Thương Thiên

Chương 37: Q.14 - Chương 37: Ẩn Lâm đại hội (2).




- Đồng đại ca, Ẩn Lâm đại hội này quả nhiên không giống bình thường, nhiều Thiên Đạo cao thủ như vậy, thảo nào thế lực của Tu Hành Giới lại cường đại như vậy.

- Đúng vậy! Ta cũng lần đầu tiên tham gia Ẩn Lâm đại hội, không nghĩ tới cảnh tượng náo nhiệt như vậy, mỗi một cao thủ ở đây tùy tiện xuất hiện trong giang hồ, đều là nhân vật nghiêng trời lệch đất, thảo nào đại ca thường nói, muốn để ánh mắt ta phóng xa một chút, không muốn giới hạn ở bên trong giang hồ. Chỉ là thiên hạ to lớn, ai có thể liếc mắt nhìn hết?

- Đồng đại ca nói không sai, nếu như không có đi ra ngoài, ta thực sự cũng không biết thế giới bên ngoài náo nhiệt như vậy.

- Ha ha, mặc kệ nói như thế nào, lần này đi quả thực không uổng phí.

- Đó là đương nhiên!

Đồng Tường và Trữ Uyển Can sóng vai mà đi, vừa đi vừa nói chuyện, trong lời nói có chút cảm khái.

Phía sau bọn họ, chúng cao thủ giang hồ cũng đang nghị luận, tâm tình của mọi người không đồng nhất. Mặc dù hiện tại Thiên Đạo chi tranh còn chưa bắt đầu, nhưng bọn họ mơ hồ cảm thụ được không khí ngưng trọng và khẩn trương. Nếu như là đổi lại một thời gian khác, một địa điểm khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không có áp lực như vậy, mà giờ phút này, đối mặt nhiều tu sĩ cường đại như vậy, ai còn có thể giữ được bình tĩnh?

Trong lúc không tự giác, mọi người dần dần thả lỏng cước bộ, cuối cùng đoàn người dừng lại phía bên ngoài.

Lúc này, đám người Long Tuấn vừa vặn đi tới.

- Đồng đại minh chủ, các ngươi cũng tới sao? Hắc hắc hắc.

Long Tuấn mỉm cười tiến lên bắt chuyện, bộ dáng thân thiết kia, người không biết nhìn thấy vậy còn tưởng rằng bọn họ là lão bằng hữu thân thiết lâu năm. Lại nói đến, bọn người Long Tuấn và Thiên Địa Minh cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là bởi vì lập trường của Thiết Huyết và Nhạc Phàm khác nhau mà thôi, hiện tại hai người giải khai tâm kết, thế lực song phương tự nhiên muốn tạo quan hệ tốt đẹp.

- Long Tuấn, Đình Nghị?

Đồng Tường cười cười, rất có phong độ chắp tay nói:

- Hóa ra là Long đại soái và Đình đại soái, thất kính, thất kính!

- Ha ha ha

Song phương thổi phồng nhau, bỗng nhiên vô cùng ăn ý cười phá lên.

Thấy đám người Lý nhạc phàm, Đồng Tường kinh hỉ, vội vã ôm quyền nói:

- Đồng Tường ra mắt Lý tiên sinh và các vị tiền bối, chúc mừng Lý tiên sinh bình an trở về, đại ca cũng bớt lo lắng trong lòng.

- Uyển Can ra mắt Lý tiên sinh.

Trữ Uyển Can tiến lên thi lễ, nhu thuận lùi sang một bên.

Lập tức đám cao thủ giang hồ đều tiến lên chào hỏi, cảnh tượng thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.

Cho tới nay, người trong giang hồ đối với Nhạc Phàm đều kính nể từ sâu trong tâm hồn, nhưng mà từ lần võ lâm đại hội khi trước, trong lòng mọi người lại thêm một phần cảm kích, tuy nói rằng mục đích khi đó của Nhạc Phàm không phải là cứu vớt giang hồ, thế nhưng mọi người sẽ không quên tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

- Các ngươi khỏe chứ?

