Ẩn Lâm đại hội rốt cuộc mở ra, không có những tiết mục dư thừa, không có những lời giới thiệu dư thừa, ngay cả đại tôn cũng không có lộ diện,
dường như Ẩn Lâm đại hội này cũng không long trọng, chỉ là một tụ hội
nho nhỏ mà thôi.
Bầu không khí trong Thiên Tuyệt Cốc dần dần trở nên nghiêm túc.
Ngày đầu tiên của đại hội đã bắt đầu, tranh đấu trong đó so với tưởng
tượng còn kịch liệt hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã có mười gã tu
sĩ từ trên đài ngã xuống, mấy trăm vị tu sĩ bản thân trọng thương, thậm
chí còn tàn phế không dậy nổi.
Chính như lời Diệu Âm Tử nói, Thiên Đạo chi tranh, tranh chính là tranh số mệnh và tính mệnh,
nếu như chỉ một lòng khổ tu và ẩn nhẫn thì cả đời này có thể thu được
thành tựu gì? Vậy thì đừng nói tới cảm ngộ thiên đạo, siêu việt thiên
đạo, tu thành trường sinh.
Dựa theo lệ cũ khi trước, tu sĩ Thiên Đạo sơ cảnh sẽ không tham dự tranh đấu, nhiều nhất chỉ là tham quan học tập tham ngộ cảnh giới, củng cố vững chắc cơ sở tu hành cho
mình. Nhưng mà khi cổ vực mở ra lại khơi dậy dục vọng trong lòng mỗi
người, cho dù là những tu sĩ mới tiến vào Thiên Đạo cũng không nhịn được mà ra nhập cuộc chiến, hi vọng may mắn có thể được đại tôn ưu ái.
Lúc này, Đồng Tường và Trữ Uyển Can không còn thoải mái như trước nữa,
biểu tình trên mặt vô cùng trầm trọng. Phía sau bọn họ, một đám cao thủ
giang hồ đang nắm chặt tay, mồ hôi lạnh từ trong lòng bàn tay không
ngừng ứa ra.
Vừa rồi mọi người đã chính mắt thấy một vị tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh sau khi thảm bại, bị đối thủ một chiêu đánh
vỡ xương cốt, mà thi thể của người chết thì bị tu sĩ chấp pháp trong
Thiên Tuyệt Cốc trực tiếp thu thập, ngoài trừ đám bầy nhầy kia trên thế
gian không còn thứ gì chứng minh sự tồn tại của hắn.
- Đây là Thiên Đạo chi tranh? Quá máu tanh rồi!
- Tàn nhẫn! Thủ đoạn quả nhiên vô cùng tàn nhẫn! Giang hồ chém giết cũng không có tàn nhẫn như vậy!
- Lạnh lùng vô tình, lẽ nào đây chính là đại diện cho tính cách của tu sĩ?
- May là chúng ta không có tham gia, bằng không cũng sẽ có kết cục như người nọ.
- Thảo nào Thiết Huyết minh chủ từng nói, hoàn cảnh trong Tu Hành Giới
tuy rằng không tồi, thế nhưng nhân tâm lạnh lẽo, khắp nơi đều là hung
hiểm.
- Hung hiểm thì hung hiểm, chỉ là hung hiểm có
thể làm cho tu sĩ trong lúc sinh tử cảm ngộ Thiên Đạo, đây mới chính là
mục đích đích thực của việc tổ chức Ẩn Lâm đại hội.
- Hừ! Người đã chết, cảm ngộ Thiên Đạo thì dùng cái rắm a!
- Tử phi ngư, yên ngư tri nhạc, nói không chừng người trong Tu Hành
Giới thích khiêu chiến sinh tử, khiêu chiến cực hạn của bản thân.
- Mặc kệ nói như thế nào, lần này đến đây quả thực không uổng phí, chí
ít có thể học tập cao thủ, từ đó ta cũng lĩnh ngộ không ít thứ.
- Ân, lời này quả thực chí lý.
