Nhu Nhu công chúa biến sắc, chỉ thấy từng dải lụa mây tầng tầng lớp lớp
bao quanh Mẫu Đơn Nhan tựa như bị thứ gì đó kéo căng, càng lúc càng
mạnh, càng lúc càng bộc lộ rõ sự phản kháng, Nhu Nhu công chúa sốt
ruột, dùng tiên lực toàn thân khống chế dải lụa mây, tiếc rằng dường như dải lụa đã không thể nào bao bọc viên Mẫu Đơn Nhan nho nhỏ, tất cả đều
không ngừng rung rung trong tay Nhu Nhu công chúa, ánh sáng màu trắng
trong suốt bên trong từ từ xuyên thấu qua dải lụa mây, Nhu Nhu công chúa kinh hãi, cảm thấy không thể giữ được, đang muốn thu hồi dải lụa mây
thì tiếc rằng đã muộn. Lúc Mẫu Đơn Nhan phát ra ánh sáng xuyên thủng dải lụa mây, luồng ánh sáng ấy tựa như vật chất thật mà bắn thủng vô số lỗ
trên dải lụa.
Dải lụa mây bị xé rách tựa nhưng những mảnh vải bố chậm rãi từ không trung rơi xuống, Nhu Nhu công chúa không tự chủ được đành lui về phía sau một bước, nôn ra một ngụm máu, đối với người tu hành mà nói, bất kể là tiên hay ma hoặc là gì khác, vũ khí luôn nhất mạch tương thông với họ, cùng
vui cùng khổ, nếu vũ khí bị hư hại thì họ cũng khó tránh khỏi, dải lụa
mây bị hủy, Nhu Nhu công chúa đương nhiên cũng bị phản phệ tổn thương
kinh mạch. Chẳng qua thì dù gì nàng cũng có tu vi Đại La thượng tiên,
không giống với Tiên Quân Tiên Đế, vũ khí bị hủy tương đương chính mình
cũng mất mạng, cũng không giống Tiên Nhân Địa Tiên, chịu không nổi
phản kích này.
Không thể không nói trong hàng tiên khí, dải lụa mây này của Nhu Nhu công
chúa quả nhiên không tệ, nhưng so với cực phẩm tiên khí Kim Trám Phủ
của Ôn Do kia thì còn kém xa. Duyệt Nhi chỉ cần dùng một viên Mẫu Đơn
Nhan, trong mắt người khác chỉ là một viên tiên đan có thể thay đổi dung mạo hình thể khiến người ta có thể sống lại một lần nữa với dung nhan
ao ước thì đã hủy đi vũ khí của nàng, những người ở bên cạnh chứng kiến
tận mắt vẫn có chút không thể tưởng tượng. Nhưng bọn họ không biết,
Duyệt Nhi sớm đã nhỏ một giọt máu của mình vào trong Mẫu Đơn Nhan khiến
nó có linh tính, hơn nữa tu vi của Duyệt Nhi cũng không thấp, chẳng qua
những người đó nhìn không ra mà thôi.
Giờ phút này vài vị trưởng lão Cửu Vĩ Hồ sớm đã rối loạn bước chân, bọn họ
không ngờ Nhu Nhu công chúa ở trước mặt Duyệt Nhi sao lại không thể chịu nổi một kích như thế. Rõ ràng mấy chục năm trước ở Hồ Khâu, Duyệt Nhi
rơi vào tay bọn họ mà không hề có sức đánh trả, muốn nàng chết cũng dễ
như bóp chết một con kiến, hiện giờ xem ra Nhu Nhu công không phải là
đối thủ của tiểu cô nương này, nếu không nhanh chóng rút lui, chờ đến
khi Lạc Thủy thượng thần ra tay thì bọn họ cũng đừng mong sống sót!
Trong đó một vị trưởng lão tiến lên phía trước nói: “Nhu Nhu công chúa, không bằng chúng ta rút lui trước, để cho mấy vị thiên thần kia giải quyết
đi, dù sao dựa theo ước định của chúng ta, mấy vị thiên thần kia tất
nhiên không thể từ chối.” Lúc này không đi thì còn đợi đến lúc nào?
Ngay cả tiểu tử hổ kia cũng đánh không lại, nếu còn ở đây chỉ chịu
chết mà thôi.
