Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 156: Chương 156: Kiếp Sau Nàng Độ Cho Ta, Có Được Không?(1)




Duyệt Nhi quay lại, nhưng đầu lại bị Tức Mặc Ly xoay trở qua, chỉ nghe thấy y thấp giọng nói: “Không có gì. “

Mơ hồ trong đầu Duyệt Nhi lại vang vọng những lời Đạp Vũ đã nói với nàng mấy ngày trước, hiện thời nhớ lại, có đôi chút quyến luyến biệt ly.

Khi Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi xuất hiện ở không trung của Đạp Vũ thần phủ thì mọi người xung quanh đều lập tức ngừng lại tiếng nghị luận, rõ ràng rất khó lý giải đối với sự xuất hiện tại nơi đây của Lạc Thủy Thần đế đang ôm tiểu ái thê. Trong lòng ai nấy đều háo hức, nhưng chỉ quan sát hai người họ, tứ đại Thần sứ của Tức Mặc Gia vẫn luôn theo sát Tức Mặc Ly cũng xuất hiện ở đây.

Cửu Kiếm, Phất Dung, Túc Tịch và Ngưng Không, tất cả đều có tu vi của Thiên thần sơ trung kỳ, phóng mắt khắp cả Thần giới thì cũng là tu vi được xếp vào hàng cao thủ, vừa xuất hiện, đương nhiên sẽ lại dẫn đến một hồi oanh động ầm ĩ. Ngay đến Cửu Kiếm – người trong mắt đám Phất Dung là một thần nữ được liệt vào hàng “nữ hán tử” cũng nhận được ánh mắt đánh giá quan sát âm thầm có, lộ liễu có của không ít nam thần.

Mọi người hiển nhiên đều đã rất đỗi quen thuộc với ánh mắt thế này, ai nấy đều nhìn chủ thượng ở ngay phía trước, mảy may không có lấy một tia xao động.

Nhưng có người lại không có được sự thản nhiên như vậy. Trên không trung đều là kình lôi cùng thiểm điện, đủ loại màu sắc đan xen, hết thảy đều giáng xuống Đạp Vũ Thần phủ. Người đứng xem cũng hãi hùng khiếp vía, rất nhiều thần không tránh khỏi thiên kiếp. Đa phần sẽ vào những thời điểm khác nhau mà lịch kiếp, đấy chính là nguyên tắc. Tựa hồ đã rất lâu rồi, bất luận sự vật lớn mạnh thế nào thì cũng không chống lại được Thiên đạo.

Thiên đạo cân bằng, vạn vật tương sinh tương khắc.

Trên vai phải Tức Mặc Ly đột nhiên mọc ra một đôi tai màu tím, cong cong, sau đó, là một đôi mắt to tròn trong veo sáng rực tựa hổ phách. Bên môi Cửu Kiếm thấp thoáng ý cười, nhìn Duyệt Nhi từ trong lòng Tức Mặc Ly thò đầu ra, quan sát cảnh tượng bên ngoài.

Vừa liếc mắt đã thấy đông người như vậy đều đang nhìn nàng, cô hổ nhỏ rụt đầu về, rồi lại ló ra, vừa đúng lúc một tia kình lôi xé toạc không trung xuất hiện nơi chân trời, Duyệt Nhi lại rụt đầu về. Cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng thì đã có thể lặng lẽ thản nhiên quan sát mọi người, nhưng thấy trong mắt người nào người nấy đều tràn ngập ý cười. Tiểu ái thê của Lạc Thủy Thần đế trông có vẻ không rành thế sự, đơn thuần dễ lừa, thật không cách nào tưởng tượng được một tòa băng sơn làm cách nào mà ở chung với cô hổ nhỏ.

Mọi người lại lặng lẽ bắt đầu khởi động não bộ, còn Duyệt Nhi thì trong lòng đang thầm xem thường. Thì ra bất luận là giới nào đi chăng nữa, lòng yêu thích náo nhiệt đam mê bát quái cũng đều như nhau a…

Duyệt Nhi đang suy nghĩ đến nhập thần thì bên tai nghe một tiếng “oành”, nàng hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy Đạp Vũ thần phủ không chịu nổi thiên lôi dữ dội như vậy, rầm rầm đổ sụp. Từ trong đình đài lầu các ầm ầm sụp đổ ấy, một bóng áo xanh chậm rãi hiện ra, Đạp Vũ đứng thẳng đầy khí độ, hai mắt khép chặt, phóng thẳng lên giữa chừng không, sau lưng là mấy vị thần sứ của Đạp Vũ thần phủ.

“Sư phụ!” Duyệt Nhi vừa định lao lên xem thử Đạp Vũ thế nào thì đã bị Tức Mặc Ly ôm chặt không thể cử động, vội vàng khẩn cầu: “Mặc Ly, sư phụ thế nào rồi? Liệu có xảy ra việc gì không?”

Thần sắc Tức MặcLy chẳng chút thay đổi, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng mịn của nàng, cô hổ nhỏ liền đờ người.

Chung quanh đều là tiếng hít không khí, kế đó, một vài thần nữ bởi vì kích động quá độ mà ngã lăn ra đất. Cửu Kiếm cau mày lắc đầu, chủ thượng quả nhiên là họa thủy mà.

Tức Mặc Ly lúc này chợt duỗi tay, một vật gì đó tựa một chiếc mâm ngọc nho nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay, chúng thần đứng chung quanh nháy mắt liền trở nên kích động.

