Trên con đường nhỏ từ Biên Hoang đi về phương Nam, nhóm Đông Vũ cưỡi ngựa phóng vội vã hơn ba trăm dặm vẫn chưa muốn dừng lại, chỉ hận là không thể phi một mạch đến nơi mình muốn. Thời gian ba năm không phải là nhiều, chỉ như một chốc mơ hồ thoáng qua trong mắt lũ trẻ nhỏ. Nhưng ba năm mong nhớ và đợi chờ cũng là sự đày đọa vô tận. Nó không những lưu dấu tuế nguyệt lên thân thể con người, mà còn không ngừng ăn mòn sự kiên trì của họ nữa. Đây chính là lý do vì sao bọn Đông Vũ đã chịu đựng hơn ba năm trời, nhưng không thể chịu thêm một khắc nào nữa, có lẽ đây chính là điều đang tồn tại trong lòng họ.
…. Bắc môn quan ngoại.
Đông Vũ nhìn Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong nói: “Ba năm chi giao cuối cùng rồi cũng chia tay. Nhưng đã là sinh tử huynh đệ, suốt đời không quên.”
Từ Kiệt trong lòng bi thương, nước mắt tự nhiên chảy xuống, gã lập tức lau thật mạnh, cười lớn nói: “Con bà nó, mấy năm qua lão Từ ta chưa từng rơi nước mắt, không tưởng được là hôm nay lại yếu đuối như thế. Bà nó thật khốn nạn mà..."
Hoàng Chấn Phong hai mắt cũng đỏ lên, nén nỗi đau chia ly, cố nặn ra nụ cười nói: "Tuy hôm nay mỗi người một ngả, nhưng ta tin sẽ có ngày chúng ta lại gặp nhau. Tháng bảy mỗi năm ta lại lên đỉnh Thái Sơn chờ các ngươi, chỉ cần còn sống, các ngươi nhất định phải đến đó .”
Từ Kiệt vỗ tay một cái nói: “Ý kiến hay! Đến lúc đó cho dù ta có chết đi cũng sẽ cho người mang xác đến đó.”
Đông Vũ gật nhẹ đầu nói: “Chỉ cần ta còn sống thì sẽ nhất định đi tìm bọn ngươi.”
Tuy không khí có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ai cũng dâng lên nỗi ngậm ngùi.
Từ Kiệt cười nói: “Lần trước ngươi dừng lại đã xảy ra chuyện gì thế? Làm sao mà khi quay về trên mặt ngươi lại có dấu bàn tay vậy? Nhưng ngươi có mang đao theo, cũng không phải là hạng người chịu nhục.”
Hoàng Chấn Phong cũng nói: “Phải rồi, theo ta quan sát, ngón tay lưu lại trên mặt ngươi nhỏ mà dài, đúng là của nữ nhân, mà còn là nữ nhân đẹp nữa.”
Đông Vũ ngây người ra, thuận miệng hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Cái gì?” Từ Kiệt kinh hô: “Trời đất quỷ thần ơi, đúng là nữ nhân à ? Hà! Thiết Huyết của bọn ta không ngờ là bị nữ nhân đánh! Đúng là thiên địa đảo lộn rồi! “ Rồi hắn quay nhìn Hoàng Chấn Phong ngờ nghệch hỏi: “Ngươi làm sao biết đó là một nữ nhân xinh đẹp?”
Hoàng Chấn Phong cất tiếng cười quái dị nói: “Khi hắn trở về, mặt mày bí xị, rên mình lại có chút u hương, đúng là một loại hương vị thanh nhã, vậy không phải nữ nhân thì là cái gì hả. Ha ha!”
Lần đầu tiên Đông Vũ cảm thấy khả năng quan sát của Hoàng Chấn Phong thật đáng ghét. “Chơi nào!” Hét lớn một tiếng, bọn hắn liền xông vào vật nhau...
Nhớ lại tình huống lúc đó, khóe miệng Đông Vũ bất giác khẽ nhếch cười. Hắn thầm nhủ: “Đúng là một nha đầu vừa hung hăng vừa khả ái, bất quá biên hoang loạn lạc như thế, a …” Lắc lắc mạnh cái đầu, xua những suy nghĩ đó ra khỏi óc, rồi gã nói nghiêm chỉnh: “Chúng ta đi thôi!”