Nhu Nhu công chúa sao dự đoán được tình huống hôm nay, càng không ngờ Duyệt Nhi không hề lấy vũ khí ra mà đã áp chế được nàng, nàng ta luôn luôn
kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận được. Lúc này liền phản bác nói:
“Không đi, chờ ta lấy mạng chó của tiểu tiện nhân này rồi tính!” Trưởng
lão không kịp ngăn lại, Nhu Nhu công chúa đã lao về hướng Duyệt Nhi, lúc này linh lực ngưng tụ trong tay càng mãnh liệt hơn.
Duyệt Nhi vẫn rất bình tĩnh, kỳ thật nàng đang ngẩn người, Khanh Lan từng
muốn nàng cam đoan không lấy mạng của Cửu Vĩ Hồ, nếu nàng đã đồng ý thì
không thể làm trái, nhưng phải trừng phạt Cửu Vĩ Hồ tộc như thế nào đây, vấn đề này càng khiến nàng đau đầu. Giờ phút này khi hai lỗ tai nhỏ
nghe thấy động tĩnh, vội vàng bắn Mẫu Đơn Nhan ra ngăn cản công kích của Nhu Nhu công chúa.
Ồ? Có rồi! Duyệt Nhi cười cười tựa như kẻ trộm lén lút lấy được đồ, lập
tức chuyển đổi tình thế từ chống cự sang công kích, phương hướng hoạt
động của hai bàn tay nhỏ của nàng biến hóa rất nhanh, Mẫu Đơn Nhan cũng
nhắm thẳng về hướng Nhu Nhu công chúa, Nhu Nhu công chúa vừa định bắt
lấy, không ngờ hạt châu lại linh hoạt chui tới chui lui. Nhu Nhu công
chúa đương nhiên bắt giữ không được Mẫu Đơn Nhan vốn linh hoạt nên càng
tức giận, đang chuẩn bị xông lên thì Duyệt Nhi lại xoay bàn tay nhỏ bé,
Mẫu Đơn Nhan ‘tách’ một tiếng đánh về hướng mi tâm Nhu Nhu công chúa,
chỉ thấy ánh sáng trắng rực rỡ trong tầm mắt, Nhu Nhu công chúa hoàn
toàn kinh hoảng, ánh sáng duy trì không lâu thì tan biến.
Mọi người kinh hãi, nhìn dáng vẻ bây giờ của Nhu Nhu công chúa, đúng là — tu vi bị tan hết . . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi tỏa ra khí lạnh: “Đây là trừng phạt lúc trước ở Hồ Khâu ngươi bắt ta phải đổi hồn với ngươi.”
Còn chưa đợi Nhu Nhu công chúa kịp phản ứng, bàn tay nhỏ của Duyệt Nhi lại
vung lên, Mẫu Đơn Nhan liền điểm mấy đại huyệt trên người Nhu Nhu công
chúa, chỉ thấy linh lực tràn ra ngoài với tốc độ nhanh chóng mà ngay mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, Nhu Nhu công chúa cứ như thế nhìn
linh lực của mình từng chút từng chút tan biến hết. Có vài người thương
cảm, nếu chỉ phế đi tu vi mà vẫn còn linh lực, tu luyện lại một lần nữa
không phải là không được, nhưng mà, hiện tại linh lực tu vi đều bị phế
bỏ, chỉ sợ sau này Nhu Nhu công chúa thật sự sẽ trở thành một phế nhân.
Giọng nói nhu mềm của Duyệt Nhi lại truyền đến: “Đây là vì gần hai trăm đệ tử Bồng Lai và một cánh tay của Thất Mệnh thúc thúc.”
Lúc này Nhu Nhu công chúa không dám có hành động thiếu suy nghĩ, không ngờ
Duyệt Nhi nói xong câu đó, liền đi tới trước mặt Nhu Nhu công chúa, bàn
tay nàng đặt trên trán Nhu Nhu công chúa: “Ta đã đồng ý với Khanh Lan
không lấy tánh mạnh của Cửu Vĩ Hồ tộc các ngươi, nhưng Tử Hổ tộc chúng
ta có thù tất nhiên sẽ báo. . . . . .” Duyệt Nhi cười cười, nét mặt tươi cười đáng yêu ấy trong mắt Nhu Nhu công chúa lại giống như ác ma, tay
Duyệt Nhi bắt đầu dùng sức: “Vậy cho ngươi vĩnh viễn làm một con Cửu Vĩ
Hồ đi.”Ánh sáng trắng lóe lên, Nhu Nhu công chúa biến mất, chỉ còn lại
một con Cửu Vĩ Hồng Hồ cao tới đầu gối của Duyệt Nhi đang ngất trên mặt
đất.
