm trước nay đã biến thành thứ hương vị gì.
Khói thuốc là hòa lẫn với hơi thở Cố Hải từng tầng từng tầng mù mịt, không khí xung quang đột nhiên nóng lên, Bạch Lạc Nhân vô thức mà tránh ra, để thêm cho Cố Hải một khoảng không gian.
"Tôi đi đây."Bạch Lạc Nhân cất bước.
Cố Hải túm lấy cánh tay cậu, nụ cười tràn ra trên khóe miệng, "Hôm nay đến tôi mời cậu một bữa."
"Không cần đâu" Bạch Lạc Nhân tỉnh rụi đẩy cách tay nhiệt tình của Cố Hải, "Cũng không phải làm kinh doanh, không nhất thiết phải tính sổ rõ ràng như thế."
"Anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng, huồng hồ chúng ta không phải ruột thịt."
Bạch Lạc Nhân vẫn vươn thẳng cổ như cũ, " Tôi hôm nay................"
"Cậu không muốn đến đó xem một chút sao?" Cố Hải ngắt quãng lời cự tuyệt của Bạch Lạc Nhân.
Biểu hiện Bạch Lạc Nhân có chút thay đổi, nửa như đùa nửa như thât hỏi Cố Hải: "Cậu muốn cho tôi xem nơi cậu sống hay phòng tân hôn của cậu?"
"Có gì không giống nhau?" Ánh mắt Cố Hải rất xa xăm.
Lòng Bạch Lạc Nhân trầm xuống, "Quả thực không có gì khác biệt, đi thôi."
Căn hộ mới của Cố Hải ở phía Tây nội thành, rộng hơn trăm mét vuông, so với những căn hộ khác có vẻ nhỏ, nhưng một người sống cũng đủ rồi. Không gian rộng nhất vẫn cứ là phòng thể hình, phòng ngủ chỉ có một cái, Cố Hải đặc biệt dẫn Bạch Lạc Nhân đi thăm quan một chút, quả nhiên gọn gàng hơn phòng Bạch Lạc Nhân nhiều, Bạch Lạc Nhân theo bản năng liếc về phía giường, phát hiện chăn gối đều có hai bộ.
"Khi nào thì kết hôn?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Không nhận được câu trả lời, Bạch Lạc Nhân quay đầu phát hiện Cố Hải đã không còn ở sau lưng.
Cậu liền đi tới phòng làm việc, thấy máy tính Cố Hải đang mở, màn hình khóa không ngừng lóe lên bức ảnh chụp chung của hai người ở bãi biển. Bạch Lạc Nhân chợt ngơ ngẩn cả người, trong lòng như bị một thứ gì đó bóp chặt, mùi vị không thể nói rõ. Cậu liền động vào chuột một chút để tránh né bức ảnh đó, kết quả nhận ra màn hình máy tính cũng vẫn là nó.
Bạch Lạc Nhân hốt hoảng mơ màng ngồi xuống trước máy tính, ma xui quỷ khiến liền đổi hết màn hình khóa và hình nền thành ảnh khác.
Cố Hải đang làm cơm trong bếp.
Bạch Lạc Nhân dựa vào trước của bếp, ngậm điều thuốc, lặng nhìn bóng dáng bận rộn của Cố Hải.
Cậu ta vẫn giữ dáng vẻ như vậy, bề ngoài lạnh lùng phóng khoáng, nội tâm lại ôn nhu tinh tế, thỉnh thoảng lại có vẻ hung ác gian tà, thỉnh thoảng lại ngay thẳng rộng rãi. Cậu ta có thể lạnh nhạt vô tình với người mình ghét, nhưng cùng tìm mọi cách yêu chiều bảo vệ người mình quý mến. Một người đàn ông như vậy, uy phong lẫm liệt, sự nghiệp thành công, chiều chuộng người yêu...........là bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao cô gái.
Cậu ấy đã từng, hoàn toàn thuộc về một mình tôi.
Cố Hải cho rau vào chảo, âm thanh xèo xèo vang lên cùng động tác thuần thục.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên thốt ra một câu "Cực phẩm cao phú soái."
Cố Hải quay đầu về phía Bạch Lạc Nhân vừa xào vừa hỏi: " Nói gì thế?"
