Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 157: Chương 157: Kiếp Sau Nàng Độ Cho Ta, Có Được Không? (2)




Khe nứt Thiên đạo càng lúc càng lớn, từ đấy bỗng nhiên xuất hiện chín luồng sáng chói lóa, nháy mắt giữa không trung liền hiện ra chín người. Họ trông thấy Tức Mặc Ly một tay cầm Thiên cơ linh lung cùng Đế vương châu thì lập tức dời ánh mắt, trong đấy có vài phần kính nể, đồng loạt đáp xuống, dừng ngay phía trước Đạp Vũ, hơi quỳ hành lễ.

“Việt Hoa công tử, sự việc đã đến nước này, lại dây dưa nữa hậu quả sẽ không lường được. Thỉnh xin theo chúng thuộc hạ trở về.”

Duyệt Nhi nhìn Đạp Vũ, chợt như hiểu ra gì đấy. Thì ra Việt Hoa sư tôn chính là Đạp Vũ sư phụ. Nàng luôn băn khoăn vì vẻ ngoài của hai người khác nhau, cho tới bây giờ vẫn luôn bỏ qua một vấn đề: bề ngoài có thể ngụy trang. Thế ra người lúc đó tiếp cận nàng, ở bên cạnh nàng, lại là có mục đích gì?

Nàng chợt có chút mông lung, dường như, nàng trước nay chưa bao giờ hiểu được Đạp Vũ sư phụ.

Trên mặt Đạp Vũ hiện giờ chẳng chút huyết sắc, lắc lắc đầu, đã chẳng cách nào ngăn được hành động của Tức Mặc Ly.

“Việt Hoa công tử, nếu ngài còn do dự như vậy, e rằng, e rằng sẽ chịu không nổi Thần đế kiếp này mà hôi phi yên diệt. Chúng ta đi nhanh thôi!” Một trong số cửu vệ là nữ, thấy bộ dạng Đạp Vũ một lòng muốn chết như thế thì trong lòng hoảng hốt, vội vàng gấp gáp lên tiếng khuyên Đạp Vũ.

Đạp Vũ khép mắt, nhưng ngay lúc này, bóng dáng Tức Mặc Ly nho nhã đứng nơi đấy bỗng có chút run run. Trong lòng Duyệt Nhi cả kinh, vội vàng lao tới, nhưng chỉ có thể ở bên cạnh đi vòng vòng, không nghĩ ra cách gì, nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn đã gấp đến độ đỏ bừng.

Đạp Vũ không do dự nữa, vừa phi người lên đã nhằm thẳng hướng khe nứt Thiên đạo mà lao tới. Khoát tay triệu ngọc phiến, vừa vung lên, ngọc phiến liền hóa thành vô số ngân châm li ti, mỗi một châm đều mang theo lôi điện chớp lóe, lúc bay tới để lại trong không trung từng luồng từng luồng hỏa diễm, phóng thẳng đến Thiên cơ linh lung cùng Đế vương châu.

“ẦM’ một tiếng, Cửu Diệu đã lâu chưa từng xuất hiện được triệu tới, cùng ngân châm Đạp Vũ phóng ra giao đấu cùng nhau. Nháy mắt, đất trời đổi sắc, tiếng sấm rền, tiếng vũ khí va chạm, tiếng kinh hô, rõ rệt vô cùng.

Cao thủ đối đầu, xưa nay chỉ một chiêu đã quyết định thắng bại.

Sắc mặt Đạp Vũ càng trở nên trắng bệch, máu bên môi cũng trào lên, vội vã lui về sau vài bước, bước chân lảo đảo. Tức Mặc Ly thì ngược lại, y vẫn ung dung giơ Thiên cơ linh lung, ngoại trừ nét lạnh băng trong đôi đồng tử tựa hắc ngọc, còn thì mảy may không phát hiện có bất kỳ dấu vết thương tổn gì.

Cửu Vệ vội bước lên, gấp gáp nói: “Việt Hoa công tử, đi thôi.”

Đạp Vũ gật gật đầu, sắc mặt nhợt nhạt. Y rốt cuộc vẫn thua, thua đến không còn manh giáp.

Nhưng vào lúc này, chân trời lại ùn ùn kéo đến từng đợt từng đợt kình lôi, Cửu Vệ gần như phẫn nộ: “Lão già chết tiệt, chúng ta còn chưa đi thì đã đối xử với Việt Hoa công tử như vậy. Một ngày nào đó nhất định phải bắt lão ta ngày ngày chịu nỗi đau hồn phách bị giày vò!”

