Đội ngũ thong thả tiến lên, Vĩnh Hách đi ở bên xe bỗng
nhiên cười khẽ, Mỹ Ly thắc mắc nhìn gã, Vĩnh Hách hất cằm chỉ ra phía trước, Mỹ
Ly nhìn theo thì thấy cách đó không xa, một chú ngựa ủ rũ cúi đầu gặm cỏ, chủ
nhân đứng bên thẫn thờ. Thu Tuyền bé nhỏ trong bộ giáp Chính Hoàng kỳ trông hệt
như dũng sĩ tí hon, vừa đáng yêu vừa tức cười, cậu bé đang mặt ủ mày chau ngẩn
người nhìn xe ngựa qua lại trước mắt.
“Mỹ Ly tỷ tỷ…” Cậu bé nhìn thấy Mỹ Ly, chuẩn bị chạy
qua nhưng lại liếc thấy Tĩnh Hiên và Tố Doanh đi ở đằng sau, mặt cậu xịu xuống,
đứng nguyên chỗ cũ bĩu môi, bộ dạng vừa tủi thân vừa sợ hãi.
Tĩnh Hiên hừ mũi, y sớm đã nhìn thấy bộ dạng thảm
thương của cậu bé. “Sao vậy?” Y nhìn Thu Tuyền, kéo dài giọng diễu cợt.
“Theo… theo không kịp các ca ca.” Thu Tuyền ủ rũ hạ
giọng, không dám ngẩng đầu nhìn Tĩnh Hiên.
“Ngay từ đầu đã bảo ngươi ở nhà chơi đi, còn đòi theo
phá phách làm gì!” Tĩnh Hiên nghiêm khắc trách mắng, chẳng thèm bận tâm Thu
Tuyền chỉ mới là đứa bé chín tuổi.
Thu Tuyền trề môi muốn khóc, Tĩnh Hiên trừng mắt:
“Nín! Nhìn bộ dạng ngươi thật không chịu nổi! Vậy mà còn đòi dốc sức cho hoàng
thượng? Sụt sà sụt sịt, mất mặt quá! Người hầu của ngươi đâu?”
Thu Tuyền nghe mắng nghẹn ngào, nhưng không dám khóc
thành tiếng, bờ vai bé bỏng run run, “Không… không tìm thấy!”
Tĩnh Hiên nôn nóng phì một tiếng châm chọc: “Chỉ làm
hỏng việc là giỏi! Ngươi lên xe ngồi với Tố Doanh! Trên suốt đường đi, đừng để
ta nhìn thấy mặt ngươi nữa!”
Thu Tuyền bĩu môi liếc mắt nhìn trộm Tố Doanh đang tủm
tỉm cười đứng sau Tĩnh Hiên, nhỏ giọng kiên quyết: “Đệ muốn ngồi chung với Mỹ
Ly tỷ tỷ!” Nói xong, cậu bé không thèm để ý đến ngựa của mình, cong người nhảy
lên, thoăn thoắt như khỉ chui vào xe ngựa của Mỹ Ly.
Mỹ Ly phá lên cười nhưng bị Tĩnh Hiên trừng mắt.
“Vĩnh Hách, ngươi dắt ngựa của nó lên cho người hầu
đằng trước, cấp cho nó một chiếc xe ngựa riêng.” Y lạnh lùng ra lệnh, Vĩnh Hách
mỉm cười gật đầu tuân theo, nhảy lên ngựa của mình, tiện tay dắt theo ngựa của
Thu Tuyền.
“Còn để ta thấy ngươi phá phách gây họa, ta sẽ đuổi
thẳng cổ ngươi về!” Tĩnh Hiên đứng bên ngoài xe ngựa mắng mỏ.
Tố Doanh mỉm cười, bước tới kéo tay áo y, tức giận một
đứa nhỏ làm gì chứ? Cũng chẳng khác gì con nít cả.
