Tất cả mọi người có chút khiếp sợ, giờ phút này cho dù bọn họ là tinh anh
của ngũ giới, chỉ cần đứng cách trận này trăm bước cũng sợ đã hồn phi
phách tán, mà Lạc Thủy thượng thần đứng ở trung tâm trận, linh lực và
thần lực của bốn vị thiên thần đương nhiên không kém, trong làn sương mù mông lung chỉ nhìn thấy y lẳng lặng cầm đao đứng đấy, ánh mắt tựa hồ
đang nhìn về nơi nào đó.
Mọi người nhìn theo tầm mắt, chỉ thấy Duyệt Nhi không biết từ khi nào đã
chế phục được đám trưởng lão kia, đang dùng Mẫu Đơn Nhan chơi đùa với
bọn họ, rõ ràng nàng không nhìn thấy nhưng lại giống như đang luyện trò
che mắt nhắm mục tiêu, chơi đùa đủ liền phế bỏ linh lực và tu vi, bắt
bọn họ vĩnh viễn ở hình dạng hồ ly, mọi người không khỏi đều muốn nôn ra một ngụm máu, bây giờ là lúc nào rồi mà y còn băn khoăn nhìn mỹ nhân? !
Bốn vị thiên thần đương nhiên cũng cảm giác được sự nhàn nhã của Tức Mặc
Ly, lập tức bị sự phẫn nộ do bị khinh thường làm cho ý chí chiến đấu của bọn họ lên rất cao, cả đám đều liều mạng vận dụng tu vi và thần lực
toàn thân, nói cách khác, đem tánh mạng bản thân đều đặt vào trận chiến
này, bọn họ cũng sống mấy chục vạn năm, hiện giờ có thể nghiêm túc đối
phó với một người, đương nhiên trong lòng vô cùng coi trọng. Trong Thần
giới có ba vị Thần Quân, bọn họ cũng chưa từng có may mắn giao đấu, vẫn
rất thắc mắc về năng lực của Thần Quân trong truyền thuyết, hiện giờ đối phó với Tức Mặc Ly, bốn người đều đang có tu vi cao nhất của Thiên Thần đối phó với một Thần Quân, đương nhiên trong tiềm thức bọn họ không thể nào tin nổi bọn họ sẽ thua trận.
Bóng dáng của Tức Mặc Ly đã hoàn toàn bị bao phủ trong màn hào quang, mọi
người nghe từ bên trong truyền ra một tiếng vang chấn động, tựa như từ
nơi xa xôi truyền đến, tiếng vang ‘ầm ầm’ khiến cho ai nấy đều không thở nổi, linh lực cả người đều bị âm thanh đó dẫn dụ trở nên sục sôi mãnh
liệt. Qua hồi lâu vẫn chưa thấy người trong màn hào quang có phản ứng
gì, trong lòng mọi người đều có chút tiếc nuối, đặc biệt là đám nữ tiên, một Lạc Thủy thượng thần phong hoa tuyệt đại như vậy đành ra đi đơn
giản như vậy sao? Haizz, đáng tiếc còn chưa thấy phong thái lúc đánh
nhau của y.
Mà đám người Cửu Kiếm Thất Mệnh từ bên kia vội vàng chạy đến, thấy vậy đều có chút hoảng sợ, trận này! Lạc Thủy thượng thần (chủ thượng) còn chưa
đi ra, không phải là đã hồn phi phách tán rồi chứ!
Duyệt Nhi thu hồi Mẫu Đơn Nhan, bàn chân nhỏ đá đá mấy vị trưởng lão đã bị
đánh về nguyên hình, đột nhiên phát giác có gì đó không đúng, Mặc Ly
đâu? ! Tại sao không nghe giọng nói của chàng? ! Nàng dùng linh thức dò xét, nhất thời kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng: “Mặc Ly. . . . . .” Đây là tiếng gọi tên chàng lần đầu tiên trong suốt hơn một
tháng qua của nàng, vốn đã quyết định không chú ý không quan tâm đến
chàng, không ngờ vào giờ phút này, oán khí trong lòng nàng cũng đã bị
thay thế bởi nỗi sợ hãi. Trận pháp mạnh như vậy, chàng đâu?
