Cả Từ Ninh cung đổi hẳn vẻ trật tự yên tĩnh ngày
thường, khắp nơi đều có tiếng cười đùa trò chuyện của các thiếu nữ, đến mức đám
cung nữ tươi cười chạy vụt qua Ngọc An cô cô cũng không bị trách mắng. Các cung
nữ thái giám bận rộn khuân vác rương lớn rương nhỏ, các a hoàn lớn hầu hạ chủ
tử đi cùng với lão tổ tông đều cầm danh sách kiểm tra hành lý, nơi nào cũng
tràn ngập không khí bận rộn náo nhiệt.
Mỹ Ly lẳng lặng theo sau Hiếu Trang. Tĩnh Nhàn nhanh
nhảu đỡ lấy lão tổ tông, Tố Doanh đã lâu rồi mới nhập cung, Hiếu Trang ân cần
nói chuyện với nàng ta, thêm cả đoàn công chúa cách cách, cô cô ma ma, tú nữ
thái giám, làm gì có chỗ cho Mỹ Ly xen vào.
Xe ngựa đều dừng ở trước cổng Long Tông, niềm hứng
khởi trước chuyến đi xa khiến ai nấy đều vui vẻ ra mặt, nói cười không dứt. Đến
cả Tĩnh Nhàn tính tình thất thường cổ quái nay cũng tươi roi rói, hòa nhã trò
chuyện đùa giỡn với những người chung quanh.
Sau khi hạ chỉ tiến hành chuyến đi săn mùa xuân, hoàng
thượng đã đi bãi săn Mộc Lan trước, tiện đường ghé qua Thừa Đức tránh nóng. Tuy
chuyến đi xa này còn nhằm mục đích thao luyện và duyệt binh trước đại chiến,
nghỉ hè tại hành cung Nhiệt Hà thực chất là tăng cường sức ép và kiểm soát tình
hình của Mông Cổ, nhưng trong mắt các thiếu nữ chẳng hề có vẻ khẩn trương trước
cuộc chiến, chỉ đầy niềm hứng khởi vì dịp đi chơi dài ngày.
Vĩnh Hách phụ trách lo liệu toàn bộ mọi việc trong
chuyến đi của thái hoàng thái hậu, tạp vụ phiền phức, trình tự lễ nghi trước
khi xuất hành thường khiến cho người thực hiện phát khùng, cũng may có Tử Úc ra
sức giúp đỡ, việc gì gã cũng lo lắng chu toàn, được hoàng thượng và lão tổ tông
khen ngợi.
Mỹ Ly chỉ thuận tay cầm theo một gói đồ nhỏ, có người
hầu muốn cầm giúp cũng bị nàng khéo léo chối từ. Khi Vĩnh Hách mặc áo giáp mềm
của Chính Bạch kỳ, đi ngược hướng đoàn phụ nữ gấm hoa rực rỡ, đến trước mặt lão
tổ tông thỉnh an, Mỹ Ly cảm thấy hết sức tự hào. Trải qua rèn luyện, gã trở nên
trầm ổn tự tin hơn trước nhiều, không còn ngây ngô nữa, nhưng nét phấn khởi của
tuổi trẻ khiến gã thêm phần ung dung dũng mãnh. Hào quang riêng có của gã tỏa ra rạng
rỡ khiến người ta ngưỡng mộ.
Hiếu Trang trìu mến cho gã đứng dậy, Vĩnh Hách đỡ lấy
bà, vừa nói cười vừa đi trước dẫn đầu. Đám thiếu nữ ai nấy đều muốn bắt chuyện
với gã, hỏi gã xem dọc đường nơi nào nghỉ chân, nơi nào cắm trại. Mấy cô gái
còn cố ý xô đẩy Ngân Địch, xì xào trêu chọc. Ngân Địch xấu hổ đỏ mặt, vừa cười
vừa đuổi đánh mấy cô nàng trêu ghẹo kề bên.
Mỹ Ly chậm bước, Vĩnh Hách như vậy khiến nàng không
dám lại gần. Gã quá xuất sắc, các thiếu nữ theo sau lão tổ tông, có quá nhiều
người dùng ánh mắt vừa ái mộ vừa thẹn thùng ngắm nhìn gã. Nàng hiểu rất rõ ánh
mắt này, bởi nàng cũng từng nhìn một người như vậy. Vĩnh Hách trong mắt mọi
người không phải chàng trai hễ rảnh rỗi là tới tìm nàng nói chuyện, càng không
phải chàng trai hồi hộp nắm tay nàng trong bóng đêm, ôm nàng vào lòng mà vẫn
run lẩy bẩy… Nàng đưa mắt nhìn gã ở đằng xa, ngăn giữa họ là bao nhiêu vóc dáng
yêu kiều mỹ lệ khác. Cảm giác e sợ đầy chua xót lại manh nha xuất hiện trong
tim, tưởng đâu những lời tỏ tình vụng về giản đơn thẳng thắn của gã đã chữa
lành căn bệnh đó cho nàng rồi chứ!
Đợi lão tổ tông bước lên cỗ xe ngựa rộng rãi lộng lẫy
xong, các thiếu nữ cũng đồng loạt đi về phía xe ngựa riêng. Mỹ Ly vịn tay thái
giám, vừa định bước lên thì cánh tay đột nhiên bị níu lại, nàng giật mình ngẩng
đầu thì gặp ngay gương mặt tươi cười của Vĩnh Hách.
“Sao chỉ đem gói đồ nhỏ như vậy?” Gã nhìn gói hành lý
nhẹ tênh hoắc trên tay nàng, nãy giờ nhìn quanh, các cách cách tiểu thư đều
mang theo gói lớn gói nhỏ đồ ăn vặt để tiêu khiển dọc đường.
Nàng chưa kịp đáp, Vĩnh Hách đã ôm choàng lấy eo nàng
đỡ vào khoang xe, rồi nhẹ nhàng tung mình vào theo. Khoang xe không rộng, vóc
người gã lại cao lớn, nàng và gã phải tựa sát vào nhau. Bên ngoài nhiều người
qua lại, Mỹ Ly đâm thẹn.
