" Tôi là súc sinh? Vậy cậu là cái gì? Gia súc?" Cố Dương lạnh lùng hướng ánh mắt qua, lời nói cũng tàn nhẫn không hề lưu tình,"Tôi làm chuyện thất đức, vậy cậu làm được mấy chuyện tích đức rồi? Tôi làm bị thương chính em trai mình, còn cậu thì làm tổn thương chính cả bố đẻ mình! Lúc cậu bị thương là ai cả ngày vì cậu hao tâm tổn sức? Cậu đã từng biết ơn chưa?......"
"Anh đừng có chuyển đề tài!" Cố Hải ương ngạnh ngắt quãng lời ngụy biện của Cố Dương, "Tôi hiện tại là muốn hỏi anh, sau khi tai nạn đã xảy ra chuyện gì?"
"Tai nạn lần ấy không làm cậu bị mất trí nhớ chứ, tôi còn nhớ rõ cậu vừa tỉnh lại đã khôi phục ý thức, mọi chuyện không phải vẫn diễn ra ngay trước mắt cậu sao ? Cậu còn muốn biết cái gì?"
"Tôi muốn biết trước khi mình tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì?"
"Trước khi cậu tỉnh? Vẫn còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đưa cậu vào bệnh viện, sau đó làm cấp cứu cho cậu."
"Anh có thể thôi vòng vo được không?" Sự nhẫn nại của Cố Hải càng ngày càng mất dần, "Anh rõ ràng biết tôi đang hỏi cái gì, quãng thời gian tai nạn đến khi tôi tỉnh lại, anh đã nói với Bạch Lạc Nhân những gì? Cậu ta nói với anh những gì? Hãy nói rõ từ đầu đến cuối cho tôi."
"Tôi nói cho cậu thì có thể thay đổi cái gì?" Cố Dương chằm chằm nhìn Cố Hải,"Đã tám năm rồi, cậu cũng đã biết sự thật, còn có thể cứu vãn lại cái gì đây ?"
"Chẳng định cứu vãn điều gì, tôi chính là muốn biết! muốn biết cho rõ ràng !!!"
"Vậy được, tôi nói cho cậu, cậu nghe cho rõ đây." Cố Dương trở lại vấn đề chính, " Khi xảy ra tai nạn giao thông, Bạch Lạc Nhân từng bước từng bước đưa cậu đến xe cứu thương. Khi tôi chạy tới bệnh viện, Bạch Lạc Nhân đang ở ngoài phòng bệnh, nghe thấy bác sĩ nói cậu đã qua cơn nguy hiểm, cậu ta liền rời đi, trước đó dặn dò tôi, đợi cậu tỉnh lại thì nói cậu ta chết rồi."
"Không thể nào !" Cố Hải không thể tiếp nhận sự thật này, "Chắc chắn anh nói gì đó với cậu ấy, lăng mạ cậu ấy phải rời đi."
"Cậu không tin tôi cũng chẳng có cách nào, có điều việc cậu ta xuất ngoại là do tôi tự bịa ra. Khi đó tôi nhìn cậu cả ngày sống không còn giống con người, vì muốn cho cậu chút hy vọng, mới nói dối như vậy. Sau này tôi tìm được bạn thân của Bạch Lạc Nhân, bọn họ cũng đồng ý phối hợp, đó chính là lí do cậu thăm dò khắp nơi cũng không có tin tức."
Cố Hải không thể ngờ được, cậu đã sống tám năm trời trong một màn kịch lừa bịp, mỗi ngày cậu đều phải chịu đựng nỗi giày vò như trong tù ngục, kết quả chỉ nhận được một lời kể vô thưởng vô phạt của kẻ khác.
"Việc này bố tôi có biết không?"
"Cậu thử nói xem ông ấy có thể không biết không?" Cố Dương cười lạnh, "Ban đầu khi Bạch Lạc Nhân quyết định nhập ngũ, người đầu tiên cậu ta thông báo chính là bố cậu, cũng chính miệng ông ấy nói sẽ không gây cản trở cho sự phát triển sau này của cậu."
Cố Hải cuối cùng cũng hiểu, tại sao tám năm này, Cố Uy Đình có thể nuông chiều dung túng cho cậu như vậy, lại có thể ngoảnh mặt làm thinh với hành động hoang đường bỏ ra nước ngoài tìm Bạch Lạc Nhân của cậu như vậy, hóa ra ông ta chính là kẻ nối giáo cho giặc. Ông ta thà rằng để con trai mình khốn khổ cùng quẫy trong một lời nói dối, cũng không muốn đem sự thật nói cho nó biết.
