Cố Hải cứ như vậy mà nhìn Bạch Lạc Nhân, nhìn bộ quân phục của cậu, soái khí hào hùng đứng ngay bên cạnh mình. Trong lòng Cố Hải chợt đau nhói, cục u ác tính đã kìm nén trong tám năm lại bắt đầu tái phát tràn ra từ đáy lòng, nuốt chửng toàn bộ dây thần kinh và lục phủ ngũ tạng cậu.
Gương mặt của Bạch Lạc Nhân bị ánh nhìn của Cố Hải thiêu đốt đến đau đớn tê dại, cậu rất muốn nghĩ cho bản thân một lời dối trá lấp liếm, vẽ ra một lí do, nói với Cố Hải bộ quân phục này là cho cậu ta mượn về. Nhưng sau đó một vị không quân tiến vào, một câu nói "Thủ trưởng, sao ngài lại trốn ở trong này ?" hoàn toàn khiến Bạch Lạc Nhân rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Bạch Lạc Nhân hướng ánh nhìn về phía gương mặt đang kích động kia, nhàn nhạt nói :" Các cậu chơi vui vẻ đi, lát nữa tôi qua."
"Vậy ngài nhanh lên, tất cả đều đợi ngài đấy." Vị không quân trẻ trước khi đi còn ngoảnh lại nói một câu thúc dục.
Bạch Lạc Nhân trấn tĩnh lại tâm trạng, thoáng chốc quay lại vẻ lạnh nhạt, làm ra dáng vẻ không có việc gì xảy ra nhìn Cố Hải, " Thật khéo, cậu cũng ở đây à ?"
Cố Hải mở miệng cũng không nể tình, "Tại sao nhập ngũ lại không nói cho tôi biết? Tại sao lại cùng với người khác lừa gạt tình cảm của tôi ? Lúc đầu nói với tôi cậu chết rồi, để tôi trải qua hai năm sống không bằng chết. Sau đó lại nói với tôi cậu đã ra nước ngoài, khiến tôi điên cuồng tìm cậu khắp cả thế giới, cứ trơ mắt nhìn hy vong cứ thế ngày một tan vỡ... có phải cậu cảm thấy dằn vặt người khác như vậy khiến cậu rất thú vị không ?"
Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt ương ngạnh che đậy nội tâm đau đớn,"Tôi từ trước đến nay chưa từng cùng một ai lừa gạt cậu, bọn họ thích nói gì thì nói, đó là tự do của họ, tôi trước giờ chưa từng sau lưng họ thao túng điều gì, tôi chỉ một mực sống những ngày tháng của bản thân mình."
"Sống những ngày tháng của bản thân cậu?" Cố Hải cười lạnh, "Vậy cậu sống thật yên ổn, tôi bái phục sức chịu đựng mạnh mẽ của cậu, bái phục năng lực bày mưu nghĩ kế của cậu."
"Đúng, nội tâm của tôi đặc biệt mạnh mẽ." Ánh mắt Bạch Lạc Nhân trở nên lãnh đạm, "Vì vậy cậu đừng có dùng những lời mắc ói vu khống cho tôi, tôi nghe thấy cũng chỉ cười cho qua, bực bội cũng là chỉ có cậu tự nhận lấy."
"Cái gì ?" Cố Hải hung hăng, "Vậy nói cho cậu biết, tại sao cậu lại nhập ngũ, tại sao thà rằng nhận phần tội đó cũng không chọn đi ra nước ngoài ?"
"Đấy là tự do của tôi, tôi không thích ra nước ngoài, có can hệ gì đến cậu không?"
"Bạch thủ trưởng, cậu dám nói không phải là do tôi nhập ngũ rồi không?"
Cố Hải hỏi một câu lạnh buốt, hung hăng đâm thẳng một nhát vào trái tim Bạch Lạc Nhân.
"Tôi sao lại phải vì cậu mà nhập ngũ? Cậu có lí do gì giải thích cho cái nghi ngờ nực cười đấy không ?"
"Vẫn còn cần tôi chỉ rõ ra sao ? Ban đầu là bố tôi ép tôi nhập ngũ, tôi không can tâm tình nguyện. Chỉ có một cách xóa bỏ ý niệm trong đầu ông ta, thế là cậu nhập ngũ. Cậu đã nhập ngũ rồi, để hoàn toàn cách ly hai chúng ta, chắc chắn sẽ không để cho tôi vào quân đội. Tôi nói không sai chứ?"
Bạch Lạc Nhân lấy ra một điếu thuốc, thanh âm thâm trầm, "Cậu thật sự nghĩ quá nhiều rồi."
Cố Hải cướp lấy điếu thuốc của Bạch Lạc Nhân đưa đến miệng hút, "Là tôi nghĩ quá nhiều hay tại cậu giả bộ quá giỏi?"