Mỹ Ly giúp Thu Tuyền cởi áo giáp mềm, cậu bé như thoát
khỏi gánh nặng, thoải mái đến phát khóc. Mỹ Ly thương hại xoa đầu, giọng trách
móc, “Đi theo làm gì cho khổ? Muốn đi Thừa Đức thì nói a mã đệ đưa đi không
được sao?”
Thu Tuyền đưa mu bàn tay quệt nước mắt, bướng bỉnh bĩu
môi: “Tĩnh Hiên ca bảy tuổi đã theo tiên đế săn bắn muông thú, đệ chín tuổi
rồi! Đệ cũng muốn được oách như Tĩnh Hiên ca.”
Mỹ Ly vuốt ve bím tóc tết chỉnh tề của cậu bé, mỉm một
nụ cười không tán đồng, như y là tốt sao?
Đứa nhỏ không quen cưỡi ngựa mệt nhọc nên sớm đã rã
rời, Mỹ Ly bảo cậu bé nằm xuống, chẳng bao lâu đã ngủ khò. Mỹ Ly cầm quạt nhẹ
nhàng phe phẩy cho nó, nhớ tới vẻ bất ngờ vui sướng của hai anh em nó khi gặp
lại nàng ở bãi săn. Từ khi ra khỏi lãnh cung, tựa hồ chỉ có hai đứa nhà này
thực sự cảm thấy vui vẻ vì gặp lại nàng.
“Thu Tuyền đâu?” Giọng lạnh lùng chưa dứt, rèm xe đã
ngang ngược vén lên.
Mỹ Ly bất giác đưa tay lên môi ra hiệu người tới im
lặng, không muốn đánh thức Thu Tuyền.
Trong tích tắc, nàng nhìn thấy bóng mình trong mắt
Tĩnh Hiên.
Lập tức dời mắt đi, nàng thầm tự trách, chẳng phải đã
hết tình cảm rồi sao, chẳng phải đã thản nhiên đối mặt với y rồi sao, cớ gì vì
ánh nhìn bất ngờ mà tim đập thình thịch thế này! Nàng tự trào nhướng mày, chắc
là tại y tuấn tú quá đấy thôi.
Tĩnh Hiên sầm mặt liếc cây quạt trên tay nàng, hừ mũi:
“Thằng bé sung sướng quá nhỉ?!”
“Để Thu Tuyền ngủ đi, đệ ấy cũng mệt rồi.” Nàng nhẹ
nhàng khuyên.
Tĩnh Hiên cau mày, đánh mạnh vào thùng xe, xe ngựa vốn
đi rất thong thả nay đã dừng hẳn lại. “Nó mệt? Ta thì không mệt hay sao?” Y hậm
hực nói.
Mỹ Ly lạ lùng mở to mắt, không nhìn được phải nhìn y,
trước nay nàng chưa nghe y nói chuyện kiểu như vậy bao giờ.
“Đám con nít lau nhau, lũ phế vật ngốc nghếch, đều bắt
ta phải lo lắng hết, sắp trở thành vú em mất rồi!” Y xẵng giọng tức tối. Nhìn
vẻ mặt hậm hực của y, Mỹ Ly đột nhiên buồn cười. Theo lệnh hoàng thượng, thiếu
niên tông thất đều được phân đến làm thuộc hạ của Tĩnh Hiên, nói là để y xem
xét dạy dỗ, đám thiếu gia bối lặc đó quả thật khiến người ta đau đầu. Dường như
đây là lần đầu tiên Tĩnh Hiên than phiền, lộ vẻ khổ sở trước mặt nàng.
Vốn đã quen với sự im lặng của Mỹ Ly, Tĩnh Hiên bắt
đầu giơ tay lay lay Thu Tuyền đang ngủ say sưa: “Dậy, dậy mau!” Thu Tuyền bị
đánh thức, mặt lộ vẻ tức giận, nhưng khi mở mắt, thấy Tĩnh Hiên đang chằm chằm
nhìn mình, cậu bé liền rúm người lại như chuột thấy mèo, rúc ra sau lưng Mỹ Ly,
sợ hãi chớp chớp mắt.