Chúng cao thủ giang hồ châu đầu ghé tai lại, ngươi một câu, ta một câu.
Đồng Tường và Trữ Uyển Can hồi hộp, đem ánh mắt nhìn lên phía Đăng Thiên Thai.
So với đám cao thủ giang hồ thì đám người Vương Sung và Khấu Phỉ có vẻ
trấn định hơn rất nhiều, dù sao bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên
nhìn thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị.
- Ai! Đây còn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, phía sau không biết còn bao nhiêu tu sĩ phải bỏ mạng nữa!
Mặc Toàn không ngừng thở dài, quay về phía Nhạc Phàm nói:
- Lý huynh, không biết các ngươi có thế lực thuộc về chính mình hay
không? Nếu như các ngươi không thuộc về bất cứ một thế lực nào, liền có
thể tham gia lần chi tranh này. Thế nào? Huynh có muốn đi tới thử xem
hay không? Phần thưởng lần này vô cùng hậu hĩ, ngay cả ta cũng không
nhịn được mà động tâm.
Đối với thực lực của đám người
Nhạc Phàm, trong lòng Mặc Toàn đã có chút hiểu biết đại khái, nếu như
bọn họ tham gia Bách Thủ chi tranh, tuyệt đối là có hy vọng.
- Muốn, đương nhiên là muốn!
Không đợi Nhạc Phàm trả lời, Long Tuấn ở bên cạnh vội vã tiếp lời:
- Vất vả một lần mới tới được đây, có nhiều cao thủ Thiên Đạo để luận
bàn như vậy, cơ hội khó có thể gặp một lần khẳng định không thể bỏ qua
như vậy được.
- A Tuấn nói đúng!
Đình Nghị phụ họa nói:
- Chúng ta đến đây chính là để đánh nhau, nếu như không đánh thì để làm gì!
Tâm tư hai người vô cùng đơn giản, bọn họ tham gia Bách Thủ chi tranh
này, đương nhiên là vì số lượng Thiên Tinh được thưởng, cho dù bọn họ
không có nói gì, nhưng một ít người chung quanh cũng vì sức dụ hoặc của
Thiên Tinh mà tới đây, vì vậy làm sao không biết hai người bọn họ đang
nghĩ gì.
Hai mắt Khấu Phỉ híp lại, cười cười cũng không có nói gì.
Vương Sung ôn hòa nói:
- Hai tiểu tử các ngươi vội gì, sư phụ các ngươi còn chưa gật đầu, đâu đến phiên các ngươi quyết định.
Nói xong, Vương Sung không để ý tới ánh mắt muốn ăn thịt người Long Tuấn và Đình Nghị, quay sang phía Nhạc Phàm hỏi:
- Việc này ngươi thấy thế nào? Chiếu theo lý thuyết chúng ta vốn đến từ thế tục Thần châu, hẳn là thuộc về tán tu, chỉ là Thiết Huyết hiện tại
thành lập Thiên Đạo liên minh, liên hợp những cao thủ Thiên Đạo trên
giang hồ tự thành nhất mạch, ta đương nhiên cũng được cho rằng là một
phần tử trong đó. Nếu như tham gia Bách Thủ chi tranh, liền không thể
đại biểu cho thế lực của Thiên Đạo liên minh tham gia tỷ thí của Tứ tông thập thị, mà phần thưởng của Tứ tông thập thì so với Bách Thủ chi tranh còn dày hơn.
Long Tuấn và Đình nghị nghe xong những lời này, nhất thời ngậm miệng lại, bốn con mắt nhìn về phía Nhạc Phàm.
Lúc này, Đồng Tường ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, kỳ thực đại ca của ta cũng phi thường hy vọng các vị có thể
đại biểu Thiên Đạo liên minh tham dự Tứ Tông thập thị tranh đấu, dù sao
tất cả mọi người đều là từ cùng một chỗ đi ra, hẳn nên cùng nhau tiến
thối. Chỉ là, lần này Ẩn Lâm đại hội không phải chuyện đùa, quan hệ tới
vận mệnh Thần Châu sau này, ý tứ của đại ca là hy vọng mọi người có thể
tụ lại, cùng nhau thương lượng đối sách.
