Chờ đến khi Duyệt Nhi tỉnh lại thì cảm thấy trên eo mình có một cánh tay
đang ôm chặt, nàng động đậy một chút mới phát giác cả người bị kéo vào
trong lòng Tức Mặc Ly. Duyệt Nhi rất kinh ngạc, thường ngày khi mình ngủ thì Tức Mặc Ly còn chưa ngủ, lúc mình thức giấc thì Tức Mặc Ly đã sớm
đã tỉnh dậy, hơn nữa, bản thân nàng tựa hồ rất ít khi thấy Tức Mặc Ly
ngủ, hôm nay có chút khác biệt, Tức Mặc Ly hình như còn chưa tỉnh?
Duyệt Nhi thật cẩn thận đưa bàn tay nhỏ bé về phía mũi Tức Mặc Ly, a, còn
sống. Lại nhẹ nhàng lần mò lên mắt của y, cảm giác được đôi mắt không
ngờ là như thế này, cảm thấy vừa lòng, a, vẫn còn ngủ.
Sau khi phát giác hành động nhỏ này của mình không bị phát hiện, Duyệt Nhi
tựa như đang làm chuyện xấu, thật cẩn thận vuốt ve mặt Tức Mặc Ly.
Sống mũi thật thẳng…
Cánh môi rất đẹp… Xúc cảm làn da rất tốt, co giãn rất tuyệt…
Vuốt ve nhào nặn nửa ngày, lại xoa nắn gương mặt mình, đột nhiên Duyệt Nhi
hơi trầm xuống, dáng vẻ của Tức Mặc Ly đẹp như thế, khí chất lại tốt,
thêm nữa lợi hại như vậy, sao có thể ở cùng nàng, ai nấy đều cho rằng
không xứng. Nhất định coi mình là thú cưng rồi. Nhưng mà, nếu y tùy
tiện nhặt một con vật mà cũng đối xử tốt với nó như đối với nàng, nàng
suy ngẫm một lát thì thấy trong lòng rất chua xót. Tựa như tiểu nha đầu
của nam chính trong thoại bản, chung quy đã cảm nhận được người y yêu
chính là thiên kim tiểu thư. Mà thiên kim tiểu thư, cũng là vai chính,
cái đích cuối cùng mà ai cũng muốn hướng đến.
Duyệt Nhi nhất thời đắm chìm trong suy nghĩ, lại không nhìn thấy, cho nên
hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt khẽ mở ra củaTức Mặc Ly, đôi mắt ấy
còn sáng hơn những ngôi sao trên bầu trời đêm, đang bình tĩnh nhìn nàng.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, có chút khổ sở thở dài. Bàn tay nhỏ bé dường như muốn
trả thù nắm lấy lỗ tai Tức Mặc Ly, ai bảo chàng đẹp như vậy, ai bảo
chàng lợi hại như vậy, ai bảo chàng đối xử với ta tốt như thế chứ! Dù
sao Tức Mặc Ly đang ngủ say, nàng hoàn toàn không kiêng dè. Đưa đầu lại
gần, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Tức Mặc Ly, liếm, liếm, liếm. A, rất
trơn rất mềm. Duyệt Nhi hoàn toàn đắm chìm trong xúc cảm tuyệt vời này.
Đầu lưỡi nho nhỏ như liếm như không, đến cuối cùng cũng học theo cách
củaTức Mặc Ly, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy môi trên của y, mút mút mút,
đợi đến lúc cảm giác bản thân hình như hơi quá dùng lực, lại buông ra,
đầu lưỡi tiếp tục liếm.
Bàn tay nhỏ nhắn xoa nắn cằm của Tức Mặc Ly, Duyệt Nhi rất vừa lòng Tức
Mặc Ly bình thường cao quý xa cách giờ thì ngoan ngoãn không nhúc nhích, à, được rồi, nàng biết y đang ngủ mà thôi. Ý? Bàn tay nhỏ bé chạm đến
thứ gì đó nổi trên cổ của y, đây là cái gì? Lực chú ý của Duyệt Nhi hoàn toàn bị dời đi, cái đầu nhỏ cũng dời xuống, tay đè lên khối nổi lên
kia, ấn ấn ấn, vẫn nhô lên, Duyệt Nhi tức giận, vươn cái miệng nhỏ nhắn
ngậm lấy nó, đầu lưỡi lướt vòng vòng quanh nó, mút mút mút, mút xẹp
ngươi!