Nhạc Phàm nhìn về phía mọi người gật đầu, hắn đang muốn hỏi việc của Thiết Hut, không ngờ đột nhiên có một giọng nói cắt đứt.

- Lý lão đại.

Hô to một tiếng, từ trong đám người lách ra một thân ảnh, mọi người nhìn lại thì thấy, không phải là ai khác mà là Lý Tiểu Phong.

So với lần đầu gặp nhau thì hiện tại Giang Tiểu Phong không chỉ sạch sẽ lanh lẹ, hơn nữa lại còn tuấn lãng bất phàm. Quả thực so với tên gây ra tai họa trong ấn tượng của mọi người thì khó mà có thể nhận ra, duy nhất có một thứ không thay đổi chính là bộ dáng cợt nhả kia.

- Lý lão đại, ngươi không có việc gì, thật là tốt quá.

Giang Tiểu Phong lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao tới ôm Nhạc Phàm, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:

- Chuỗi ngày không có lão đại, Tiểu Phong ta qua thực không nuốt nổi, ngủ cũng bất an, nhắm mắt lại đều là thân ảnh của lão đại. Nếu như không có lão đại thì không có Giang Tiểu Phong ta, mỗi lần nhớ đến lão đại giáo huấn, ta đều khóc ròng, thề sẽ cải tà quy chính. Vừa nghe lão đại không có việc gì, ta hận không thể trực tiếp bay tới, thế nhưng đáng tiếc tu vi Tiểu Phong còn thấp kém, cũng không giúp được gì. Sự kính ngưỡng của ta đối với lão đại là xuất phát tự đáy lòng, nhật nguyệt có thể sáng soi, thiên địa chứng giám, lão đại ....

- Buồn nôn!

Một loạt thanh âm nôn ọe truyền tới, quả thực mấy người bên cạnh nghe tới nỗi muốn nôn mửa.

- Ngươi... Ngươi...

- Nhân tài a!

Long Tuấn và Đình Nghị há hốc mồm nhìn Giang Tiểu Phong, không biết nên nói gì mới phải. Bọn họ luôn tự nhận là da mặt mình đủ dày, thế nhưng so với thằng nhãi này quả thực một trời một vực, hai người bọn họ còn quá non rồi.

Đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ chung quanh, Giang Tiểu Phong làm như chưa từng thấy, ngược lại lại có bộ dáng như những lời hắn nói là chuyện đương nhiên.

Nhạc Phàm quả thực đã quen với đức hạnh của tên này, không có phản ứng quá mức kịch liệt, chỉ là bất đắc dĩ trắng mắt liếc nhìn hắn, tức giận không lên tiếng.

Thấy cử chỉ của Nhạc Phàm như vậy, mấy người xung quanh mở to mắt ra.

- Con mẹ nói, Tiểu Phong tử này, hình như rất quen thuộc với Lý Nhạc Phàm.

- Đúng vậy! Tiểu tử này luôn ở trước mặt người khác tự mình khoe khoang, nói Lý Nhạc Phàm là lão đại của hắn, ta còn tưởng rằng đây là hắn nói láo a.

- Vậy cũng không nhất định, nói không chừng hắn với Nhạc Phàm chỉ là quan hệ bình thường, hắn biết Nhạc Phàm là do bề trên của hắn.

- Thế nhưng ta lại nghe hắn nói, kỳ môn thuật của hắn đều là do Lý Nhạc Phàm truyền cho, quan hệ của bọn họ sợ rằng không chỉ hời hợt như vậy.

- Con mẹ nói, thật không biết tiểu tử này có vận khí *** chó gì, không ngờ có thể có quan hệ với Lý Nhạc Phàm.

- Tên này ở trong giang hồ, tâm tư xảo quyệt, hiện tại lại học được kỳ môn thuật, sau này không biết còn gây nên bao nhiêu tai họa đây a?

