Thời điểm Quý Linh Linh đi tới công ty MJ, người của Lãnh Dạ Hi đã chờ ở đó từ sớm.
Quách Hiểu Lượng đỡ Quý Linh Linh, từ từ đi đến bậc thang.
"Dạ Hi." Quý Linh Linh nhìn thấy bọn họ đang đứng tại cửa ra vào, trong bụng kích động không thôi.
Lãnh Dạ Hi nhìn cô, trực tiếp đi tới, từ trong tay Quách Hiểu Lượng kéo cô qua.
"Không cần lo lắng, tất cả có tôi."
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, hốc mắt chứa lệ nóng, cô gật đầu lia lịa, để anh lôi kéo mình bước vào công ty.
"Lãnh Dạ Hi tại sao phải ở chỗ này?" Ven đương cách đó không xa, Tần Mộc Vũ
nhìn Quý Linh Linh bị Lãnh Dạ Hi nắm tay đi, trong lòng không khỏi dâng
lên vài phần hỏa khí.
Thẩm Hiểu Phỉ chán đến chết liếc anh một
cái, "Mộ Ly hiện tại không cần Linh Linh rồi, chẳng lẽ người khác không
thể? Đừng tưởng rằng không có Mộ Ly, cô ấy sẽ sống không nổi."
"Cái người này sao tức giận làm gì?"
"Tôi tác tức giận? Có sao? Tôi chỉ là nói lời nói thật, dù sao hiện tại cô
ấy đang mang thai đứa bé của Mộ Ly, nếu như đem rước về, còn có thể lấy
được một bảo bảo khả ái. Anh nói thử xem, Mộ Ly có tính là bị đội nón
xanh hay không? Thế nào vừa nghĩ tới đó, trong lòng tôi liền cảm thấy
vui mừng?" Thẩm Hiểu Phỉ càng nói càng hăng say, nhìn sắc mặt Tần Mộc Vũ đổi hồng rồi lại xanh, cô rất là hài lòng.
"Cô. . . . . . Thẩm
Hiểu Phỉ, cô tại sao lại nói chuyện cay nghiệt như vậy?" Tần Mộc Vũ vừa nghe đến đứa bé của Mộ Ly nhận người khác làm cha, nghĩ thế nào cũng
cảm thấy khó chịu.
"Tôi đây cho dù không tốt? Anh cũng không thể
biết được Mộ Ly đang nghĩ gì. Linh Linh bây giờ đã mang thai gần sáu
tháng rồi, nhỡ như cô ấy xúc động mạnh, đứa bé có thể bị mất? Mộ Ly càng dễ dàng bỏ cô ấy, còn làm cho người phụ nữ khác cùng Giang Tâm Giao
thay nhau khi dễ cô ấy. Anh cho rằng Linh Linh thích bị người khác ngược sao? Cô ấy có bao nhiêu yêu thương Mộ Ly, anh có biết không?" Thẩm Hiểu Phỉ mặt lạnh hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Tần Mộc Vũ trầm xuống,
"Đừng tưởng rằng Mộ Ly muốn rời xa cô ấy, cô cũng biết tại sao lại xảy
ra chuyện như vậy. Nếu như cô mà là anh ấy. . . . . ."
“Tôi mà là anh ta thì như thế nào? Cũng bởi vì một cái kết quả? Anh có nghĩ tới
hay không, tại sao trước kia anh tra lâu như vậy, cũng không có tra
được, hiện tại đột nhiên liền tra được, anh cũng chưa có nghĩ tới, không thấy có vấn đề sao?" Thẩm Hiểu Phỉ nhìn anh, như dang nhìn một kẻ ngốc.
"Bây giờ nói loại này có ý nghĩa gì? Đáp án cũng đã có."
"Hừ, anh nói Mộ Ly có phải rất nhẫn tâm, nếu như anh ta là thật lòng yêu Quý Linh Linh , chuện năm đó cũng không phải cô ấy làm, tại sao lại đối xử
với cô ấy và bảo bảo như vậy, đừng quên cô ấy là người phụ nữ của ai,
bảo bảo là đứa con của ai!"
"Hiểu Phỉ. . . . . ."
"Câm
miệng! Đừng gọi tên tôi, tôi và anh không có nói chung!" Thẩm Hiểu Phỉ
nói xong, liền cỏi dây an toàn, hướng đến công ty của Quý Linh Linh cũng không quay đầu lại.
"Thẩm Hiểu Phỉ!" Tần Mộc Vũ tức giận một quyền đánh vào tay lái.
Không được, hiện tại nếu muốn tức giận cũng phải về nhà tức giận, hiện tại
quan trọng nhất là anh muốn vào quan sát mọi chuyện, muốn xem một chút,
Lãnh Dạ Hi tên kia có thừa nước đục thả câu hay không.
Tần Mộc Vũ cầm điện thoại.
"Này, Mộ Ly."
"Ừ."
"Hiện tại Lãnh Dạ Hi và người phụ nữ của cậu ở cùng nhau , tôi đi dò thăm một chút tin tức."
Mộ cách trầm mặc nửa khắc, "Không cần." Có người chăm sóc cô, thật ra thì cũng tốt.
"Không cần? Cậu cứ như vậy nhìn người phụ nữ của mình ngã vào lòng người đàn
ông khác, nhìn con mình nhận người khác làm cha? Coi như bây giờ trong
lòng cậu có bao nhiêu hận, cho dù không cần Quý Linh Linh, cậu nhất định cũng phải giữ đứa bé!" Tần Mộc Vũ hung hăng nói.
Mộ Ly lại một lần nữa trầm mặc.
Hiểu được sự do dự của Mộ Ly, Tần Mộc Vũ nói, " Chờ, tôi trở về sẽ nói cho
cậu biết, hiện tại tôi muốn xem Lãnh Dạ Hi rốt cuộc đang làm gì?"
Nói xong, Tần Mộc Vũ liền cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm điện thoại di động chốc lát, Tần Mộc Vũ từ từ nói, "Anh em, lần này cậu không cần trách tôi rồi."
=... ...... ......=
"Ý của anh là, thời điểm Giang Tâm Giao ở IDE, anh đã phát hiện vấn đề?"
Quý Linh Linh trong tay cầm sổ sách, sắc mặt không thể tin nhìn Lãnh Dạ Hi.