Trong vô tình, hai chân của Duyệt Nhi đã quấn lấy eo lưng Tức Mặc Ly, nàng
vốn thường ngày nhỏ xinh, dáng người nhỏ nhắn tựa lên phía trên người
Tức Mặc Ly, cảm giác thoải mái làm cho nàng đã quên mất thăm dò xemTức
Mặc Ly có thức dậy hay chưa. Miệng vẫn cố gắng mút khối nổi lên trên cổ y, nhưng mút thế nào cũng không bằng phẳng được. Duyệt Nhi có chút tức
giận, Tức Mặc Ly là nam thần hoàn mỹ như vậy, tại sao lại có thứ nhô lên phá hủy hình tượng thế chứ? Nhất định phải giải quyết nó!
Duyệt Nhi dùng hàm răng nhỏ cắn, sợ cắn đau Tức Mặc Ly, lại đưa lưỡi ra liếm
một vòng. Vị thật ngon, Duyệt Nhi có chút vui đến quên cả trời đất.
Tức Mặc Ly nằm ngửa, nhìn thấy thân người bé nhỏ tựa cả vào người mình,
dáng hình xinh xắn mềm mại không xương, ôn hương nhuyễn ngọc trong
ngực đang dán sát vào y. Lồng ngực y không nhịn được mà đột nhiên bắt
đầu phập phồng theo nhịp hô hấp và nhịp mút hút đang từ từ ma sát lòng y của nàng. Điều không thể xem nhẹ nhất chính là xúc cảm trên cổ khó mà
ức chế, cảm giác mềm mại của đôi môi cùng chiếc lưỡi, khuôn mặt của Tức Mặc Ly, thậm chí cả cổ đều bởi vì sự mập mờ này mà đỏ ửng lên.
Lại nghĩ tới ngày đó Sở Từ ôm chặt Duyệt Nhi, cảm giác thỏa mãn lại mờ ám
kia xuất hiện ở trước mắt. Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy trong lòng như có con kiến gặm cắn dữ dội, lúc đó dáng vẻ của nàng có như vậy? Cũng tựa sát vào Sở Từ?
Giọng nói của tên Ma Quân kia còn quanh quẩn bên tai: “Cảnh tượng cửu biệt
trùng phùng thật cảm động, vừa gặp mặt đã ôm ấp yêu thương, nhìn xem
dáng vẻ thâm tình khó kìm chế này, chậc chậc, có cần cho các ngươi chút thời gian để vào trong điên long đảo phượng một phen?”
Điên long đảo phượng?
Tức Mặc Ly áp chế sát ý, miễn cưỡng buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại,
nhưng theo sự gặm nhấm của Duyệt Nhi, một cảm giác không biết tên lại
xông lên trong thân thể y, vô lực kêu gào.
Duyệt Nhi đã thất bại rời khỏi cổ Tức Mặc Ly, ngơ ngác ngẩng đầu lên, cái
miệng nhỏ nhắn cũng sáng bóng đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Sao không biến mất
nhỉ?” Cảm giác trên môi mình có chút ẩm ướt nên vội vàng đưa đầu lưỡi
liếm liếm.
Lúc này Tức Mặc Ly đang rũ mắt xuống, Duyệt Nhi nâng ngửa người lên, chiếc
áo ngủ rộng rãi kia sau khi bị nàng lăn qua lăn lại như vậy thì cổ áo
cũng bị mở ra. Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một tiếng, chỉ còn lại bộ ngực căng tròn trắng mịn. Miễn cưỡng dời tầm mắt khỏi nơi đó,
nâng mắt lên nhìn đã thấy Duyệt Nhi đang liếm cánh môi anh đào của mình.