Từ Kiệt cùng Hoàng Chấn Phong toàn thân chấn động, cả hai khẽ gật đầu rồi nhìn nhau.
Nhớ lại hơn ba năm về trước, lúc vừa mới đến Tử Dịch Doanh, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cuộc sống là chuỗi ngày chém giết trên chiến trường. Cuộc sống thống khổ đó tựa như mới chỉ là chuyện hôm qua. Cũng từ những năm tháng đó, ba người tương trợ lẫn nhau, trên chiến trường cùng kề vai sát cánh, xung phong giết địch, kinh qua vô số là gian nan, cuối cùng rồi cũng có ngày hôm nay. Trải qua mọi chuyện như thế hỏi sao không khiến người ta hoài niệm. Trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cũng chỉ là những lời nói chia ly liên miên không dứt, mọi người đều chọn cách im lặng …
“Đi !” Cả ba cùng nhảy lên lưng ngựa, dứt khoát quay về ba hướng khác nhau mà ly khai...
“Đa niên sát chiến tâm vị lãnh,
kim nhật li biệt mãn tâm đầu.
Thiết huyết bất cập nam nhân lệ,
tha triêu huynh đệ tái tương phùng.
Huynh đệ trân trọng!”
(vutrung43 tạm dịch:
Bấy lâu chinh chiến đã chai lỳ
Chia tay còn biết nói năng chi
Nam nhi máu đổ không rơi lệ
Hẹn có một ngày ta gặp nhau
cdt tạm dịch:
Chém giết bao năm tâm hồn lạnh lẽo
Hôm nay li biệt đau thương khôn cùng
Sắt đá không ngăn nổi lệ nam nhân
Rồi huynh rồi đệ cũng sẽ tương phùng.)
Ba người phóng qua bụi đường mà rời đi, ngoài thành chỉ còn nghe một hồi vó ngựa từ xa vọng về...
O O O
Tử Dịch Doanh.
Nhạc Phàm yên lặng nằm dài trên giường trong quân doanh, sắc mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cảm. Xem ra hắn đang ngủ say, có vẻ an bình vô cùng. Nhưng hắn đã nằm như vậy đúng ba ngày rồi, vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, bọn đại phu trong doanh trại đều bó tay không còn cách nào.
Thật ra lúc này Nhạc Phàm rất tỉnh táo, hắn có thể biết hết mọi việc xảy ra quanh mình, nếu so sánh với trước đây thì cảm nhận của hắn đã tăng lên rất nhiều. Có điều là tuy hắn tỉnh táo nhưng lại không thể làm được bất cứ việc gì cả, giống như là cái thân thể này không thuộc về hắn. Hắn đã thử nhiều lần nhưng vô pháp dụng lực. Bất lực, Nhạc Phàm chỉ còn cách đẩy toàn bộ tinh lực vào thất tình chi khí, hy vọng là có chút hữu dụng .
Thất tình chi khí mảnh mai trong cơ thể, như con ốc yếu ớt di chuyển trong kinh mạch. Mà trong thức hải khối khí màu xám cũng chậm chạp ngưng tụ lại, thậm chí Nhạc Phàm có thể cảm giác nó ngày càng cô đặc lại. Vì vậy hắn cố gắng điều động tinh thần lực, khống chế hấp thụ cả nguyên khí thiên địa…
Bảy đạo nguyên khí vận hành mặc dù chậm chạp nhưng lại không ngừng hấp thụ nguyên khí thiên địa để tự bồi đắp. Nếu cứ như thế, Nhạc Phàm tin là không lâu sau Thất tình chi khí có thể khôi phục như cũ...
Vốn dĩ tất cả đều vận hành yên ổn. Ngay lúc này, lỗ chân lông toàn thân Nhạc Phàm nở ra đến cực hạn, nguyên khí trong thiên địa khuấy động kịch liệt, tranh nhau chui vào thân thể hắn...