Bạch Lạc Nhân chậm rãi nhả ra một làn khói, cười như không cười nhìn Cố Hải, "Nhân viên nữ lần trước cậu phái tới để đàm phán, luôn khen cậu trước mặt tôi, cô ấy nói ông chủ mình phong lưu phóng khoáng, tài mạo song toàn, thái độ ngay thẳng, tính trách nhiệm cao........lại còn kiếm tiền lớn, lại biết làm việc nhà, cậu cân nhắc một chút đi."
Cố Hải không cố ý hỏi một câu "Cậu động lòng rồi sao?"
Bạch Lạc Nhân liền quay đầu rời đi.
Mấy đĩa ăn nhỏ đã đặt lên bàn, còn có hai đĩa sủi cảo, đều do chính tay Cố Hải làm.
Bạch Lạc Nhân nhìn cả bàn thức ăn, trong lòng có chút cảm khái khó hiểu, đang muốn bày tỏ tình cảm, liền nghe thấy Cố Hải ở đối diện nói.
"Bữa cơm này là tôi thương tình cậu, Bạch độc thân!"
Nhiệt huyết tràn ngập trong lòng Bạch Lạc Nhân bị dội cho một gáo nước lạnh.
Nhìn sủi cảo nóng hôi hổi, Bạch Lạc Nhân nhịn không được ăn một cái, vốn cho rằng sẽ là nhân trứng chim hồ lô, kết quả vừa căn một miếng lại là nhận thịt lợn với hồi, trong lòng Bạch Lạc Nhân không biết bao nhiêu là thất vọng, có điều không biểu hiện ra ngoài, nhai rồi lại nhai liền nuốt xuống.
Cố Hải lại lấy một miếng sủi cảo trong đĩa khác gắp cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cắn ra một miếng xem, quả nhiên là nhân trứng chim hồ lô, trong mắt lộ ra vài phần mừng rỡ, không chờ đợi được cắn một miếng, mùi thanh mát lan tỏa, bên trong còn có tôm, mười phần tươi sống, bảy tám năm không ăn bánh sủi cảo nhân như vậy.
Bạch Lạc Nhân sau khi ăn hết còn muốn ăn nữa, kết quả đũa vừa đưa qua liền đột nhiên dừng lại.
Chẳng nhẽ lại hạ đũa xuống ?!
Nhân vị hồi ngay trước mặt, nhưng mà không thích ăn ! Nhân trứng chim hồ lô thích ăn thì không thể ăn, ăn rồi chắc chắn bị lộ tẩy!
Mẹ, ăn bữa cơm còn gài bẫy.
Cuối cùng, cậu nghĩ ra một cách, dù sao cậu cũng ăn sủi cảo nhân trứng chim hồ lô, còn nhân hồi coi như món phụ. Vậy nên, Bên trái ăn một cái,bên phải ăn một cái, hai đĩa đều ăn.
Lần này tôi xem cậu nói gì.
Thực ra khi Bạch Lạc Nhân ăn hai cái sủi cảo trước đó, Cố Hải nhìn ra biểu hiện của cậu, chỉ là không nói ra. Lát sau nhìn thấy Bạch Lạc Nhân ăn ngấu nghiến, một câu cũng không nói, cậu liền không còn cảm thấy gì hết ngoài đau lòng.
Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy Bạch Lạc Nhân nhét một miếng sủi cảo cậu không thích ăn vào miệng, trong lòng cảm thấy rất chua xót, cậu không nên làm ra đĩa cảo này để ép buộc Bạch Lạc Nhân, cậu rõ ràng biết cậu ấy thích ăn nhân gì.
Bạch Lạc Nhân đang định gắp một miếng nhân hồi thì đột nhiên phát hiện không thấy đĩa đâu nữa.
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, biết cậu là cái đồ không có ai thương rồi!"
Đĩa liền bị Cố Hải lấy về phía mình, một miếng một cái, rất nhanh liền ăn hết.
Bữa cơm này quả thật có quá nhiều tâm trạng và cảm xúc rồi, thế cho nên Bạch Lạc Nhân ăn gần hết các món ăn trên bàn nhưng lại không nhớ bản thân đã ăn những gì, chỉ nhớ tất cả đều rất ngon, ngon y hệt như trước đây.
Ăn cơm xong, Cố Hải đi rửa bát, Bạch Lạc Nhân ngồi ở phòng khách chờ cậu, đến khi Cố Hải thu dọn xong toàn bộ đi ra, Bạch Lạc Nhân đã dựa vào sô pha ngủ.