- Không có việc gì, không có việc gì. Người này từ khi nói Tu Hành Giới bảo vật vô số, hiện nay cả này đều đi lại xung quanh Thị Phường, lực chú ý đều đặt trên người những tu sĩ này, đâu còn thời gian quan tâm đến chuyện trong giang hồ.

- Như vậy là hay nhất, để cho hắn đi gây họa trong Tu Hành Giới, coi như là tích chút phúc khí cho kiếp sau.

- Đó mới là việc thiện a!

- Đúng đúng.

Trong đám người truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ, Giang Tiểu Phong nghe vậy biểu tình có chút đắc ý, làm cho đám người kia hận đến nghiến răng.

Sau khi hàn huyên vài câu, Nhạc Phàm quay về phía Đồng Tường hỏi:

- Được rồi, vì sao ta còn chưa thấy Thiết Huyết?

Đồng Tường cười nói:

- Bắt đầu từ mấy ngày hôm nay chỉ là Tán tu chi tranh, đại ca nghĩ hẳn cũng không có ý nghĩa, vì vậy mới bế quan. Chỉ là người còn phái ta dẫn mọi người qua đây kiến thức một phen. Nếu như đại ca biết Lý tiên sinh ở chỗ này, khẳng định đã sớm qua đây rồi.

Dừng lại một chút, Đồng Tường lại nói:

- Lý tiên sinh, người của triều đình cũng tới rồi, dường như đang ở cùng đám người Ma Môn.

- Chu Khang Cảnh? Ma Môn?

Nhạc Phàm nhướng mày, hàn quang trong mắt chợt lóe, ân oán nhiều năm cũng đã đến lúc chấm dứt.

Cảm thấy sự khác thường của Nhạc Phàm, mọi người thức thời không có nói nhiều, đều tự mình nói chuyện phiếm với nhau.

Mà trên Đăng THiên Thai, cũng nổi nên chút biến hóa mới.

- Mời chư vị yên tĩnh một chút!

Một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai của từng người, mọi người yên lặng, nhìn lên trên bầu trời.

- Ta là Diệu Âm Tư, chính là một trong những chấp pháp trưởng lão của Thập Phương điện, chính là người phụ trách chủ trì chuyện tình liên quan tới Ẩn Lâm đại hội lần này.

Trên bầu trời rực sáng, một áng mây hạ xuống trên đài. Mây tan đi, một nữ tử mặc trang phục thiếu phụ xuất hiện trước mặt mọi người, tư thái linh lung, mái tóc đen tuyền tung bay, dung nhan tuyệt mỹ, khiến cho người ta có cảm giác thanh nhã, tươi mát.

Nghe thiếu phụ tự giới thiệu, đám tán tu phía dưới không khỏi xôn cao.

Lai lịch của Thập Phương điện này không ai không biết tới, chính là thứ được thành lập cùng với Thiên Tuyệt Cốc, phụ trách chưởng quản tất cả các sự vụ trong Thiên Tuyệt Cốc, ngoại trừ sáu vị đại ton ở ngoài, ai cũng không thể điều khiển Thập Phương điện, ngay cả truyền thừa điện chủ của Thập Phương điện cũng do mười vị chấp sự tự mình an bài, có thể nói là tự thành một phái. Mà Diệu Âm Tử này chính là người nổi danh nhất trong mười vị chấp pháp trưởng lão.

Đương nhiên, Diệu Âm Tử nổi danh cũng không chỉ vì có khuôn mặt đẹp, mà là tay nàng lớn. Đừng xem người này dung nhan xinh đẹp, đoan trang tú lệ mà nhầm. Trên thực tế, những tu sĩ phạm phải nàng đều chết rất thảm, chưa từng có một ngoại lệ.