“Về xe của mình đi! Là chiếc xe ở ngay đằng sau đó!”
“Không… Đệ muốn ngồi chung với Mỹ Ly tỷ tỷ.” Thu Tuyền
uốn éo sau lưng Mỹ Ly, cương quyết không chịu nghe lời.
Tĩnh Hiên mất hết kiên nhẫn, đẩy Mỹ Ly qua một bên,
túm lấy cậu bé kéo ra ngoài, động tác hung hăng, chẳng vì Thu Tuyền còn nhỏ mà
nương tay. “Không sợ chật à?” Y cao giọng quát hỏi, lông mày nhíu chặt.
“Mỹ Ly tỷ tỷ!” Thu Tuyền vừa giận vừa sợ, bàn tay còn
tự do túm chặt lấy Mỹ Ly. Sức kéo của Tĩnh Hiên lập tức tác động cả đến nàng,
Thu Tuyền bị y quăng xuống xe như bao cát, nhưng nàng cũng bị giằng theo suýt
chút nữa là rơi khỏi xe. Tĩnh Hiên vội đỡ lấy nàng, Mỹ Ly sợ đến tái mét cả
mặt, được y đẩy về chỗ cũ. Bàn tay y nắm cánh tay nàng, siết chặt không buông.
Bàn tay với những ngón thon dài mạnh mẽ kẹp cứng quanh cánh tay gầy yếu khiến
nàng phát đau. Mỹ Ly giãy giụa vùng ra.
Tĩnh Hiên cau mày buông tay, nàng quá gầy, quá nhẹ
cân. Ở An Ninh điện ba ngày mới được ăn thịt một lần hay sao? Chắc chắn là đám
cẩu nô tài ăn bớt khẩu phần rồi!
Thu Tuyền bị ném xuống đất, lúc này bắt đầu òa khóc.
Tĩnh Hiên vốn đang phiền lòng bèn giờ chân đá vào mông câu bé, “Chỉ biết khóc
thôi! Khóc một tiếng nữa xem?” Y hung hãn uy hiếp, Thu Tuyền quả nhiên khiếp
hãi, thoạt tiên muốn lăn lộn khóc lóc làm lớn chuyện để lão tổ tông sai người
đến hỏi thăm, nhưng giờ sợ quá chỉ dám nghẹn ngào thút thít.
Bộ dạng hoảng hồn nín khóc của Thu Tuyền khiến tim Mỹ
Ly đau nhói. Đã bao lần, nàng muốn khóc mà không dám, chỉ đành nuốt ngược nước
mắt đắng chát vào lòng, chẳng ai thèm để ý tới. Nàng vội nhảy xuống xe, ôm lấy
Thu Tuyền, vỗ khẽ lên lưng cậu bé, nàng biết, lúc tủi thân, lúc sợ hãi, ai cũng
chỉ mong muôn có vòng tay ấm áp an toàn để dựa vào.
“Thôi cứ để Thu Tuyền ngồi chung với tôi đi!” Nàng
quay lưng về phía y, kêu lên với giọng tức giận.
Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy guộc của
nàng, hừ một tiếng: “Không biết tốt xấu!”
Mỹ Ly ôm chặt Thu Tuyền không quay đầu lại, mặc cho y
hầm hầm bỏ đi.
Khi đến chỗ phù hợp hạ trại, quân sĩ đi trước đã xếp
đặt đâu vào đó rồi. Các quý phu nhân và tiểu thư mệt mỏi nên di chuyển khá chậm
chạp, gia nhân đi trước có dư thời gian chuẩn bị doanh trại, cơm tối cũng đã
nấu nướng tươm tất cả rồi.