Mọi người nghe vậy tức thì ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ: Thiết Huyết làm như vậy chỉ
là chuyện hợp tình lý theo mẽ ngoài mà thôi, sợ rằng đằng sau nó còn có
mục đích khác mà không muốn cho người khác biết, thế nhưng bọn họ thật
ra rất muốn nghe một chút về cách làm của Thiết Huyết.
Thấy đám người Nhạc Phàm gật đầu đồng ý, Đồng Tường âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vốn hắn không có cơ hội để mở miệng, hiện tại nương theo Vương
Sung nói ra, rốt cuộc có cơ hội nói tới chuyện tình Thuyết Huyết giao
phó.
Có kế hoạch rồi mọi người lúc này mới tập trung sự chú ý lên Đăng Thiên Thai, chỉ có Mặc Toàn nở nụ cười thất vọng.
Trong Tu Hành Giới, thời gian một nén hương không phải rất dài, đại
khái khoảng một khắc. Chỉ là, tu sĩ tranh đấu thường xảy ra trong chớp
mắt, sinh tử lập tức được phán, bởi vậy người khiêu chiến cũng không ít.
Thời gian trôi qua, nén nhanh trong cự đỉnh đã cháy hết.
Trải qua từng vòng khiêu chiến, hiện nay trên Đăng Thiên Thai đã có bảy mươi chín người thu được tư cách Bách Thủ chi tranh, gần vạn tu sĩ đã
bị nốc ao, tử thương vô số. Nhưng kỳ quái chính là mặc cho trên Đăng
Thiên Thai đánh nhau tới rung trời chuyển đất, đầu rơi máu chảy, Thiên
Tuyệt Cốc vẫn tràn ngập mùi thơm, không có lấy nửa mùi máu tanh.
Một màn quỷ dị như vậy, quả thực khiến cho người ta kinh hãi.
Bồng!
Một tiếng trầm muộn vang lên, lại một người vừa mới đánh văng ra khỏi
Đăng Thiên Thai, còn chưa rơi xuống đất đã sinh cơ đoạn tuyệt.
Thân ảnh trên đài hiện ra, một tên trung niên nam tử cao gầy chắp tay
đứng đó, ánh mắt lộ ra vẻ âm ngoan, vừa nhìn đã biết chủ nhân của ánh
mắt đó không phải thiện nam tín nữ gì.
Người này tên là Ngọc Tán nhân, chính là tán tu trong Thập Vạn Đại Sơn, tu vi bản thân
là Thiên Đạo trung cảnh đỉnh phong, khoảng cách tới Thiên Đạo thượng
cảnh chỉ còn nửa bước, một thân sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác,
trong Tu Hành Giới cũng có chút danh tiếng.
- Lý...
Một thanh âm phá không vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn xoay
quanh một vòng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trung tâm Đăng Thiên Thai,
đối diện với Ngọc Tán nhân.
- Tại hạ Mặc Toàn, thỉnh chỉ giáo.
Người đó chính là Mặc Toàn, toàn thân mặc y phục màu xanh biếc, khuôn
mặt thanh tú động nhân, mái tóc dài đen nhánh, phiêu dật thoát tục.
- Hóa ra chỉ là một con nhóc, hừ!
Thấy rõ hình dáng của người mới tới, Ngọc Tán nhân cười nhạt liên tục,
không chút do dự trực tiếp động thủ, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.
Tay hắn vung lên, một trận gió tanh truyền đến, Mặc Toàn vô cùng trấn định, trở mình lấy ra bảo kiếm tiếp đón.
Thanh kiếm này tên là Bích Ngân, chính là một kiện tam phẩm kỳ bảo, uy
lực vô cùng lớn, kiếm phong sắc bén, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Xuy! Xuy! Xuy!