Liên tiếp kích thích như vậy khiến Tức Mặc Ly luôn luôn bình tĩnh nay thiếu
chút nữa nhịn không được hít một tiếng, thật vất vả mới nhịn xuống, đưa
tay ra áp chế Duyệt Nhi đang kề sát bên người y, hít sâu nói: “Duyệt
Nhi. . . . . .”
Khi cô hổ nhỏ nghe giọng nói ấy, lập tức biết Tức Mặc Ly đã thức dậy, không dám lại có hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn thu tay về, ngẩng đầu
lên ngoan ngoãn bảo: “Hả?”
Dáng vẻ nhu thuận như vậy lại làm cho thân thể của Tức Mặc Ly có cảm giác
khác thường, rốt cục vẫn nhịn xuống, con ngươi vốn đen như mực giờ lại
càng thâm trầm hơn, một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy hai lỗ tai nhỏ đáng
yêu của Duyệt Nhi, xoa xoa rất đỗi dịu dàng.
Mão Nhật tinh quân vẫn luôn làm tròn chức phận, giờ phút này ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ chiểu rọi vào phòng.
Trên giường lớn phủ chăn gấm mềm mại, Tức Mặc Ly nằm ở trên ấy, dung nhan
khuynh thế, tao nhã vô song, còn rực rỡ hơn ánh nắng bên ngoài mấy phần, mái tóc đen như mực trải dài trên đệm gấm, đôi đồng tử tựa ngọc lưu ly
đang bình tĩnh nhìn dáng người nhỏ nhắn bên trên mình, đôi mắt của nàng không nhìn thấy nhưng cảm giác lại rất nhạy bén, giờ phút này hơi
nghiêng nửa thân người rời khỏi Tức Mặc Ly, trên mặt lại đỏ bừng mê ly,
cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đang đắm chìm trong cảm giác rất thoải
mái, mái tóc đen nhánh rũ xuống theo lớp áo ngủ, quấn lấy mái tóc đen
của Tức Mặc Ly đang trải trên đệm gấm, không gian trên giường đầy ám
muội.
Đôi mắt to tựa hổ phách của Duyệt Nhi đang mơ mơ màng màng, ngân ngấn lệ,
dường như lực chú ý và cảm giác toàn thân đều dồn vào trước ngực, không
rõ như thế nào lại có cảm giác kỳ quái như vậy, vì thế có chút uất ức,
giọng nói vẫn mềm mại như trước: “Chàng lại hạ độc ta. . . . . .”
Tức Mặc Ly tăng thêm chút lực trong tay mình: “Không có….”
Đám người Cửu Kiếm Thất Mệnh sớm đã đợi ở bên ngoài, nhưng kỳ quái là hôm
nay Duyệt Nhi lại rời giường muộn. Giờ phút này nghe thấy rõ ràng giọng
nói kiều mỵ thấu xương từ bên trong truyền tới, đều có chút sửng sốt,
lập tức, bọn họ nhanh chóng bị kết giới bắn ra ngoài.
Cửu Kiếm ngoan cường đứng lên, hưng phấn nói: “Nhất định là bên trong có
chuyện tốt… . A, tiếng Duyệt Nhi cô nương gọi thật dễ nghe, vừa mềm mại
vừa quyến rũ, ta là nữ nhân còn nhịn không được . . . . . .” Lại nhìn
Phất Dung, Ngưng Không, Thất Mệnh và Kha Mộ Thanh vừa mới từ ngàn dặm xa xôi gấp rút trở về, nở nụ cười: “Mấy đại nam nhân các người sao lại đỏ
mặt thế chứ? Đừng suy nghĩ nhiều quá! Đây chính là nữ nhân của chủ
thượng.”
Mấy nam nhân đều xấu hổ cúi đầu, cũng không phải bọn họ muốn làm nhục Duyệt Nhi, nhưng giọng nói như thế, chỉ nghe một tiếng đã có chút chịu không
nổi.