"Tiểu Hải" Ngữ khí của Cố Dương mềm dịu trở lại, "Có những lời nói ra chỉ là khuôn sáo, nhưng chính là như vậy. Cho dù ban đầu không ai cản bước cậu, với tính cách của hai người ở cùng nhau cũng chẳng đi được bao xa. Thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng, Để cho cậu đi lệch đường nhiều như vậy, còn không bằng để cho cậu cắt đứt ý niệm."
"Đừng lấy mấy lí do quang minh chính đại ấy để rửa sạch tội ác của anh, tôi có đi lệch khỏi đường thẳng bao nhiêu cũng là việc của tôi, tôi có khổ sở bị giày vò tôi cũng nhận, đó dù sao cũng là lựa chọn của bản thân!"
"Có người đã cản trở sự lựa chọn của cậu sao?" Cố Dương tiến lên đứng trước mặt Cố Hải, lạnh nhạt nhìn cậu, " tôi chỉ là một người truyền tin, thử hỏi tôi cản trở cậu cái gì? Bố cậu cản trở cậu cái gì? Người khởi xướng chính là Bạch Lạc Nhân, nói trắng ra, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy! Nếu như cậu thật sự hiểu cậu ta, thật sự tình thâm ý trọng như lời cậu nói, sao cậu lại không tìm được cậu ấy, sao cậu lại dễ dàng tin lời chúng tôi nói, để chúng tôi sắp xếp cuộc đời cậu?"
"Sự bất lực của cậu chính là ở chỗ đó!" Cố Dương tiếp tục, "Tỉnh táo lại đi, cậu bé! Sao cậu không nghĩ đến lí do bản thân lại cô độc như vậy? Sao cậu không nghĩ đến vì sao tất cả người trong thiên hạ đều hợp nhau lại lừa gạt cậu? Bởi vì trong mắt họ, cậu căn bản không đáng để tín nhiệm, không đáng để dựa dẫm, cũng không đáng để họ mạo hiểm cùng cậu.!"
"Không một ai vừa sinh ra đã có thể nuôi dưỡng chính mình! Phải có quá trình trưởng thành, chứ không phải bỗng dưng mà có!"
Cố Hải hướng đôi mắt đỏ ngầu về phía Cố Dương "Anh cho rằng bản thân oai phong lẫm liệt như vậy, thử hỏi khi anh xảy ra chuyện, tại sao chỉ có thể gọi được cho tôi? Cuộc đời anh là ai lên kế hoạch cho? Ban đầu khi anh tham nhũng công quỹ là người thân nào có thiện ý tố giác ?"
Cố Dương nắm lấy cà vạt của Cố Hải, hung hăng nhắc nhở: "Sự quan tâm của tôi dành cho cậu không phải là tùy tiên, vậy nên đừng có tùy ý chà đạp."
Cố Hải chưa ra tay đã bị mấy người bảo vệ xông ra giữ lại.
"Đừng có động thủ!" Phản ứng của Cố Dương còn quyết liệt hơn Cố Hải.
Không khí liền rơi vào bế tắc, được một lúc, Cố Hải mới bình tĩnh trở lại mở miệng nói: "Cố Dương, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, sự tử tế chính là gốc rễ của con người, anh tử tế thì sẽ không sợ có người tử tế hơn anh, nhưng khi nham hiểm cũng thường lo lắng có người còn nham hiểm hơn mình, anh tự lo cho bản thân đi!"
Sau khi Cố Hải ra khỏi cửa, Cố Dương hung hãn nắm tay đập vỡ mặt bàn, trong lòng sông cuộn biển gầm. Lại còn dám nói sự tử tế với tôi? Cố Dương tôi không đủ tử tế với ai? Cậu ngoài Bạch Lạc Nhân ra, đối với bản thân cậu tử tế, cậu còn tử tế với ai nữa? "
Bạch Lạc Nhân vừa về quân đội liền chịu phạt, đầu tiên là chính trị viên tận tình khuyên bảo một chặp, sau đó sự việc đến tai cấp trên, 9 giờ hơn tối ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân còn bị mời đến, liền phải đứng ba tiếng đồng hồ, sau khi chủ động nhận lỗi, còn bị bắt viết kiểm điểm 5000 chữ, sáng hôm sau phải nộp ngay.
Bạch Lạc Nhân cứ thế vội vàng đến 3 giờ sáng, 3 nghìn chữ còn chưa viết đến, mí mắt nặng trĩu, ý thức biến mất, không được một lúc liền đập đầu xuống bàn. Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra ngoài, định để gió lạnh làm tỉnh táo trở lại.
Cả quân khu đều chìm trong yên lặng, vài ngọn đèn leo lét trước mắt chớp động một hồi, cuối cùng cũng tan vào màn đêm.