Lão tổ tông phải tắm rửa nghỉ ngơi một lúc mới dùng
cơm. Phúc tấn, cách cách cũng về lán mình tranh thủ nghỉ ngơi chuẩn bị.
Mỹ Ly không cảm thấy quá mệt, bèn dẫn Thu Tuyền chơi
đùa quanh trướng của lão tổ tông. Thừa dịp Thu Tuyền một mình đào xới gì đó
trong đám cỏ, nàng bèn nhìn quanh tìm kiếm. Suốt cả buổi trưa không thấy Vĩnh
Hách, chắc bận bịu nhiều việc lắm. Đang dõi mắt quan sát, nàng thấy gã bước ra
từ một lán trại, Vĩnh Hách cũng nhìn thấy nàng, nhưng không lập tức chạy qua,
chỉ nhìn nàng cười tươi rói.
Tĩnh Hiên đi sau lưng gã ra khỏi trướng, nhìn theo mắt
gã về phía Mỹ Ly rồi hạ giọng ra lệnh gì đó cho Vĩnh Hách. Vĩnh Hách gật đầu lia
lịa tuân mệnh. Nghe y dặn dò xong, Vĩnh Hách như được ân xá, rảo bước chạy về
phía người yêu. Tĩnh Hiên không rời đi, lãnh đạm nhìn nụ cười lưu luyến trên
môi Mỹ Ly.
“Mỹ Ly tỷ tỷ! Tỷ xem đệ đào được gì này?” Thu Tuyền
dùng hai ngón tay cầm vật gì đó hào hứng chạy tới.
Vĩnh Hách cũng tò mò nhìn xem cậu bé tìm được thứ gì
hay, nhưng chợt thấy con giun màu xám to mập ngoe nguẩy đang chuẩn bị rời tay
cậu xuống tay Mỹ Ly, ngực gã nhộn nhạo, rảo bước đánh mạnh vào tay Thu Tuyền.
“Bỏ ra! Nhìn gớm quá!”
Con giun bị rớt xuống đất, Mỹ Ly và Thu Tuyền ngạc
nhiên nhìn sang, Vĩnh Hách cau mày bộ dạng hậm hức ghê tởm, nhưng sắc mặt lại
hơi tái đi.
“Ha ha!” Mỹ Ly không nhịn được phá lên cười ra tiếng,
“Thìa ra là chàng sợ giun.”
“Nói… nói xằng!” Vĩnh Hách mạnh miệng nghếch cằm, “Ta
là đàn ông con trai, sao lại sợ thứ ấy!”
Mỹ Ly cười hì hì nhìn gã, bộ dạng thà chết không thú
nhận của gã thật là đáng yêu!
Thu Tuyền đắc ý bắt lấy con giun dí vào người gã, cười
đến tắc thở, “Không sợ sao? Không sợ sao?”
“Bỏ ra! Bỏ ra!” Vĩnh Hách cau mày né trái tránh phải,
tay còn nắm chặt chuôi gươm, cứ như sắp sửa rút gươm ra tự vệ vậy.
Mỹ Ly phá lên cười, khuôn mặt nàng không còn phảng
phất vẻ ưu sầu nhẫn nhục, mà ngời lên vẻ tươi trẻ tinh nghịch, thấp thoáng bóng
dáng cô gái ngang ngạnh dám khóc dám cười hai năm về trước. Đó mới chính là Mỹ
Ly quen thuộc khiến y chán ghét. Nét cười chân thành tinh nghịch luôn hiện diện
trên mặt nàng khi trước, nhưng giờ lại rất hiếm khi xuất hiện. Nét cười ấy làm
tim y trĩu nặng. Nụ cười từng chỉ chờ mong một cái liếc mắt của y nay lại nở rộ
vì một gã đàn ông khác. Y tuy chẳng ham thích gì nhưng lại cảm thấy một cơn
ghen mờ hồ, đúng là tức cười! Nàng cùng nụ cười của nàngđều là thứ y chẳng cần
đến! Y lại bực bội cái gì đây!