Khổng Tước trừng mắt nhìn túi tiền của mình khi thấy dáng vẻ hưng phấn của
Cửu Kiếm, tuy nàng là cô nương Ma tộc, nhưng trong lòng đã nhận định
Thất Mệnh, giờ phút này nghe Cửu Kiếm nói chuyện như thế cũng mặt đỏ tai hồng, xấu hổ cúi đầu.
Tai Duyệt Nhi rất thính, huống hồ âm thanh của mấy người bọn họ bị đẩy lùi
cũng không nhỏ, hai tay Tức Mặc Ly nắm chặt rồi thả ra, từ từ bình ổn
cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, giờ phút này đang chỉnh lại quần áo cho nàng, nàng chỉ hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”
Tức Mặc Ly phất tay từ trong đỉnh lấy ra bộ quần áo màu hồng nhạt, phong bế thị giác mặc y phục cho Duyệt Nhi, lúc này nghe nàng hỏi như vậy, điểm
nhẹ cái mũi nhỏ của nàng: “Bọn họ chưa quen thuộc địa hình nên té ngã.”
Một nửa ý thức của Duyệt Nhi còn chìm đắm trong cảm giác vừa rồi, ngơ ngác gật đầu: “À.”
Tức Mặc Ly đổi quần áo cho Duyệt Nhi xong lại ôm lấy nàng, mới chậm rãi rửa mặt cho mình và Duyệt Nhi.
Chờ đến khi kết giới bao quanh lầu các tản đi, khi giọng nói lành lạnh của
Tức Mặc Ly từ trong lầu các tinh xảo truyền ra bảo bọn họ vào thì đã qua thời gian nửa nén hương.
Mọi người hơi có chút lúng túng bước vào, dưới tầm mắt lành lạnh của Tức
Mặc Ly, đầu của bọn họ càng cúi thấp. Trong lòng đều yên lặng cầu xin:
chủ thượng (Lạc Thủy thượng thần), chúng tôi không dám nữa, sẽ không có
lần sau.
Lúc này Duyệt Nhi còn ngoan ngoãn nằm trong lòng Tức Mặc Ly, đôi tai hổ be
bé màu tím cong cong, hai mắt thật to bao phủ sương mù, rõ ràng còn chưa từ màn mờ ám vừa rồi phục hồi lại tinh thần, cái miệng nhỏ nhắn hơi
sưng đỏ, dáng vẻ ngẩn ngơ, vô cùng đáng yêu .
Đợi đến lúc nàng phát giác không khí có chút không thích hợp thì đã qua
thêm nửa nén hương, mà đám người Cửu Kiếm đáng thương cũng bị giày vò
trong tầm mắt lạnh lẽo của Tức Mặc Ly hết thời gian nửa nén hương.
Duyệt Nhi nghi hoặc nói: “Sao vậy?” Lời nói mềm mại này khi lọt vào trong tai mọi người không thể nghi ngờ gì đây chính là âm thanh cứu mạng, chỉ là
khi nhớ đến giọng nói quyết rũ đến tận xương vừa rồi, mặt bọn họ lại
không khỏi đỏ hồng.
Một khoảng yên tĩnh. . . . . .
Cuối cùng vẫn là Kha Mộ Thanh nhịn không được, có lẽ đã lâu không gặp Duyệt
Nhi, hơi ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh nhìn lạnh lẽo của Tức Mặc Ly thì y lặng lẽ thu hồi tầm mắt, tiến lên cười nói: “Chủ tử.”
Duyệt Nhi trong lòng vui vẻ, thần trí và cảm xúc từ trong cảm giác buổi sáng
phục hồi lại tinh thần, ánh mắt cũng lấp lánh như ánh sao: “Tiểu Mộ,
ngươi đã về rồi?”
Kha Mộ Thanh tỏ vẻ thật bất ngờ, hình như cho tới bây giờ, đối với thuộc
hạ, so với thức ăn ngon đồ chơi vui mà y vơ vét cho nàng thì Duyệt Nhi
chưa từng vì y phong trần mệt mỏi bôn ba vì nàng mà biểu lộ sự
nhiệt tình hơn.