Ánh mắt của nam tử vẫn bình yên đứng trong trận tràn ngập ý cười, nha đầu kia cuối cùng cũng chịu nói chuyện với y.
Cổ tay Tức Mặc Ly khẽ xoay, Cửu Diệu đã sắp nhịn không được, nhẹ nhàng
được nhấc lên phía trên chỉ bằng một ngón tay, tay y tùy ý nâng Cửu Diệu lên, bóng dáng thon dài nhanh nhẹn bay lên trên, mọi người chỉ thấy màn hào quang màu đen đột nhiên bị phá vỡ từ phía trên, thứ đầu tiên xuất
hiện chính là ánh sáng màu cam sáng chói xa xôi của Cửu Diệu, theo sau
đó là quần áo trắng toát của Tức Mặc Ly, mái tóc đen bay bay, tựa như vị chúa tể trong thiên địa. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy tay y cầm Cửu Diệu đột nhiên dịch chuyển theo chiều vuông góc đi xuống, cả
người cũng hướng xuống theo, mang theo sức mạnh đủ để hủy diệt thiên
địa, đao mạnh mẽ cắm vào trung tâm trận pháp.
Phá đá!
Kinh trời!
Chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” vang dội, tựa như cả thiên địa đều bị chấn động, bức màn hào quang màu đen do bốn vị thiên thần ngưng tụ thành rầm rầm
tan rã, một vầng kim quang thật lớn từ Cửu Diệu ở nơi trung tâm trận bắn ra, trong phút chốc đã đánh rơi bốn vị thiên thần ngã xuống đất, ba
người lập tức tắt thở, hồn phi phách tán, chỉ còn một người ánh mắt
dại ra, nhìnTức Mặc Ly bằng ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng che
giấu không được nỗi sợ hãi của mình: “Bát Hoang Phong Vũ! . . . . . .
Đúng là. . . . . . Bát Hoang Phong Vũ. . . . . .” Dần dần chịu không nổi phản phệ và chiêu cuối cùng của Cửu Diệu, đầu nghiêng sang một bên, tắt thở, lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán trong trời đất.
Tức Mặc Ly xoay người ôm lấy Duyệt Nhi còn đang lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn không được hôn lên trán nàng: “Ta ở đây. . . . . .”
Khóe miệng của đám người Cửu Kiếm đứng bên cạnh đều bị giật méo, vì để cho
Duyệt Nhi lo lắng một chút, nói chuyện với người nên người mới đứng yên ở trong trận sao? Thủ đoạn thật ngây thơ. . . . . . nhìn gương mặt tràn
đầy gió xuân rạng rỡ của Tức Mặc Ly, thế nào lại cảm thấy tư thái ấy có
cái gì đó vô cùng vênh vang đắc ý? Thủ đoạn ngây thơ như vậy cũng đáng
đắc ý tự hào sao? Đám người Cửu Kiếm đã chẳng còn sức lực để mà buồn
nôn.
Duyệt Nhi thoải mái nằm trong lòng y, hết cách với chính mình, hừ, như vậy đã để ý đến y? Trong lòng không phục, liền giật nhẹ lỗ tai be bé nói: “Sau này không được phép giam giữ ta nữa.”
Tức Mặc Ly chẳng biết làm sao, đành giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn đang ngược đãi lỗ tai nhỏ của chính mình, bé ngoan của y vậy mà còn chưa biết vì sao
nàng lại bị nhốt? Ở Ô Điệp Châu, không biết có bao nhiêu người bởi vì
Nghịch Viêm và Mẫu Đơn Nhan mà muốn lấy mạng nhỏ của nàng, y không ở bên cạnh nàng, sao có thể yên tâm để cho nàng rong chơi khắp nơi, đưa tay
yêu thương vuốt nhẹ sống mũi duyên dáng nho nhỏ của nàng, vẫn là giọng
nói tựa suối trong: “Được, Duyệt Nhi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ rất vừa lòng.