Đây là, Thiên cơ linh lung!

Mấy vạn năm trước, khi Hạo Thiên Thần đế hồn phi phách tán thì Thiên cơ linh lung- vật phong ấn Thần giới nhằm tránh thần giới trở thành giới lớn mạnh nhất, nhiễu loạn dân chúng- cũng lập tức vỡ nát. Trước đây đã từng có một phen loạn lạc nhỏ, sau này đều bị các đại gia tộc của Thần giới trấn áp. Những thần ở Thần giới một lòng muốn đến ngũ giới thống trị gây dựng sự nghiệp nhằm gầy dựng thực lực thì đều bị Lạc Thủy thần quân, Tử Dao thần quân cùng Đạp Vũ Thần quân áp chế, bằng không cũng không biết lục giới này đã loạn thành thế nào rồi.

Mà hiện giờ, Lạc Thủy Thần đế lại một lần nữa thu thập Thiên cơ linh lung. Như vậy, y sẽ lấy đó tiếp tục phong ấn thần giới, hay là…

Mọi người nghĩ tới đây thì cùng chấn kinh nhìn Tức Mặc Ly, sau đó lại lắc đầu, không thể tưởng tượng được, sao có thể chứ?

Tức Mặc Ly nhìn chăm chăm vào mảnh Thiên cơ linh lung một lúc lâu, rồi lại quan sát Duyệt Nhi ở trong lòng đang ngơ ngác, triệu một đám mây ngũ thải lục sắc tới, nhẹ nhàng đặt nàng đứng lên đó cạnh bên mình.

Nàng nhỏ bé như thế, ngẩng đầu nhìn y, là vẻ toàn tâm toàn ý ỷ lại cùng ngưỡng vọng, khiến Tức Mặc Ly bất giác để lộ chút ý cười. Nàng mới chính là cả đất trời của y. Đưa tay ra xoa xoa tai nàng, Tức Mặc Ly thấp giọng dặn dò: “Đứng yên, đừng động đậy.”

“Ừm!” Duyệt Nhi dường như biết được Tức Mặc Ly sắp làm một việc gì đó hết sức trọng đại,trong lòng cũng có chút căng thẳng.

Tức Mặc Ly bay ra xa một chút, đến vị trí cách Đạp Vũ không xa, ngẩng đầu nhìn trời. Thiên cơ linh lung trong tay lập tức xoay tròn rồi càng lúc càng lớn dần, nháy mắt đã bay lên, bồng bềnh giữa lưng chừng trời. Tay y khẽ phất, ống tay áo bằng vân cẩm rộng rãi liền trượt xuống, để lộ cánh tay hoàn mỹ tựa một tác phẩm nghệ thuật, năm ngón tay thon dài xòe ra, tựa một chiếc mâm ngọc cách không nâng đỡ Thiên cơ linh lung.

Đạp Vũ hiện thời đã mở mắt. Trên gương mặt tuấn tú hết thảy là vẻ lạnh lùng, nhướng mắt nhìn Tức Mặc Ly, lại bắt gặp Duyệt Nhi cách đó không xa đang lo lắng, cánh môi bạnh ra, mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Tức Mặc Ly lúc này bất chợt lại quay đầu, nói với Duyệt Nhi: “Đế vương châu.”

Duyệt Nhi vội vội vàng vàng từ trong túi càn khôn lấy ra Đế Vương châu, tung về phía Tức Mặc Ly. Đế vương châu bay lên phía trên Thiên cơ linh lung, nháy mắt liền phóng lớn ra gấp mấy lần.

Đế vương châu từ từ rơi xuống bên trên Thiên cơ linh lung. Trong nháy mắt, âm thanh hai vật tương hỗ giao thoa lẫn nhau liền vang vọng khắp không trung, chỉ nghe một tiếng ‘ẦM’ kinh thiên động địa từ nơi đất trời giao hòa truyền đến, kế đó, một luồng sáng xuất hiện từ nơi hai vật giao nhau phóng thẳng lên không trung, ở nơi thiên lôi đang giáng xuống, bất ngờ xuất hiện một luồng ngân tuyến (tia sáng màu vàng kim).

Đế Vương châu ở phía trên Thiên cơ linh lung không ngừng dao động qua lại, tựa như đánh trống. Tiếng vang khắp đất trời càng lúc càng nhanh, trên bầu trời thiên lôi giáng bổ, luồng ngân tuyến đó cũng càng lúc càng lan rộng.

Chúng thần bắt đầu kinh hãi, Lạc Thủy Thần đế đây là đang mở ra thông đạo đến Thiên đạo ở Đại vô chi cảnh!

Đế Vương châu, Thiên cơ linh lung, vào thời khắc Thiên đạo chấp hành trừng phạt, thiên lôi giáng xuống, kết hợp với tu vi của Lạc Thủy Thần đế, hành vi nghịch thiên thế này…Đây là người đầu tiên trong lịch sử ngàn vạn năm của Thần giới mưu toan dùng sức mạnh của chính mình, mở ra khe nứt Thiên đạo!

Đạp Vũ nở nụ cười hòa ái, đứng giữa không trung, ngước mắt nhìn khe nứt nơi chân trời. Đôi mắt thư thái trấn tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.

Sắc mặt y trắng bệch, hiển nhiên là đã sắp chịu không nổi thiên kiếp như vậy, bên môi cũng đã xuất hiện tia máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.