Kha Mộ Thanh im lặng, cuối cùng không thể hỏi ra miệng, từ từ giao nộp tất
cả ra, Duyệt Nhi vẫn giữ vẻ mặt sáng rỡ nhìn y, Tức Mặc Ly cảm nhận được ánh mắt của Duyệt Nhi, cũng liếc nhìn Kha Mộ Thanh, Kha Mộ Thanh nhất
thời cảm giác thấy áp lực rất lớn, sao vậy nè? Y chưa làm gì mà.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi lấy ra khỏi túi càn khôn một vật,
đặt vào trong tay Kha Mộ Thanh: “Hạt hoa hướng dương.” Kha Mộ Thanh hạ
tầm mắt nhìn hạt hoa hướng dương được đúc từ hoàng kim đang nằm trên tay mình, ánh vàng rực rỡ vừa đáng yêu vừa xa xỉ. Y theo bản năng đưa mắt
nhìn Thất Mệnh đang yên lặng không nói, trong lòng rất kính phục phong
cách riêng của Thất Mệnh. Khóe miệng Thất Mệnh giật giật, nói: “Là ý của Duyệt Nhi.” Chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra cách đem vàng đúc thành hình dạng hạt hướng dương dễ thương như thế?
Duyệt Nhi chẳng để ý đến hai người bọn họ đang nói gì, suy nghĩ một lúc, lại
từ trong túi lấy ra một nhúm đặt vào trong tay Kha Mộ Thanh, lại nghĩ
nghĩ, cảm thấy quả thật Kha Mộ Thanh công lao vất vả, bàn tay nhỏ bé
lại lấy một nhúm hạt hướng dương vàng rực rỡ trịnh trọng thả vào tay Kha Mộ Thanh, Cửu Kiếm nhìn thấy màn trước mắt rất quen thuộc, mí mắt giật
giật, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên. Duyệt Nhi làm xong chuyện đó thì cười tủm tỉm nói: “Tiểu Mộ, ta
có thể hỏi ngươi một chuyện hay không?” Kha Mộ Thanh thấy nàng cười vui
vẻ, cũng buông bỏ trái tim đang treo lơ lửng, cười nói: “Chủ tử cứ việc
hỏi.”
Lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi run run, rất vừa lòng với ba chữ ‘cứ việc hỏi’,
hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía Kha Mộ Thanh, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng tất cả mọi người có thể cảm giác thấy đôi mắt to kia đang tỏa ra
lửa, giọng nói mềm mại đầy chờ mong: “Tiểu Mộ a, ngươi và Đông Hải thái
tử ai ở trên, ai ở dưới vậy?” . . . . . .
Biểu hiện của mọi người đều rất phấn khích.
Mặt Kha Mộ Thanh cũng đen lại, trong lòng như có vạn con thần thú đang gào
thét, y không rõ một tiểu chủ tử đơn thuần trước kia cái gì cũng đều
không hiểu, chỉ biết hỏi y và Đông Hải thái tử ai nghe theo ai, hiện giờ vừa thấy mặt hắn lại hỏi ai ở trên ai ở dưới! Biến hóa quá nhanh khiến
cho y gần như muốn rơi lệ đầy mặt, chủ tử, sự đơn thuần của người đi đâu mất rồi?
Phất Dung Ngưng Không Thất Mệnh không nói gì chỉ nhìn hai nữ tử kia, xem các nàng dạy Duyệt Nhi cô nương những thứ gì này?
Tức Mặc Ly thản nhiên đem tầm mắt lạnh lẽo lướt qua Cửu Kiếm và Khổng Tước đang lo lắng khẩn trương.
Cửu Kiếm và Khổng Tước bị Tức Mặc Ly nhìn đến lạnh cả người. Cuối cùng nhịn không được, Cửu Kiếm tiến lên phía trước nói: “Chủ thượng, chuyện này…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi chuyển hướng nhìn sang Cửu Kiếm và Khổng
Tước, nét mặt chất chứa ý không tán đồng: “Cửu Kiếm, Khổng Tước tỷ tỷ,
ngày đó chúng ta ở Yếm phường thảo luận cả ngày về vấn đề này, hiện tại
sắp biết được đáp án, sao các tỷ không tò mò chứ?”