Chẳng qua. . . . . . hai lỗ tai nhỏ nhắn của Duyệt Nhi run run, mỉm cười vô cùng đáng yêu: “Có đại hồ ly tới.”
Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy chân trời có một đám đông nghìn
nghịt đang di chuyển về hướng này. Y cúi thấp đầu, nhìn Duyệt Nhi đang
nằm trong lòng mình: “Chơi thích không?”
Duyệt Nhi quyết đoán gật đầu, giọng nói mềm mại chất chứa vui vẻ: “Đương
nhiên chơi rất vui, chờ bọn họ tới sẽ đánh cho bọn họ hoàn toàn hiện
nguyên hình, không biến về hình người được nữa. Ha ha.”
Chỉ chớp mắt, Hồ Vương đã dẫn theo tất cả hồ ly của Hồ Khâu đến. Vừa nhìn
thấy con gái mình và mấy đại trưởng lão của tộc đều đang lơ lửng giữa
không trung, giận dữ công tâm, chẳng tốn sức đã tự nôn ra một ngụm máu. Mấy vị phía sau vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Giờ phút này Hồ Vương đã vô cùng mệt mỏi, nhìn Duyệt Nhi đang nằm trong
lòng Tức Mặc Ly, trong mắt đều là hận ý ngập trời: “Quả thật là Nạn Tinh của Hồ tộc. Mấy chục năm trước bởi vì ngươi mà Sở Từ Ma Quân kia đã đốt Hồ Khâu của chúng ta, khiến chúng ta phải đi khắp nơi tìm chốn dừng
chân, hiện giờ, Nhu Nhu và mấy đại trưởng lão còn bị hủy dưới tay ngươi, ta chỉ hận, chỉ hận lúc trước khi diệt tộc của các ngươi không diệt
toàn bộ!”
Trong đôi mắt to của Duyệt Nhi lóe lên lửa giận: “Hồ ly thối, câm miệng!” Nói xong Mẫu Đơn Nhan nhanh chóng bay đến bắn trúng vào cổ của Hồ Vương, Hồ Vương há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói thành lời. Lúc y đến, trông thấy dáng vẻ của Nhu Nhu và mấy đại trưởng lão thì trong lòng
biết đã không phải là đối thủ của tiểu quái vật Duyệt Nhi này, hiện giờ
dẫn theo những người này đến, chẳng qua chỉ muốn một mạng liều một mạng, dùng toàn lực của cả tộc cũng phải giết chết Duyệt Nhi báo thù rửa hận. Hiện giờ xem ra tiểu cô nương này dường như có đầy đủ năng lực giết y,
vừa rồi không làm như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân…Nàng không giết bọn họ, nhưng sẽ từ từ tra tấn bọn họ.
Hồ Vương nghĩ không sai, chỉ thấy Duyệt Nhi ném Mẫu Đơn Nhan ra, Mẫu Đơn
Nhan nho nhỏ trong suốt bay lên rất cao, Duyệt Nhi chỉ vừa thay đổi ý
nghĩ thì nó đã từ từ chuyển động, càng lúc càng lớn, cuối cùng đã trở
thành quả cầu có đường kính bằng chiều cao của một người, bay lên đè
xuống đám người hồ tộc. Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Duyệt Nhi
đã yên lặng niệm tâm pháp, người của hồ tộc dưới ánh sáng tỏa chiếu của
Mẫu Đơn Nhan dần dần mất đi ý thức, tất cả đều ngất trên mặt đất. Đương
nhiên, còn có Hồ Vương đờ người đứng đó không thể nói chuyện, không
phải Duyệt Nhi không cảm nhận được sự hiện hữu của y, nhưng tình tiết
trong thoại bản, sau cùng phải nói vài lời cay độc mới được.