“Chàng, chàng ra ngoài đi!” Nàng cố trấn tĩnh, không
để cho mặt mình đỏ lên.
“Mệt rồi, muốn trốn một lát.” Vĩnh Hách cười hì hì,
tựa vào vai nàng như có ý làm nũng, nhưng sức nặng toàn thân không hề ép lên
người nàng.
Mỹ Ly thở dài, dở cười dở khóc, khi nãy còn tỏ vẻ
thành thục chững chạc, giờ thì đã hiện nguyên hình. Không biết các cô gái vừa
dùng ánh mắt khao khát ngắm gã sẽ nghĩ thế nào khi nhìn thấy bộ dạng con nít
này nhỉ? Dù sao, đây mới là Vĩnh Hách mà nàng quen thuộc.
“Lát nữa ra khỏi thành, ta sẽ mua thêm cho nàng.” Gã
cười khẽ, nhẹ nhàng quang tay quanh eo Mỹ Ly.
“Nhìn chàng kìa, trán đẫm mồ hôi.” Nàng dùng khăn tay
lau mồ hôi cho Vĩnh Hách. Gã tuổi trẻ máu nóng, đi một lát là mồ hôi vã đầy
người.
“Trời nóng mà, áo giáo mềm lại bí quá!” Vĩnh Hách than
thở.
Mỹ Ly mở gói đồ mang theo, bên trong toàn là khăn tay
cỡ lớn sẫm màu, nàng lấy một chiếc ra, gấp lại bỏ vào tay áo của gã. Vĩnh Hách
cứ như đứa bé vậy, nàng dặn dò nhắc nhở mãi đã thành thói quen rồi. “Dùng xong
thì đưa lại cho thiếp.” Ứng Như phúc tấn có dặn nàng, Vĩnh Hách toát mồ hôi mà
bị trúng gió thì toàn thân sẽ nổi sởi.
Vĩnh Hách ngạc nhiên nhìn đống khăn tay dày cộm trong
gói đồ của Mỹ Ly, nàng đem theo toàn là khăn lau mồ hôi cho gã ư? Thoang thoảng
hương thảo dược, “Mùi gì vậy?” Vĩnh Hách đưa khăn sát mũi, mùi hương bắt nguồn
từ đây đây.
“Phúc tấn nói chàng rất dễ nổi sởi, tắm nước ngải cứu
là khỏi. Mấy tấm khăn này thiếp đã nấu qua nước ngải cứu…” Thình lình bị gã ôm
gọn vào lòng, nàng nóng bừng mặt, không nói tiếp được nữa.
“Mỹ Ly…” Gã gọi khẽ bên tai nàng.
“Vĩnh Hách đâu rồi?” Bên ngoài xe ngựa vang lên một
giọng trầm thấp lạnh lùng, quát hỏi một cách bất nhã.
Thái giám ấp úng không trả lời được,
“Lão tổ tông sắp xuất phát rồi mà hắn lại biến đâu
mất!” Tĩnh Hiên hừ một tiếng, cau mày phủi áo bỏ đi.
“Ở đây!” Vĩnh Hách vội vã lên tiếng, luyến tiếc buông
Mỹ Ly rồi nhảy xuống xe. Mỹ Ly đặt tay lên đôi má nóng bừng, hơi thở đứt quãng.
Tĩnh Hiên lườm gã rồi lạnh lùng lướt mắt qua cỗ xe
ngựa đằng sau. “Để ý vào chứ!” Y quát mắng, “Giờ này mà còn ở đây? Hộ vệ đều đã
lên đường cả rồi kìa!” Cơn giận không đâu lại tăng lên mấy phần.
“Vâng ạ!” Vĩnh Hách biết mình sai, cũng không giải
thích, cúi đầu nghe trách móc.
“Còn không đi nhanh?” Tĩnh Hiên bực bội hừ một tiếng,
“Duệ Dĩnh đâu?”
“Tĩnh Hiên ca?” Một gã thiếu niên mặc áo giáp Tương
Hoàng kỳ mặt đầy sợ hãi chạy qua, nơm nớp đợi lệnh.
“Hai người các ngươi! Đồng loạt đi mở đường cho lão tổ
tông! Ta đến dốc Thập Lý trước, cứ lề mề mãi!”
Mỹ Ly lẳng lặng nghe y răn dạy thuộc hạ, giọng điệu
quen thuộc đến thấm thía, y từng nói giọng này với nàng bao nhiêu lần rồi.
Mặt trời lên cao, khoang xe có phần nóng nực, Mỹ Ly hé
rèm cửa để gió nhẹ luồn vào. Đã ra khỏi thành, hai bên đường cái đầy lá biếc
núi xanh, cảnh sắc mê người. Đồng ruộng đằng xa xanh ngắt hoa màu, thoạt nhìn
đã cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Mỹ Ly dựa vào thành xe, tận hưởng làn gió mát mẻ lướt
qua mặt, chìm đắm trong cảnh đẹp phồn thịnh tươi tốt dạo cuối xuân. Vì buổi tối
chẳng thể nào ngủ yên, thùng xe lắc lư, không khí trong lành, cơn buồn ngủ từ
từ ập tới, nàng dựa vào cửa sổ thiếp đi.
Chẳng biết được bao lâu, nàng cảm thấy có người khẽ
lay tỉnh mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng gặp ngay khuôn mặt tươi cười
tuấn tú của Vĩnh Hách. Gã vươn người vào xe, đỡ lấy hai vai nàng.
“Xuống nào, hôm nay hạ trại ở đây.” Gã kéo nàng ra
ngời, vừa ôm vừa đỡ nàng xuống xe.