Đạp Vũ khó khăn lắm mới đứng được hiển nhiên không chịu nổi một đòn này, ngồi sụp xuống đám mây, ngước mắt nhìn kình lôi nơi chân trời vẫn đang ồ ạt kéo đến. Lúc này, rốt cuộc lại muốn cứ thế mà chết đi.

Chỉ là…….

Y quay lại, bắt gặp Duyệt Nhi đang ngây người đứng nguyên tại chỗ, vẫy vẫy tay với nàng: “Tiểu ái đồ, qua đây………”

Duyệt Nhi không nhúc nhích.

“ẦM”, lại là một trận kình lôi. Đạp Vũ vẫn không từ bỏ: “Tiểu ái đồ, qua đây!”

Trong lòng Duyệt Nhi có chút do dự, nhưng vẫn đứng đấy không động đậy. Đôi mắt to tròn nhìn Tức Mặc Ly, rồi lại nhìn sang Đạp Vũ, cuối cùng sốt ruột đến độ trong mắt ầng ậng hai giọt lệ, lỗ tai nhỏ cũng dựng lên. Tiếc là Tức Mặc Ly vẫn không nói lời nào, nàng chỉ đành đứng đấy.

Lại là một trận kình lôi. Bóng dáng Đạp Vũ khó nhọc ngồi đấy lắc lư muốn ngã, máu bên môi cũng chưa từng ngừng rỉ ra, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút van nài cầu khẩn: “Tiểu ái đồ, qua đây đi…”

Chúng thần nào đã từng thấy qua dáng vẻ Đạp Vũ như vậy, trong lòng có chút khó tin. Mà một vài thần nữ sớm đã đau lòng không thôi, căm hận nhìn chằm chằm Duyệt Nhi. Nếu các nàng là tiểu cô nương này thì sớm đã lao tới, nàng ta lẽ nào không có trái tim? Đạp Vũ Thần quân đã khẩn cầu nàng ta như vậy mà…

Trong lòng Duyệt Nhi chua xót, hoảng hốt phi thân đến bên cạnh Đạp Vũ, ngồi xổm xuống, bắt lấy tay y, còn chưa mở miệng thì nước mắt đã lăn dài: “Sư phụ…….”

Cửu Vệ đã thầm gấp gáp vô cùng. Nếu còn không nhanh lên, Việt Hoa công tử e là sẽ gắng gượng không nổi, vào thời điểm này mà còn nhi nữ tình trường gì nữa chứ? Chẳng lẽ lão già kia thật sự nhận định đúng rồi?

Đạp Vũ nhắm mắt, đưa tay kéo kéo tai nàng: “Duyệt Nhi, sau này……..Bất luận sư phụ làm gì cũng đừng trách sư phụ, được không?”

Duyệt Nhi gật gật đầu, cực kỳ nghiêm túc.

“Không được, nàng vẫn là cứ trách ta đi. Như vậy, sẽ có thể mãi mãi nhớ đến sư phụ.”

“Sư phụ, người muốn đi đâu?”

Đạp Vũ bật cười, có luyến lưu, cũng có giải thoát: “Ta muốn đi đến một nơi không có nàng.”

Duyệt Nhi: “……Sư phụ, vì sao người lịch kiếp không thành, rõ ràng bọn họ có thể giúp người mà.” Tay nàng chỉ vào cửu vệ.

Đạp Vũ mỉm cười: “Tình kiếp không qua, lịch kiếp đương nhiên không thành.”

“Tình kiếp? Vì sao sư phụ không qua?” Duyệt Nhi càng không hiểu. Trong ấn tượng của nàng, mỗi một nơi cùng Đạp Vũ đi qua, xung quanh đều có vô số ánh mắt chan chứa tình ý nhìn người, quả quyết sẽ không thể có lý nào lại không qua được tình kiếp.

Đạp Vũ nhìn Tức Mặc Ly: “Nàng độ kiếp cho y, ta không qua được ải của nàng.”

Duyệt Nhi như bị sét đánh, trong lòng có gì đấy chợt thoáng qua, kinh ngạc nhìn Đạp Vũ, lúng túng nói: “Sư phụ, người……….”

Sư phụ nói nàng độ kiếp cho Tức Mặc Ly, người không qua được ải của nàng. Nói như vậy, nàng chính là kiếp của sư phụ?

Mà Mặc Ly từng nói, người trong lòng mới có thể trở thành kiếp. Lẽ nào, người trong lòng sư phụ, lại là mình?

Duyệt Nhi theo bản năng lắc lắc đầu, rõ ràng không có cách nào tiếp nhận được sự thực mà Đạp Vũ trước nay vẫn luôn lấy đó làm chuyện cười mà nói ra, sao có thể như vậy? Sao có thể chứ?