Các trưởng lão đều khiếp sợ lui về phía sau, tự liếc nhìn nhau, vội vàng
xoay người bỏ chạy, vị công chúa này cũng bị bọn họ bỏ rơi. Chỉ thấy
bóng người màu phấn hồng lướt qua, Duyệt Nhi đã chắn đường bọn họ, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn vẩn còn ẩn hiện nét cười, đôi mắt thật to phản chiếu
sự đơn thuần không dối trá, hồn nhiên vô tư, nếu không phải vừa rồi thấy rõ thủ đoạn của nàng đối với Nhu Nhu công chúa, chỉ sợ hiện giờ mọi
người còn tưởng rằng nàng là một tiểu cô nương vô hại mà thôi. Nhưng giờ phút này trông thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn
của nàng, tất cả mọi người chỉ có cảm giác da đầu run lên, tay chân lạnh lẽo.
Các trưởng lão cũng không phải dạng phế thải, thấy vậy liền dứt khoát
liên thủ với nhau vây giết Duyệt Nhi, nhưng bọn họ nhìn về phía Tức Mặc
Ly, lạnh lùng châm chọc hắc y nhân đứng bên cạnh: “Các vị thiên thần,
chớ quên ước định.”
Bốn vị thiên thần nghe thấy lời này, buộc lòng phải động thủ, tức thì
liền cùng nhau bay về phía Tức Mặc Ly, bọn họ cũng không phục, bốn
thiên thần còn đánh không lại một Thần Quân chỉ mới mấy vạn tuổi sao?
Chẳng qua vận khí của y tốt mà thôi! Cuối cùng Tức Mặc Ly cũng đưa mắt nhìn thẳng o mấy vị thiên thần đang bay về phía mình. Tay hơi duỗi ra,
triệu thần binh Cửu Diệu. Cửu Diệu cảm nhận được ý chiến đấu của chủ
nhân, cả thân đao kích động rung lên, vốn là hào quang màu cam chói mắt, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời, từng gợn sóng ánh sáng tựa như gợn nước quấn quanh thân đao, mọi người đứng vây quanh ở nơi xa xa nhìn đến nỗi ánh mắt lóe sáng si mê.
Đối với người tu luyện, một thanh vũ khí tốt có đôi khi còn quan trọng hơn
cả tính mạng, ngày đó ở Triển Vật Đài nhìn thấy thanh thần binh này của
Lạc Thủy thượng thần, chẳng qua lúc ấy còn chưa quan sát cẩn thận, chỉ
cảm thấy chói mắt thì đã bị thu về. Hiện giờ thanh đao ấy mang theo sát
khí của Tức Mặc Ly, trở thành dáng vẻ thần binh khát máu, quả thật càng
khiến cho người ta si mê.
Bốn vị thiên thần liếc nhìn nhau, trong giờ phút quan trọng này cũng không
có suy nghĩ quay đầu lại nên phân bốn vị trí xong liền vây quanh Tức Mặc Ly. Tuy rằng bề trên lệnh không được xung đột trực diện với Lạc Thủy
thượng thần, chỉ cần giết hoặc bắt sống tiểu cô nương kia, nhưng, nếu
muốn ra tay với tiểu cô nương kia không phải là phải giết Lạc Thủy
thượng thần trước sao? Ban đầu bọn họ đã không phục, hiện giờ bốn đánh
một cũng không tin còn bắt không được y.
Bọn họ nhanh chóng bố trận, bốn người đều ngưng tụ thần lực, từ từ tiến vào trung tâm trận, dần dần hình thành một màn hào quang màu đen vây Tức
Mặc Ly vào giữa, chỉ thấy trong vòng hào quang linh lực lưu chuyển thành từng vòng, càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã như sóng lớn gào
rít nơi biển cả cuồng nộ, càng không ngừng dồn dập đánh lên người Tức
Mặc Ly.