Ra khỏi thùng xe, Mỹ Ly mới phát hiện chỉ có nàng ngủ
gật không xuống xe sớm, những người khắc đã tập trung tại khoảng đất trống. Tư
thế quá sức thân mật của nàng và Vĩnh Hách khiến không ít người dõi mắt trông
theo. Thế mà Vĩnh Hách dường như chẳng hề để ý tới, vẫn giữ chặt lấy tay nàng,
cau mày nhìn vết hồng trên trán nàng do bị khung xe cấn vào. Mỹ Ly muốn rút tay
ra nhưng gã dùng sức giữ chặt lại. Nàng sốt ruột nhìn gã chớp chớp mắt ra hiệu,
gã mới ý thức được vẻ tò mò của người xung quanh, và miễn cưỡng buông tay nàng.
Hiếu Trang nhìn thấy, mỉm cười nhìn bọn họ, rồi lại
liếc Ứng Như phúc tấn đứng bên, vẻ thông cảm. Ứng Như phúc tấn thầm thở dài,
đáp lại lão tổ tông bằng nụ cười, bất lực liếc con trai rồi đành quay sang nói
chuyện với các phúc tấn khác.
Tĩnh Hiên dẫn đám quý tộc trẻ tuổi đi giám sát việc hạ
trại, mắt lạnh lùng nhìn Vĩnh Hách vẫn còn đứng ngơ ngẩn bên cạnh Mỹ Ly. Vĩnh
Hách kín đáo bĩu môi, mỉm cười với Mỹ Ly rồi rảo bước theo Tĩnh Hiên nghe y
giao nhiệm vụ.
Nhìn bộ dạng chín chắn lĩnh mệnh dẫn binh tuần tra của
hắn, Mỹ Ly không nhịn được tủm tỉm cười, gã chẳng khác gì một tên học trò
nghịch ngợm cứ cố giả bộ nghiêm trang trước mặt sư phụ.
Vô tình liếc mắt nhìn, nàng phát hiện Tĩnh Hiên đang
đanh mặt quan sát mình, nàng giật mình thu lại nụ cười. Nàng đã làm theo đúng ý
muốn của y, rời xa y, quên lãng y, nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc riêng của mình, vì
sao hết lần này đến lần khác, y lại dùng ánh mắt đầy chán ghét nhìn nàng như
thế?
Mắt nhìn thẳng, nàng theo sau lão tổ tông, vui mừng
nhận ra mình không còn cảm giác gì nữa trước mọi kiểu ánh mắt của y. Nàng thực
sự thoát khỏi y rồi. Nét cười từ mắt chầm chậm lan đến khóe môi, nàng hít sâu
bầu không khí thơm mát nơi ngoại ô, toàn thân thoải mái nhẹ nhàng như muốn tung
bay theo gió.
Lán trại nhanh chóng được dựng xong, bởi vì chặng
đường phía trước có đi cả ngày trời cũng chưa đến chỗ thích hợp hạ trại, lại có
quá nhiều phúc tấn và tiểu thư, hoàng thượng bèn dẫn quân tinh nhuệ Bát Kỳ tiếp
tục lên đường, còn lão tổ tông cùng đám phụ nữ ở lại nghỉ ngơi.
Vị trí doanh trại được lựa chọn rất kĩ lưỡng, bãi cỏ
rộng rãi bằng phẳng dựa vào núi, kế bên có nước, một dòng sông nhỏ trong vắt
chỉ cách doanh trại có vài bước chân. Mấy cô gái dọn đồ xong
đều hào hứng chạy đến bên bờ sông nghịch nước, vừa đỡ được cơn bí bức vì phải
giam mình trong xe, vừa rửa sạch bụi đường.
Mỹ Ly cố đợi các thiếu nữ về gần hết mới chậm rãi đi
ra bờ sông. Quả nhiên, đến lúc nhập nhoạng, trong doang trại khói bếp lượn lờ,
bên bờ sông, trừ binh lính chuyên nấu bếp đang rửa rau múc nước, chẳng có một
bóng người nào. Mỹ Ly lẳng lặng ngắm phong cảnh xung quanh. Ra khỏi lãnh cung,
nàng đặc biệt thích ngắm cảnh đồng bằng rừng núi bao la không bờ bến, hoặc cảnh
đồng ruộng tĩnh mịch yên ắng, chúng khiến nàng cảm thấy bình yên khó tả.
Nàng ngồi xổm xuống, nửa vui đùa nửa thực sự giặt sạch
khăn tay. Nàng đã quen không trang điểm, không cần tỉ mỉ cẩn thận như mấy cô
nàng khác, cứ thoải mái vốc nước áp lên mặt, nước sông mát rượi khiến nàng cảm
thấy thoải mái hẳn ra, bất giác phá lên cười hi hi, chụm hết vốc nước này đến
vốc nước khác lên chơi đùa, còn vẩy nước khắp nơi, bọt nước lấp lánh dưới ánh
chiều tà. Nàng cười to, lúc này lòng nàng không nặng trĩu buồn đau, không khiêm
cung nhẫn nại, tựa hồ đã quay về thời tuổi trẻ vô tư lự, thưở nàng còn là một
cô gái tinh nghịch hoạt bát.
“Chơi đùa vui vẻ quá nhỉ!”
Giọng châm chọc phát ra từ cổ họng thanh tao của thiếu
nữ, quả thật có âm điệu đáng sợ riêng.
Mỹ Ly không quay lại ngay. Nàng vắt khô khăn tay, lau
những giọt nước đọng trên mặt, nụ cười cũng bị lau đi, khôi phục lại vẻ lạnh
nhạt như cũ. Sau đó, nàng mới đứng dậy nhìn người đang tiến đến sau lưng.
Không ngoài dự tính, không phải chỉ có một mình Ngân
Địch đến đây.