Lúc hai người nói chuyện thì Thiên kiếp lại càng mạnh dữ dội. Nếu không phải một vệ dìu Đạp Vũ, e rằng Đạp Vũ sớm đã ngã quỵ.

Đạp Vũ giang hai tay, muốn thử ôm nàng một lần sau cùng, nhưng đã không còn kịp rồi.

Y thâm tình nhìn Duyệt Nhi, chợt nhớ đến đêm ấy ở phàm gian lúc y rời đi. Tâm tình này, dường như một lần nữa sống lại, y thậm chí không dám nghĩ đến sau này.

“Duyệt Nhi, kiếp sau nàng độ cho ta có được không?”

Duyệt Nhi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sáng tựa sao chan chứa thâm tình của Đạp Vũ thì liền bối rối, cúi đầu, mấp máy môi, không nói gì.

Đạp Vũ nở nụ cười bi thương. Một luồng thanh quang xuất hiện, toàn thân dần dần trở nên trong suốt. Bất quá chỉ trong nháy mắt, đã biến mất ngay trước mắt Duyệt Nhi.

Tức Mặc Ly khẽ nhíu mày, một tay phất lên, Duyệt Nhi một lần nữa trở về bên cạnh y. Thiên cơ linh lung cùng Đế vương châu trong phút chốc cũng bay về phía khe nứt Thiên đạo vừa mở ra, rồi biến mất nơi khe nứt tăm tối. Kế đó, hỉ nghe thấy một âm thanh rung trời lở đất truyền ra, sau đấy là một giọng nói già nua vọng đến: “Lạc Thủy Thần đế…Lẽ nào ngài còn muốn hủy đi Đại Vô của chúng ta?”

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, thản nhiên nhướng mắt nhìn, lạnh lẽo đáp: “Việc ta muốn làm, không tùy thuộc vào ngươi.”

Giọng nói già nua ấy một lúc lâu sau vẫn không đáp lại, dường như là thở dài, mới nói: “Tiểu tử Việt Hoa kia nếu như đắc tội với ngài, ngài đương nhiên cứ trừng phạt hắn, hà cớ gì khó dễ một lão già như ta?”

Tức Mặc Ly lắc đầu: “Quyền quyết định trước nay chưa bao giờ nằm trong tay các ngươi. Mấy vạn năm trước, các ngươi nên đoán được sẽ có ngày hôm nay.”

Giọng nói già nua ấy hơi tức giận, rõ ràng ở vị trí cao đã lâu sẽ không chịu được ngữ khí gần như là tuyên chiến với tôn nghiêm của mình như vậy, lạnh lùng nói: “Ta sẽ xem thử ngài lúc còn bị phong ấn thì sẽ lấy gì mà ra lệnh cho Đại Vô ta!” Dứt lời, khe nứt Thiên đạo liền một mảnh tĩnh lặng, rõ ràng là đã phủi áo rời đi.

Duyệt Nhi nghiêm túc nhìn Tức Mặc Ly: “Kế tiếp nên làm gì?”

Tức Mặc Ly yêu thương quẹt quẹt mũi nàng: “Nàng biết làm gì?”

Duyệt Nhi thành thật trả lời: “Không phải vì đám lão già Thiên đạo đáng ghét kia mà chúng ta mới không có tiểu bảo bảo sao?”

“Thì ra nàng biết.”

Duyệt Nhi liếc mắt khinh thường: “Thiếp đương nhiên biết chứ. Chuyện đó cứ quyết định thế đi.”

Tức Mặc Ly gật đầu, xoa xoa gương mặt nàng khen ngợi: “Thông minh.”

Cô hổ nhỏ hất đầu, rõ ràng rất tán đồng với lời này của Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, hướng về phía Tiên giới mà đi.

Duyệt Nhi ghé vào vai y, nhớ đến câu nói sau cùng của Đạp Vũ sư phụ, trong lòng chua xót.

Kiếp sau muốn độ cho người?

Người nàng muốn độ kiếp, chỉ có mình Mặc Ly mà thôi. Kiếp sau, kiếp sau nữa. Thọ mệnh của thần, lại là kiếp sau, cũng không biết sẽ qua bao nhiêu lần bãi bể nương dâu…

Đạp Vũ sư phụ nói đi đến một nơi không có nàng, vậy rất tốt, hi vọng người có thể trải qua ngày tháng vui vẻ, có thể tìm được một tiểu ái đồ khác, nói chuyện tình, bàn chuyện ái. Nhưng mãi đến rất lâu sau này, Duyệt Nhi mới biết, nơi không có nàng mà Đạp Vũ nói, thì ra chính là………

Nàng thở dài, trái tim cô hổ nhỏ lần đầu cảm thấy có chút mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.