Y liếc sang chỗ khác, định đến trướng của lão tổ tông
thì thấy Tố Doanh vừa mới tắm rửa thay quần áo, yểu điệu vịn tay a hoàn thướt
tha bước tới. Y bất giác tự hào mỉm cười tán thưởng, đó mới chính là người phụ
nữ đáng để y yêu thích: xinh đẹp, dịu dàng, bất kỳ lúc nào cũng phong thái nổi
bật, cử chỉ đúng mực. Trước nụ cười tán thưởng của y, đôi mắt Tố Doanh lấp lánh
vẻ vui sướng, bỏ a hoàn qua một bên, như cánh chim ríu rít lướt đến cạnh Tĩnh
Hiên.
Y âu yếm đưa mu bàn tay vuốt ve gò má mịn màng, bất
chợt cau mày, lưng ngón tay dính một lớp phấn mỏng. Khi đôi mắt ngập tràn vui
sướng của nàng nhìn y, y sức nhớ tới cảm giác láng mượt khi nhéo cằm một thiếu
nữ khác, một thiếu nữ có làn da nõn nà như ngọc.
Tiếng cười giòn giã đằng kia kéo Tĩnh Hiên khỏi khuôn
mặt diễm lệ ai ai cũng ngưỡng mộ. Mỹ Ly đón lấy con giun trong tay Thu Tuyền
ném ra xa rồi quay sang Vĩnh Hách cười giễu, “Được rồi, Vĩnh Hách tiểu thiếu
gia, con giun đáng sợ đó biến mất tiêu rồi.” Nàng dùng giọng dỗ dành cho con
nít nói với Vĩnh Hách, còn tinh nghịch nghiêng nghiêng đầu.
Vĩnh Hách vốn định cãi lại mấy câu, nhưng mất hồn vì
nụ cười tươi sáng của nàng, gã chợt nghẹn lời, cứ đăm đăm nhìn mãi khiến Mỹ Ly
cũng không nói thêm được gì. Hai mắt Vĩnh Hách dịu dàng tình cảm, Mỹ Ly đâm xấu
hổ, đỏ bừng mặt nhìn qua Thu Tuyền.
Tố Doanh đứng bên Tĩnh Hiên, ho khẽ một tiếng để lôi
kéo sự chú ý của y. “Mỹ Ly tỷ tỷ can đảm thật, thiếp thì không dám dùng tay cầm
giun đâu.”
Tĩnh Hiên sầm mặt không đáp.
“Tỷ chơi một trò với đệ nhé.” Mỹ Ly ngồi xổm xuống,
tìm một hòn đá tròn láng bên chân, Thu Tuyền thích thú đồng ý, dẫu chưa biết
trò này chơi thế nào nhưng vẫn chạy khắp nơi tìm mấy hòn đá giống như vậy.
“Bút.” Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn Vĩnh Hách, Vĩnh
Hách vội lấy bút than đem theo người đưa cho nàng. “Trên đường về, chúng ta sẽ
vẫn hạ trại ở chỗ này chứ?” Nàng nghiêm túc hỏi.
Vĩnh Hách gật đầu, không biết nàng định làm gì.
Mỹ Ly viết tên mình trên hòn đá. Thu Tuyền cũng đòi
lấy bút viết tên của mình vào. “Lúc còn ở An Ninh điện, thiếp thường tự bày trò
để chơi một mình. Trò chơi này thiếp thích nhất.” Nàng lại cầm lấy bút, nụ cười
thoáng nét cô đơn. Nàng viết lên hòn đá thứ ba “Sẽ quay lại”.
“Chúng ta chôn mấy hòn đá ước này dưới gốc cây đằng
kia, đợi khi nào quay lại, nguyện ước thành hiện thực rồi, sẽ đào chúng lên.”
Mỹ Ly bẽn lẽn nhìn Vĩnh Hách, “Nghe chán lắm phải không? Nhưng có gì đó để hy
vọng thì cũng thấy lòng được an ủi.”