Nàng nhướng mày, muốn cười nhưng cười không nổi, Ngân
Địch phùng mang trợn má nhìn nàng, quên mất rằng nói về chuyện ỷ mạnh hiếp yếu,
Mỹ Ly mới là bậc tiền bối. Nàng nhìn thẳng vào đám thiếu nữ cùng tuổi đối diện,
bọn họ ai cũng giận dữ nhìn nàng, vẻ mặt khinh thị, nhưng nàng biết trong lòng
bọn họ cũng rất e sợ, nếu không thì đã chẳng cần kết bạn kết bè đến đây. Lúc
trước, nàng và Tử Tình ghét bộ dạng điệu đà mê hoặc đàn ông của Nhược Vũ, ghen
tỵ muốn chết, mỗi lần định đi “dạy cho cô ả một bài học” cũng đâu có dám đi một
mình.
Phía sau đám thiếu nữ non nớt là Tĩnh Nhàn, miệng cười
ruồi, vẻ thờ ơ xem diễn trò. Quả nhiên sóng sau đè sóng trước, Mỹ Ly cũng có
lúc bị cả đám người vây lấy khi dễ, hồi trước chẳng phải giỏi giang nhanh miệng
lắm sao?
Mỹ Ly nhìn Tĩnh Nhàn, nhận ra vẻ phẫn hận luôn ngự trị
trong mắt cùng nụ cười lạnh luôn đọng trên môi, rõ ràng cô ta đến để xem nàng
bẽ mặt, nhân thể tiêu khiển một chút. Cô ta vẫn chưa thoát khỏi hồi ức tổn
thương ấy. Mỹ Ly thở dài, cảm thấy đôi chút thương hại. Nàng đã bắt đầu lại
được, còn Tĩnh Nhàn vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Ngươi!” Nhân Địch hung hăng trỏ thẳng vào mặt nàng,
hậm hực quát, “Tránh xa Vĩnh Hách ra!”
Mỹ Ly không giải thích, ý tác hợp của lão tổ tông chỉ có
mấy người trong cuộc hiểu ngầm với nhau mà thôi, nàng không tiện, cũng không
muốn nói huỵch toẹt ra.
“Không phải ngươi mê Tĩnh Hiên ca ca đến phát cuồng
sao? Cứ đi mà theo đuổi! Huynh ấy còn chưa lập phúc tấn cơ mà!” Tang Châu bị
chị họ trừng mắt mấy lượt, cảm thấy không tích cực quát tháo Mỹ Ly thì mình quả
thực không có nghĩa khí gì cả.
“Đúng rồi!” Có người dẫn đầu đứng ra hạch hỏi, số
người phụ họa tăng hẳn, các cô gái nhao nhao cất tiếng như thể đang thi xem lời
nói của ai mỉa mai nhất vậy.
“Đừng lẳng lơ mê trai đến mức
độ ấy chứ? Cả kinh thành đều biết người ngươi thích là Tĩnh Hiên ca mà!”
Lẳng lơ mê trai?
Trong bao lời mắng chửi của bọn họ chỉ có câu này là
lọt tai, nàng cảm thấy hết sức mỉa mai, giờ nàng đã buông lòng, buông tay,
nhưng lại khoác tiếng lẳng lơ mê trai?
“Chẳng lẽ…” Mỹ Ly nhìn bóng chiều ngả dài, hạ giọng tự
trào, “Vì sai lầm đó, ta phải trả giá đắt đến vậy mà vẫn chưa đủ sao?”
Giọng nói trầm thấp của nàng chẳng hiểu vì sao lại át
được tiếng gào thét cay cú của những thiếu nữ kia, mọi người tựa hồ nghẹn
giọng, bốn phía đột ngột yên tĩnh trở lại.
Bọn thiếu nữ tuy không cam lòng nhưng cũng đành miễn
cưỡng im miệng, đúng vậy, ai cũng biết, năm xưa vì Tĩnh Hiên không chịu lấy Mỹ
Ly, nàng bị quẳng vào lãnh cung suốt hai năm trời, quả thật rất thảm thương.
Bọn họ có thể cười nhạo sự nghèo khó của nàng, có thể cười nhạo thói quen thấp
kém thời ở lãnh cung của nàng, nhưng không nhẫn tâm mỉa mai trái tim si tình
tan nát của nàng. Đều là thiếu nữ, ai chẳng thầm thương tưởng một người, dù sao
thì bọn họ cũng chưa độc ác đến mức đó.
“Tóm lại, ngươi… ngươi đừng sán đến gần Vĩnh Hách là
được!” Ngân Địch hậm hực đe dọa, cô ta phát hiện ra, phe mình tuy đông người
nhưng đã rơi vào thế thất bại.
“Các cô lầm rồi! Là ta muốn sán lại gần cô ấy!” Không
biết tư khi nào, Vĩnh Hách đã rời doanh trại đến đứng sau lưng đám thiếu nữ. Gã
nghiêm mặt, trông dáng điệu có phần đáng sợ. gã nhìn chằm chằm vào Ngân Địch,
“Cho các cô biết, ta thích cô ấy, sau này còn cưới cô ấy làm vợ nữa! Đừng để ta
nhìn thấy cảnh các cô ăn hiếp cô ấy, nếu không thì đừng trách ta đánh đàn bà.”
Gã cảnh cáo với vẻ kích động của tuổi trẻ.
Tim Mỹ Ly đột nhiên nhói đau, tuy người Vĩnh Hách mắng
là Ngân Địch, nhưng nàng rất cảm thông với cảm giác bị người đối diện thẳng
thừng cự tuyệt. Nàng đưa mắt ngăn Vĩnh Hách lại, Ngân Địch thích gã thì đâu có
gì sai trái, gã không nên mắng cô ta như vậy.
Tổn thương vì thái độ của gã, Ngân Địch tức giận đỏ
bừng mặt: “Chàng muốn cưới ả?” Cô ta phát cuồng chỉ thẳng mặt Mỹ Ly, “Chàng có
biết bộ dạng đê tiện của ả khi theo đuổi Tĩnh Hiên không? Ả chẳng hề thích
chàng, chẳng qua là Tĩnh Hiên không cần ả nữa, ả mới liếc mắt đưa tình với
chàng mà thôi!”
