Thương Thiên

Chương 25: Q.3 - Chương 25: Ác Đao Tứ Niên Thân Bách Chiến






Bên ngoài doanh trướng của Nhạc Phàm, hai tên vệ sĩ đang đứng canh gác.

Đột nhiên trong không khí xuất hiện một trận ba động, rồi lập tức lại yên tĩnh như cũ . Hai tên vệ sĩ ngây người ra rồi quay nhìn nhau, trong lòng mơ mơ hồ hồ.

Một tên vệ sĩ nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy ?”

Tên kia ngẩn ra một chút rồi mới đáp: “Hình như là chẳng có gì cả!” Không biết Chiến Cuồng khi nào mới tỉnh dậy nữa, đã năm ngày rồi".

“Đúng vậy, đứng ở ngoài này thật chán quá đi.”

“Bất quá có thể đứng gác ở đây cũng là vinh hạnh lắm rồi, đao pháp của Chiến Cuồng đúng là rất lợi hại”.

“Cũng đúng, bất quá ta thấy tiễn pháp của hắn mới đúng là lợi hại nhất đó”.

“Ha ha, ta thì thích thú với đao pháp hơn, đợt công thành lần trước, ta dùng Đao Chiến Thất Thức mỗi đao là chẻ đôi kẻ địch, đúng là lợi hại".

“Ta thấy Lôi Đình Thức là lợi hại nhất …”

Hai tên nói chuyện rôm rả, bắt đầu hoa tay múa chân.

“Làm ơn nhường đường!” Nhạc Phàm vừa bước ra liền thấy hai gã đứng chắn trước cửa, không đợi nổi nên phải ngắt lời bọn chúng.

Hai tên vệ sĩ nghe thấy lập tức ngừng nói, quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn người ra.

Nhạc Phàm thấy hai gã ngừng lại liền chen vào giữa mà đi qua.

“Đợi đã!” Thấy Nhạc Phàm bỏ đi, hai gã lập tức tỉnh ra, nhanh miệng nói: “Chiến Cuồng tiên sinh, không nghĩ là ngài lại hồi tỉnh, chủ soái nói khi nào ngài tỉnh dậy, mời ngài đi gặp chủ soái”.

Nhạc Phàm cau mày nói: “Ta cần tới chỗ của Thiết Huyết, đợi gặp hắn rồi mới đến chỗ của chủ soái”. Nói xong hắn đi thẳng .

“Tiên sinh chờ chút!” Tên vệ sĩ vội ngăn Nhạc Phàm lại.

Nhạc Phàm dừng bước: “Còn có chuyện gì nữa?”

Vệ sĩ nói: “Tiên sinh mê man đã năm ngày nên có thể không biết, đám Thiết Huyết đã ra đi hai ngày trước rồi .”

“Đi rồi ? Đi đâu ?” Nhạc Phàm ngẩn người, vội quay ra hỏi.

Vệ sĩ nói: “Bọn họ mãn hạn tù nên đã rời khỏi Tử Dịch Doanh rồi”.

“Cái gì!? Bọn họ không phải là còn hai tháng nữa sao!” Nhạc Phàm kinh nghi.

Vệ sĩ nói: “Là do chủ soái thả bọn họ đi”.

“Chủ soái hiện giờ đang ở đâu?”

“Ở chủ doanh …” Rồi tên vệ sĩ liền chỉ chỗ cho Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm cũng chẳng buồn nói gì thêm, toàn thân lắc nhẹ lập tức hóa thành một đạo bạch ảnh lướt nhanh về phía lều chủ soái, để lại hai gã đứng đó trợn mắt ra mà nhìn, miệng lẩm bẩm: “Thật là lợi hại!”



Trong lúc chạy, Nhạc Phàm cảm thấy mơ hồ, thầm nói: “Hèn chi mấy ngày nay chẳng thấy bọn họ tới thăm ta, không nghĩ là họ đã ra đi rồi”. Ở nơi này hắn chỉ có ba người ấy là bằng hữu, bây giờ bọn họ cũng bỏ đi. Tuy hắn rất kiên cường, vậy mà lúc này cũng không khỏi cảm thấy mấy phần lạc lõng.



“Ta cần gặp chủ soái!” Đến ngoài doanh trướng chủ soái, Nhạc Phàm không bước vào, dù sao hắn chưa mất hết lý trí.

Thị vệ vừa thấy một bóng bạch ảnh nhoáng lên, một thiếu niên tóc trắng liền xuất hiện trước mắt.

“Người là Chiến Cuồng tiên sinh?”

Nhạc Phàm khẽ gật đầu .

Thị vệ lập tức nói: “Chủ soái có lệnh, chỉ cần Chiến Cuồng tiên sinh đến, không cần phải thông báo. Mời tiên sinh vào gặp mặt!” Nói xong hắn đứng né qua một bên .

Nhạc Phàm ngẩn ra, rồi lập tức cất bước đi vào trong trướng.

Mạc Chinh cùng Trữ Viễn Kì đang thương lượng kế hoạch tác chiến, thấy có người không thông báo mà dám bước vào, đang định quát mắng… nhưng nhìn lại thì thấy là Nhạc Phàm, y liền kinh ngạc nói: “A! Ngươi tỉnh lại rồi!”

Nhạc Phàm tiến lên trực tiếp hỏi: “Bọn Đông Vũ đã đi rồi sao?”

Mạc Chinh gật đầu: “Đúng vậy, bọn chúng mấy năm nay đã lập được vô số công lao, nên ta đã để chúng đi trước thời hạn.”