"Tôi cần thiết phải giả vờ sao? Cậu thử ra ngoài đường tùy ý túm một người mà hỏi xem, có ai được chọn làm phi công mà lại không đi không? Chỉ vì cậu là con trai thiếu tướng, tôi nhập ngũ là vì cậu sao? Còn nữa, bố cậu thực lực lớn như vậy, dù cho chúng ta đều nhập ngũ, ông ấy có muốn cách ly chúng ta cũng dễ như trở bàn tay! Cậu nói ra không phải quá gượng ép rồi sao ?"
"Người gượng ép là cậu!" Ánh mắt của Cố Hải nhìn xa xăm "Cậu đừng quên, cậu cũng là con trai trên danh nghĩa của Cố Uy Đình, cậu nhập ngũ rồi, cũng củng cố vững chắc sự nghiệp của ông ta, trọng trách trên người ông ta nhẹ rồi, tự nhiên sẽ thả lỏng giới hạn với tôi. Bạch Lạc Nhân, ngay từ đầu nếu không phải cậu nghĩ như vậy thì hai chữ Cố Hải cũng viết ngược luôn rồi!"
"Cậu thích viết ngược viết xuôi chẳng ai quản cậu, đừng có dương dương tự đắc."
"Tôi có thế nào cũng không bằng được kĩ năng của ngài !" Cố Hải tiến về phía Bạch Lạc Nhân hai bước " Cậu đã đường đường chính chính nhập ngũ, hà cớ gì phải trốn trốn tránh tránh? Cái gì mà Ban chấp hành quản lí cấp cao nói ra cũng có thể diện nhỉ ? Nếu không sao ngài danh xưng thủ trưởng cũng không dám nói ra ?"
Bạch Lạc Nhân nắm chặt hai tay, ánh mắt lộ ra vẻ bất chấp dùng hết sức lực mà nói một hơi, " Tôi vì cậu nhập ngũ thì làm sao? Vì cậu nhập ngũ cậu mới chiếm được tiện nghi lớn như vậy? Mới vui vẻ như vậy, mới có vị trí như ngày hôm nay, vì cái thằng mẹ nó nào đó mà nhập ngũ cũng đáng rồi!!"
"Nhà cậu gọi cái gì là chiếm tiện nghi?" Khuôn mặt Cố Hải tối sầm, con ngươi mắt nhuộm lên một tầng uất hận, "Bạch Lạc Nhân, cậu là đồ ngốc, có tìm cũng không ra người nào ngốc hơn cậu!!"
"Sao lại tìm không thấy?" Bạch Lạc Nhân tức giận đáp trả." Không phải có một ví dụ sống sờ sờ đang đứng trước mặt tôi hay sao?"
Nội tâm Cố Hải vô cùng khó chịu, có một mùi vị chua xót nói không thành lời, tám năm rồi, mấy năm trước còn không biết bằng cách nào mà sống qua được, đều cứ thế đau đớn đến tê dại, cứ cho rằng sẽ mãi mãi chẳng còn cảm giác gì nữa, kết quả tên đầu sỏ gây nên chuyện này lại quay trở về, hơn nữa còn là cả bộ vũ trang quay trở về!!"
Bạch Lạc Nhân cũng bị kích động đến quá sức chịu đựng, ánh mắt không lành nhìn Cố Hải tiến lại gần mình, cánh tay còn chưa đưa đến trước mắt đã bị cậu ngăn lại đẩy văng đi.
"Cố tổng, tôi hiện tại là Bạch thử trưởng, cậu có mạnh đến mấy cũng không phải đối thủ của tôi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã nữa."
"Thật không?" Ánh mắt Cố Hải biến sắc trở nên nghiêm nghị, "Tôi là muốn xem xem, kẻ từng phóng túng bên dưới thân mình ngày hôm nay có thể kiên cường tới mức nào !!"
Lời Cố Hải nói như nhát dao mở đầu, nói xong lập tức trúng Bạch Lạc Nhân một quyền, vô cùng mạnh, một dòng máu chảy xuống. Ngay lập tức sau đó cả nhà vệ sinh liền trở nên hỗn loạn, tiếng nước chảy, tiếng cánh cửa đập, tiếng tay chân va đập, xương cốt răng rắc........âm thanh chói tai không được bao lâu, người trong hai phòng tiệc đều chạy ra ngoài, tạo ra một đoàn hỗn loạn, kẻ khuyên can, kẻ quan sát, kẻ nhìn trộn, kẻ hăm dọa......trông không khác gì bức tranh đặc sắc về nhân sinh bách tính.
Đám con gái tất cả đều sửng sốt, có người đến công ty ba bốn năm rồi, đừng nói nhìn thấy Cố Hải đánh nhau, một lần nghe thấy cậu ta lớn tiếng cũng không có. Sao lại ......biến thành một người lỗ mãng như vậy? Lo sợ Cố Hải chịu thiệt, trong thâm tâm vẫn ngấm ngầm thán phục, thật không ngờ thân thủ của tổng giám đốc giỏi như vậy, sau này lại có thêm việc để nói rồi.