“Câm miệng ngay!” Vĩnh Hách phát cáu, liền rảo chân
chạy đến trước mặt Ngân Địch, khí thế hung hãn khiến mấy cô gái vội rúm sang
một bên. Mỹ Ly cũng phát hoảng, tính gã hay xúc động, nếu thực ra tay đánh Ngân
Địch thì hậu quả rất nghiêm trọng. Nàng vội chạy lại kéo tay gã, đàn ông con
trai sao lại đi cự mãi với các cô gái làm gì? Chẳng lẽ… lòng nàng chùng xuống,
Ngân Địch nói trúng chuyện gã vẫn canh cánh trong lòng?
Ngân Địch hếch cằm lên, giả vờ không sợ, nhưng khi
thấy Vĩnh Hách giận thật, cô ta khiếp đảm đến mức run rẩy cả người.
“Hôm nay là lần cuối cùng ta để yên cho các cô!” Vĩnh
Hách giơ tay trỏ đám thiếu nữa mặt đang tái nhợt. “Nếu để ta nghe thấy các cô
nói xấu Mỹ Ly thêm lần nữa, để ta thấy cảnh các cô ăn hiếp cô ấy, thì đừng
trách ra không khách khí!”
Mỹ Ly kéo kéo tay Vĩnh Hách nhằm xoa dịu cơn giận của
gã, nghe kiểu nói chuyện trẻ con này, nàng vừa buồn cười vừa cảm động.
Vĩnh Hách khăng khăng bảo vệ Mỹ Ly trước mặt bao nhiêu
người như vậy, làm Ngân Địch chẳng còn chút thể diện nào, cô ta òa lên khóc rồi
ôm mặt chạy đi.
Tĩnh Nhàn chứng kiến mà nghiến răng nghiến lợi, oán hận
sôi trào trong lòng. Năm xưa, tên đàn ông đó cũng vì bảo vệ một ả đàn bà khác
mà sỉ nhục cô ngay ở Thái Hòa điện!
Khiến cả đời cô không ngẩng đầu lên được trước văn võ triều đình, quý tốc hậu
cung. Oán hận khiến mắt Tĩnh Nhàn đỏ ngầu, cô cười khẩy rồi phất tay áo bỏ đi.
Bất kì thiếu nữ nào được bảo vệ như thế đều khiến cô căm hận, huống hồ Mỹ Ly!
Vĩnh Hách tức giận thở hồng hộc, “Đáng ghét quá, hạng
đó làm sao mà lấy chồng được chứ?”
Mỹ Ly cười khổ nhìn gã: “Chàng tranh cãi với các cô
gái như vậy sẽ bị chê cười đấy! Đàn ông con trai gì mà…”
“Đàn ông con trai thì sao, đàn ông con trai thì phải
nhịn nhục chắc?” Gã lườm nàng, giọng nói vẫn đầy tức giận.
Nàng siết chặt tay gã hơn, mắt cụp xuống, mỗi lúc thế
này nàng đều không dám nhìn thẳng vào gã, đều tại nàng không tốt, chuốc vạ cho
gã. “Chàng… chàng băn khoăn chuyện này lắm hay sao?” Nàng không tài nào lặp lại
lời nói của bọn họ được, lúc nghe vậy thì còn có thể ra lệnh cho mình bình
tĩnh, nhưng trước mặt gã, nàng vẫn cảm thấy áy náy xấu hổ.
Vĩnh Hách ngẩn người, không ngờ nàng lại nghĩ gã là
hạng như vậy. “Mỹ Ly, nàng còn thích Tĩnh Hiên ca sao?” Gã hỏi thẳng không chút
vòng vo.
Mỹ Ly ngẩn người, đột nhiên chẳng biết trả lời thế
nào.
“Ta chỉ muốn biết vậy thôi.”
Nàng cụp mắt lắc đầu, “Không, không còn thích nữa.”
Nàng không hiểu tại sao mình không dám nhìn thẳng vào
mắt Vĩnh Hách, dù sao thì cảm tình nàng dành cho Tĩnh Hiên là chân thật, tuy
đáng chê cười, đáng xấu hổ, cũng là quá khứ cả rồi, nhưng bắt nàng lạnh lùng
phủ định, nàng làm không được.
“Vậy thì tốt!” Vĩnh Hách không phát hiện ra sự trốn
tránh của nàng, nhận được câu trả lời gã muốn, vậy là đủ. Bao nhiêu tức giận
khi nãy chớp mắt đều biến thành vui sướng, gã còn đắc ý hôn một cái thật kêu
lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống của nàng.
Mỹ Ly bối rối liếc mắt nhìn quanh, sợ đám người hầu tò
mò nhìn thấy cử chỉ thân mật vượt quá lễ giáo của bọn họ. Bên tai vang tiếng
cười nho nhỏ cởi mở của Vĩnh Hách, nàng xấu hổ nhìn ra, từ
hành động vụng về ban đầu, giờ đã quen tay thành thục, gã đúng là tiến bộ thật
nhanh! Nàng mím môi, gã mau giận mà cũng mau quên, Mỹ Ly bất giác mỉm cười, gã
đúng là như con nít vậy.
Gần giờ cơm tối, Vĩnh Hách vẫn còn nhiều chuyện lặt
vặt phải lo, đến cổng doanh trại, Mỹ Ly chủ động bảo gã rời đi, để khỏi bị chủ
quản Tĩnh Hiên trách móc là lề mề lười biếng.
Vừa định bước vào lán trại của mình, nàng chợt nghe
thấy tiếng cười, bóng đêm đã lờ mờ bao phủ, theo thanh âm, nàng nhìn thấy Tĩnh
Hiên đang khoanh tay đứng dựa vào lán, lưng quay ra chỗ tối.
