"Còn cần cô nói?"
"Hiểu Phỉ, Hướng tiên sinh, để các người chờ lâu." Lúc này, Quý Linh Linh mặc toàn thân com lê đen, trên tay mang theo một cái cặp công văn, đi tới.
Hai người nhìn lại, không tiếp tục nói nữa.
Thẩm Hiểu Phỉ bận rộn lo lắng đi tới, "Đã nói rôi, chuyện của công ty chúng
mình thay cậu dọn dẹp là được rồi, cậu còn đi làm cái gì? Thân thể lại
không tiện."
Quý Linh Linh kéo tay của cô, "Công ty là của mình, mình bây giờ mặc dù không thể ra sức, nhưng cũng phải đi xem một chút."
"Lãnh Dạ Hi gọi điện thoại qua sao?"
"Ừ. Anh ta nói một lát cũng sẽ đến, giúp mình kiểm tra và đối chiếu vài thương mục." Quý Linh Linh nở nụ cười.
"Tốt lắm, lại có thêm một người giúp một tay, cậu còn có cái gì không vui,
vốn là mình muốn trực tiếp lấy tiền cho cậu trả hết .Nhưng là bây giờ
xem ra, đxa có người giúp cậu ra mặt, mình liền lui về phía sau."
"Hiểu Phỉ!" Quý Linh Linh nhéo nhéo cánh tay của cô, "Hiểu Phỉ, cậu không cần nói loạn."
Bây giờ là thời khắc mấu chốt, cô cũng không muốn đém mọi ngươid kéo vào.
"Được rồi, Đại tiểu thư của tôi, không buồn rồi. Hướng Đại Suất Ca, lái xe,
chúng ta đi! •" Thẩm Hiểu Phỉ lôi kéo Quý Linh Linh tay,đi đến trước xe.
Vẫn chưa đi đến trước xe, một chiếc màu đen việt dã xa, két một tiếng, liền dừng ở trước mặt bọn họ.
Hướng Tuấn Ngạn nheo mắt lại quan sát người tới, nên tới đều sẽ tới.
"Linh Linh, Thẩm tiểu thư." Quách Hiểu Lượng ở trên xe nhảy xuống, sau đó Tần Mộc Vũ cũng xuống xe.
"Các người tới làm cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nói.
"Chúng ta nói chuyện một chút." Tần Mộc Vũ trực tiếp tiến tới, kéo cô đi.
"Này, anh buông ra! Anh không có phép tắt sao, thế nào dã man như vậy?" Thẩm
Hiểu Phỉ dùng sức đánh vào tay anh, nhưng Tần Mộc Vũ như đã ra quyết
tâm, chỉ muốn kéo cô mang đi.
Lúc này, Quách Hiểu Lượng đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, "Linh Linh, tôi cùng tôi cùng tới công ty."
Quý Linh Linh nhìn Quách Hiểu Lượng, cô cúi đâu nhìn chân của mình, trong
giọng nói mang theo nồng đậm giọng mũi. Quý Linh Linh vừa liếc nhìn
hướng Tuấn Ngạn, chỉ thấy anh đang đi tới, một tay liền ôm bả vai của
Quách Hiểu Lượng, "Đang muốn đi tìm cô, Quý tiểu thư lên xe."
Nói dứt lời, không chờ Quách Hiểu Lượng phản ứng kịp, ba người bọn họ liền lên xe.
Mà ở một bên hai người còn đang dây dưa, Tần Mộc Vũ trong nháy mắt dừng
lại, nhưng là cuối cùng ánh mắt của anh vẫn đặt trên người phụ nữ bên
cạnh.
"Anh náo đủ chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ một tay tránh khỏi tay của anh.
"Không có!"
"Tần Mộc Vũ, tôi đối với anh không có hứng thú, chẳng lẽ anh không nhận ra được?"
"Tôi đối với cô có hứng thú, chẳng lẽ cô không phát giác được?"
Nhất thời cứng họng, Thẩm Hiểu Phỉ nén giận nhìn anh chằm chằm, có thể đủ vô lại như vậy.
"Tần Mộc Vũ, anh không cần phí sức trên người tôi, trên căn bản vô dụng thôi"
"Không thử làm sao biết được?"
"A,anh không sẽ sẽ làm tổn thương tấm lòng tiểu nha đầu sao?" Thẩm Hiểu Phỉ mỉm cười nhìn hắn.(ý nói Quách Hiểu Lượng)
Nhất thời, Tần Mộc Vũ không nói gì nữa.
Thẩm Hiểu Phỉ hừ lạnh một tiếng, "Không muốn làm cho tiểu nha đầu đau
lòng,cũng đừng làm ra chuyện làm người ta đau lòng. Anh đừng ở trong
phúc mà không biết hưởng!"
Tần Mộc Vũ mím môi nhìn cô,"Vậy cô có được tính cũng ở trong phúc mà không biết hưởng hay không?"
120 end