Duyệt Nhi suy nghĩ, trịnh trọng nói: “Không giết ngươi, cho ngươi nhìn kết
cục cuối cùng của Cửu Vĩ Hồ tộc các ngươi!” Miệng Hồ Vương không thể
nói, thấy Duyệt Nhi bình tĩnh thốt ra những lời đó, lúc này tức giận đến sắp hôn mê bất tỉnh, tiếc rằng cả người không biết từ lúc nào đã bị
bắt cố định tại chỗ,chẳng thể động đậy. Giờ phút này y mới biết hối
hận, mấy trăm năm trước không nên tin vào lời nói của các trưởng lão mà
đi diệt Tử Hổ tộc. Nếu khi đó không đưa ra quyết định sai lầm như vậy
thì bây giờ Cửu Vĩ Hồ cũng sẽ không rơi vào tay của con hổ nhỏ này, mặc
cho nàng ta xâu xé. Nhưng hôm nay y hối hận thế nào cũng vô ích.
Duyệt Nhi quay đầu nhìn về phía Thất Mệnh, cười tủm tỉm: “Thất Mệnh thúc thúc, có vui không…”
Thất Mệnh nhìn thấy đám Cửu Vĩ Hồ phía dưới đã mất ba hồn sáu phách, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tự hào lại ấm áp, cừu hận mấy trăm năm vẫn luôn dằn dưới đáy lòng, giờ phút này tất cả đều có thể tiêu tán, lại nhìn
Duyệt Nhi đang tựa trong lòng Tức Mặc Ly, trông mong nhìn mình, chờ đợi
mình trả lời, trong lòng ấm áp, đường đường là một nam nhi bảy thước,
thế nhưng hốc mắt thậm chí còn hơi ươn ướt: “Rất vui, đây là thời khắc
vui nhất của thúc trong mấy trăm năm qua. Cám ơn Duyệt Nhi. . . . . .”
Đã không có ngôn từ nào có thể biểu đạt cảm xúc lúc này, không thể tưởng tượng được tiểu công chúa của Tử Hổ tộc bọn họ lại lợi hại như vậy,
mạnh mẽ như vậy, mà trước kia khi nàng chưa trở nên mạnh mẽ, may mà, may mà gặp Lạc Thủy thượng thần.
Duyệt Nhi biết giờ phút này Thất Mệnh đang cuộn trào cảm xúc, càng tươi cười
vui vẻ: “Con cũng rất vui.” Thất Mệnh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của
nàng, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ tận đáy lòng. Khổng Tước đứng xem bên cạnh cũng có chút ngây ngốc, tựa hồ, lần đầu tiên nhìn thấy Thất Mệnh thoải mái như vậy.
Ngay sau đó, lại nghe thấy Duyệt Nhi đáng yêu nói: “Đại cừu đã báo, từ nay về sau, thúc và Khổng Tước tỷ tỷ phải sống cho tốt đó!” Nụ cười trên
mặt Thất Mệnh cứng lại, phiền muộn vừa mới tản đi trong giây lát giờ lại dấy lên, vừa rồi y mới hiểu rõ đây là cuộc sống được tạo nên bởi những
chuyện vui quá hóa buồn. Thất Mệnh nhìn thấy Khổng Tước đứng bên cạnh
vốn ra phải vui vẻ hơn cả y giờ lại đang si ngốc nhìn y, lúc này đây, y không thể nói ra miệng lời cự tuyệt.
Vẻ mặt Cửu Kiếm như đang xem kịch vui, nhìn qua nhìn lại đánh giá Thất
Mệnh và Khổng Tước, bỡn cợt nói: “Ôi, người có tình sẽ thành quyến
thuộc.” Duyệt Nhi cười gật đầu, lại nói: “Cửu Kiếm, giữa Phất Dung và
Ngưng Không, tỷ cũng chọn một người đi.” Phất Dung và Ngưng Không đứng
bên cạnh trong tư thế như đang treo một ngọn đèn lồng nhỏ viết mấy chữ
‘chẳng có liên quan đến mình’ nháy mắt liền hóa đá, lồng đèn vỡ nát,
đồng thời lên tiếng nói: “Duyệt Nhi cô nương, ta làm sao có thể vừa ý
nàng ấy? !”