Mỹ Ly thoáng chau mày, nhún mình chào y, “Khánh vương
gia cát tường!” Không định nói nhiều với y, nàng vén rèm chuẩn bị tiến vào. Y
giơ ngay tay ra, kéo tuột nàng vào góc khuất giữa hai lán trại, tay siết chặt
lấy cằm nàng. Đau quá!
“Đừng có giở trò này với ta! Khánh vương gia!!! Chúng
ta xa lạ đến vậy sao hả Mỹ Ly?” Y cười nhạt, vẻ trào phúng đặc quánh trong mắt
như thuốc nổ. Vương gia! Nô tỳ! Nàng thật giỏi tìm cách để chọc giận y mà!
Mỹ Ly liếc mắt đi không nhìn Tĩnh Hiên, “Xa lạ không
phải là tốt lắm sao?”
Ngón tay nghiến mạnh hơn, ép nàng ngẩng đầu nhìn y,
“Nghe cho rõ đây, phải ở lãnh cung hai năm, là do người xui xẻo giẫm chết
người, chẳng liên quan chút nào tới ta cả!” Y nhìn xuống, nàng gầy yếu quá!
Khuôn mặt bụ bẫm như trái táo chín mọng đã chuyển hẳn sang những đường nét xinh
đẹp của thiếu nữ, mỗi khi mở to mắt, đồng tử long lanh khiến người ta mềm lòng.
Y chưa hề phát hiện ra đôi mắt của nàng lại sáng đến vậy, đẹp đến vậy.
“Ừ.” Nàng nhạt nhẽo mỉm cười, đúng rồi, y đã nói rõ
với nàng chuyện này từ lâu, cần gì phải tức giận đến phát cuồng mà nhấn mạnh
thêm lần nữa.
“Ngươi phải trả giá đắt là vì sai lầm đó. Đa phần
chẳng can hệ gì đến ta!” Y hung hãn nói.
Nàng run lẩy bẩy, câu chuyện bên bờ sông, y nghe hết
rồi sao?
Dưới ánh sáng mờ ảo, thấy chiếc cằm thon thanh thoát
của nàng đã bị siết chặt đến xanh tái, Tĩnh Hiên bất giác buông lỏng tay.
“Người đàn ông của ngươi thật tức cười! Gã nhảy ra nói
những lời này, sẽ chỉ khiến đám phụ nữ kia thêm hận ngươi mà thôi.” Y cười mỉa,
“Đúng là một tên ngốc.” Quyến rũ được mỗi một tên nhóc khờ khạo xốc nổi mà còn
định khoe mẽ với y?
Mỹ Ly lạnh lùng nhìn trang nam tử tuấn tú mê người.
Đúng, trong mắt y, suy nghĩ hành động của Vĩnh Hách đều vụng về như đứa ngốc,
vì tức giận nhất thời gã có thể khiến mọi chuyện thêm tệ hại, nhưng thế thì sao
chứ?
Nghe Tĩnh Hiên chê trách Vĩnh Hách, Mỹ Ly không sao
nhịn được nữa, nàng cũng cười lạnh, khiến y sững sờ. “Dù sao chăng nữa, lúc tôi
cần đến chàng, chàng liền đứng ra giúp.” Giọng nàng pha lẫn kiêu hãnh.
Mắt Tĩnh Hiên co hẹp, đôi môi mím chặt.
“Khi nãy, lúc trả lời câu hỏi của gã, vì sao lại do
dự?” Y lạnh lùng miết ngón tay vê vê cằm nàng. Không thể phủ nhận câu nói đứng
ra giúp khi nàng cần đã đâm thẳng vào vết thương y cố ý lờ đi, y không hùng hổ
được nữa. Đúng vậy, năm đó quả thật y đã nhẫn tâm bỏ rơi nàng.
Vì đứng quá gần, Mỹ Ly ngửi thấy mùi hoa lài phảng
phất trên người Tĩnh Hiên. Mùi hương rất quen, bởi nàng từng ngửi thấy trên
người Tố Doanh. Lão tổ tông từng khen mùi hương này đặc biệt thanh nhã, chính
là tinh dầu hoa lài thượng hảo hạng, chỉ một bình nhỏ xíu cũng đáng giá bằng
chi phí sinh hoạt suốt mấy tháng trời của Khiêm vương phủ.
Y tựa hồ đã nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả. Hơn
nữa, điều Vĩnh Hách không phát giác, y cũng đã nhận thấy ngay. Nàng tủm tỉm
cười, y vĩnh viễn luôn đứng bên lề khoanh tay đứng nhìn.
“Bởi vì tôi cảm thấy áy náy! Áy náy với Vĩnh Hách!”
Y trừng mắt nhìn nàng, cười dài rồi phẩy tay buông
nàng ra, “Được lắm!”
Nắng trưa cuối xuân đã tỏa hơi nóng hầm hập, khiến
khoang xe vừa ngột ngạt vừa nóng nực. Vì không có chỗ thích hợp hạ trại, cả
đoàn phải đi suốt ngày để trước khi trời tối sẽ kịp đến nơi đã chuẩn bị. Chặng
đường này không định sẵn thời gian nghỉ ngơi chung cho cả đoàn người ngựa, ai
mệt hoặc có việc thì cứ cho xe mình rời khỏi đội, nghỉ ngơi xong thì lại đuổi
theo.
Ngồi trong xe một thời gian dài, đến chân cũng tê dại,
Mỹ Ly xuống xe, chậm rãi bước đi dưới bóng râm ven đường. Vì đông phụ nữ, tốc
độ của cả đoàn rất thong thả, nàng vừa hít thở không khí trong lành, vừa thư
giãn gân cốt cho thoải mái mà không sợ lạc lại phía sau.
Xe ngựa đằng trước cũng ghé vào lề dừng lại, Tố Doanh
từ trên xe bước xuống, xem ra cũng bí bức phải ra ngoài hóng gió. Lúc nàng ta
được hai a hoàn đỡ xuống xe, vô tình thấy Mỹ Ly đi ở đằng sau, do dự một lát,
nàng ta hướng về phía nàng tủm tỉm cười chào.