Cố Hải nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, chăm chú nhìn cậu, đột nhiên có cảm giác gì đó không đúng, cậu cảm thấy bọn họ vẫn đang ở căn nhà của tám năm trước đây, bọn vẫn là bản thân mình tám năm trước, lớp vỏ bọc xa lạ này chẳng qua chỉ là một vai diễn, hai người vẫn đang ở trong một trò chơi, họ vẫn luôn luôn ở bên nhau.
Bạch Lạc Nhân thường ngày ngủ ở kí túc rất cảnh giác, nhưng đến đây, không biết vì phòng quá ấm hay tại sao, cậu ngủ rất yên ổn, dù cho có người động vào cũng không có cảm giác gì.
Cố Hải ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân.
Sớm đã không còn là những khớp xương rõ ràng trong kí ức, bàn tay to trắng trẻo sạch sẽ, mỗi ngón tay đều đã chai sạn, có hai ngón móng còn bị bóp méo giống như đã từng bị thương gì đó, Cố Hải không hề biết chính là vết sẹo do năm ấy Bạch Lạc Nhân cậy tấm bảng thép tạo thành.
Đương nhiên so với những vết thương trên trán và sau lưng Cố Hải thì vết thương này chẳng nhằm nhò gì.
Có điều nó vẫn luôn ở đó dễ dàng khơi ra trong lòng Cố Hải những ưu phiền.
Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức Bạch Lạc Nhân đang chìm trong giấc ngủ.
Bạch Lạc Nhân vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Cố Hải ngay kề bên, ánh nhìn của cậu đờ đẫn trong thoáng chốc rất nhanh sau đó rời xa khỏi Cố Hải, bật dậy nghe điện thoại.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ đến ngay."
Cố Hải đứng ở không xa nhìn Bạch Lạc Nhân, "Có nhiệm vụ khẩn cấp à?"
Bạch Lạc Nhân vừa thay giầy vừa vội vàng trả lời, "đúng thế, có chuyện gấp."
Lời nói xong giầy cũng thay xong, Bạch Lạc Nhân không kịp nói một lời tạm biệt đã ra khỏi cửa, động tác mười phần nhanh nhẹn, trước trước sau sau không đến 30s, bóng dáng Bạch Lạc Nhân đã tan vào màn đêm. Cố Hải còn nhớ, trước đây khi muốn đánh thức Bạch Lạc Nhân dậy, từ lúc mở mắt đến lúc ngồi thẳng lên cũng bần thần hết 10 phút, hiện tại cậu ta từ trạng thái lờ đờ đến lúc tỉnh táo chỉ mất 10 giây, là cái loại huấn luyện gì mà thay đổi hoàn toàn thói quen sinh hoạt của một con người?
Là ai trong suốt tám năm, dốc toàn tâm toàn lực thay tôi trả thù cậu ta như thế?
Khi Bạch Lạc Nhân vội vội vàng vàng đến bệnh viện quân đội, Lưu Xung đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Có chuyện gì thế?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Đồng đội cùng huấn luyện với Bạch Lạc Nhân đỏ hai tròng mắt nói : "Chiều nay khi chúng tôi tập luyện, cậu ra trong máy bay gặp tình huống khẩn cấp, cậu ấy bất đắc dĩ phải nhảy dù, kết quả độ cao không đủ, rơi xuống một tảng đá giữa sườn núi, cũng may dân ở khu đó phát hiện kịp thời báo cảnh sát, không thì cậu ấy mất mạng rồi."
Bạch Lạc Nhân sắc mặt có chút đông cứng, "Vậy tình trạng hiện giờ của cậu ta thế nào?"
"Gẫy xương toàn thân, vỡ xương quai hàm, cũng may não không bị tổn thương. Nhưng chảy máu quá nhiều, cơ thể rất yếu, hiện tại đang hôn mê. Thủ trưởng, ngài có muốn vào trong xem không ?"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt nói, "Không cần, đợi cậu ấy đỡ một chút tôi sẽ đến xem."
Nói xong, Bạch Lạc Nhân quay người, tâm trạng nặng nề dời khỏi phòng bệnh. Cậu trước nay chưa từng nói với bất cứ ai, cậu hiện tại vô cùng sợ máu, đừng nói vào phòng bệnh thăm người bệnh, chỉ cần đi dọc hành lang nhìn đèn cấp cứu lóe lên, đều vô cớ toát mồ hôi lạnh.