Thân kiếm khẽ run lên, trực tiếp phá vỡ chưởng phong hướng về phía ngực Ngọc Tán nhân đâm tới.
Một kiện kỳ bảo phi thường khó kiếm, thường thường có thể đem chiến lực của một tu sĩ đề thăng đến ba bốn lần, ngay lập tức có thể phân thắng
bại. Ngọc Tán nhân không ngờ Mặc Toàn có kỳ bảo, thế nhưng không ngờ đối phương vừa xuất thủ đã sử dụng sát chiêu, xem ra người này cũng là một
người tâm ngoan thủ lạt.
Ngẫm lại cũng đúng, biết rõ
thực lực của Ngọc Tán nhân mà còn dám lên đài đánh một trận, sao lại có
thể là một người đơn giản được cơ chứ, quyết không thể bề ngoài của đối
phương làm mê hoặc.
- Xú nha đầu, ngươi muốn chết!
Ngọc Tán nhân tuy rằng bất ngờ nhưng cũng không sợ hãi, trên cánh tay
trống rỗng đột nhiên xuất hiện hộ thuẫn, hình dạng giống như mai rùa,
bên trên hoa văn đan xen, quang vân lưu động, vừa nhìn đã biết không
phải vật phàm.
Đây chính là Quy Lân thuẫn, chính là nhị phẩm kỳ bảo khó có được. Thuẫn không có bất luận một công năng gì, chỉ
có một đặc điểm duy nhất chính là phi thường cứng rắng, phòng ngự siêu
cường, đồng thời có thể hóa thành thuẫn, bảo hộ quanh thân, mặc dù là tứ phẩm kỳ bảo công kích cũng vô pháp phá vỡ phòng ngự. Ngọc Tán nhân
chính là dựa vào vật ấy, ở Thập Vạn Đại Sơn tung hoành.
Thuẫn Quang chợt lóe, một tầng quang tráo dày đặc bao quanh người Ngọc
Tán nhân, mặc cho Mặc Toàn làm sao công kích cũng không thể đâm vào nửa
thốn.
Nhân cơ hội này, Ngọc Tán nhân thu hai tay lại,
huyễn hóa ra một nắm tay cực lớn, trong nháy mắt hướng về phía trước
đánh tới, sau đó nhanh chóng lùi lại.
Bành!
Âm hưởng vang lên, không khí chung quanh phát ra tiếng ma sát.
Mặc Toàn chuyển thành thế thủ, kiếm như linh xà di chuyển, hóa thành
nghìn vạn kiếm ảnh, khí thế phô thiên cái địa hướng về phía Ngọc Tán
nhân đánh tới.
Trên Đăng Thiên Thai đấu tranh vô cùng
kịch liệt, mọi người phía dưới như ngừng thở, bộ dạng hết sức chăm chú,
ánh mắt nhìn không chớp lấy một lần.
Đồng Tường một mặt quan sát, thỉnh thoảng quay về phía Nhạc Phàm, vài lần muốn mở miệng
hỏi lai lịch thiếu nữ này rồi thủy chung không mở được miệng.
- Mặc cô nương có kiếm pháp không tồi, chỉ tiếc linh động có thừa, lực đạo không đủ.
Đình Nghị nhìn hai người giao thủ, nói ra một câu đánh giá đúng trọng tâm.
Long Tuấn nghe vậy phụ họa:
- Đúng vậy, kiếm pháp của nha đầu kìa quá xinh đẹp rồi, lực đạo phân
tán, làm sao có thể phá được cái mai rùa kia? Nếu như đổi lại là ta,
trực tiếp lấy một quyền đánh tới, vô cùng đơn giản mà hiệu quả.
- Phải không?
Vương Sung lạnh lùng, trào phúng nói:
- Ngay cả hai tiểu tử các ngươi còn có thể nghĩ tới, còn cho rằng kẻ
khác không nghĩ ra hay sao? Tán tu trong Tu Hành Giới ai mà không phải
là hạng người kinh nghiệm phong phú, nếu luận năng lực cận chiến, rất
nhiều đệ tử tông môn so ra còn kém bọn họ.