Các binh sĩ bên này và quan quân đều có biểu hiện không thể tin được, Bạch thủ trưởng cũng có lúc bùng nổ như vậy? Có thể trước mắt bao nhiêu người mà ẩu đả? Vị kia làm sao mà làm được như vậy? Có thể khiến cho sát thủ không trung vạn người nể phục nổi nóng đến mức đó?
Cuối cùng Lưu Xung cùng mấy binh sĩ khác và nhân viên của khách sạn cùng nhau kéo Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ra, trên mặt hai người đều đầy vết thâm tím nhưng tuyệt nhiêm không dừng tay, ánh mắt hung hãn vẫn còn vằn lên những tia thù hằn.
"Được rồi, Bạch thủ trưởng, thân thủ quả không tồi mà." Cố Hải lau lau máu trên khóe miệng, mỉa mai nói, "Mấy năm nay lái máy bay không ít nhỉ?"
Câu nói của Cố Hải mang hai nghĩa mỉa mai, thoáng chốc khiến Bạch Lạc Nhân xấu hổ vô cùng, đặc biệt khi xung quanh là cả dàn mĩ nữ, đường đường là một không quân mà lại bị một kẻ khác bêu xấu trước mặt bao nhiêu người, quả có chút bẽ mặt.
Có điều Bạch Lạc Nhân một chút cũng không bực tức,khóe miệng còn cười cười câu dẫn, nhìn về đám mĩ nữ với ánh mắt mang khí phách siêu phàm.
"Lần sau muốn được lòng tổng giám đốc các cô thì đừng có trang điểm dày cộp nhảy múa khiêu gợi, tổng giám đốc của các cô khẩu vị rất nặng, chút thú vị của các cô không thỏa mãn được dạ dày cậu ta. Hãy nhớ, lần sau phải mặc áo bông đỏ với quần xanh lá, gọi cậu ta một tiếng Cố trưởng thôn, thì tổng giám đốc các cô mới vui vẻ."
Vừa nói xong liền hướng ánh mắt về phía Nhã Tĩnh, lại nhìn đến ánh mắt lãnh đạm của Cố Hải, không nhanh không chậm mà nói " Em dâu, em có lẽ chưa biết, em trai tôi thích nhất là ăn thịt dương vật, lần sau đi siêu thị đừng quên mua cho cậu ấy vài túi."
Nhã Tĩnh hóa đá tại chỗ, sắc mặt Cố Hải thì lại càng không phải nói.
Bạch Lạc Nhân cười nhẹ, hướng về phía đội ngũ đằng sau ngang ngược giơ tay lên, " Chúng ta đi !"
Tiếng bước chân vang vọng rồi biến mất trong thang máy.......
Sau khi Cố Hải về đến công ty, giao lại mọi chuyện rồi lập tức bay đi Hồng Kông.
Mấy năm nay Cố Dương ở Hồng Kong kinh doanh vô cùng thuận lợi, đúng vào lúc đỉnh cao nhất của cuộc đời, kết quả lại bị cậu em trai chuyển đến một sự buồn bực.
Cố Hải trước mặt các lãnh đạo cấp cao của công ty Cố Dương, ương ngạnh túm lấy cậu ngay trong phòng họp lôi ra ngoài.
"Cậu tại sao càng sống lâu lại càng hồ đồ thế?" Sắc mặt Cố Dương cau có, " Vừa mới yên ổn được vài năm, làm được chút chuyện đàng hoàng, lại không biết bản thân họ gì rồi hả?"
"Tám năm trước sau khi xảy ra tai nạn giao thông rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nay anh kể lại cho rõ ràng không được lược bỏ một chi tiết! Tám năm rồi, tôi nể tình nghĩa anh em, không tính sổ việc tay phanh bị cắt đứt, dù sao người gặp sự cố là tôi chứ không phải cậu ấy. Nhưng anh cũng thật bất nhân đạo quá rồi, chuyện Bạch Lạc Nhân nhập ngũ, anh lại giấu diếm tôi những tám năm!"
Nghe được câu nói này, gương mặt Cố Dương lập tức phủ lên một tầng băng.
"Tôi còn tưởng chuyện gì to lớn, náo cả nửa ngày hóa ra chỉ là mấy chuyện thối nát này. Cố Hải, cậu có thể nhớ lại một chút không? Đừng có để bản thân chôn vùi trong một hố đất nhảy mãi không ra? Có thể để Cố Dương tôi nhìn thẳng cậu một lần được không ?"
Cố Hải cười lạnh, " Anh có chống mắt nhìn tôi hay không, tôi một chút cũng không để tâm, bởi vì rôi chẳng bao giờ thèm để mắt đến anh, thậm chí còn chẳng coi anh là người ! Hành động của anh với bọn súc sinh chẳng có gì khác biệt !"