“ …. “ Nhạc Phàm chìm trong trầm mặc.

Mạc Chinh cắt ngang dòng tư tưởng của Nhạc Phàm: “Bọn chúng có nhờ ta nhắn với ngươi”.

“Nhắn cái gì?”

“Huynh đệ ra đi không cần nói lời từ giã, nếu có duyên thì sẽ có ngày gặp lại”.

Nhạc Phàm ngây ra, khổ sở nói: “Mẹ nó chứ, bọn hắn đúng là quá thoải mái mà. Lần sau gặp lại đừng hòng mà thoát”. Đoạn hắn chấp tay nói với Mạc Chinh: “Nếu là ta, ta cũng làm như thế”.

Mạc Chinh gật đầu nói: “Bọn Đông Vũ đã đi rồi, vậy sau này ngươi thay thế vị trí bọn chúng. Ta có chuyện cần nói với ngươi …”

….

Rời khỏi doanh trướng, Nhạc Phàm không có cảm thán gì nhiều, chỉ là trong lòng có một chút cảm giác lạc lõng mà thôi. Nhìn về phía chân trời, hắn nhủ thầm: “Kể từ ngày hôm nay, ta phải cô thân chiến đấu rồi …”

….Nửa tháng sau, triều đình sai người đưa lương bổng và quân thực đến, đối với tướng lĩnh và binh sĩ đều có khen thưởng.

…Một tháng sau, biên hoang Tam Vương tụ binh công đả Sa thành, nhưng vì quân đội của Đại Minh thực lực cường hãn, hơn nửa tháng công phá cuối cùng bại trận mà rút lui. Trận chiến này giết gần hai vạn địch nhân, trong đó một mình Nhạc Phàm giết hơn ngàn người.

…Mười ngày sau, bên Mạc Chinh đưa ra kế hoạch phản công, cuộc chiến mới ở biên hoang cũng bắt đầu mở màn.

Từ đó, Nhạc Phàm một mình tu luyện võ công, giết người cũng không biết bao mà kể.

Ba năm sau ….

Biên hoang vĩnh viễn không thể trở thành một địa phương an tĩnh được, chiến tranh kế tiếp chiến tranh, người chết đếm không hết, chuyện chém giết chưa hề ngừng lại một chút nào.

Thời gian ba năm, Mạc Chinh lấy Sa Thành làm căn cứ, liên tục công hạ trú địa của Sở Phi và Nhâm Hứa Quân - Lạc Thành, Thiết Kỳ Thành, Mục Nhĩ Thành, nhưng do nhiều nguyên nhân, trú địa của Đan Vân - Phong Thành, Tát Bà Thành vẫn còn chưa thôn tính xong. Đến mức vùng trung tâm Bắc Sơn Thành, các bên đều tự ngầm hiểu là chưa đem chiến tranh đến nơi đó mà thôi.

Bọn Đông Vũ ra đi khiến cho đám người của Tử Dịch Doanh gặp rất nhiều gian khổ. Cũng nhờ Nhạc Phàm truyền thụ đao pháp mà sức chiến đấu của mọi người đều tăng tiến vượt bực, cho nên cơ hội sống sót cũng tăng lên không ít. Rồi cũng có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba rời khỏi Tử Dịch Doanh, tuy là chỉ có một số ít khoảng vài chục người nhưng cũng đã đủ khiến mọi người càng thêm hy vọng.

Nhưng có điều đáng buồn là lúc bọn họ rời khỏi nơi đó, lập tức cảm thấy mờ mịt. Chiến tranh liên miên khiến họ sớm có cuộc sống quen với chém giết, hơn nữa bọn họ chẳng còn cách nào gặp lại người thân, cuối cùng lại chọn cách tiếp tục ở lại, trở thành lính chính quy trong quân đội, chí ít cũng có thể làm dịu bớt nỗi đau thương trong lòng.

Ba năm qua, Nhạc Phàm đi theo quân đội đánh đông dẹp tây, thu thập tình báo, huyết chiến LạcThành, đột tập Thiết Kì Thành, bao vây Mục Nhĩ Thành, vượt ngàn dặm cầu viện Kị Binh Doanh, sau đó gặp không biết bao nhiêu lần suýt mất mạng. Trên chiến trường hắn luôn xung phong đi đầu, không biết thân đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử. Tuy vậy mỗi một lần đối đầu với cửu tử nhất sinh hắn đều vượt qua một cách mạnh mẽ.

Ba năm qua, những kẻ chết trong tay Nhạc Phàm nếu không phải một vạn thì cũng đến tám ngàn, danh tiếng của Bạch Phát Chiến Cuồng vang dội khắp cả biên hoang, nếu nói về khả năng tác chiến, không ai có thể nói hơn được.

Ba năm qua, không ai có thể làm vơi được nỗi cô độc trong lòng Nhạc Phàm, hắn chỉ có thể lấy tu luyện làm lối thoát.

Ba năm qua, Nhạc Phàm không cách chi tiêu trừ được nỗi niềm tâm tư vô tận, bầu bạn với hắn chỉ có miếng đá nhỏ trên cổ hắn mà thôi.

Ba năm qua, Nhạc Phàm luôn luôn cảm nhận được sự huyền diệu của sinh tử...

“Ác đao tứ niên thân bách chiến

Vô tâm sát lục thủ bất đình

Mãn thân nhiễm huyết tẩy bất tận

Minh nguyệt bất định loạn tâm đầu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.