Mỹ Ly lễ phép mỉm cười đáp lại.
Thật bất ngờ, Tố Doanh cho phép chiếc xe đi trước,
mình nàng ta đứng bên đường đợi nàng đến gần. Mỹ Ly hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ
cau mày suy tư của Tố Doanh khiến nàng hiểu ra, Tố Doanh có lời muốn nói với
nàng, Mỹ Ly điềm đạm mỉm cười.
Vì Tĩnh Hiên, nàng ta và nàng thành ra có khúc mắc
chẳng thế nào tháo gỡ được.
Hai a hoàn của Tố Doanh thông minh lanh trí, từ cử
động của chủ nhân lập tức đoán ra được ý đồ của nàng ta, khi Mỹ Ly và Hồng Linh
đến gần, hai cô lập tức thỉnh an rồi kéo tay Hồng Linh, khẽ khàng nói đùa mấy
câu và kéo giãn khoảng cách với chủ nhân.
Mỹ Ly và Tố Doanh nhìn nhau mỉm cười, sánh vai đi dưới
tàng cây. Bởi vì đường cái chật hẹp, hai người lại đi song song, mấy chiếc xe
chạy ngang đều sượt qua người. Tố Doanh đi bên ngoài có phần e sợ, Mỹ Ly mỉm
cười đổi vị trí, nàng ta yếu đuối đến mức khiến ai cũng muốn thương yêu bảo vệ.
Tố Doanh mỉm cười ngọt ngào cảm ơn, không từ chối ý tốt của nàng.
“Mỹ Ly… tỷ tỷ.” Đây là lần đầu tiên hai người nói
chuyện riêng với nhau, cách xưng hô thân mật này khiến Tố Doanh không khỏi
ngượng miệng, khuôn mặt bối rối ửng hồng.
Cả hai sánh vai cùng đi, mùi hương thơm ngát trên thân
thể Tố Doanh càng thêm thấm đượm lòng người, Mỹ Ly kín đáo nhếch môi cười, nhớ
lại chuyện Tĩnh Hiên áp sát nàng vào tối qua, lúc ngón tay của y vân vê cằm
nàng, lòng nàng chợt có cảm giác thật quái lạ. Sau khi chụm đầu gần gũi với mỹ
nữ đang đi cạnh nàng đây, y lại tìm nàng lạnh lùng hạch hỏi, nàng cảm thấy thật
tức cười.
“Tỷ…” Tố Doanh do dự hồi lâu, cảm thấy không có chuyện
phiếm gì có thể nói được, bèn dứt khoát cau mày hỏi thẳng, “... Còn thích Tĩnh
Hiên không?”
Mỹ Ly nhìn nàng ta, câu hỏi đó có ý nghĩa gì sao?
Chuyện nàng thích hay không thích Tĩnh Hiên chẳng có gì quan trọng cả, tâm ý
của nàng, cảm nhận của nàng trước giờ toàn bị xem thường bỏ qua.
Tố Doanh lúng túng vì ánh mắt nàng, đành giả vờ ngắm
cảnh ngoài xa.
“Lúc còn nhỏ ai cũng khó tránh sai lầm.” Mỹ Ly bình thản
mỉm cười, “Lớn lên thì hiểu đời hơn, biết lượng sức mình.”
Đôi lông mày của Tố Doanh không vì câu trả lời của
nàng mà giãn ra, nàng ta cụp mắt nhìn mặt đất dưới chân, tựa hồ tập trung vào
từng bước đi một. “Xin lỗi Mỹ Ly tỷ tỷ.” Nàng ta bỗng thành khẩn xin lỗi. “Muội
biết không nên hỏi như vậy.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mỹ Ly, hôn sự
giữa Mỹ Ly và Vĩnh Hách đã không còn là bí mật nữa, nàng ta quá băn khoăn thế
này thì có phần hơi hẹp lượng.
Mỹ Ly mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ không bận lòng.
Tiếng vó ngựa gấp gáp dồn đến, Mỹ Ly lui lại một bước
nghiêng người nhường lối, vô tình nhướng mắt thì thấy hóa ra là Tĩnh Hiên dẫn
Vĩnh Hách từ cuối đoàn chạy tới.
Tĩnh Hiên giảm tốc độ, lạnh nhạt liếc nhìn Mỹ Ly bấy
giờ đã cụp mắt, rồi mới mỉm cười với Tố Doanh: “Sao lại xuống xe?” Y khẽ hỏi,
giọng điệu có thể nói là ân cần.
“Xe vừa ngộp vừa nóng.” Tố Doanh cong môi tố khổ,
ngẩng mắt nhìn y đang ngồi chất ngất trên lưng ngựa. Mấy ngày đi đường, da y
phơi nắng ngăm đen, vô cùng nam tính, kết hợp với khuôn mặt đẹp như tạc, trông
oai phong lẫm liệt chẳng kém chiến thần giáng trần, khiến người nhìn bất giác
nghẹt thở.
Tĩnh Hiên mỉm cười, tư thế xuống ngựa cũng tiêu sái
phong nhã, lúc đi ngang qua Mỹ Ly, y liếc nhanh nàng, không ngờ phát hiện nàng
đã quay đầu tủm tỉm cười với Vĩnh Hách. Lại kiểu cười đó! Kiểu cười mỉm dịu
dàng quyến rũ đó!
Nàng từng khóc lóc, từng cười cợt với y, nhìn y một
cách thâm tình, điệu đà làm nũng, chỉ khác là chưa hề dùng ánh mắt dịu dàng như
vậy nhìn y! Nếu như ngày trước nàng dành cho y ánh mắt thế này, làm sao y chán
ghét nàng được?