“Mẹ nó chứ, lại không nghĩ là bị giống như lần trước!” Biến hóa bất ngờ như thế, Nhạc Phàm không nhịn được nên thầm chửi. Bất quá hắn đã có kinh nghiệm lần trước nên thập phần bình tĩnh, nguyên khí vừa vào trong người lập tức khống chế Thất tình chi khí, thân thể, kinh mạch đều luyện hóa hấp thụ.
“Ti!...Ti!...Ti!...Ti!…."
Kinh mạch cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nguyên khí khổng lồ, bắt đầu từng đường kinh mạch bị xé rách ra.
“A …. Đau quá, bà mẹ nó! Rốt cuộc sao lại thế này, nguyên khí khổng lồ này là ở đâu đến vậy? Bình thường ta tu luyện đâu có thấy nó xuất hiện bao giờ .”
“Tư!” Kinh mạch tựa hồ như đã chịu đựng đến cực hạn, ngay lúc bị nguyên khí nghiến cho vụn vỡ, Thất tình chi khí lại chuyển động, nhanh chóng vận chuyển toàn thân, tu bổ lại cho những kinh mạch thụ thương.….
Thời gian từ từ đi qua, nguyên khí khổng lồ cũng dần tiêu tán . “Hô … so với lần trước nhanh hơn nhiều”. Luồng nguyên khí nhập vào cơ thể mặc dù rất lớn, nhưng Nhạc Phàm lại cảm thấy rất rõ, tốc độ luyện hóa so với lần trước nhanh hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi thở ra một hơi dài.
Đợi cho tất cả khôi phục lại, Nhạc Phàm bắt đầu suy nghĩ: “Từ khi bắt đầu tu luyện, Thất tình chi khí tăng trưởng rất chậm, từ lúc đầu chỉ như một sợi tơ nhỏ mong manh, qua hai lần tẩy rửa nguyên khí thì bây giờ nó lớn như ngón tay…”
Sau khi tự chiêm nghiệm, Nhạc Phàm chốt lấy mục tiêu cuối cùng là sinh mệnh lực.
"Trong nội thể của ta thì Thất tình chi khí đúng là một hình thức biểu hiện của sinh mệnh lực, nhưng khối nguyên khí lớn đó cũng là một loại sinh mệnh lực, chỉ có tính chất là có vẻ khác biệt mà thôi …”
“Đúng rồi! Ta minh bạch rồi!” Nhạc Phàm đột nhiên đại ngộ: “Nguyên khí thật ra là năng lượng của sinh mệnh. Ở trên chiến trường, sinh mệnh lực của các chiến sĩ hi sinh đều vô cùng cường thịnh, đến mức sau khi chết đi thì sinh mệnh lực tụ lại mà không hề bị tan biến. Cho nên, mỗi lần ta hấp thụ một lượng lớn nguyên khí, nguồn năng lượng này cũng bị thu hút đến … đúng là như vậy rồi.” Trong lòng hắn khẳng định như thế.
Kỳ thật Nhạc Phàm có điểm không biết, tuy nguyên khí là một dạng năng lượng của sinh mệnh, nhưng nguyên khí đó cũng là tử khí, còn trong thân thể hắn là sinh khí. Trong trời đất cũng có quy luật, cô âm bất trường, độc dương bất sanh*,âm dương điều hòa mới là thiên đạo, cho nên chiến trường là nơi tụ hội của tử khí. Rất lâu sau này, hắn mới minh bạch đạo lý này …
Note: theo nguồn http://thienlybuutoa.org/Giaoly/Quyet-ChuHoa.htm thì:
Theo Dịch lý thì âm dương có tính cách tương đối, không có vật gì độc âm hay cô dương mà tồn tại, vì độc âm thì bất sanh, cô dương thì bất trưởng. Âm Dương lại hổ căn chuyển hóa lẫn nhau, hễ Dương cực thì Âm sinh, Âm cực thì Dương sinh, trong Thái âm có Thiếu dương, trong Thái dương có Thiếu âm ... Nên mọi người, mọi vật, mọi hiện tượng, cũng chỉ là sự đấu tranh, chuyển hóa và thống nhất, giữa hai mặt đối lập là âm dương. Đây là phép biện chứng của triết học Đông phương.