- Yên lặng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Diệu Âm Tử đảo quanh phía dưới, mọi người vội vã ngậm miệng lại. Chỉ nghe Diệu Âm Tử hờ hững nói:

- Tu luyện chính là sinh tử chi đạo, không tiến thì lùi, không sinh thì tử, dũng mãnh quả quyết mới có khả năng tinh tiến, bởi vậy Thiên Đạo chi tranh khó có thể tránh khỏi. Thiên Đạo chi tranh, thứ tranh chính là số mệnh, tranh chính là tranh trường sinh. Để tránh cho Tu Hành Giới hỗn loạn, tiền bối thời thượng cổ đã lấy thần thông lực, đem Tuyệt Cốc phong ấn cắt đứt, tự thành một giới, vì vậy những phân tranh ở đây đều được giải quyết, chỉ cần không động tới căn nguyên của Tu Hành Giới, có thể luận bàn tài nghệ, chính là một việc thiện.

- Hôm nay chính là Ẩn Lâm đại hội năm năm một lần, lời nói dư thừa ta cũng không nói nhiều, lần này Ẩn Lâm đại hội so với những lần trước đều như nhau, ba ngày đầu chính là Bách Thủ chi tranh, hi vọng mọi người có đủ dũng để tham dự, nếu như biểu hiện tốt, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi sẽ có cơ hội được đại tôn tự mình chỉ điểm.

Nghe Diệu Âm Tử nói xong, mọi người phía dưới lại nhỏ giọng nghị luận, hưng phấn uể oải không đồng nhất. Chỉ là, khi mà Diệu Âm Tử nhìn kỹ thì rất nhanh liền không có âm thanh nào phát ra nữa.

- Mặt khác, ta còn có một chuyện trọng yếu cần thông báo cho chư vị.

Đợi tâm tình của mọi người bình phục, Diệu Âm Tử lại nói tiếp:

- Nói vậy tất cả mọi người đều đoán được, sáu vị đại tôn truyền xuống thánh dụ, lần này thông qua Ẩn Lâm đại hội chọn người mở ra Cổ Vực, hy vọng mọi người nên biểu hiện cho tốt.

- Cái gì? Muốn mở ra Cổ Vực sao?

- Đây là sự thực?

- Ha ha ha! Cổ Vực rốt cuộc cũng sắp được mở ra, thật là tốt quá! Thực sự tốt quá!

- Ài!

Phía dưới ồ lên, có chấn động, có sợ hãi than, thậm chí còn có kích động và tiếc nuối.

Đối với đám người Tu Hành Giới này mà nói, Cổ Vực chính là một bảo tàng thật lớn, bên trong tràn ngập tài phú và kỳ ngộ. Nếu như nói theo cách của thế tục mà nói, khắp nơi trên mặt đất đều là hoàng kim, tùy ý cũng có thể tìm thấy trân bảo!

Đương nhiên, tài phú thường thường sẽ tồn tại cùng với phiêu lưu, Cổ Vực tuy rằng là một bảo khố thật lớn, nhưng đồng dạng cũng là thâm uyên, không biết tràn ngập bao nhiêu hung hiểm. Những tu sĩ đã từng tiến vào, chỉ có một bộ phận cực nhỏ có thể an toàn trở ra.

Thế nhưng, cho dù như vậy, Cổ Vực đối với những tu sĩ này vẫn có lực hấp dẫn chí mạng. Bởi vì nếu có thể sống sót đi ra khỏi đó, đều không có ngoại lệ, đó chính là trở thành cường giả cả Tu Hành Giới đều biết đến.

Mặc cho tu sĩ phía dưới kích động nhốn nháo, Diệu Âm Tử vẫn bình tĩnh nói:

- Ẩn Lâm đại hội tổng cộng có thời gian chín ngày, trong thời gian đó nếu như có kẻ cố ý làm trái quy tắc đại hội, nhiễu loạn trật tự thì sẽ bị trọng phạt.

Dứt lời, Diệu Âm Tử hóa thành một áng mây phiêu nhiên dời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.