Vĩnh Hách xót xa nheo mắt, gã không muốn để nàng nhìn
thấy, lập tức quay đi tìm kiếm khắp nơi, chọn một hòn đá đem lại, nghiêm túc
viết tên của mình lên. Một tay gã nắm lấy Mỹ Ly, tay kia kéo Thu Tuyền đến dưới
gốc cây, đào một hố nhỏ mà sâu, chôn vào đó bốn hòn đá ghi: “Vĩnh Hách”, “Mỹ
Ly”, “Thu Tuyền”, “Sẽ quay lại”.
Tố Doanh hứng thú theo dõi, “Nghe có ý nghĩa lắm, Tĩnh
Hiên, chúng mình cũng đến chôn đá ước đi!”
Ngó Mỹ Ly và Vĩnh Hách đang nhìn nhau mỉm cười, Tĩnh
Hiên nhỏ giọng mỉa mai: “Tức cười! Nếu linh nghiệm thật thì nàng ta còn phải
vào lãnh cung sao?”
Lấp đất xong, Vĩnh Hách không lập tức rời đi mà ngượng
ngùng chớp mắt, ấp úng nói với Mỹ Ly: “Nàng dẫn Thu Tuyền đến chỗ lão tổ tông
nhé! Ta còn vài việc phải làm, lát nữa sẽ tới.”
Mỹ Ly nghi ngờ nhìn gã, nhưng không hỏi cặn kẽ, chỉ
mỉm cười đứng dậy gọi Thu Tuyền, Tố Doanh cũng mỉm cười bước tới nói chuyện với
bọn họ rồi cùng đi về phía trướng chính của thái hoàng thái hậu. Tĩnh Hiên chầm
chậm đi đằng sau, quay đầu nhìn thấy Vĩnh Hách nghiêm túc chọn thêm mấy viên đá
nữa, bất giác hừ mũi. Đúng là đồ ngốc, nàng ta nói gì gã cũng tin cho được.
Mỹ Ly cũng nhìn thấy, không nhịn được cười vụng thành
tiếng, bị Tĩnh Hiên quay đầu bắt gặp, nàng mím môi giấu nét cười, miễn cưỡng
cụp mắt xuống. Nàng nhận ra vẻ giễu cượt rõ rệt trong mắt Tĩnh Hiên. Vĩnh Hách
đối xử tốt với nàng, nhưng vào mắt y chỉ là hành động ngây ngốc buồn cười. Vĩnh
Hách đang chân thành yêu thương người đàn bà mà y chẳng thèm để mắt, cho nên y
càng xem thường Vĩnh Hách.
Y khinh miệt nàng tới đâu, nàng cũng chẳng quan tâm,
nhưng y dùng ánh mắt này nhìn Vĩnh Hách thì nàng không sao chịu đựng được. Bất chấp
sự ngạc nhiên của Tố Doanh, Mỹ Ly không nói tiếng nào quay người đi băng băng
về phía Vĩnh Hách. Thu Tuyền đòi đi theo nhưng bị Tố Doanh tủm tỉm ngăn cản.
Thấy nàng thình lình quay lại, Vĩnh Hách luống cuống
giấu những viên đá chôn sau, mặt ửng hồng bối rối. Mỹ Ly chồm xuống, mỉm cười
nhìn khuôn mặt thẹn thùng non tơ của gã: “Nguyện ước gì mà phải thần bí như
vậy?”
“Nàng thấy rồi mà.” Vĩnh Hách tủm tỉm cười, giờ không
còn lúng túng nữa, chăm chú nhìn nàng, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, “Ta
muốn… hai ta bên nhau đến bạc đầu.”
Mỹ Ly ngẩn người, đột nhiên chẳng thể nhìn thẳng vào
đôi mắt sáng rực của gã, nàng cụp mi, gật đầu thật mạnh.