Nếu như hai người các ngươi là tán tu, ta bảo đảm hai ngươi sẽ chết rất thảm.
- Cái này...
Long Tuấn và Đình Nghị vẻ mặt khó chịu, thế nhưng hết lần này tới lần
khác lại không thể phản bác. Đúng lúc này, trên Đăng Thiên Thai đột
nhiên nổi lên biến hóa.
Oanh...
Ngọc
Tán nhân gia tăng lực lượng, thanh quang toàn thân đại thịnh, khí thế to lớn, đánh văng những kiếm quang chung quanh, bức Mặc Toàn cố thủ, bao
vây lại.
- Bích Lãng Thao Thiên!
Trên
Đăng Thiên Thai bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu, chính là Mặc Toàn
thi triển thủ đoạn của mình tạo ra một dòng nước thật lớn, chảy ngược
xuống bao phủ người Ngọc Tán nhân.
Sóng nước tức thì đè ép, quang thuẫn của Ngọc Tán Nhân tức thì bị nghiền nát, ngay cả tiếng
kêu thảm thiết cũng không kịp kêu, thân thể liền bị nén lại thành một
cục, trên mặt còn lưu lại sự tuyệt vọng cùng với sợ hãi trước khi chết.
- Thần thông thuật!
Trong đám người truyền đến một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó, tiếng
động dần dần lan ra. Hóa ra, kiếm vũ phô thiên cái địa vừa rồi của Mặc
toàn chỉ là vì che dấu để nàng thi triển Thần Thông thuật.
Ai cũng thật không ngờ, ngày đầu tiên của Ẩn Lâm đại hội đã có người
thi triển ra thần thông thuật. Phải biết rằng, người sở hữu thần thông
thuật hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiếp, chỉ bất quá thần thông
thuật vô cùng trân quý, cho dù là các đại tông thị cũng không truyền
xuống, vậy đừng nói tới những tán tu ở nơi đây.
Mặc
Toàn chậm rãi rơi xuống đài, tay trái vung lên, thi thể của Ngọc Tán
nhân rơi xuống Đăng Thiên Thai, mà Quy lân thuẫn trên tay đối phương
cùng với giới tử tùy thân của hắn cũng bị nàng hút qua.
Làm xong tất cả những việc này thiếu nữ này tự mình ngồi xuống đất,
dường như là đang đợi người tiếp theo tới khiêu chiến. Biểu hiện của
nàng từ trước tới giờ thủy chung vẫn phi thường bình tình, không nhìn ra khuôn mặt có chút biến hóa nào.
Trận này tuy rằng khiến người ta đã mắt, thế nhưng trên thực tế lại không tốn bao nhiêu phen công phu.
Rất khó tưởng tượng, một thiếu nữ nhìn ôn nhu không ngờ lại thi triển
thủ đoạn sấm sét như vậy để giết chết đối thủ, ngay cả bọn người Nhạc
Phàm cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Quả là một nữ nhân mạnh mẽ.
Long Tuấn và Đình Nghị nuốt nước bọt, đối với chuyện xảy ra trước mắt, hai người đều trầm mặc không nói.
Đánh một trận xong, Đăng Thiên Thai tự nhiên xuất hiện một ngoại lệ,
không ngờ lại không có người lên khiêu chiến. Vừa có kỳ bảo, lại là thần thông, tu sĩ Thiên Đạo thượng cảnh không tiện xuất thủ, tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh lại không có nắm chă.
Thời gian một nén hương rất nhanh qua đi, Mặc Toàn chỉ đánh một trận liền thu được tư cách tham gia Bách Thủ chi tranh.
Mang tới lệnh bài ký danh, Mặc Toàn phi thân xuống phía dưới, nhưng
không ngờ trong đám người kia lại có một đôi mắt hiện lên vẻ tham lam
đang nhìn về phía mình.