Cửu Kiếm và Khổng Tước cắn răng, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Duyệt Nhi, đợi đến lúc nháy mắt đến phát đau
mới nhớ ra Duyệt Nhi không nhìn thấy, lập tức muốn chôn đầu xuống đất luôn. Đều là lỗi của các nàng, đều là lỗi của các nàng, cả hai đều nghĩ Duyệt Nhi cũng có hiểu biết về hàm nghĩa vị trí trên và dưới giống như các
nàng, lại không nghĩ rằng thảo luận một ngày lại quên chú ý cô hổ nhỏ
không hề hiểu vấn đề này.
Hiện tại, cô hổ nhỏ không biết vấn đề này trầm trọng bao nhiêu lại đề cập
đến trước mặt mọi người, làm cho hai người các nàng không biết đối diện
với mọi người như thế nào, làm sao các nàng đối diện với Kha Mộ Thanh?
Nhưng mà…Cửu Kiếm và Khổng Tước đồng thời quay đầu nhìn về phía khuôn mặt
tuấn tú của Kha Mộ Thanh thì thấy mặt y đã đen đến không thể đen hơn,
trong lòng nhất thời vui mừng, so với các nàng, người càng không thể đối mặt với mọi người chính là y. . . . .
Cho nên mới nói, thế gian đều là như vậy, khi bạn nhìn thấy tình cảnh của
người khác còn tồi tệ hơn bạn thì bạn sẽ không cảm thấy tình cảnh của
mình quá khó khăn nữa. Có thể lý giải thành văn viết là: xây dựng niềm
vui của mình trên nỗi đau khổ của kẻ khác.
Trên lưng Kha Mộ Thanh gồng gánh niềm vui của rất nhiều người, giờ phút này
tương đối nặng, nặng nề đến độ y thầm nghĩ đào một cái lỗ rồi chui xuống đó cho xong.
Duyệt Nhi buồn bực gãi gãi lỗ tai, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn trề môi: “Tiểu Mộ, ngươi không trả lời ta?”
Không khí rất kỳ quái. . . . . .
Giằng co hết nửa nén hương, lúc Kha Mộ Thanh cũng sắp cảm thấy bản thân mình chống đỡ không được nữa thì Tức Mặc Ly vốn không có biểu hiện gì, ngón tay thon dài tựa bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hai lỗ tai be bé của nàng, thản nhiên nói sang chuyện khác: “Duyệt Nhi, muốn đi nghe hí khúc ở một Hí Lâu nổi tiếng trên ngọn núi gần đây không?”
Duyệt Nhi đáng thương đang thích ý đến hai mắt to cũng híp lại, hưởng thụ ấm
áp trong lòng Tức Mặc Ly, vô số lần trúng mỹ nam kế, gật đầu ngoan ngoãn nói: “Muốn.”
Cửu Kiếm và Khổng Tước nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng âm thầm thở
dài tiếc nuối: vừa rồi còn chưa đào được tin! Cơ hội lại một lần nữa
chạy trốn khi đang ở ngay trước mắt. Chủ thượng (Lạc Thủy thượng thần)
người có thể đừng dùng mỹ nam kế dụ dỗ tiểu cô nương Duyệt Nhi đơn thuần đáng yêu của chúng ta có được không? Vậy mà cô hổ nhỏ kia hết lần này
đến lần khác còn không biết mình đã bị trúng kế . Hầy. . . . . .
Ánh mắt Kha Mộ Thanh tràn đầy cảm động đến chảy nước mắt nhìn Tức Mặc Ly,
từ nay về sau, hình tượng Lạc Thủy thượng thần cao lớn tuyệt đẹp đã được xây dựng trong lòng Kha Mộ Thanh, không kẻ nào có thể vượt qua, mà ngay cả chủ tử đáng yêu nhà mình cũng không vượt qua nổi.
Kỳ thật, Tức Mặc Ly chỉ không muốn bé ngoan nhà mình bị kẻ khác lây nhiễm ý nghĩ đen tối mà thôi…