Duyệt Nhi có chút uể oải, kéo kéo tay áo Tức Mặc Ly, giọng nói mềm mại mang
theo một chút uất ức: “Ba người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hiện giờ
Phất Dung Ngưng Không còn nói Cửu Kiếm chướng mắt, Mặc Ly, chàng nói
xem, bọn họ có nên ở chung với nhau hay không?”
Ba người Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không đổ mồ hôi ào ào, ba người bọn họ ở cạnh nhau, nhưng không phải là ở chung với nhau theo dạng đó có được
chưa? ! Duyệt Nhi cô nương cái gì cũng đều không hiểu còn muốn nối loạn
tơ hồng. Tiếc rằng bọn họ chỉ nghe thấy chủ thượng nhà bọn họ thản nhiên nói một câu: “Ừ, sau này bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau.”
Ba người: . . . . . .
Đánh nhau nhiều như vậy, cuối cùng Duyệt Nhi có chút mệt mỏi, lại nghĩ đến
đám Cửu Vĩ Hồ còn nằm trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng về phía
Thất Mệnh nói: “Mấy thứ này mang về Tiên giới, giao cho đám tiểu Bạch Hổ giúp chúng ta mua thịt đi, nói mặc cho bọn họ xử trí, chỉ cần không lấy mạng là được. À, nhiều như vậy mang về cũng có chút phiền phức, bảo
Tiểu Hoa dẫn theo đệ tử Bồng Lai đưa chúng về, đúng rồi, nghe nói Chi
Hàn đã đến Ô Điệp Châu, gọi huynh ấy cùng hỗ trợ nha.”
Thất Mệnh vui sướng gật đầu, xoay người rời đi thông báo cho hai vị kia.
Ai mà biết, sau này Tô Nhục Nhục tửu lâu mở rộng khắp lục giới trước cửa
đều có Cửu Vĩ Hồ ngồi xổm tội nghiệp trước tửu lâu, thân mặc bộ đồ lót
có viết chữ ‘hoan nghênh quang lâm’, mỗi khi có khách tiến vào liền phải chỉnh tề lay động đuôi hai ba cái. Đây là kỳ quan đặc biệt, cũng bởi vì đám hổ nhất thời hứng khởi nghĩ ra.
Duyệt Nhi dặn dò xong tất cả thì cọ cọ trong lòng Tức Mặc Ly, từ từ chìm vào
giấc ngủ. Tức Mặc Ly nhìn gương mặt ngọt ngào say giấc của nàng, tự tay
phong bế thính giác của nàng, mới lạnh nhạt nói với Phất Dung và Cửu
Kiếm: “Sự tình điều tra thế nào rồi?”
Ngưng Không tiến lên phía trước nói: “Chủ thượng, lần này là Sư gia liên hợp
với Cửu Vĩ Hồ tộc. Đám người mới vừa rồi chết dưới đao của người đúng là bốn người trong tám đại thiên thần của Sư gia, sau khi bọn họ biết tin
tức chắc hẳn liều chết phản công. Lúc này dường như Sư gia đã tập trung
toàn bộ nhân mã đến Ô Điệp Châu rồi, hình như bọn họ nhận được tin tức
từ đâu đó nên muốn bắt Duyệt Nhi cô nương để khống chế người . . . . .”
Trong đôi mắt đen như mực của Tức Mặc Ly chợt lóe lên tức giận: “Lấy Nghịch
Viêm ra để mua mạng của Duyệt Nhi là thế lực phương nào.” Phất Dung tiếp lời: “Trước kia Nghịch Viêm từng xuất hiện ở Yêu giới, nhưng giờ không
biết vì sao bị người ta đoạt đi.”
Tức Mặc Ly gật đầu, lại nói: “Trước hết lần này không được hành động thiếu
suy nghĩ, đợi Sư gia dồn toàn lực phản công rồi chúng ta sẽ nhổ tận
gốc.” Phất Dung Ngưng Không gật đầu nói đúng.
Tức Mặc Ly ôm chặt Duyệt Nhi, xoay người bay về hướng một ngọn núi nhỏ trong Ô Điệp Châu.