Từ khi vào quân đội tới nay, Bạch Lạc Nhân thức đêm không ít, nhưng chưa bao giờ vì viết kiểm điểm mà thức đêm.
Sao lại vì một phút kích động mà ra tay ?
Sau sự hả hê, Bạch Lạc Nhân cũng cảm thấy khó hiểu với hành vi của chính mình.
"Đầu tiên nói với tôi cậu chết rồi, làm tôi trải qua hai năm sống không bằng chết, rồi lại nói với tôi cậu đã ra nước ngoài, làm tồi chạy khắp cả thế giới tìm cậu, cứ chống mắt mà nhìn hy vọng từ từ vỡ nát...."
Trong đầu Bạch Lạc Nhân cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy, sống không bằng chết là cuộc sống như thế nào? Cái ngày bản thân vừa vào quân đội có được tính là sống không bằng chết không? Mỗi ngày đều chết lặng như một cỗ máy, chỉ biết tập luyện, không có ý chí chiến đấu, không có mục tiêu có được coi là sống không bằng chết không? Cô đơn đến không ngủ nổi có được coi là sống không bằng chết không?
So sánh với những điều cậu ấy từng trải qua, có lẽ những điều bản thân phải chịu đựng chỉ là một áng mây bay thôi ?
Sau khi cậu ấy tỉnh lại sau tai nạn, việc đầu tiên là không nhìn thấy mình, thứ cảm giác đó sẽ như thế nào? Khi cậu ấy nghe được bản thân mình gặp phải chuyện không may, thứ cảm giác đó sẽ như thế nào? Cậu ấy ở nửa năm trong bệnh viện, mỗi ngày đều nằm với thiết bị y tế máy móc, đau lòng mà không thể nói thành lời, cảm giác khó chịu mà không thể phát tiết sẽ như thế nào? Cậu ấy đi khắp thế giới nghe ngóng tin tức của bản thân, mỗi lần đều vô vọng trở về, thứ cảm giác đó sẽ như thế nào?....
Bạch Lạc Nhân không giám nghĩ nữa, tám năm này, mỗi ngày nghĩ đến , dây thần kinh trên cơ thể đều như thắt chặt lại, co thành một khối đau nhức, xé nát trái tim cậu.
Bạch Lạc Nhân khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục cúi đầu xuống viết, khi nào, từ khi nào khả năng viết của cậu lại yếu kém đến như vậy, cậu đã biến thành một kẻ dựa vào thể lực mà kiếm cơm, còn cái kẻ kia lại đi kinh doanh một công ty khoa học kỹ thuật!!!!
Thế giới này thật kì diệu.
"Bạch Lạc Nhân, 26 tuổi, phi công cấp một quốc gia, thời gian bay an toàn 1407 tiếng, trước sau tiêu diệt được 7, tiêu diệt được 8. tiêu diệt được 10 máy bay, vinh dự đạt được giải nhì một lần, giải ba một lần. Thời gian làm việc trong quân đội, từng tiến hành nghiên cứu lý thuyết kĩ thuật bay, từ lí luận không động lực bay đạt được thành quả sáng tạo độc đáo, đề ra khái niệm mới trong quân sự. Vũ Từ Sinh, 37 tuổi, phi công cấp một quốc gia........."
Sau khi chính trị viên giới thiệu xong liền trưng cầu ý kiến của sở trưởng.
"Trước mắt chúng tôi bầu chọn lên hai người, ngài xem xem người nào phù hợp tiếp nhận hạng mục công trình dẫn đường bằng vô tuyến điện?"
Sở trưởng co lại đôi lông mày rồi, cẩn thận nhìn chính trị viên "trong lòng cậu nghiêng về vị nào?"
"Hai người này đều có ưu điểm, về kinh nghiệm thì đương nhiên Võ Từ Sinh phong phú hơn, nhưng so về tính khai phá và phát triển nghiễm nhiên là Bạch Lạc Nhân tốt hơn. Từ góc độ của tôi mà nói, tôi vẫn cứ nghiêng về Tiểu Bạch, tuy cậu ấy trẻ nhưng hành sự thận trọng, đầu óc linh hoạt, phương diện này có lợi cho sự phát triển của cậu ấy."
Sở trưởng gật gật đầu, "Tôi cũng đang xem xét vị này."
Chính trị viên nắm lấy tay sở trưởng, ánh mắt lấp lánh.
"Đây chính là đối tượng ưu tiên phát triển số một cho nền tảng vững chắc của chúng ta!"
Sở trưởng cười nhạt, "Vậy thì là cậu ấy rồi!"