Editor: Waveliterature Vietnam
Cô gái mặc một chiếc váy lộng lẫy, một chiếc mũ phớt cổ điển kiểu Pháp và một chiếc khăn ren màu đen làm điểm nhấn trên chiếc mũ phớt, làm che đi đôi má của cô. Không ai nhận ra cô. Cô cầm một túi sâm banh sang trọng ở tay trái. Tay phải được cho vào túi như đang giấu giếm một vật gì nguy hiểm.
Lãnh Nhược Băng bước vào cùng nụ cười quý phái và tao nhã, nhưng trong lòng lại vô cùng nôn nao. Lúc này, bà không chỉ lo lắng về kế hoạch của Tiêu Hàn mà còn lo lắng rằng Thẩm Ngưng sẽ đột nhiên xuất hiện và làm một cái gì đó không tốt đẹp gì..
Lãnh Nhược Băng vẫn còn nhớ những lời đe dọa mà cô ấy đã nói qua điện thoại, bà đã quá hiểu tính cách của Thẩm Ngưng. Cô được chiều chuộng từ khi còn nhỏ, nếu muốn gì rồi, cô phải có cho bằng được. Để đạt được mục tiêu của mình, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì thậm chí là xấu.
Hơn nữa, tình cảm chị em của Thiên Vũ và Thẩm Ngưng đã bị chia cắt từ nhiều năm trước, khi tai nạn của Lam Thế Viễn xảy ra. Bởi vì Nhược Băng thường quan tâm đến Thiên Vũ hơn nên cô mới sinh lòng đố kị. Nếu không vì Nhược Băng nhiều lần ngăn chặn, cảnh cáo, Thẩm Ngưng đã không khách khí với Thiên Vũ rồi.
Bây giờ, chuyện như vậy xảy ra, Thẩm Ngưng không còn có bất kỳ sự xáo trộn nào nữa, cô sẽ đối phó với Thiên Vũ như thế nào, Nhược Băng không thể nghĩ được cách gì.
...
Tất cả những vị khách đều chúc phúc cho hai người khi thấy Thiên Vũ đang mỉm cười tiến lại gần Dạ Diễm. Anh hồi hộp đến mức không thể thở được. Anh vừa phấn khích nhưng vừa lo lắng. Anh thấp thỏm lo âu khi đeo nhẫn cho cô.
Lúc này, khoảng cách chỉ hai mươi bước dài tới hai ngàn km, và chờ đợi trong hai phút dài bằng hai thế kỷ.
Tâm trạng của anh lúc này như treo trên cành cây. Thật nguy hiểm và căng thẳng. Anh háo hức đếm từng bước chân của cô. Anh quá háo hức mong chờ được cô đến gần.
Cuối cùng Thiên Vũ cũng đến chỗ anh, Dạ Diễm nhìn cô trìu mến, đưa tay về phía cô, hai mắt nhìn đối diện, tất cả những phiền nhiễu không còn tồn tại, chỉ có hạnh phúc thật sự.
Lãnh Nhược Băng đặt bàn tay của Thiên Vũ trong lòng bàn tay của Dạ Diễm, long trọng nói: “Dạ Diễm, dì trao Thiên Vũ cho cháu, cháu phải yêu nó và chăm sóc cho nó thật tốt!”
“Cháu sẽ làm được, thưa dì!” Dạ Diễm trịnh trọng gật đầu.
“Đáng lẽ phải gọi bằng mẹ chứ?” Nhược Băng nhướng mày và mỉm cười.
Những vị khách trên sân cũng mỉm cười thân thiện.
Dạ Diễm hơi xấu hổ, cười cười rồi gượng gạo gọi hai tiếng: “Thưa mẹ!”
“Tốt!” Nhược Băng mỉm cười và gật đầu, “Mẹ hy vọng con có thể mang lại hạnh phúc cho Thiên Vũ!”
Nói xong, bà ôm lấy Thiên Vũ, sau đó rời khỏi bàn nghi lễ và bước đến bên ghế khách để ngồi xuống.
Những vị khách khác cũng mỉm cười và chúc phúc cho họ.
Nhược Băng đang ngồi trên bàn khách, nhìn thấy hai đứa tình cảm như vậy, lòng không khỏi bùi ngùi xúc động, nếu hai đứa thực sự yêu nhau thì tốt biết bao, lúc đó có ở chín suối bà cũng yên lòng ~!
Lúc này, người chủ trì hôn lễ bắt đầu nghi thức: “Chào mừng tất cả mọi người đang tham dự đám cưới của cô dâu Thiên Vũ và chú rể Dạ Diễm. Bây giờ, lễ cưới xin chính thức được bắt đầu. Xin hãy im lặng, xin mời hai người mới đến với linh mục!”
Dạ Diễm nắm lấy tay Thiên Vũ và quay lại đối mặt với vị linh mục. Tâm trạng của cả hai rất căng thẳng. Dạ Diễm siết lấy eo cô. Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh sưởi ấm trái tim cô và khiến cô cảm thấy rắn chắc, nhưng cô lại không dám thừa nhận cảm giác này.
Vị linh mục ấn tay vào Kinh thánh và hỏi một cách long trọng: “Dạ Diễm anh có đồng ý muốn lấy cô Lam Thiên Vũ làm vợ không? Anh có chấp nhận cô ấy, luôn chung thủy với cô ấy, cho đến cuối đời hay không? “
“Tôi sẵn sàng!” Dạ Diễm không ngần ngại trả lời, anh quay lại và nhìn Thiên Vũ một cách trìu mến.