Lúc nàng mỉm cười ngọt ngào, làn môi nhỏ nhắn cong lên
khiến đàn ông nhìn vào muốn say muốn mê, dẫu không có lúm đồng tiền thì đã đủ
làm người ta nghẹt thở. Đôi mắt nàng khi cười hơi nheo lại, đồng tử long lanh
dưới hàng mi dài cong vút, khiến đàn ông chỉ muốn xông lại hôn tới tấp lên ánh
mắt lóng lánh mê người đó. Nàng không còn là nha đầu đáng ghét khờ khạo ngây
thơ như trước, mà là thiếu nữ dịu dàng, tình cảm như nước.
Chẳng phải nàng rất thích y sao? Chẳng phải luôn miệng
nói chỉ gả cho y sao? Tại sao chưa bao giờ nhìn y như vậy!
Một cô nàng ngốc nghếch chẳng được ai yêu thích, bỗng
làm y cảm thấy mình bị phụ rẫy chân tình!
Chỉ mới hai năm thôi, bao lời thề son sắt của nàng đã
thay đổi hết cả! Cái gì mà thích y suốt cả đời, cả đời của nàng chỉ dài có hai
năm trời cách mặt thôi sao?
Mắt chợt lạnh đi, Tĩnh Hiên kéo mạnh cương, ngựa bị
đau đột ngột giậm vó trước, cất tiếng hí vang. Mỹ Ly giật bắn mình, lùi lại một
bước, vô tình va phải cành cây ven đường, đau đến mức phải nhíu mày, nụ cười
biến mất. Y hừ lạnh, cảm thấy hả giận.
“Chắc chàng còn chịu nóng nôi nhiều hơn, dãi nắng dầm
sương nhiều hơn.” Tố Doanh đau lòng xuýt xoa, rảo bước đuổi theo y.
“Ổn mà.” Tĩnh Hiên đáp bừa.
Tố Doanh ngạt thở vì bụi đất tung bay dưới vó ngựa,
liền bật ho nhẹ, bờ vai mảnh dẻ run run. Tĩnh Hiên thấy thế mềm lòng, tháo túi
nước giắt bên yên đưa cho nàng ta. Tố Doanh duyên dáng đón lấy, kéo thử mấy lần
vẫn không mở được nút gỗ. Tĩnh Hiên cười khẽ, âu yếm trêu chọc nàng trói gà
không chặt, rồi mở nút giúp.
Tố Doanh vừa uống nước, vừa nhìn đằng sau cười. Tĩnh
Hiên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt nàng ta, thì ra Mỹ Ly đang lau mồ hôi trán cho
Vĩnh Hách, Vĩnh Hác cao lớn phải khom người xuống cho vừa tầm tay nàng.
Mỹ Ly lườm Vĩnh Hách, nàng lo lắng vậy mà gã chẳng
chịu để ý chút nào. Nàng kéo cổ áo gã nhìn vào trong xem có nổi sởi không,
“Chàng đừng sơ ý coi thường nữa, bị nổi sởi thì trên đường đi làm sao kiếm đủ
ngải cứu cho chàng tắm chứ…” Nàng đang càu nhàu thì tay đột ngột bị Vĩnh Hách
nắm chặt, kéo ra khỏi cổ áo. Nàng thắc mắc ngẩng đầu ngước nhìn thì thấy mặt gã
ửng hồng, nàng sững người, giờ mới nhận ra hành động của mình quá sức mờ ám,
mặt cũng nóng bừng, hậm hực ngoảnh đầu phẩy tay. Thấy nàng thẹn thùng, Vĩnh
Hách còn phá lên cười rộ. Mỹ Ly trừng mắt lườm đôi giày của gã, đoạn xoay người
chạy về xe của mình, Vĩnh Hác đứng tại chỗ cười một hồi rồi mới chạy đuổi theo
nàng. Đường cái chật hẹp, lúc vượt qua ngựa của Tĩnh Hiên, gã còn ngoảnh lại
cười chào y và Tố Doanh. Bị Tĩnh Hiên lạnh lùng trừng mắt, gã lén bĩu môi,
chính Tĩnh Hiên ca ca cũng đi chơi với vợ sắp cưới, sao còn trách gã phân tâm
biếng nhác! Tĩnh Hiên ca ca chuyện gì cũng tốt, chỉ là đối xử với bọn gã quá
nghiêm khắc mà thôi.
“Vĩnh Hách và Mỹ Ly thật hòa hợp!” Tố Doanh kín đáo
quan sát Vĩnh Hách vừa dắt ngựa đi cạnh xe Mỹ Ly vừa hạ giọng cười đùa với bên
trong. Tuy Tĩnh Hiên rất cưng chiều nàng, nhưng ánh mắt y chẳng bao giờ nồng
nàn thế kia cả. Đã vô số lần Tố Doanh tự nhắc nhở bản thân, một người đàn ông
như y, có lẽ đã thờ ơ với tình ái từ lâu, chỉ cần y chịu cưng chiều thương xót
nàng, nàng nên cảm thấy đầy đủ rồi mới phải.
Mỹ Ly nhoài ra đưa cho Vĩnh Hách một bình nước nhỏ, gã
ngẩng đầu uống cạn, thoải mái thở hắt ra đến mức bọn họ đứng cách vài bước cũng
nghe rõ, “Trời này được uống nước ô mai thì ngon thật!”
Tố Doanh thấy ghen tuông trỗi dậy trong lòng, có lẽ
năm xưa Mỹ Ly cũng đối xử với Tĩnh Hiên như thế, lúc ấy y cũng thích thú đón
nhận như Vĩnh Hách bây giờ chăng? “Mỹ Ly tỷ tỷ có tài chăm sóc người khác quá!”
Tĩnh Hiên hừ lạnh, “Cô ta ư?” Cô ta biết cái quái gì!
Chỉ giỏi gây phiền chuốc bực cho y! Có bao giờ đối xử dịu dàng tình cảm như vậy
với y đâu? Y hầm hầm nhìn nét mặt trông nghiêng thanh tú của Mỹ Ly, nhìn vẻ vui
sướng của Vĩnh Hách, chẳng hiểu sao lửa giận bỗng bùng dậy trong tim.